Trong trí nhớ mơ hồ của Lưu Khám, loáng thoáng nhớ lại khi Tần Hán giao tranh, có một người là vương tử Anh.
Vương tử Anh, cũng không phải nói gã họ Vương. Người này là đời thứ ba
của Tần, tên là Anh. Bởi vì đến cuối đời Tần, người này là Tần vương, do đó được gọi là vương tử Anh. Chuẩn xác mà nói, gã chính là Doanh Anh.
Một vài sách ở hậu thế có nói, Doanh Anh là nhi tử của Doanh Phù Tô,
cũng là chất tử đời thứ hai của Tần Hồ Hợi.
Đối với cách nói
này, Lưu Khám đặc biệt không tin. Thái độ nghiên cứu học vấn của các nhà sử học hậu thế… thật là cao minh. Nếu Doanh Anh là nhi tử của Doanh Phù Tô, vậy thế hệ thứ hai của nước Tần bức tử Phù Tô, lại như thế nào có
khả năng buông tha Doanh Anh? Phải biết rằng, lúc Hồ Hợi kế vị, đã đại
khai sát giới, đem tôn thất Doanh thị giết sạch sẽ. Các ca ca tỷ tỷ của
y, không một ai lọt lưới, thậm chí còn bị ngũ mã phanh thây.
Doanh Anh nếu là nhi tử của Phù Tô, chẳng phải là mầm họa lớn của Hồ
Hợi. Y theo tính tình của Hồ Hợi, không đem Doanh Anh bầm thây vạn đoạn, đã là thiên đại ban ân rồi, như thế nào lại có thể dễ dàng tha cho
Doanh Anh sống? Cho nên khẳng định Doanh Anh không phải là nhi tử của
Phù Tô. Hơn nữa, Thủy Hoàng Đế hiện nay còn chưa đến năm mươi, đăng cơ
từ năm mười ba tuổi, tranh đấu với Lã Bất Vi, đến năm hai mươi tuổi rốt
cục cũng ngồi ổn trên vương vị. Cũng năm đó, Phù Tô sinh ra… Phù Tô hiện tại hai mươi tám tuổi, Doanh Anh nhìn bề ngoài cùng độ tuổi với Phù Tô, như vậy hai người sao có thể có quan hệ huyết thống? Theo kinh nghiệm
của bản thân về rất nhiều việc, nên đối với các sử học gia của hậu thế,
Lưu Khám thực sự là bội phục vô cùng.
Bách Lý Thuật giải
thích lai lịch của Doanh Anh cho Lưu Khám. Cuộc đời Thủy Hoàng Đế có ba
huynh đệ, trong đó có hai người là nhi tử của Triệu Cơ, lúc còn nhỏ thì
đã bị Thủy Hoàng Đế giết chết. Chính xác là hai đứa trẻ cùng mẹ khác cha với Thủy Hoàng Đế, cũng không phải huynh đệ. Chân chính huynh đệ có
huyết mạch của Doanh thị chỉ có một, đó chính là một công tử cùng cha
khác mẹ với Thủy Hoàng Đế.
Phụ thân của Doanh Anh chính là
Doanh Thành. Quan hệ của Doanh Thành và Thủy Hoàng Đế cũng không tốt. Dù sao, những năm tuổi thơ của Thủy Hoàng Đế vẫn sinh sống tại nước Triệu.
Ban đầu, Tần Trang Tương vương bị bệnh nguy kịch, lập Doanh Chính làm
Tần vương. Thái hậu Hoa Dương phu nhân lại cho rằng huyết thống của
Doanh Chính không thuần khiết, cho nên dự định lập Doanh Thành làm vương tử. Tuy rằng đến cuối cùng, Thủy Hoàng Đế kế thừa vương vị, thế nhưng
cũng sinh lòng kiêng kỵ đối với Doanh Thành. Mà Doanh Thành, sau khi
Thủy Hoàng Đế đăng cơ, cũng không phải là rất phối hợp.
Năm Tần vương Chính thứ tám (năm 239 trước CN) Doanh Thành mười tám tuổi phụng mệnh đem quân phá Triệu.
Năm đó khi đi qua Truân Lưu, lại bị quân tốt dưới trướng hiếp bách bức
tạo phản, sau đó tự sát bỏ mình. Mà Thủy Hoàng Đế lúc đó đang tranh
quyền cùng Lã Bất Vi, vì vậy để biểu hiện sự rộng lượng, đặc xá tội danh của Doanh Thành, đồng thời đem tất cả binh mã Doanh Thành đang nắm giữ
đều thu lại. Sang năm thứ hai, Thủy Hoàng Đế lật đổ Lã Bất Vi, đánh
chết, từ đó về sau rốt cuộc chân chính nắm giữ nước Tần.
Mà
Doanh Anh sau khi Doanh Thành chết mới sinh ra. Thủy Hoàng Đế đem Doanh
Anh về nuôi, coi như con đẻ. Ở một mức độ nào đó, cũng là để trấn an
nhân mã của Doanh Thành.Hiện nay, Doanh Anh hai mươi chín tuổi, kế thừa
tước Triệt hầu, phong quan Vệ tướng quân lang trung, cũng chính là Ưng
lang tướng Bát đại Lang trung theo như lời của Bách Lý Thuật. Sang năm,
gã sẽ ba mươi tuổi, dựa theo pháp luật Tần, có thể ra ngoài nhậm chức.
Mà trong một năm này, đối với Doanh Anh mà nói cũng là năm then chốt.
Nhưng không nghĩ tới, đến phút cuối cùng, sự việc của Doanh Quả khiến
Doanh Anh gặp tai bay vạ gió.
Theo ghi chép của lịch sử, đối
với việc giết chết Triệu Cao của Hồ Hợi, Quải Ấn xin hàng, đến cuối cùng vương tử Anh bị Hạng Vũ giết chết, Lưu Khám vẫn ôm đồng tình.
Trong ấn tượng của Lưu Khám, đó là một nhân vật rất bị kịch. Cũng không biết vì sao, lúc hắn gặp Doanh Anh, lại có một cảm giác đây cũng không
phải là người nhu nhược.
Chỉ là, hắn có thể nói gì đây?
Là một ngoại thần, tuy rằng được Thủy Hoàng Đế tín nhiệm, vào danh sách Bát đại lang trung, nhưng việc này liên quan đến gia sự hoàng tộc, Lưu
Khám cũng bất lực. Hắn có thể làm đó là cẩn thận nhiều hơn. Thử nghĩ mà
xem, là một người từ nhỏ lưng đeo tội danh phụ thân mưu nghịch, lớn lên
trong hoàng thất lục đục với nhau. Tai nghe mắt thấy, đều là ngươi lừa
ta gạt, một người như vậy, tâm tư sao có thể giản đơn!
Nghĩ tới đây, Lưu Khám không khỏi cười khổ trong lòng một lần nữa.
Bị quấn vào trong hoàng thất, thật đúng là một phiền toái lớn…
Hắn đi cùng Bách Lý Thuật tuần sát hậu doanh, sau đó lại gặp mặt Thiết
ưng duệ sĩ đang ở hậu doanh, tổng thể mà nói tất cả đều rất thuận lợi.
Thiết ưng duệ sĩ chỉ trung thành với Thủy Hoàng Đế. Nói cách khác,
người nắm trong tay Thiết ưng duệ sĩ chỉ có một mình Thủy Hoàng Đế. Để
hiệu lệnh Thiết ưng duệ sĩ cần có hai vật, một là Ngân ấn của Ưng lang
tướng, một cái là Phù tiết hoàn chỉnh. Trong tay Lưu Khám có nửa miếng
phù tiết, nửa còn lại trong tay Thủy Hoàng Đế. Trên danh nghĩa, Ưng Lang tướng khống chế trăm tên Thiết ưng duệ sĩ, nhưng thực tế, không có sự
đồng ý của Thủy Hoàng Đế, hắn cũng không có quyền điều động Thiết ưng
duệ sĩ xuất động. Đây cũng là nguyên nhân khi đám người Doanh Quả chạy
mất, Thiết ưng duệ sĩ không xuất động. Thủy Hoàng Đế ở trên núi Cối Kê,
chỉ có một mình Doanh Anh tất nhiên là không cách nào điều Thiết ưng duệ sĩ xuất doanh làm việc.
Thậm chí về sau lại phải điều động binh mã Chư Kỵ vào Trữ La Sơn cứu viện.
Thủy Hoàng Đế đối với việc khống chế binh phù cực kỳ nghiêm mật.
Cũng khó trách, từ cuộc cải cách pháp luật của Thương Ưởng tới nay, Đại Tần đã trải qua bao nhiêu khó khăn, đặc biệt danh tướng xuất hiện liên
tục, khiến Thủy Hoàng Đế phải làm như vậy.
Điều làm Lưu Khám vui vẻ đó là trong số Thiết ưng duệ sĩ ở hậu doanh có một người quen: Cáp Vô Lương!
Trước đây y đã cùng Lưu Khám tác chiến ở Trữ La Sơn, đối với Lưu Khám
vẫn có lòng cảm ơn. Nếu không có thúc cháu Lưu Khám, tỷ đệ Doanh Quả đã
chết từ lâu, kéo theo Cáp Vô Lương cũng chết không toàn thâ bị thương
nhưng chỉ bị thương ngoài da, hiện nay đã khỏe nên ở trong doanh nghe
lệnh. Có một người như vậy ở đây, đối với việc làm quen với Thiết ưng
duệ sĩ của Lưu Khám tất nhiên sẽ sinh ra ích lợi rất lớn.
Sau khi Bách Lý Thuật bàn giao xong cho Lưu Khám, liền cáo từ rời đi. Thân
là Chiêm sự, y còn rất nhiều việc phải xử lý, nên không thể giới thiệu
tất cả trong doanh cho Lưu Khám. Vì vậy, Cáp Vô Lương liền trở thành
người dẫn đường cho Lưu Khám. Sau khi đã giới thiệu Lưu Khám với mọi
người trong Thiết ưng duệ sĩ, liền đưa Lưu Khám đi xung quanh trong
doanh.
- Đó là hành trướng của Hàn phi, kia là hành trướng của tiểu công chúa…
Cáp Vô Lương vừa giới thiệu với Lưu Khám vừa nói:
- Từ khi xảy ra việc kia, thủ vệ hậu doanh so với trước đây còn nghiêm
mật hơn rất nhiều. Xung quanh mỗi chỗ ngồi đều có mười tên Thiết ưng duệ sĩ thủ hộ, chia làm hai tổ, thay phiên dò xét. Còn bốn mươi tên Thiết
ưng duệ sĩ khác cũng chia thành hai tổ, đi tuần thị bên trong doanh. Đã
sắp xếp nhân viên thỏa đáng, Lưu lang trung cũng không cần làm gì nữa.
Lang trung chỉ cần bảo đảm bên trong doanh an ổn, thừa người cũng không
phải là việc lớn. Bên phía Bệ hạ đã có Xa sĩ Trung xa phủ cùng Kỳ dư duệ sĩ thủ hộ, trừ phi Bệ hạ giá lâm nội doanh, Lang trung không cần tiếp
xúc với người khác.
Cáp Vô Lương giới thiệu rất chu đáo, Lưu Khám cũng rất chăm chú nghe.
Đây chính là đem sức lực phục vụ đối với Thủy Hoàng Đế, chẳng may nếu
xảy ra sự cố, Doanh Anh có thể điều dời đi, bởi vì y chính là vương tộc.
Nhưng chính mình… Lưu Khám phải dùng tất cả tinh thần, làm thật tốt những việc của một Thương lang tướng.
Đi qua một cái trướng nhỏ, ngửi thấy một mùi hôi thối, Lưu Khám dừng chân, hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
- Ở trong này là ai?
- Điều này…
Cáp Vô Lương lộ ra vẻ đau thương, nhẹ giọng nói:
- Người ở bên trong, là người Lang tướng cũng biết… trước kia hắn cùng
tiểu tướng là duệ sĩ hộ vệ của tiểu công tử, tên là Hoàng Nhất Phẩm.
Trận đánh ở Trữ La Sơn, hắn bị mất một cánh tay, cho nên Bệ hạ cũng
không có truy cứu hắn.
Nhưng nằm ở đây cũng không có ai đếm xỉa đến hắn.
Nghe người ta nói đó là do tiểu công tử mệnh lệnh như vậy… Nói Nhất
Phẩm làm mất mặt y, phải nghiêm phạt hắn. Lang trung trong doanh cũng
không dám hỏi đến, chúng ta chỉ có thể âm thầm chăm sóc. Hôm nay ngẫm
lại, Cáp mỗ coi như là vận khí tốt, tuy tiểu công chúa cũng bị thương,
nhưng không phải là người tuyệt tình giống như tiểu công tử ngoan độc
kia!
Lời này vừa ra khỏi miệng, Cáp Vô Lương lập tức ý thức được không ổn.
Đây chính là tội danh bàn luận về chủ thượng, nếu bị người khác biết, lại phải chịu không ít khổ sở.
Y quay đầu nhìn lại, lại ngoài ý muốn phát hiện Lưu Khám tựa hồ như
không có nghe thấy lời nói của y, chỉ thấy Lưu Khám cất bước đi tới
doanh trướng, nhắc rèm đi vào. Trong trướng, ánh sáng âm u, hàng đống
tạp vật. Lưu Khám đi tới bên người Hoàng Nhất Phẩm, ngồi xuống bên cạnh
người, vươn tay xem mạch đập của Hoàng Nhất Phẩm. Hoàn cảnh này, tao ngộ này, thương thế này… nếu đổi lại là một người khác sợ là đã chết rồi.
Nhưng Hoàng Nhất Phẩm vẫn sống, mạch đập dù rất nhẹ nhưng cũng coi như vẫn còn đập.
Đây chắc là do bọn Cáp Vô Lương âm thầm chăm sóc. Cái gọi là một con
ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thấy đồng liêu hình dáng như vậy, trong lòng
khẳng định sẽ không dễ chịu.
- Bảo thái y đến khám và chữa bệnh một chút đi.
Lưu Khám nhẹ giọng nói:
- Nếu tiểu công tử trách tội, một mình ta sẽ gánh chịu thay. Lát nữa ta sẽ viết một phương thuốc bổ hư, chăm sóc cẩn thận.
- A…
Cáp Vô Lương nghe vậy, không khỏi kích động một trận. nhưng y vẫn còn có chút lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Lang trung, không phải là ta… Tiểu công tử gần đây tính tình rất tàn
bạo, cổ quái. Nếu bị y biết, chắc chắn sẽ cho rằng ngài vượt mặt y, sẽ
không vui.
- Không vui thì thế nào, tốt xấu cũng vì Bệ hạ ra
sống vào chết. Nếu nhận được kết quả ấy, các huynh đệ sẽ nghĩ như thế
nào? Sao có thể vẫn vì bệ hạ mà xuất lực? Tiểu công tử muốn trách tội
ta, giỏi lắm thì tước đi tước vị của ta bãi đi chức quan của ta… Hắc,
cùng lắm thì về nhà buôn bán, sợ cái gì?
Lưu Khám ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Hoàng Nhất Phẩm, không nói thêm gì, xoay người ra khỏi trướng.