Tần Mông có chút ngơ ngẩn!
Đối với một mâu bất thình lình
hướng đến, Tần Mông không có chút chuẩn bị nào. Không chỉ có y, thậm chí ngay cả Tần Mạn và Lâm Tô cũng giật mình.
Lưu Khám? Hắn không phải ở Giang Dương sao? Thế nào đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này?
Quay đầu nhìn về phía Lý Hưng, lại phát hiện Lý Hưng dáng vẻ như là đã
biết trước. Tần Mạn lập tức hiểu ra, khẳng định Lưu Khám đi theo Lý Hưng đến đây. Về phần vì sao Lưu Khám lại từ trong rừng cây đi ra, chắc là
phòng ngừa chu đáo, lo lắng cho Tần Mạn bỏ chạy không thuận lợi.
Chính là theo tình hình hiện nay, Lưu Khám lo lắng không phải là không
có nguyên nhân. Nét lạnh lùng trên mặt Tần Mạn thoáng cái tan hết. Má
lúm đồng tiền hiện lên một nét tươi cười xán lạn, trong lòng lại cảm
thấy thật ngọt ngào.
Nàng cảm thấy ngọt ngào nhưng Tần Mông thì lại muốn khóc!
Tần Mông mệnh danh là Ba Thục đệ nhất dũng sĩ, võ nghệ cao cường, sức
lực lớn vô cùng. Cho tới nay, Tần Mông cho rằng, mình được gọi là thiên
hạ vô địch, thì ít có người có thể là đối thủ của y. Một mâu của Lưu
Khám đâm tới, y theo bản năng nâng việt lên đỡ. Chỉ nghe “đinh” một
tiếng, việt đồng đã bị trường mâu đánh ra. Thế nhưng mâu này có lực thật lớn vọt tới, làm hai tay Tần Mông tê dại. Ngựa cũng không chịu nổi sức
mạnh như vậy, hí dài một tiếng, loáng cái quỳ xuống.
Người
lập tức ngã xuống, Khai Sơn Việt bị ném ra thật xa, đầu y ong ong, gan
hai lòng bàn tay máu chảy đầm đìa. Tần Mông mũ lệch, giáp nghiêng đứng
lên, vẫn mờ mịt, ngây ngốc tại chỗ. Lưu Khám cũng không có công kích
tiếp, chỉ là nhìn Tần Mông, cười khinh miệt. Văn không biết, võ không
nên, sợ đây mới là bức họa chân thực nhất về người này đi. Lưu Khám thật đúng là khinh thường Tần Mông. Chỉ là ngại mặt mũi Tần Mạn, hắn cũng
không nên làm quá phận. Đương nhiên, phương diện này còn có một nguyên
nhân khác làm Lưu Khám không thể hạ sát thủ.
Tần Mông là mệnh quan triều đình, là huyện úy Lãng Trung. Luận phẩm tự, Lưu Khám so với
Tần Mông cao hơn không chỉ một bậc. Nhưng hắn không có quyền giết chết
đối phương, bằng không mà nói, tất nhiên sẽ dẫn lửa tới thân.
Tay kéo dây cương, Lưu Khám ghìm ngựa lại.
- Ngươi là trưởng bối, nhưng lại lấy lớn khinh nhỏ, thực không phải là
anh hùng. Lưu mỗ chẳng thèm lấy tính mạng của ngươi… Mang người của
ngươi lập tức cút trở về.
Tần Mông mặt đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Khám.
- Ngươi là ai? Có dám nói ra danh tính?
- Thế nào, muốn tìm ta báo thù?
Lưu Khám như trước một vẻ khinh miệt, cười lạnh một tiếng nói:
- Cũng không sợ ngươi biết được. Ta là Lưu Khám, quan Đô úy Tứ Thủy.
Ngươi nếu muốn báo thù, cứ tới là được. Nhưng là ta nhắc nhở ngươi
trước, ngươi chỉ có một cơ hội thôi.
Trong lời nói, không
chút nào đem Tần Mông để vào mắt. Ngôn ngữ lạnh như băng, càng làm cho
Tần Mông hận không thể tìm một chỗ để giải tỏa. Hai tròng mắt sung
huyết, Tần Mông nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lưu Khám… ngươi hôm nay làm nhục Tần mỗ, ngày khác ta chắc chắn sẽ trả gấp trăm lần… Tần
Mạn, ngươi nhất định phản bội Tần gia, đi theo tên này sao?
Tần Mạn thúc ngựa tiến lên, cười lạnh nói:
- Tam thúc, đến tột cùng là ai phản bội Tần gia, hôm nay còn chưa biết.
Lúc này, từ trong rừng cây đi ra hơn trăm quân tốt, cầm trong tay cung
nỏ, giương cung cài tên, nhắm ngay đám người Tần Mông.
Có Lưu Khám tài giỏi bậc này, lại thêm Lâu Phiền kỵ quân được đặc biệt huấn
luyện! Trong lòng Tần Mông biết, tuy rằng gia nhân con số chiếm ưu thế,
nhưng muốn thủ thắng, cũng không quá có khả năng. Một người hầu cận dắt
một con ngựa đi tới, Tần Mông oán hận nhún chân, xoay người lên ngựa.
Cũng không nói gì dài dòng, mang theo bộ sậu, phi nhanh rút khỏi bến đò.
- A Khám…
Tần Mạn mừng rỡ tiến lên, vừa muốn mở miệng lại bị Lưu Khám ngăn lại.
- Lên thuyền trước, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này. Tần Mông tuy
rằng đã bỏ chạy, nhưng khó bảo đảm Tần Chỉ sẽ từ bỏ ý đồ. Lập tức hành
động, không để dừng lại. Có cái gì, chúng ta lên thuyền rồi nói… Lý
Hưng, ngươi lập tức đưa Mạn tiểu thư lên thuyền, một khắc nữa xuất phát.
Lời Lưu Khám hoàn toàn đều là mệnh lệnh, Tần Mạn cũng không cảm thấy
bất mãn, nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng theo sắp xếp của Lý Hưng, đi lên
lâu thuyền. Bây giờ còn chưa phải lúc nói chuyện với nhau, tuy rằng Tần
Mông rút lui, thế nhưng Tần Chỉ… sợ rằng sẽ không buông tha dễ dàng như
vậy.
Rất nhanh, tất cả mọi người lên thuyền. Lý Hưng ra lệnh
một tiếng, ba chiếc thuyền đồng loạt giương buồm, trong bóng đêm nhanh
chóng rời đi.
Không lâu sau khi lâu thuyền khởi hành, Tần Chỉ quả nhiên mang theo hơn nghìn tên trang đinh chạy tới Song Sơn Tụ.
Nhưng lúc này lâu thuyền đã biến mất trong bóng đêm, Tần Chỉ đứng trên
bến thuyền, nhìn nước sông đang cuồn cuộn, không nhịn được chửi ầm lên,
đem một khối đá trên bến thuyền ném xuống sông.
- Nhanh phái
người đi Thiển Khâu trước, mời thủ lĩnh Ba Hộ nghĩ cách ngăn chặn bọn họ lại… Đến hừng đông, Tam đệ cùng ta đi vào Giang Châu bái kiến Quận thủ.
Thiển Khâu, ở phía Bắc Giang Dương, Ba Hộ mà Tần Chỉ nhắc đến là thủ lĩnh người Ba cư trú ở Khoan Cốc Thiển Khâu.
Một hồi sự tình vừa rồi, bất kể như thế nào cũng không thể buông tha
Tần Mạn. Đặc biệt trong tay Tần Mạn có ấn tín của Tần Thanh, tuy nói
rằng Tần Chỉ cùng rất nhiều dân Ba thổ trứ có quan hệ mật thiết, thế
nhưng không có ấn tín của Tần Thanh, Tần Chỉ vẫn như trước không cách
nào hiệu lệnh người Ba ở Ba Thục. Chí ít, có hơn phân nửa người Ba sẽ
không tuân theo mệnh lệnh của y, thậm chí còn có khả năng đi giúp đỡ Tần Mạn.
Quay đầu nhìn Tần Mông, trong lòng Tần Chỉ thở dài một tiếng.
- Tam đệ, chớ lo lắng việc này… Chỉ là một con nhóc, không đáng nhắc
đến. Đợi ngày mai tiếp xong Quận thủ, leo lên vị trí gia chủ thì chúng
ta tiếp tục đi thu thập nó. Với quan hệ giữa Tần gia chúng ta với triều
đình, đối phó với một tên Đô úy Tứ Thủy, dễ như trở bàn tay.
Tần Mông nhẹ nhàng gật đầu, thật ra cũng có cùng cái nhìn với Tần Chỉ.
Vì vậy mọi người mang theo nhân mã quay lại điền trang. Xuống ngựa ở
ngoài điền trang, Tần Chỉ cùng Tần Mông đi thẳng đến sảnh thính. Các tộc lão của Tần gia vẫn còn đang ở trong sảnh chờ hai người bọn y. Tuy rằng Tần Mạn đã đi, nhưng Tần Chỉ đúng là không để ở trong lòng. Việc cấp
bách, là phải đàm phán với mấy lão gia hỏa này. Đợi sau khi ổn thỏa ngồi lên vị trí gia chủ, sẽ đi thu thập Tần Mạn và Lưu Khám, chính là làm
từng việc một.
Trong lòng Tần Chỉ, Lưu Khám chẳng qua chỉ là một tên mãng phu!
Trong sảnh chính có rất nhiều người đang ngồi. Tần Chỉ vừa vào cửa,
chưa kịp ngồi xuống, chỉ thấy quản sự vội vàng đi tới thông báo:
- Nhị lão gia, tứ lão gia vừa mới trở về tới!
- A? Tứ đệ đã trở về? Đang ở đâu?
Tứ lão gia này cũng là tứ đệ của Tần Chỉ. Hiện nay đang làm Huyện thừa ở Thành Đô – Tần Cức. Bởi vì từ Thành Đô tới Giang Châu cách một khoảng
khá xa, cho nên Tần Cức đến khá muộn. Đối với người huynh đệ này, thật
ra Tần Chỉ không quá để tâm. Một con mọt sách mà thôi… chẳng qua, sau
việc của Tần Mạn, Tần Chỉ không thể không làm ra vẻ, còn phải mượn hơi
của Tần Cức. Dù sao, tuy Tần Cức chỉ là con mọt sách, nhưng cũng có bản
lĩnh nhất định.
Quản sự lộ vẻ khó xử, thấp giọng nói:
- Tứ lão gia trở về, vừa nghe đến chuyện ở trong trang, không nói hai lời liền dẫn người rời đi rồi.
- Đi?
Tần Chỉ ngẩn ra:
- Y đi nơi nào? Chẳng lẽ không biết lập tức sẽ tế tổ sao?
- Việc này… Tứ lão gia không nói.
Tần Chỉ nhìn thoáng qua Tần Mông, lại nhìn mọi người trong sảnh, trong
lòng lộp bộp một chút. Cảm giác được sự tình tựa hồ có chút vượt qua
phạm vi khống chế của y. Không nghĩ tới một Tần Cức yên lặng ngày xưa
bây giờ cũng biết đùa giỡn khéo như thế. Lẽ nào, hắn ta có mưu đồ khác?
Trên lâu thuyền, Lưu Khám và Tần Mạn sóng vai ngồi trên ghế chủ vị. Sở
dĩ hắn xuất hiện ở Song Sơn Tụ, là bởi vì Khoái Triệt cảm thấy được sự
tình dường như có chút không ổn. Ban đầu, Đường Lệ phái lão bộc đến
Giang Dương, đem tình hình của Tần gia báo cáo với Lưu Khám, chỉ là vào
lúc tin tức Tần Thanh chết còn chưa truyền ra, Khoái Triệt lại nhạy cảm
cảm thấy được, Giang Châu có khả năng sẽ phát sinh biến cố. Trước tiên,
Khoái Triệt liền nghĩ tới một khả năng: Tần Thanh đã xảy ra chuyện!
- Nếu Thanh lão còn sống, Tần Chỉ làm sao có thể trắng trợn hành sự như thế?
Không phải lão Đường đã nói qua, trong khoảng thời gian Thanh lão đi đã từng nghĩ cách chèn ép Tần Chỉ, mà Tần Chỉ cũng biểu hiện vô cùng phối
hợp.
Hiện nay, Tần Chỉ đột nhiên hành sự như vậy, lẽ nào y
không sợ Thanh lão quay về tới thu thập y? Đã nhẫn nhịn lâu như vậy, sao lại cải biến làm như thế? Duy nhất khả năng chính là, tại Ba Thục,
Thanh lão là người duy nhất có khả năng chấn trụ Tần Chỉ rất có thể đã
xảy ra chuyện, thậm chí khả năng đã qua đời rồi… Tần Chỉ cũng có thể đã
sớm biết được tin tức này, mà Mạn tiểu thư lại không biết, cho nên không có lưu ý.
Ban đầu, Lưu Khám còn nghĩ Khoái Triệt nói có chút dọa người.
Nhưng nghe y phân tích như thế, tức khắc tỉnh ngộ. Không sai, nếu như
Tần Thanh vẫn còn như đã nói, Tần Chỉ sao có khả năng hành sự như thế?
Vì vậy, Lưu Khám lập tức bảo Thẩm Thực Kỳ phóng thuyền tới Giang Châu.
Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, hắn cũng theo thuyền đồng hành. Khoái Triệt ở lại Giang Dương, cùng Tào Vô Thương chỉnh đốn và chuẩn bị binh mã.
Nếu như Tần Thanh đã xảy ra chuyện, Tần Chỉ sẽ nỗ lực cướp đoạt vị trí
gia chủ, như vậy kế tiếp, rất khả năng Giang Dương sẽ đối mặt với nguy
hiểm.
Đương nhiên là Tần Chỉ không có khả năng trắng trợn giành lấy Giang Dương.
Dù sao, Giang Dương cũng dưới sự quản lý của triều đình. Nhưng Tần Chỉ
có thể cho những người Ba ở phụ cận Giang Dương đi tới gây rối, đồng
dạng có thể làm cho Giang Dương loạn thành một đoàn.
- Lần
này ít nhiều cũng nhờ có lão Khoái, nếu không có y trước một bước cảm
thấy được tình huống có biến, chỉ sợ Mạn tiểu thư sẽ thành khối bù nhìn
của Tần Chỉ rồi.
Đường Lệ vừa cười vừa nói:
- Nhưng
hiện nay nguy hiểm vẫn chưa qua hết… Với Tần gia mà nói, nguy hiểm chẳng qua là mới bắt đầu mà thôi. Lúc Mạn tiểu thư tới Giang Dương, cần phải
nhanh chóng tỏ thái độ. Theo ta thấy, Mạn tiểu thư nên lập tức phái
người đi Hàm Dương, cầu sự ủng hộ của triều đình. Chỉ là Mạn tiểu thư
cần phải chuẩn bị sẵn sàng, khi lần nguy cơ này đi qua, e rằng Tần gia
sẽ không hồi phục được danh vọng như Thanh lão năm xưa.
Lưu Khám không mở miệng, quay đầu nhìn về phía Tần Mạn.
Mà Tần Mạn tựa hồ không lo lắng chút nào:
- Đường tiên sinh đừng nghĩ rằng Mạn tham luyến quyền thế. Kỳ thực tổ mẫu sớm đã suy nghĩ đến phương diện này.
Bà từng nói với ta: Nếu Tần gia muốn trường tồn, nhất định cần phải bỏ qua vài thứ.
Trước khi A Khám tới, tổ mẫu cũng có ý xin bệ hạ tiếp chưởng Ba Thục.
Chỉ là thật không ngờ, tổ mẫu lại đột nhiên… Lúc này mới có thể làm cho
Nhị thúc thừa cơ. Lúc đến Giang Dương, ta sẽ phái người đi Hàm Dương
trước, cũng đồng ý giao ra ấn tín của tổ mẫu.
Nhưng trước khi nhận được hồi âm của bệ hạ… A Khám, ta cần huynh hỗ trợ!
Lưu Khám gật đầu:
- Việc này ta tự nhiên tận lực. A Kỳ, Vô Thương bọn họ đã bắt đầu hành
động. Chỉ là muốn chấn nhiếp người dân Ba, chỉ sợ không thể thiếu được
một hồi gió tanh mưa máu. Nhưng ta có một kế, có thể làm cho máu của
người Ba rơi ít một chút.
Uy vọng của Tần Mạn hiển nhiên không cách nào đánh đồng với Tần Thanh.
Nếu như người Ba thực sự gây rối lên, mặc dù trong tay Tần Mạn có ấn
tín của Tần Thanh, chỉ sợ cũng khó có thể khống chế đối phương. Dù sao,
nhiều năm qua, Tần Chỉ nhờ vào lui tới buôn bán, đã cho ăn no một phần
lớn dân Ba. Cùng những người Ba thổ trứ này nói luân lý đạo đức, còn xa
mới bằng những vật hữu dụng thực tiễn. Đã như vậy, nhất định cần phải
dùng thủ đoạn mạnh mẽ. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể chấn nhiếp người
Ba thổ trứ.
Từ điểm này mà nói, Tần Mạn cũng vô cùng rõ ràng…
Đương nhiên là, nếu có thể ít đổ máu một chút, những người này chết ít một chút, Tần Mạn tất nhiên sẽ vui hơn, vội vã hỏi:
- Lưu Khám, kế có an toàn không?
-
Lưu Khám mỉm cười:
- Kế này vẫn còn cần Mạn tiểu thư ra mặt. Nhưng trước đó ta cần danh sách những người dân Ba đang ở Giang Dương.
- Danh sách thật ra là việc nhỏ, chắc hẳn trong tay Huyện trưởng Thẩm
Thực cũng đã có… Chỉ là huynh chuẩn bị hành động như thế nào?
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Kỳ thực rất đơn giản, ta lấy danh nghĩa của Mạn tiểu thư ở trong thành Giang Dương, bày ra Hồng Môn Yến.
- Hồng Môn Yến?
Mọi người đang ngồi, nghe vậy đều ngây ngẩn cả người.
Điển cố về Hồng Môn Yến bây giờ còn chưa có xuất hiện, vì vậy huyền diệu trong đó, không ai có thể biết được.
Lưu Khám cũng không giải thích cho mọi người, chỉ thấp giọng nói bên
tai Tần Mạn. Lúc đầu, Tần Mạn còn nhíu mày, dần dần, trên hai gò má tú
lệ kia hiện ra một mạt mỉm cười. nàng liên tục gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Kế này rất tốt, rất tốt!
* Lời tác giả Canh Tân: Trong lịch sử, Lưu Bang dựa vào Ba Thục trở nên giàu có. Nhưg trong lịch sử bộ tộc của quả phụ Thanh cũng là thực sự
tồn tại. Với năng lực lớn như vậy của gia tộc quả phụ Thanh, hơn nữa với quan hệ thân mật với Đại Tần, vì sao sau khi quả phụ Thanh mất, lại
không còn một ghi chép nào? Lúc Lưu Bang vào Hán Trung, trong hai năm
ngắn ngủi đã nắm trong tay Ba Thục, hậu nhân của quả phụ Thanh lại ở
phương nào? Nếu nói hậu nhân của quả phụ Thanh đầu phục Lưu Bang, thì sử sách cũng phải ghi chép mới đúng…
Cho nên, lão Tân cho rằng, hậu nhân của quả phụ Thanh rất có khả năng sau khi quả phụ Thanh mất đã bị Thủy Hoàng Đế “giải quyết” hết. Về phần chân tướng thế nào, lão Tân
cũng chỉ có thể bịa đặt.
Hôm nay, Tần gia vẫn còn lưu lại
huyết mạch, như vậy sau này Lưu Bang còn có thể đơn giản như vậy khống
chế được Ba Thục sao?