A Khám từng nói qua: bỏ được bỏ được, có bỏ có được!
Mạn tiểu
thư nếu muốn bảo toàn Tần gia, thứ nhất phải cùng nhị lão gia tranh
đoạt; thứ hai, trong lúc tranh đấu, phải luôn giữ vững một phương, cũng phải tranh thủ lấy được quản lý phía Hàm Dương. Tuy rằng việc này sẽ
làm cho danh vọng của Tần gia tại Ba Thục giảm bớt, nhưng lại là phương pháp bảo toàn tốt nhất.
Đường Lệ một hơi nói xong, thở phào một cái.
- Trong lúc gấp gáp này, Lệ cũng chỉ có thể nghĩ được như vậy. Về phần
cụ thể hành động, chờ khi rời khỏi Giang Châu, sẽ tính toán lại cho chu đáo.
Tần Mạn trầm ngâm không nói…
Không thể nghi ngờ, đây là một việc rất khó quyết định.
Đồng thời, sau khi Tần Thanh chết, Tần Mạn là người thứ nhất phải hóa giải nguy cơ.
Trước đây, luôn núp dưới cánh của Tần Thanh, Tần Mạn không cần quá mức hao
tổn tâm trí. Chỉ cần dựa theo phương hướng hành động trước đó mà làm…
Thế nhưng hiện tại, mặc kệ là quyết định như thế nào, đều sẽ gây nên ảnh hưởng thật lớn đối với Tần gia. Đi theo con đường nào, đích xác là một vấn đề lớn.
- Tiên sinh, ta nghe lời ngươi!
Tần Mạn cắn răng một cái, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta rời Giang Châu, trước tiên nghĩ cách đến Giang Dương, hội hợp với A Khám. Bao giờ rời đi, đi như thế nào, Mạn theo tiên sinh phân
phó.
Đường Lệ nói:
- Lập tức rời khỏi Giang Châu!
- Ngay bây giờ?
- Đúng vậy!
Đường Lệ nói:
- Hôm nay Tam lão gia đã trở về, qua đêm nay, Nhị lão gia nhất định sẽ
có hành động. Hôm nay, Nhị lão gia, Tam lão gia, còn có các nguyên lão trong tộc, đều ở đó bàn bạc sự tình. Phỏng chừng một chốc không thể
phân thân. Thủ vệ trong điền trang cũng không nghiêm mật, ta đã mệnh
lệnh Lâm bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, bảo hộ tiểu thư đêm nay rời đi.
Thẩm Thực Kỳ từ Giang Dương đưa ra ba chiếc lâu thuyền, hôm nay sẽ dừng tại phía tây nam Giang Châu, chỗ Song Sơn Tụ, đủ để đưa ta đi Giang Dương trước.
Xem chừng, Đường Lệ đã có an bài thích đáng!
Tần Mạn quyết định thật nhanh, lập tức cho gọi hai người Tiểu Cẩm và Ba Văn thu thập hành lý.
Tiểu Cẩm, Ba Văn đều là thân tín của Tần Mạn, tự nhiên là muốn cùng nhau
rời đi. Trong biệt viện còn có mười mấy nô bộc, nhưng Tần Mạn không tin được.
Vào lúc này, biểu hiện của Tần Mạn cũng đủ quyết đoán.
Nàng bảo Đường Lệ giải quyết hết những nô bộc này… Mà trên thực tế,
trước khi Tần Mạn hạ lệnh, Lâm đã mang toàn bộ nô bộc trong viện giam
lại. Làm sao giải quyết? có thể nghĩ, việc liên quan đến tồn vong của
Tần gia, Tần Mạn quyết không thể có nửa điểm nhân từ nương tay.
Đồ đạc rất đơn giản, ngoại trừ vài món cần để thay giặt, chính là ấn tín của Tần Thanh.
Tần Mạn đem ấn tín cất vào trong người, sau đó mặc khôi giáp. Đi tới cửa
viện, đã thấy Ba Văn nắm chiến mã chờ, Tần Mạn không nói hai lời, xoay
người lên ngựa.
Mà Lâu Phiền kỵ quân cũng đã thu thập thỏa đáng, dưới sự chỉ huy của Lâm Tô bảo vệ Tần Mạn, Đường Lệ, thừa dịp bóng đêm lặng yên rời khỏi điền trang.
Thật đúng như lời nói của Đường Lệ, thủ vệ điền trang cũng không nghiêm mật.
Có lẽ là bởi vì nắm chắc thắng lợi trong tay đi, Tần Chỉ cũng không có
phái người chuyên môn giám thị Tần Mạn, cho nên dọc theo đường đi ngược lại vô cùng thuận lợi.
Lúc ra khỏi điền trang, bọn người Tần Mạn lập tức ra roi thúc ngựa, hướng Song Sơn Tụ vội đi.
Song Sơn Tụ này, nguyên nhân là vì phía bắc có hai ngọn núi nên gọi thành
tên. Hai ngọn song song, xanh thẫm như ngọc bích, là nơi phong cảnh rất đẹp của Giang Châu. Nước sông tràn đầy, phẳng lặng. Khi đám người Tần
Mạn tới Song Sơn Tụ, đã qua giờ Tý. Từ xa đã thấy ba chiếc thuyền lớn,
yên lặng bỏ neo tại bến thuyền. Ánh trăng sáng tỏ, Thương Long kỳ ở ngay đầu thuyền phần phật lay động trong đêm, một nam tử trung niên đang
đứng trên sàn thuyền.
Thân mặc áo khoác, bên trong là hủy bì giáp, tay cầm một thanh đồng qua đen nặng trịch, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.
Nhìn thấy đoàn người Tần Mạn, trung niên nam tử kia vội nhảy xuống thuyền, bước nhanh tới trước mặt đội ngũ, chắp tay hành lễ:
- Giang Dương Tá Sử Lý Hưng phụng mệnh Huyện trưởng đến đây nghênh tiếp Mạn tiểu thư. Thuyền đã chuẩn bị xong, mời Mạn tiểu thư nhanh chóng lên thuyền, chúng ta lập tức khởi hành.
Tần Mạn mỉm cười liếc mắt nhìn nam tử trước mặt, lại quay đầu nhìn về phía Đường Lệ.
Đường Lệ nhẹ nhàng gật đầu:
- Mạn tiểu thư lên thuyền đi… Lý Tá Sử là thân tín của A Kỳ, là Cung Thương tiên sinh đề cử, tuyệt đối tin cậy.
- Làm phiền Lý Tá Sử! đọc tại bàn long chấm us.
Nếu Đường Lệ đã nói như vậy, Tần Mạn tất nhiên sẽ không hoài nghi nữa, lập tức an bài nhân mã lên thuyền, hơn hai trăm Lâu Phiền kỵ quân đều lên thuyền đâu vào đấy, mà bốn người Tần Mạn, Lâm Tô, Đường Lệ, Lý Hưng
không có lập tức đi tới, suất lĩnh mười quân tốt, sẵn sàng đón quân địch tại bến tàu. Dù sao, ở đây chính là địa phận Giang Châu.
Hơn hai trăm người, bởi vì có ngựa nên cũng không vội vàng.
Đã qua giờ tý, nhìn thấy toàn bộ nhân mã đã lên thuyền, từ hướng Giang Châu, loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.
Kỵ quân Lâu Phiền của Lâm Tô tại Bắc Cương rất có kinh nghiệm sa trường, cho nên sáng sớm đã sắp xếp thám báo. Tiếng vó ngựa truyền đến bên kia chính là thám báo trở về.
Dùng một loại ngôn ngữ Tần Mạn nghe không hiểu, rất nhanh nói hai câu.
Nhưng thật ra Đường Lệ từng du lịch đến phương bắc, nên thoáng cái cũng nghe ra, đây là tiếng nói đặc hữu của người Lâu Phiền.
- Mạn tiểu thư, phía Giang Châu có truy binh tiếp cận… nhân số khoảng
chừng ba bốn trăm người. mời Mạn tiểu thư, Đường tiên sinh nhanh chóng
lên thuyền, suất bộ đi trước ngăn chặn truy binh đuổi theo.
- Mời Mạn tiểu thư, Đường tiên sinh lên thuyền!
Lý Hưng cũng khuyên.
Nhưng bất luận là Đường Lệ có đồng ý hay không, chỉ thấy Tần Mạn xoay người lên ngựa, lạnh lùng nói:
- Ta chính là Gia chủ do Tổ mẫu đã chỉ định, ngược lại muốn nhìn những
người đó nói cái gì. Đường tiên sinh hãy lên thuyền trước. Lý Hưng, Lâm cùng ta trở lại ngăn địch.
Trong người Tần Mạn có một loại kiêu ngạo mà người bình thường không thể giải thích được.
Nàng có thể rời khỏi Giang Dương, nhưng nàng lại là người thừa kế được Tần Thanh chỉ định, là người chủ chân chính của Tần gia. Mặc dù là rời đi, nàng cũng không muốn phải đi như trốn chạy. Nàng muốn nhìn, các tộc lão trưởng bối ngày thường luôn a dua hùa theo này, hôm nay còn có lý do
gì để thoái thác?
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tần Mạn, Lý Hưng và Lâm Tô cũng không có cách nào.
Lý Hưng thì thầm bên người Đường Lệ vài câu, Đường Lệ vốn đang căng
thẳng, tức khắc lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu leo lên lâu thuyền.
Từ xa, đám người càng ngày càng gần lại! Hơn mười chiến mã cùng hơn bốn trăm trang đinh nhanh chóng tới gần.
Người dẫn đầu chính là Tần Mông, chỉ thấy y mặc khôi giáp, tay cầm một thanh Khai Sơn việt, thúc ngựa bay nhanh mà đến.
Vừa đi vừa lên tiếng gọi:
- Mạn chất nữ, vì sao đột nhiên rời đi? Chớ nghe tiểu nhân gây xích mích, có gì muốn nói, chúng ta nói cho rõ đã.
Lời còn chưa dứt, Tần Mông đã dẫn người tới gần. Khi cách Tần Mạn khoảng
chừng hai trăm bước, liền ghìm cương ngựa, tức giận nói:
- Mạn chất
nữ, cháu lẳng lặng ra đi như vậy là có ý tứ gì? Mẫu thân mới mất, đại
điển tế tổ cũng gần bắt đầu. Cháu không ngồi yên ở trong nhà, vì sao
không nói mà đi?
Tần Mạn lạnh lùng cười, xoay ngang người:
- Tam thúc hỏi ta là có ý tứ gì? Mạn lại muốn hỏi Tam thúc, các ngươi muốn gì?
Tổ mẫu mất đã nhiều ngày, thế nhưng các ngươi lại giấu giếm tin tức hơn
mười ngày. Hôm nay lại cấu kết các tộc lão, nỗ lực làm cho ta mất quyền lực… Ta mặc dù đối với vị trí gia chủ này không có hứng thú, nhưng là
người thừa kế được tổ mẫu chỉ định, các ngươi làm việc gì sau lưng ta,
tưởng ta không biết sao?
Cũng không ngại nói rõ, quỷ kế của các
ngươi, ta đã biết toàn bộ. Đơn giản là các ngươi muốn tại ngày tế tổ,
cưỡng chế làm cho Nhị thúc leo lên vị trí gia chủ. Mạn muốn nói cho các ngươi chính là, quyết định của các ngươi, ta tuyệt đối không đồng ý.
Thi cốt của tổ mẫu còn chưa lạnh, các ngươi đã làm ra chuyện như vậy…
ta không muốn thông đồng làm bậy với các ngươi, cũng tuyệt đối không
khuất phục các ngươi.
Sắc mặt của Tần Mông tức khắc thay đổi, mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn Tần Mạn, cuối cùng thở dài một tiếng nói:
- Mạn Nhi, cháu làm sao lại có thể có suy nghĩ này? Cháu và ta chung quy là người một nhà, Nhị thúc Tam thúc sao lại có ác ý đối với cháu? Chỉ
là tuổi cháu còn nhỏ, chưa đảm đương nổi việc lớn mức này. Cho nên Nhị thúc cháu mới quyết định đứng ra phụ tá ngươi, chờ sau này, tuổi ngươi lớn hơn, tự nhiên sẽ đem quyền lực trả lại cho cháu. Đây chính là một
phen khổ tâm, cháu cháu không nên hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Tần Mạn nghe vậy, liên thanh cười mỉa mai, làm Tần Mông cũng không cảm thấy thẹn thùng.
- Là hiểu lầm sao? Dù sao hiện tại ta phải đi… Tam thúc, nếu đúng như ngươi nói, vậy mong ngài giơ cao đánh khẽ, thế nào?
Tần Mông nghiêm mặt nói;
- Mạn Nhi, cháu đối với chúng ta hiểu lầm, ta và Nhị thúc cháu cũng
không muốn giải thích gì nhiều. Cháu muốn rời khỏi Giang Châu, đi chỗ
khác giải sầu, ta tuyệt không ý kiến. Nhưng cháu đi thì có thể, nhưng
phải giao ấn tín của mẫu thân ra đây, cháu thấy thế nào?
- Giao ra ấn tín, ta còn có mệnh để sống sao?
Tần Mạn đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ấn tín ta sẽ không giao ra, Tam thúc muốn ngăn cản, vậy phóng ngựa tới đây.
- Đã như vậy, đành đắc tội rồi!
Đã tới tình trạng này rồi, Tần Mông cũng chỉ có thể xé rách da mặt. Y lạnh giọng nói:
- Mạn Nhi nếu cứ khư khư cố chấp, vậy để tam thúc tới giáo huấn ngươi một chút, miễn cho ngươi không biết trời cao đất rộng.
Vừa nói chuyện, Tần Mông vừa nâng lên Khai Sơn việt trong tay lên, thúc ngựa tiến tới.
Bên phía Tần Mạn, Lâm Tô cũng chuẩn bị lao ra…
Nhưng đúng lúc này, từ rừng câu hai bên bến đò, đột nhiên truyền đến một
tiếng trống trận. Một thất bảo mã đỏ như lửa từ trong rừng bay vọt ra.
Đại tướng trên ngựa một thân huyền giáp, tay cầm trường mâu, giống như
thiên thần.
- Tặc tử, đừng vội càn rỡ, nhận một mâu của ta!
Đại tướng kia người ngựa hợp nhất, trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt
Tần Mông. Người mượn thế ngựa, ngựa mượn uy người, tiếng rống giận dữ
như sấm sét nổ vang trên không trung, chỉ thấy hắn bỗng nhiên dựng thẳng người trên lưng ngựa, trường mâu loáng một cái hung hăng phóng về phía Tần Mông…