Hình Đồ

Chương 258: Gián điệp Đường Lệ

Khoang thuyền không rộng lắm, có thể chứa được mười người.

Đường

Lệ khoác một chiếc áo choàng màu xanh đang quỳ gối ngồi trên thảm. Y tập trung ánh nhìn của mình vào chiếc lư đồng đang bày trước mặt. Chiếc lư

đồng này được làm hết sức tinh xảo, chỉ có điều trên bề mặt có vài chỗ

đã chuyển sang màu đen. Bên trong chiếc lư có đặt một hòn than, phía

trên thì đặt một chiếc bình gốm. Hương thơm nhẹ nhàng của trà ngập tràn

cả khoang thuyền.

Nhìn thấy Lưu Khám bước vào, Đường Lệ không

đứng dậy mà chỉ đặt một chiếc tách sang bên cạnh, múc từ trong bình gốm

một cốc trà rót vào tách.

- Lão Đường, dạo này vẫn khỏe chứ!

Lưu Khám không uống trà luôn, mà ngồi xuống phía trước mặt Đường Lệ, nhìn y một lượt.

Thoáng một cái đã hai ba năm trôi qua, Đường Lệ cũng chẳng thay đổi gì nhiều.

Hàm râu ngắn dưới cằm, thay đổi kiểu tóc khác, xem bộ dạng y có vẻ như

đĩnh đạc điềm tĩnh trước khi rời khỏi Lâu Thương. Nghe thấy tiếng của

Lưu Khám, Đường Lệ mỉm cười, giơ tay ra hiệu mời Lưu Khám dùng trà.

Trà khá ngon!

Nhưng Lưu Khám chẳng còn tâm trí nào mà thưởng thức.

- Lão Đường, sao huynh lại ở quận Ba này? Lúc trước gặp An Kỳ tiên sinh,

theo như lời của ngài ấy thì hiện giờ huynh phải ở Hàm Dương mới đúng

chứ?

- Đúng ra thì lẽ ra ta đã đến Hàm Dương rồi… Nhưng sau khi

đến quận Ba, ta phát hiện ra nơi này rất thú vị, nên mới quyết định dừng chân lại đây. Vốn định chỉ ở một thời gian ngắn rồi đi, nhưng sau đó,

ta phát hiện ra rằng ta chưa thể đi được… Bởi vì ở đây có xảy ra một số

chuyện khiến cho ta không thể không ở lại. Nhưng ta không ngờ huynh lại

đến Giang Châu vào lúc này.

Giọng nói của Đường Lệ rất ấm áp, tuy từng câu chữ không thể hiện sự thân thiết, nhưng Lưu Khám có thể cảm

nhận được sự quan tâm, gần gũi qua nhưng lời lẽ bình thường đó.

Lưu Khám khẽ chau mày :

- Sao thế, chẳng lẽ ta không nên đến ?

- Cũng chẳng đến nỗi nên hay không nên, nhưng dù sao huynh cũng đã đến

rồi chỉ e là sẽ bị cuốn vào thôi. Ta vốn định quan sát thêm một thời

gian nữa thì rời đi, nhưng nay xem chừng không đi được rồi… Quận Ba, nói cụ thể hơn là Tần gia, có thể không được bình yên, an lành như chúng ta nghĩ

- Ta biết điều đó!

Trên gương mặt Lưu Khám phảng phất một nụ cười.

Việc khiến cho Đường Lệ cảm thấy có hứng thú chắc hẳn không phải là chuyện

bình thường… Nhưng Lưu Khám cười không phải vì điều này, ba năm rồi

không gặp mặt, tình bạn giữa bọn họ không hề phai nhạt theo thời gian;

ngược lại, dường như đằng sau sự bình thường ấy là một tình bạn càng gắn bó hơn.

Chỉ cần một câu nói, Lưu Khám đã hiểu toàn bộ tâm tư của Đường Lệ.

Lưu Khám uống một ngụm trà, nhìn lão nô bộc đang quỳ gối ngồi đằng sau Đường Lệ một cái, gật gật đầu cười nói:

- Lão thúc, mới đó mà đã cách biệt ba năm, hình như trông lão còn mạnh khỏe hơn trước.

Lão nô bộc đó và Lưu Khám cũng quen biết nhau!

Nghe Lưu Khám nói vậy. lão cũng chỉ cười gật gật đầu không nói gì.

Đường Lệ nói:

- Hai năm gần đây huynh cũng phát tài phát lộc quá nhỉ. Nay đã làm đến

đại quan hưởng bổng lộc hai nghìn thạch rồi. Chức Đô úy Tứ Thủy tuy

không quá oai phong nhưng quyền lực thì không nhỏ. Tên Lưu Khám nhà

ngươi còn không biết thỏa mãn, lại dòm ngó cả đến vùng quận Ba này. Ha

ha, lúc trước ta có thu xếp đi Giang Dương một chuyến xem xét tình hình

thấy công việc làm ăn của A Kỳ và Lão Tào quả thật khá tốt.

Huynh cho di dời xưởng rượu đến Giang Dương cũng là một biện pháp hợp lý.

Quận Ba có vị trí trọng yếu, nếu như Trung Nguyên xảy ra chiến tranh thì cũng khó mà có thể ảnh hưởng đến vùng này. Có điều, huynh nay đã là Đô

úy Tứ Thủy, cách suy nghĩ năm xưa của huynh đã thay đổi hay chưa? Có

thể… huynh đã sai!

Nhớ lại năm xưa, khi mà Lưu Khám mới đến với thế giới này, hắn đã từng thảo luận với Đường Lệ.

Thậm chí có một thời gian, hắn đã từng không che giấu gì mà nói với Đường

Lệ: Vận mệnh Đại Tần sẽ có nhiều tai ương, cần phải có sự chuẩn bị

trước.

Cũng chính là lúc đó tình bạn giữa Lưu Khám và Đường Lệ

bắt đầu. Thoáng một cái, đã mấy năm trôi qua, Lưu Khám giờ đây gia sản

vạn vàng, ruộng vườn vạn khoảnh, lại giữ chức Đô úy Tứ Thủy. Cho dù tư

tưởng của hắn có sự thay đổi thì đối với Đường Lệ mà nói cũng là chuyện

hết sức bình thường.

Nói thật tình đã có một thời gian, Lưu Khám thực sự đã bị dao động! đọc thêm tại bàn long chấm us.

Đặc biệt là lúc ở Bắc Cương, khi hắn và quân Hung Nô giao chiến ác liệt,

hắn thậm chí còn có ý định sẽ phò giúp cho Đại Tần. Doanh Phù Tô, tuy

hắn chưa gặp mặt lần nào, nhưng Lưu Khám có thể cảm nhận thấy vị Đại

công tử đó có sự khác biệt rất lớn với hình tượng mà hậu thế lưu truyền

rằng nhu nhược, yếu mềm, ngu xuẩn. Kỳ thực nếu như Đại Tần có thể tiếp

tục hùng mạnh cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt. Lúc đó thực sự Lưu

Khám đã bị dao động!

Tuy nhiên, sự kiện đốt sách diễn ra lại khiến cho suy nghĩ của Lưu Khám thay đổi.

Có một số chuyện chỉ e là không có cách nào thay đổi được…

Việc làm cấp bách trước mắt là cần phải có được quyền lực to lớn hơn nữa,

tích lũy được lực lượng hùng mạnh hơn nữa. Nếu như quả thật Đại Tần bị

diệt vong thì hắn vẫn có thể tự bảo vệ được bản thân, gia đình, bạn bè

và mọi người xung quanh. Lưu Khám hiểu rất rõ tình thế của mình, vài năm về trước, khi mới thành lập Thương Lâu, hắn đã gây thù chuốc oán với

hậu duệ của sáu nước vùng Sơn Đông.

Còn chưa kể đến việc hắn còn là người Đại Tần.

Nghe Đường Lệ hỏi vậy, Lưu Khám mỉm cười nói:

- Đúng hay sai, ai có thể nói rõ ràng được cơ chứ? Chưa đến phút cuối, có lẽ sẽ không thể nào biết được đáp án là gì.

Ý muốn nói cho Đường Lệ biết hắn vẫn chưa thay đổi ý nghĩ của mình.

Đường Lệ gật gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Gần đây Tần gia có vẻ không bình thường… Ngoài việc giao thương quá mật thiết với người Ba thổ dân ra, thì hàng hóa giao dịch hầu như là những

thứ mà triều đình nghiêm cấm mua bán như: lương thực và muối, sắt v.v…

Lúc vừa mới đến quận Ba, ta có nghe người ta nói một vài tin đồn.

Ví dụ như là, “Gà mái lộng quyền”… Ha ha, dường như có người rất mãn nguyện về việc này.

Mới đầu ta cứ nghĩ rằng “Gà mái” ở đây là ám chỉ Tần Thanh, nhưng sau này

mới biết, “Gà mái” không phải là Tần Thanh, mà là ám chỉ Mạn tiểu thư.

- Mạn tiểu thư?

Lưu Khám chợt giật mình, nhưng ngay tức thì bừng tỉnh:

- Ý của huynh là trong Tần gia có người không phục Mạn tiểu thư?

Đường Lệ cười nói:

- Thế thì có gì làm lạ? Thế hệ thứ hai của Tần gia còn có đến ba người

đàn ông, Mạn tiểu thư chỉ là đời thứ ba, hơn nữa lại còn là một đứa con

gái, có người không phục cũng là lẽ thường. Nhưng vì Tần lão phu nhân

vẫn còn sống nên không có ai dám đứng ra chống đối mà thôi. Trong ba

tháng làm môn khách của Tần gia, ta vẫn luôn âm thầm quan sát… Bắt đầu

từ lúc Tần lão phu nhân xuống tay cắt giảm số lượng môn khách trong nhà

thì ta đã hiểu.

Môn khách của Tần gia, đại bộ phận tôn Tần Chỉ làm chủ.

Tên Tần Chỉ đó, nhìn bề ngoài thì có vẻ là một hào sĩ phóng khoáng, coi nhẹ danh lợi địa vị. Nhưng trên thực tế hắn có một dã tâm rất lớn.

Tần lão phu nhân triệu kiến huynh lần này với mục đích gì, ắt hẳn huynh đã rõ.

Theo ý kiến của ta, Tần lão phu nhân không chỉ là muốn kén rể cho Mạn tiểu

thư, thậm chí rất có khả năng muốn nhân cơ hội này khẳng định vị trí

người thừa kế của cô ấy. Từ đó dập tắt ý định của Tần Chỉ… Có điều ta

cho rằng Tần Chỉ chắc chắn sẽ không vì thế mà nguôi lòng tham.

Lưu Khám khẽ cau mày:

- Nhưng cho dù hắn có không dập tắt lòng tham đi chăng nữa thì cũng làm được gì?

- Có hai lý do khiến cho Tần gia có thể hùng bá trù phú một vùng Tây Nam: thứ nhất là vì mối quan hệ giữa Tần lão phu nhân và Bệ hạ. Chỉ cần Tần

lão phu nhân còn sống một ngày, thì địa vị của Tần gia sẽ còn vững chắc

không gì thay đổi được. Nhưng nếu như Tần lão phu nhân không còn nữa,

Hoàng thượng đương nhiên sẽ nể mặt lão phu nhân mà ưu ái cho Tần gia,

nhưng sao còn có thể được hưởng nhưng ân huệ như hiện nay… Xét cho tới

cùng thì Hoàng Thượng cũng rất muốn thu lại quyền khống chế Ba Thục.

Nên chỗ dựa thứ nhất của Tần gia là triều đình.

Lưu Khám gật đầu tỏ ý tán thành, nói đoạn:

- Thế còn lý do thứ hai là gì?

- Lý do thứ hai… là thân phận của Tần gia. Ba Thục trước nay là vùng đày

ải của Đại Tần. Tuy từ khi đại tướng Tư Mã Thác bình định Ba Thục cho

tới nay, đã có không ít người từ Quan Trung được đưa đến đây. Nhưng

người Ba vẫn đương nhiên chiếm đến 60% dân số Ba Thục. Đặc biệt là những người thổ dân vùng núi, nếu muốn chinh phạt bọn chúng thì khó vô cùng.

Tần gia từng là vương tôn quý tộc của Ba quốc, từng một thời oai phong

vùng Ba Thục, lẽ đương nhiên có thể giúp sức triều đình, ổn định Ba

Thục.

Đó cũng là lý do vì sao triều đình lại dung túng cho Tần gia như vậy.

Nay Tần Chỉ đang ra sức lấy lòng đám người thổ dân. Chỉ cần hắn có thể

khống chế được đại bộ phận đám người thổ dân đó, nếu Tần lão phu nhân

qua đời… Mạn tiểu thư tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn chúng. Cho dù Tần lão phu nhân có chỉ định Mạn tiểu thư là người thừa kế của mình, nhưng tới lúc đó đám thổ dân phản đối chống lại, Tần Chỉ nghiễm nhiên

có thể đứng lên kế vị.

Lông mày của Lưu Khám chau lại thành hình chữ Xuyên.

Lần này đến Ba Thục, vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi. Nhưng xem chừng không đơn giản như hắn nghĩ.

Lưu Khám trầm tư một hồi, bèn lấy ra từ trong người một thanh lệnh bài bằng đồng đặt vào tay Đường Lệ.

- Lão Đường, ta cần huynh giúp ta một việc. Ta cần ổn định Ba Thục, nên

ta muốn nhờ huynh ở lại nơi này, âm thầm giúp đỡ Mạn tiểu thư khống chế

đại cục của Ba Thục. Nếu Tần lão phu nhân còn sống thì huynh không cần

phải quá hao tâm tổn trí. Nhưng nếu Tần lão phu nhân qua đời, thì trong

giờ phút quan trọng huynh phải đứng ra giúp đỡ Mạn tiểu thư… Trước khi

Mạn tiểu thư có thể hoàn toàn kiểm soát được tình hình Ba Thục, huynh

cần phải ở bên cạnh muội ấy.

Đường Lệ cười khổ.

- Ta biết rằng huynh sẽ làm như vậy mà!

Đường Lệ giơ tay nhận lấy thanh lệnh bài bằng đồng từ Lưu Khám, cất giữ cẩn thận:

- Cũng đành vậy, dù gì thì bây giờ bên cạnh huynh cũng đã có Khoái Triệt, Tào Tham có thể ứng phó với mọi tình huống. Ta lưu lại nơi đây làm bạn

với bọn A Kỳ. Nhưng ta có cách làm việc của ta, huynh không được can

thiệp.

Ít nhất trong vòng một thời gian ta sẽ không dễ dàng làm lộ thân phận của mình. copy từ banlong.

Hơn nữa nếu không đến bước đường bất đắc dĩ ta sẽ không xuất đầu lộ diện…

Nay Tần Chỉ tương đối tin tưởng ta, ở bên cạnh hắn càng tiện cho ta hành động.

Xem ra Đường Lệ muốn làm gián điệp thật rồi!

Thế cũng tốt, đóng vai trò là một cánh quân ngầm có lẽ sẽ có hiệu quả hơn…

Lưu Khám không thể cứ ở mãi vùng Ba Thục. Dù cho chuyện giữa hắn và Tần Mạn có thành công thì hắn vẫn phải về Lâu Thương. Còn Tần Mạn đã là người

thừa kế được Tần Thanh chỉ định, chắc chắn lão phu nhân sẽ không dễ gì

cho phép muội ấy rời xa Ba Thục. Tần Thanh chắc chắn sẽ không cho phép

Lưu Khám tham gia vào việc kiểm soát tình hình Ba Thục.

Bởi vì Ba Thục là căn cứ địa hợp tác của Tần gia và Lưu Khám.

Nói đoạn thuyền đã cập bến đích.

Lưu Khám mang theo người, dắt ngựa xuống thuyền. Còn Đường Lệ thì cùng với lão bộc đơn độc rời đi.

Trùng hợp ở chỗ Đường Lệ cũng phải phụng mệnh đến nơi khác làm việc gì đó,

nếu không vì lý do này hắn cũng chẳng dám liều lĩnh gặp mặt Lưu Khám. Dù gì thì đây cũng là Ba Thục, nhất cử nhất động đều phải hết sức cẩn

thận! Hơn nữa ngoài Lưu Khám và Khoái Triệt ra thì không có ai biết đến

thân phận của Đường Lệ. Ít nhất trong mắt người ngoài thì đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên… Những điều cần nói thì cũng đã nói rồi, tạm

thời cứ coi nhau như là người lạ qua đường.

Lưu Khám xoay người lên ngựa, dùng ánh mắt để tiễn biệt bóng dáng của Đường Lệ đang dần dần mất hút trong làn mưa mù mịt.

Thời tiết ở quận Ba không lạnh, nhưng vẫn mang theo một chút buốt giá.

Nơi đâu có người thì nơi đó có đấu tranh, có giang hồ… Ha ha, câu nói này

quả thật không sai. Nhưng với sự giúp đỡ âm thầm của Đường Lệ, thiết

nghĩ Tần Mạn sẽ có thể kiểm soát được tình hình Ba Thục thôi. Lưu Khám

nghĩ thầm trong đầu, chiếc roi ngựa trong tay hắn bất giác gõ liên hồi

vào đôi ủng đang đi ở chân.

Lúc này, thuyền đã trên đường về bờ xuất phát. Bên đó, Khoái Triệt đang cùng với những người còn lại lặng lẽ chờ đợi.

Những hạt nước mưa lạnh buốt rơi trên mặt Lưu Khám. Nhưng trong lòng hắn thì

nóng như lửa đốt, khiến cho Lưu Khám cảm thấy có chút buồn bực, có chút

phiền muộn, có chút… bất an!