Thế là Lưu Khám thống lĩnh ba trăm kị binh Lâu Thương xuất phát. Cùng đi quận Ba với hắn còn có hai người là Khoái Triệt và Lâm Tô.
Lâm Tô này, người Lâu Phiền, tính tình hung dữ tàn bạo, có tài bắn tên
thiện xạ. Binh khí gã thường dùng là một chiếc rìu bằng đồng, gã có sức
mạnh vạn người không cản được. Gã vốn là một tên sơn tặc, sau khi bị
quân Tần bắt được thì biến thành nô lệ của Mông Điềm. Tính cách tuy có
phần khá là hung bạo, thô lỗ, nhưng gã rất giỏi lãnh binh đánh trận.
Trong đại chiến Hoành Sơn, gã đã giết được ba mươi bảy giáp sĩ Hung Nô,
do có thành tích đánh trận nên được thăng chức Lư trưởng. Đồng thời gã
cũng là một người trung trực, thẳng tính. Lưu Khám thấy gã là một người
giỏi võ, có thể giao đấu với Chung Ly Muội ba mươi chiêu mà không thua
ngã, bèn nói với hắn:
- Ngươi làm đội trưởng hộ vệ cho ta được chứ.
Lâm Tô không do dự gì ngay lập tức nhận lời. Một phần vì Lưu Khám là
cấp trên của gã, phần vì gã cũng vô cùng ngưỡng mộ danh tiếng Lão Bi
này.
Ngoài hai người Khoái Triệt và Lâm Tô, Lưu Khám còn mang theo Vương Tín và Hàn Tín. Bọn chúng đều đã mười lăm tuổi rồi, nên được mở mang tầm mắt. Cổ nhân có câu cách ngôn rất hay: “Đọc vạn quyển sách
không bằng đi vạn dặm đường”. Chỉ lủi thủi ở Lâu Thương thì khó mà có
được thành tích lớn.
Vương Tín thì không nói làm gì! Nhưng Hàn Tín thì là một nhân vật vĩ đại, khó lường.
Lưu Khám không rõ hắn có thể mang được những biến đổi gì cho Hàn Tín.
Nhưng hắn chắc rằng việc mở rộng tầm nhìn đối với Hàn Tín mà nói không
phải là việc xấu.
Đường đi từ Lâu Thương đến quận Ba xa xôi, khó khăn hiểm trở.
Đoàn người Lưu Khám lựa chọn đi theo lộ trình như sau: sau khi đi qua
quận Trần, Nhữ Thủy và Dĩnh Thủy, sẽ từ quận Nam Dương chuyển đến quận
Nam, cuối cùng vượt sông Di Lăng Tố mà tiến lên, đi theo đường thủy đến
thẳng Giang Châu (trung tâm chính trị của quận Ba). Tần Thanh hiện đang
chờ bọn hắn ở Giang Châu. Lưu Khám tính rồi, sau khi đàm phán xong với
Tần Thanh, cho dù kết quả như thế nào, hắn cũng phải đi tới huyện Giang
Dương một chuyến xem tình hình của bọn Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương hiện
tại ra sao.
Vốn dĩ Lưu Khám muốn đưa Quán Anh cùng đi.
Nhưng không ngờ Quán Anh lại không muốn đi…
- Đội kị binh của ta ở Lâu Thương vừa mới được thành lập, tới nay mới
có được một chút thành tích, lúc này sao ta có thể rời đi được? Quận Ba… ta không đi đâu. Nếu như huynh gặp mặt cha ta, xin hãy giúp ta thăm hỏi ông ấy. Đợi sau khi kết quả rèn luyện của ta có nhiều tiến bộ hơn, ta
sẽ đích thân thống lĩnh đội kị binh của mình đi tới quận Ba gặp ông ấy.
Có điều trước khi thực hiện được điều đó, ta quyết không đi đâu hết, xin huynh giúp ta giải thích với cha ta.
Quán Anh là tên cuồng
tướng, y một lòng quyết tâm mong muốn rèn luyện được một đội kị binh
dũng mãnh hơn cả đội kị binh của Lâu Phiền.
Vì mục đích này,
từ sau khi đón năm mới xong y đã bắt đầu khổ luyện kinh thư. Đại tướng
nước Yên, Tần Khai lưu lại cho hậu thế cuốn sách “Chiến thuật kị binh”
đã được y đọc thuộc. Không chỉ có vậy, chỉ cần có thời giản rảnh rỗi, y
lại đi tìm Khoái Triệt, Trần Bình để thỉnh giáo, thậm chí còn lấy trộm
cả sách quý của Trình Mạc.
Sau khi Lý Thành cho người mang ngựa chiến tới, Quán Anh lại càng quên ăn quên ngủ.
Sau những trải nghiệm trong chiến trận Bắc Cương, Quán Anh đã trở nên
mê mẩn với thuật pháp kị binh. Hơn nửa năm trôi qua quả thật cũng có
được chút thành tích.
Quán Anh đã quyết định như vậy, Lưu Khám cũng chẳng có gì để nói.
Nếu như Quán Anh có thể huấn luyện được một đội kị binh thiện chiến
tinh nhuệ hơn cả kị binh vùng Lâu Phiền, thì Lưu Khám cũng chẳng ngại
ngần gì mà không tặng cho hắn một điều bất ngờ lớn hơn.
Lúc rời khỏi Lâu Thương đã là giữa thu, tiết trời mát mẻ trong lành.
Lưu Khám thống lĩnh quân lính trước tiên đi tới quận Tương để từ biệt
Doanh Tráng. Nói gì đi chăng nữa, Doanh Tráng cũng là cấp trên của hắn,
đối với Lưu Khám cũng có ân tình, nâng đỡ hắn trên quan trường.
Về tình về lí mà nói, trước khi đi xa gặp mặt Doanh Tráng từ biệt là điều nên làm.
Vì lần đi quận Ba này, đi đi về về cũng phải mất bốn năm tháng. Có
nghĩa là khi Lưu Khám quay về Lâu Thương cũng là sang đến năm sau rồi.
Thân là quan nắm quyền binh của vùng Tứ Thủy, cho dù đã được sự đồng ý
của Phủ Thái úy, Lưu Khám cũng buộc phải chào hỏi Doanh Tráng một tiếng.
Doanh Tráng cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ là dặn dò Lưu Khám một hồi, rồi lại nói cho hắn biết sở thích của Tần Thanh.
Lúc rời đi, Doanh Tráng còn nhờ Lưu Khám hỏi thăm Tần Thanh giúp mình.
Từ đó có thể thấy, nhân vật Thanh quả phụ vùng quận Ba này có địa vị như thế nào ở Đại Tần.
Sau khi dừng chân một ngày ở huyện Tương, Lưu Khám lại bắt đầu lên đường.
Bọn họ ngày đêm vượt đường, suốt dọc đường đi không dám chậm chễ. Sau
khi vào đông, lúc mà trận tuyết đầu tiên rơi xuống Hàm Dương, thì đội
quân của Lưu Khám cũng đã vào đến quận Nam Dương.
- Chúng ta dừng chân ở huyện Uyển hai ngày, sau khi nghỉ ngơi thu xếp xong sẽ khởi hành tiếp.
Trong dịch quán của quận Uyển (trung tâm chính trị của quân Nam Dương), Lưu Khám cùng bàn bạc với sứ giả do Tần Thanh phái đến. Sứ giả tên là
Ba Trường, là thổ dân vùng quận Ba này, từ nhỏ đã được Tần Thanh nhận
nuôi, rất được Tần Thanh tín nhiệm. Đến quận Ba lần này, Lưu Khám là có
việc muốn nhờ người giúp đỡ nên tất lẽ thái độ cũng trở nên khiêm tốn,
nhã nhặn. Vì thế nên mặc dù Ba Trường chỉ là một tên gia nô của Tần gia, nhưng Lưu Khám cũng hết sức cẩn thận trong lễ tiết giao tiếp.
Nhưng Ba Trường cũng không lấy làm ngang ngược kiêu căng.
Lưu Khám lễ độ với cũng hết sức khách khí.
- Đô úy không cần quá đa lễ. Những ngày qua đi đường tới đây, ắt hẳn
người ngựa đều mệt rồi..., nghỉ ngơi thu xếp một chút cũng tốt. Nhưng có điều Ba Trường xin đi trước một bước, ta hộ giá lão phu nhân tới Di
Lăng chuẩn bị thuyền bè. Đô úy mang theo nhiều binh mã như vậy, e là cần phải có thuyền lớn mới được.
Lưu Khám bèn đồng ý, tiễn Ba Trường rời khỏi dịch quán.
Về đến phòng, Lưu Khám cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, bèn thả mình lên phản nghỉ ngơi.
Bất giác ngủ quên đi, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Hàn Tín ở bên ngoài:
- Đô úy, Đô úy, xin Đô úy tỉnh dậy!
- Hàn Tín, xảy ra chuyện gì thế?
Lưu Khám giật mình tỉnh giấc, xoay người ngồi dậy. Nghe trong tiếng kêu của Hàn Tín có chút sợ hãi, Lưu Khám vội vã đứng dậy mở cửa.
Hàn Tín đứng trước cửa đang tính mở miệng nói thì thấy Khoái Triệt vội vã chạy đến.
- Đô úy, hỏng việc lớn rồi!
Lưu Khám ngạc nhiên nhìn Khoái Triệt và Hàn Tín, thắc mắc hỏi:
- Hai ngươi sao vậy? Có chuyện gì xảy ra, từ từ nói ta nghe.
Có Khoái Triệt ở đây chắc chắn là không đến lượt Hàn Tín nói chuyện.
Khoái Triệt đi như bay chạy đến, nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Khám nói:
- Hàm Dương sáu trăm dặm cấp tốc thông báo đến các quận… Từ hôm nay trở đi tất cả sử thư của sáu nước, phàm không phải là Quốc sử thư của Đại
Tần thì sẽ bị thiêu hủy toàn bộ. Sắc lệnh đã được gửi đến quận phủ quận
Nam Dương rồi, do Quận thủ và Quận úy phối hợp thi hành.
Đốt sách… Kháng Nho?
Lưu Khám bất giác thở dài một cái, lúc trước vẫn còn mơ mơ màng màng, thoát một cái trở nên tỉnh táo!