Lưu Khám quả thật rất hiếu kỳ!
Nhưng trừ phi Đường Lệ chủ động đến gặp, bằng không Lưu Khám cũng chẳng có cách nào liên lạc với y.
Bởi vì Lưu Khám hiện đang là khách của Tần gia, là một mục tiêu quá rõ
ràng. Nếu như hắn chủ động đi tìm Đường Lệ, lỡ không may làm hỏng việc
của hắn thì lại chẳng càng thêm phức tạp?
Lưu Khám có thể chắc chắn một điều rằng Đường Lệ đã biết tin Lưu Khám đang ở Tần gia.
Trong bữa tiệc, Lưu Khám nói với Tần Mạn về việc đi Giang Dương phần
cũng là vì hy vọng Đường Lệ nhanh chóng bắt liên lạc với hắn.
Vốn dự tính sẽ là một chuyến đi thảnh thơi, chẳng ngờ rằng…
Nghĩ đoạn Lưu Khám thở dài một tiếng.
Cốc, cốc, cốc!
Dường như có người đang gõ song cửa sổ.
Lưu Khám ngay tức khắc bừng tỉnh, lật người ngồi dậy, hỏi nhỏ một tiếng:
- Ai!
Bên ngoài cửa sổ không có ai trả lời, chỉ thấy có người khoét một lỗ
trên cửa giấy sau đó vứt một miếng vải vào. Lưu Khám vội vàng bước tới
nhặt nó lên.
Sau đó mở cửa thì chỉ nhìn thấy trong góc sân
sau có bóng một người lướt qua, ngay tức thì biến mất không thấy hình
dáng đâu.
Tuy chỉ là liếc mắt nhìn một cái nhưng Lưu Khám đã nhận ra ngay, đó chính là lão bộc thân cận vẫn theo hầu Đường Lệ.
Lưu Khám ngay lập tức đốt đèn, đưa miếng vải ra chỗ ánh sáng để đọc.
Trên đó viết sáu chữ theo lối viết Lệ thư: “Thìn khắc Đại Túc Tụ kiến”
(Giờ Thìn gặp mặt ở Đại Túc Tụ). Ngay lập tức Lưu Khám nhận ra đó là bút tích của Đường Lệ, chẳng vì lý do nào khác, mà chỉ vì cả nước Đại Tần
này chỉ có không hơn tám người biết viết chữ theo thể chữ Lệ.
Trình Mạc, Lưu Khám thì đương nhiên không nói làm gì.
Khoái Triệt, Tào Tham đã từng học qua một thời gian, Tư Mã Hỉ, Thích Cơ theo học Trình Mạc chắc hẳn cũng biết viết.
Ngoài ra thì chỉ còn Đường Lệ mới có thể viết thể chữ Lệ. Thậm chí bọn
Lữ Thích Chi và Trần Bình cũng chỉ biết qua chứ không biết viết.
Hiện ở Tần gia, ngoài Lưu Khám và Khoái Triệt ra thì chỉ còn có Đường Lệ mà thôi.
Đại Túc Tụ là tên một địa danh.
Lưu Khám cất miếng vải, lấy trên giá sách xuống một tấm bản đồ, nhanh
chóng tìm ra được vị trí của Đại Túc Tụ, chính là nằm ngoài thành Giang
Châu hai mươi năm dặm về phía Tây Nam.
Xem ra Đường Lệ quả thật biết được tin tức của ta, hẹn gặp vào ngày mai.
Cũng tốt, dù gì cũng liên lạc được rồi, không cần phải hao tâm tổn trí nữa.
Lưu Khám thờ phào một tiếng, thổi tắt đèn, nằm trên phản nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lưu Khám dậy từ rất sớm, nhưng Tần Mạn còn thức dậy sớm
hơn. Hai người cùng dùng bữa sáng, sau đó Lưu Khám bèn cáo từ lên đường.
Nhưng Lưu Khám không mang toàn bộ binh lính theo.
Hắn chỉ mang theo Khoái Triệt và năm mươi kị binh Lâu Phiền, Lâm Tô và
hơn hai trăm kị binh, còn lại thì lưu lại điền trang Tần gia.
Không nói rõ được lý do vì sao, thứ nhất là vì Lưu Khám đi thăm bọn
Thẩm Thực Kỳ chứ không phải đi đánh trận, không cần mang theo tất cả
binh lính. Thứ hai là vì Lưu Khám có một dự cảm rằng có lẽ Tần Mạn sẽ
cần dùng đến số binh lính này, còn dùng như thế nào? Vì sao lại dùng?
Lưu Khám cũng chẳng thể nói rõ được.
Lưu Khám trao đổi, dặn dò riêng với Lâm Tô.
Sau đó tạm biệt Tần Mạn, cùng với Khoái Triệt rời khỏi điền trang.
Thời tiết Ba Thục quả thật biến đổi khó lường. Tối qua vẫn còn cảm thấy ngày mai sẽ trong xanh nhiều nắng, nhưng sáng sớm hôm nay lại tí tách
tí tách mưa.
Lưu Khám xác định rõ ràng hướng đi, sau đó quất ngựa lao đi vun vút trong làn mưa.
Khoảng gần đến giờ Thìn, đoàn người bị một con sông chặn ngang đường
không đi được. Nước sông cuồn cuộn, xoáy sâu, xuôi dòng mà ào ào chảy
xiết.
- Theo như ký hiệu trên bản đồ thì đây chắc hẳn là Đại Túc Tụ rồi!
Lưu Khám hãm ngựa lại, chăm chú nhìn bốn xung quanh, nơi đây bóng người hiếm hoi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ đằng xa có hình dáng của
làng mạc.
Nếu muốn tới Giang Dương thì chỉ còn cách qua sông.
Trên sông không có một cây cầu nào, chỉ nhìn thấy không xa trước mặt có một chiếc thuyền đang bồng bềnh trôi.
Thuyền không lớn, mỗi lần có thể chở được năm người và năm con ngựa.
Khoái Triệt nói nhỏ:
- Lúc đi ta có hỏi thăm Ba Văn, tới Giang Dương thì chỉ còn cách đi qua Đại Túc Tụ. Đô úy, xem ra chúng ta phải ngồi thuyền rồi.
- Gọi nhà thuyền lại đây!
Lưu Khám tính toán một lát, năm mươi người qua sông e là phải cần đi
mười mấy lượt mới được, ít nhất cũng phải mất tới hơn nửa ngày.
Chẳng trách Giang Châu không cách xa Giang Dương, nhưng Ba Văn nói cần
phải mất tới năm sáu ngày. Nghĩ đoạn Lưu Khám xuống ngựa.
Lúc này thuyền phu cũng đi tới trước mặt Lưu Khám.
- Khách quan, sông này có tên là Đại Túc Thủy, mỗi lượt khứ hồi mất nửa canh giờ. Nếu như chở người, thuyền của lão có thể chở được hai mươi
người, mỗi người hai đồng tiền… Nhưng nếu chở ngựa qua sông thì một con
ngựa mất sáu đồng tiền, hơn nữa cả đi cả về phải tính là hai chuyến.
Lão thuyền phu này cũng quả thật biết tính toán chi li. Lưu Khám cũng chẳng mặc cả giá với hắn.
- Vậy thì nhanh chóng chuẩn bị, trước khi trời tối phải đưa tất cả sang được bờ bên kia.
Lưu Khám nói đoạn nhưng mắt thì nhìn xung quanh một lượt, không nhìn
thấy bóng dáng của Đường Lệ đâu… Không lẽ hắn đã bị phát hiện?
- Khách quan, hiện giờ trên thuyền đã có hai người rồi.
Lão thuyền phu nói:
- Nên lượt đi đầu tiên chỉ có thể chở được bốn người và bốn ngựa thôi.
Trên thuyền có hai người?
Lưu Khám chợt giật mình một cái, ánh mắt vui mừng, ngay lập tức nói với Khoái Triệt:
- Lão Khoái, ta đem theo người sang trước, huynh ở đây thu xếp và sang sau cùng nhé.
Nói xong, hắn dắt con ngựa Xích thố lên thuyền.
Ba tên lính kị binh dắt theo ba con ngựa cùng lên thuyền với Lưu Khám.
Sau khi lên trên thuyền, Lưu Khám dùng tay ra hiệu, ba tên lính ngay tức khắc hiểu ý của hắn. Bọn chúng lấy lý do trông ngựa bèn đứng trên mạn
thuyền. Còn Lưu Khám thì vén tấm rèm lên đi vào trong khoang thuyền.