Giữa nửa đêm, tí tách tí tách trút xuống một trận mưa đông lạnh lẽo.
Nước mưa trút xuống xối đến nhạt màu bậc thềm xám trước cửa, nước mưa
bắn tung tóe tứ phương, mây đen vần vũ cả khoảng không trên cao. Tầng
mây thấp đến nỗi dường như có thể sà ập xuống bất cứ lúc nào, tựa như
một ngọn núi đen to lớn đè nặng lên cả vùng trời huyện Uyển. Ánh trăng
sớm đã bị che lấp đi mất, khiến cho lòng người càng trở nên phiền muộn.
Lưu Khám khoác một chiếc áo choàng, ngồi cuộc tròn trên hành lang trước cửa, hai tay chắp hình chữ thập đặt trước ngực, trông như một vị lão
tăng đang nhập thần, không có đến một cử động nhỏ.
Theo như
những ký ức mơ hồ từ thế kỷ hiện đại trước của Lưu Khám, sự kiện Thiêu
sách kháng Nho xảy ra vào cuối đời Tần Thủy Hoàng. Hình như sau đó không lâu thì Tần Thủy Hoàng qua đời, thiên hạ từ đó đại loạn. Nhưng theo như tính toán của hắn hiện tại phải là thời kỳ hưng thịnh nhất của Tần Thủy Hoàng. Tại sao lại xuất hiện sự kiện đốt sách này? Ồ, Hình như vẫn chưa kháng Nho… Nhưng đã xảy ra sự việc đốt sách rồi, ắt hẳn kháng Nho cũng
chỉ là việc sắp tới thôi.
Xem ra dường như có sự tính toán
sai lệch về thời gian! Nếu như căn cứ theo cách tính toán của Lưu Khám
khi còn ở Bắc Cương, thì sự kiện đốt sách kháng Nho sẽ xảy ra trong bốn
năm năm nữa. Bởi vì hiện tại Hồ Hợi mới chỉ có … tuổi mà thôi. Lúc này
xuất hiện sự kiện đốt sách thì há chẳng phải Hồ Hợi đăng cơ khi chỉ vừa
mới mười ba mười bốn tuổi hay sao? Điều này dường như có sự sai khác so
với những gì mà Lưu Khám được biết ở thế kỷ hiện đại. Hoặc nói cách khác thì việc ghi chép trong sử sách của hậu thế đã có những nhầm lẫn.
Nếu như là vì lý do thứ hai thì Lưu Khám càng không thể nắm rõ được cái thế giới mà hắn vốn đã không hiểu biết gì nhiều về nó. Lưu Khám cẩn
thận dè dặt tuân theo hướng đi của lịch sử. Vì hắn lo lắng nếu như có
một ngày nào đó sự việc vượt ra khỏi phạm vi mà hắn hiểu biết, thì hắn
sẽ để vuột mất cơ hội. Nhưng trong trường hợp như hiện nay những hiểu
biết về lịch sử của hắn có thể tồn tại những sai lầm, vậy thì những sự
tuân thủ của hắn trước kia bỗng chốc biến thành vô nghĩa. Nghĩ đến đây,
Lưu Khám bất giác cảm thấy đau đầu, ngây người ngồi đó trầm tư.
- Đô úy!
Khoái Triệt bước đến ngồi bên ngưỡng cửa.
Lưu Khám ngẩng đầu nói:
- Thế nào rồi, đã đi hỏi thăm kỹ càng chưa?
Khoái Triệt gật đầu nói:
- Hỏi thăm kỹ càng rồi… Ngày mồng một tháng mười, Bệ hạ cho mời quần
thần đến cung Hàm Dương dự tiệc mừng đại thắng chiến sự hai miền Bắc,
Nam Tân Cương.
Bệ hạ mời hơn bảy mươi các vị Bác sĩ. Nhưng
trong buổi tiệc, Bác sĩ Thuần Vu Việt và Bộc xạ Chu Thanh Thần đã xảy ra cãi vã, sau cùng còn lôi kéo cả Đình úy Lý Tư vào cuộc. Thuần Vu Việt
kiên quyết thỉnh cầu Bệ hạ khôi phục lại hình thức phân phong như xưa,
thậm chí còn nói bóng gió ám chỉ Lý Tư lộng quyền. Cuối cùng thì Lý Tư
và đám Nho sĩ nước Tề nổ ra một cuộc tranh cãi kịch liệt.
Sự
việc xảy ra được vài ngày thì Lý Tư dâng sớ tấu trình Bệ hạ, hắn cho
rằng hiện nay chư hầu tranh đấu lẫn nhau, mỗi bên đều bảo vệ đất nước
mình, chiêu hiền nạp sĩ, từ đó nảy sinh ra phong trào tự học và du học,
sau này ắt hẳn sẽ ngày càng xuất hiện nhiều những phe phái học thuật
khác nhau… Nhưng nay Đại Tần đã thống nhất thiên hạ, pháp lệnh thống
nhất ban hành, vậy mà các sĩ tử của những học phái khác nhau lại vẫn cứ
giữ khư khư lý luận của cổ thư đi tuyên truyền nghị luận, mê hoặc dân
chúng, khiến cho bách tính nảy sinh những hoài nghi với pháp lệnh của
Đại Tần. Mỗi lần ban hành pháp lệnh mới, thì bọn họ lại dùng những lý lẽ kinh điển của học thuật cổ phản bác chống đối. Thậm chí có những trường hợp cá biệt, lợi dụng thủ đoạn chống phá pháp lệnh để từ đó đạt được
danh tiếng. Những chuyện đại loại như vậy thường xuyên diễn ra trên chợ, trên đường phố khiến cho rất nhiều pháp lệnh không thể tiến hành một
cách thuận lợi.
Ngày mồng một tháng mười là ngày đầu tiên
trong năm mới theo lịch của Đại Tần. Chiến sự hai miền Nam, Bắc Tân
Cương đã được bình định, Tần Thủy Hoàng cho tổ chức tiệc mời Nho sĩ đến
chỉ e là với mục đích để cho bọn họ tâng bốc ca ngợi công đức, chẳng thể ngờ rằng lại thành kết quả như vậy.
Thực ra thì chuyện kẻ sĩ dựa vào việc chống đối triều đình để đạt được danh tiếng, thể hiện khí
tiết là việc tự cổ chí kim chưa bao giờ ngừng diễn ra.
Lưu
Khám chẳng thấy có gì ngạc nhiên. Ngược lại hắn còn tán đồng với ý kiến
của Lí Tư, nhưng việc đốt sách… thì có chút hơi quá! Biết bao nhiêu
những tinh hoa bảo bối của Trung Hoa đã bị thất truyền bởi vụ hỏa hoạn
này.
Lưu Khám đột nhiên nói:
- Lão Khoái, ngươi lập
tức lệnh cho Vương Tín và Hàn Tín hai người bọn chúng nhanh chóng khởi
hành, ngày đêm đi đường, nhất định phải về đến Lâu Thương trước khi sắc
lệnh được truyền đến đó. Lệnh cho Vương Tín nói với Đạo Tử nhanh chóng
thu xếp phối hợp với Quận thủ đại nhân thu thập sách tập của nhân gian.
- Hả?
Khoái Triệt không kìm được kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Lưu Khám.
Còn Lưu Khám dường như vô cảm, ánh mắt ngưng tụ trước bức rèm mưa đẹp
lung linh trước cửa, được làm nên bởi những giọt nước mưa nối đuôi nhau
từ mái hiên nhà chảy xuống. Chạy theo cảm xúc của mình hắn nói:
- Lệnh cho Đạo Tử thu xếp một cái hầm nhỏ trong điền trang, bí mật giấu
kín toàn bộ sách tập thu thập được. Uhm, nhắn với Đạo Tử nói với Tráng
Quận thủ rằng lần hành động thu thập sách tập lần này của vùng Tứ Hồng
sẽ do Lâu Thương tiến hành. Còn về việc thiêu hủy, ta nghĩ rằng Đạo Tử
biết nên làm thế nào, không cần phải lo lắng.
Trên gương mặt của Khoái Triệt thoáng nhiên lộ rõ vẻ vui mừng.
Gã nhanh chóng gật đầu nói:
- Hành động này của Đô úy mang lại lợi ích cho cả thiên hạ. Khoái ta
không biết nên nói gì, xin được thay mặt cho kẻ sĩ trong thiên hạ cảm tạ Đô úy!
Lưu Khám hiểu rõ vì sao Khoái Triệt lại có hành động
như vậy. Nếu như có thể cất giữ được những thư tập đó lại thì đó quả
thật sẽ khiến cho kẻ sĩ trong khắp thiên hạ cảm tạ công đức. Nhưng Lưu
Khám cũng hiểu rất rõ rằng, dựa vào sức lực của một mình hắn chỉ e là
như muối bỏ bể, Tứ Hồng rộng lớn bao nhiêu? Bờ cõi Đại Tần rộng lớn
nhường nào?
Có thể góp một phần sức lực, thì góp một phần sức lực mà thôi!
Lưu Khám suy nghĩ một hồi rồi quay người bước vào trong phòng. Hắn đốt
đèn, lấy bút và giấy từ trong túi hành lý, trầm tư một lúc rồi toàn tâm
phóng bút viết thư.
Chẳng mấy chốc, Khoái Triệt đã quay lại.
- Đô úy, Vương Tín và Hàn Tín đã lên đường rồi, đều sắp xếp ổn thỏa,
mỗi người hai bộ xe ngựa, tính chừng trong vòng mười ngày là có thể về
đến Lâu Thương rồi… Haizz hy vọng bọn họ có thể về kịp.
Lưu
Khám dường như chẳng nghe thấy những lời mà Khoái Triệt vừa nói, sau khi thổi khô vết mực bèn cẩn thận gấp bức thư lại, lấy ra một cái phong thư cho nó vào, lấy một chút ấn xiniêm phong bì thư lại, rồi đưa cho Khoái
Triệt.
- Lập tức sai người nhanh chóng đi đến Di Lăng, đuổi
theo Ba Trường, nhắn với hắn rằng bức thư trong phong bì này vô cùng cấp bách, nhờ hắn ngay lập tức phái người dùng hình thức sáu trăm dặm cấp
tốc chuyển phong thư này đến Giang Châu gửi cho Mạn tiểu thư, nhắn với
Mạn tiểu thư rằng phiền cô ấy giúp ta chuyện này.
Tuy Lưu
Khám không nói nội dung bức thư được gửi đi là gì, nhưng với sự thông
minh của mình Khoái Triệt có thể đoán được vài phần. Mục đích của Lưu
Khám là muốn dựa vào thế lực của Tần gia ở Ba Thục giúp hắn trong việc
thu thập sách tập. Khoái Triệt không chần chừ do dự, ngay tức khắc nhận
lấy phong thư, quay người bước ra ngoài. Còn Lưu Khám thì đứng dậy bước
ra khỏi phòng, lại xuống hành lang trước cửa, ngắm nhìn màn trời đêm
đang bị bao phủ bởi mưa gió mịt mùng, một lần nữa hắn lại chìm đắm suy
tư.
Trường Thành vẫn còn chưa khởi công!
Sự kiện kháng Nho cũng chưa diễn ra…
Nhưng khoảng thời gian còn lại của ta còn được bao nhiêu? Hắn không còn cách nào có thể tính toán được nữa.
Có điều cái cảm giác lo sợ hồi hộp đè nén khiến cho người ta phải ngạt
thở thì ngày càng trở nên rõ rệt. Lưu khám nhắm mắt lại, đầu óc trở
thành một mớ hỗn loạn. Sắc lệnh đốt sách vừa được ban hành đã khiến cho
người trong thiên hạ kinh ngạc và lo sợ. Lòng hận thù của dân chúng đối
với Đại Tần chỉ qua một đêm đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều. Đặc biệt
là những người đọc sách thánh hiền, thì hận thù Đại Tần đến tận xương
tủy. Không bao lâu sau đó, Hàm Dương lại xảy ra một chuyện lớn. Một nhóm hơn hai mươi tiến sĩ do Thuần Vu Việt cầm đầu do bất mãn với sắc lệnh
của Tần Thủy Hoàng nên đã trốn chạy khỏi Hàm Dương, hiện không rõ tung
tích. Việc này khiến cho Tần Thủy Hoàng Doanh Chính vô cùng giận dữ.
Khi nghe được tin này thì đoàn người Lưu Khám đã vào đến vùng quận Nam. Sau khi bất ngờ biết tin, phản ứng đầu tiên của hắn là: Kháng Nho!
Nhưng suy ngẫm lại thì nhận thấy hình như sự việc kháng Nho mà hắn được biết không phải vì chuyện này. Vậy nên hắn quyết định đi dò hỏi một
cách tỉ mỉ thì mới rõ tuy Tần Thủy Hoàng rất tức giận chuyện này nhưng
cũng không có những hành động quá khích. Lúc bấy giờ trái tim đang muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn mới có thể yên tâm ở đúng vị trí của nó.
Nếu như quả thật xảy ra sự việc kháng Nho thì thời gian còn lại của hắn lại càng bị ít đi!
Tuy không xác định được rút cục Tần Thủy Hoàng còn có thể sống được bao nhiêu lâu, nhưng Lưu Khám đã kết hợp hai sự việc kháng Nho và Trường
Thành lại thành một mục tiêu. Ngoài ra cuối cùng hắn cũng xác định được
một chuyện: Sự kiện đốt sách và kháng Nho không phải là một việc mà là
hai chuyện hoàn toàn khác nhau…
Được thôi, bất kể là sự kiện
đốt sách hay kháng Nho có xuất hiện hay không, việc tiếp theo cần làm là nhanh chóng gặp mặt Tần Thanh. Vậy nên Lưu Khám đốc thúc binh mã tăng
tốc, chẳng mấy chốc đã đến được Di Lăng. Ba Trường đã chuẩn bị sẵn
thuyền bè, bọn người Lưu Khám vừa đến là ngay lập tức lên thuyền khởi
hành, ngược dòng thẳng tiến tới Giang Châu.
Ở thế kỷ hiện đại trước kia, Lưu Khám cũng từng đi du ngoạn Tam Hiệp. Nhưng cảnh vật hiện tại dường như đẹp hơn, làm say lòng người hơn những gì để lại cho hậu
thế sau hai nghìn năm lịch sử.
Chỉ có điều tâm trạng mang
nặng ưu tư khiến cho Lưu Khám chẳng thể có tâm trí để thưởng ngoạn cảnh
đẹp. Sau hơn mười ngày đi thuyền, cuối cùng Lưu Khám cũng đến được cái
đích cuối cùng trong chuyến hành trình này, Giang Châu.
Thời
tiết Giang Châu (Trùng Khánh ngày nay) tuy đã bước vào mùa đông lạnh
giá, nhưng tiết trời vẫn ấm áp lạ thường. Ít nhất là so với miền Nam Tân Cương thì ấm áp hơn rất nhiều. Khi Lưu Khám đến Giang Châu, ngoài trời
đang mưa rơi tí tách tí tách. Cơn mưa làm se lạnh lòng người, tựa như
một vùng sương mù phủ dày đặc lên bầu trời thành Giang Châu. Có câu thơ
miêu tả rằng: “Ba Sơn dạ vũ trướng Thu trì” (Nước mưa ban đêm làm dâng
mực nước hồ Thu vùng Ba Sơn). Dù cho là ban ngày cũng thể hiện được nét
duyên dáng mềm mại.
Tần Mạn đem theo hộ vệ đã đến chờ ở bến
thuyền từ sớm. Khi nhìn thấy bóng dáng vạm vỡ oai hùng của Lưu Khám trên đầu thuyền, trái tim của Tần Mạn đột nhiên cảm thấy vui mừng, nàng bước nhanh lên phía trước hai bước, giơ tay vẫy Lưu Khám.
Lưu
Khám tất nhiên là cũng nhìn thấy Tần Mạn! Áo trắng mờ ảo, áo choàng
khoác ngoài, tay cầm ô trúc, trong khung cảnh mưa gió mịt mùng, nàng lại càng thêm phần kiêu sa duyên dáng. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô
cùng, Lưu Khám bước nhanh xuống thuyền, tiến đến trước mặt Tần Mạn. Hai
người đều im lặng không nói câu nào, chỉ say sưa nhìn nhau. Trong giây
phút này tất cả ngôn từ đều trở nên thừa thãi… Một hồi lâu sau, Tần Mạn
mới mở lời:
- Khám… Đô úy, trên đường gặp nhiều vất vả rồi!
Xe ngựa đã đợi ở bến từ lâu.
Sau khi Lưu Khám và Tần Mạn lên xe, bèn tức khắc tiến vào thành Giang Châu trong vòng vây của dân chúng hiếu kỳ.
Trên xe Tần Mạn nói:
- A Khám, ta có chuyện cần nói với huynh. Lần này có lẽ huynh sẽ phải ở Giang Châu thêm một thời gian.
Lưu Khám ngạc nhiên:
- Lưu lại thêm một thời gian?
Tần Mạn gật đầu, nét mặt nghiêm túc nói:
- Sự tình có vài thay đổi… Tháng trước Gia tổ mẫu nhận lệnh đi yết kiến Bệ hạ, mười ngày trước đã khởi hành lên đường tới Hàm Dương. Trước khi
đi, Gia tổ mẫucó yêu cầu ta gửi lời xin lỗi đến huynh, và mong huynh có
thể lưu lại đây một thời gian, người sẽ nhanh chóng trở về Giang Châu…
Ngoài ra, Gia tổ mẫu lần này đi Hàm Dương cũng mang theo món quà mà lần
trước huynh biếu tặng người, nói rằng muốn tìm cơ hội dâng tặng Bệ hạ.
- Hả?
Không biết vì sao khi nghe xong tin này, Lưu Khám chợt thấy bồn chồn lo lắng. Không ngờ rằng nhanh chóng đi đường vượt sông để đến được đây,
cuối cùng lại không gặp được Tần Thanh. Tuy nói rằng qua ít ngày nữa có
thể gặp được, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.
Lưu Khám không thể nói lý do vì sao, nhưng hắn lờ mờ cảm nhận thấy có cái gì đó không ổn.
- A Khám, huynh có phải là không vui chăng?
Thấy Lưu Khám im lặng hồi lâu, Tần Mạn không kìm được hỏi nhỏ một tiếng.
Lưu Khám lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi:
- Mạn tiểu thư, cô có biết Bệ hạ đột nhiên triệu kiến Thanh lão đi Hàm Dươnglà vì chuyện gì không?