Hình Đồ

Chương 202: Mạo Đốn và A Lợi Đê (2)

Đầu Man có rất nhiều con trai, Mạo Đốn và A Lợi Đê là hai trong số đó.

Mạo Đốn là con trai cả, hai mươi tư tuổi, là một người có tính cách hết sức ẩn nhẫn, đồng thời lại có tính quyết đoán. Hơn nữa trong bộ tộc,

danh vọng rất cao, là người kế thừa Đầu Man được mọi người công nhận.

Chỉ là trước kia do sự tồn tại của Đồ Kỳ, Mạo Đốn trước nay tỏ ra thấp

kém.

Còn A Lợi là con trai thứ của Đầu Man.

Cùng

tuổi với Mạo Đốn, thậm chí là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ là vì Mạo Đốn sinh ra sớm một canh giờ, cho nên chỉ có thể xếp thứ hai.

Nhưng bối cảnh của A Lợi còn vững chắc hơn nhiều so với Mạo Đốn. Mẫu

thân của y là con gái của Đông Hồ Vương, cũng có thể nói, từ ngày A Lợi

sinh ra trở đi, sau lưng y luôn có chỗ dựa vững chắc là Đông Hồ lớn

mạnh, Mạo Đốn còn xa mới bằng được.

Đầu Man sở dĩ vẫn chưa đoạt quyền của Đồ Kỳ, hai tên con trai này cũng là một trong những nguyên nhân trong đó.

Mạo Đốn khôn khéo tài giỏi, địa vị trong bộ tộc rất cao; A Lợi dũng võ

hơn người, lại có chỗ dựa vững chắc phía sau là người Đông Hồ, thật sự

là sàn sàn như nhau rất khó phân biệt. Từ nội tâm mà nói, Đầu Man hi

vọng do Mạo Đốn kế nhiệm, bởi vì dấu ấn Đông Hồ trên người A Lợi thật sự quá nặng. Nhưng lão lại không dám đắc tội với người Đông Hồ, hơn nữa A

Lợi trong nội bộ Hung Nô, cũng có người ủng hộ, khiến Đầu Man vô cùng

kiêng nể.

Nhưng trên thực tế, cái Đầu Man kiêng nể nhất, vẫn là thần thoại liên quan đến trên người A Lợi.

A Lợi được sinh ra trên thảo nguyên, hơn nữa sinh ra vô cùng ly kỳ. Mẫu thân của A Lợi rất có khí khái nam nhi, ngày Mạo Đốn ra đời, mẫu thân

của A Lợi vốn dĩ không hề có chút dấu hiệu sinh nở nào cả, thế nên cưỡi

ngựa săn thú, trên đường đột nhiên cảm thấy đau bụng.

Lúc đó một người xung quanh cũng không có, A Lợi sinh ra một cách đột ngột như vậy.

Lúc Đầu Man dẫn người đi tìm mẫu thân của A Lợi, nàng đã chết rồi. Chỉ còn một mình A Lợi, đang nằm khóc trên thảo nguyên.

Nếu chỉ có như thế, Đầu Man vẫn sẽ không lo lắng như vậy.

Vấn đề là, lúc phát hiện ra A Lợi, có mười hai con sói vây quanh y,

lặng lẽ nằm sấp ở đó, không hề làm thương A Lợi, cũng không động chạm

đến A Lợi, giống như là thần hộ mệnh. Sau khi Đầu Man đi, hai mươi con

sói cũng lập tức bỏ chạy.

Những người nhìn thấy cảnh tượng lúc đó đều không nén nổi ngạc nhiên.

Cho nên, A Lợi còn có một tên mụ, gọi là Thập Nhị Lang. Nhưng mọi người thích gọi y là Thập Nhị hơn, vì tương đối thân thiết.

Đầu Man vẫn luôn lo lắng!

Lo lắng có một ngày, A Lợi sẽ giống như lũ sói hoang trên thảo nguyên, cướp đi tính mệnh của lão.

Lão muốn giết chết A Lợi, nhưng lại sợ Đông Hồ Vương báo thù. Chỉ đành giữ lại bên mình, nhìn A Lợi lớn lên từng ngày.

Nói thật, trong lòng Đầu Man, cũng có chút sợ hãi.

Lão không để A Lợi bên cạnh, mà phái đến bên ngoài vương trướng. Lấy cớ là rèn luyện kinh nghiệm, nhưng trên thực tế, Đầu Man hi vọng A Lợi

chết ở bên ngoài. Đồng thời, để tránh sự chất vấn của người Đông Hồ, Mạo Đốn cũng đồng thời được phái đi, cũng đi như vậy, ai cũng không thể oán thán.

Loáng một cái hơn mười năm trôi qua, A Lợi vẫn chưa chết.

Giống như Mạo Đốn, cũng trưởng thành khỏe mạnh trên thảo nguyên, hơn

nữa trong gió trăng, càng ngày càng lớn mạnh. Còn Đầu Man, với vị trí

Thiền Vu, nhìn Hung Nô mỗi ngày một lớn mạnh. Khát vọng quyền lực của

lão, cũng càng ngày càng lớn. Mạo Đốn cũng được, mà A Lợi cũng xong,

trong lòng lão, toàn bộ đều sẽ là nguyên nhân nguy hiểm đe dọa đến ngai

vàng Thiền Vu của lão. Thậm chí trong vương trướng của lão, ngoài Yên

Thị ra, không có sự cho phép của lão, bất kì ai cũng không được phép tự ý đi vào. Canh giữ có thể nói là hết sức nghiêm ngặt.

Bây giờ Đồ Kỳ chết rồi!

Cuộc tranh chức Tả Hiền Vương sẽ là không thể tránh khỏi giữa Mạo Đốn và A Lợi.

Phía sau Mạo Đốn có bọn người xung quanh Cốc Lãi Vương ủng hộ, còn A

Lợi lại có Hữu Hiền Vương ủng hộ, đồng thời lại có người Đông Hồ là chỗ

dựa vững chắc.

Nếu như hai người tranh đấu...

Trong lòng Đầu Man ngầm tính toán. Đối với việc kế thừa, lão không hề lo lắng. Lão có rất nhiều con trai, hơn nữa đều là những đứa không có cách nào uy hiếp lão. Đến sau khi lão chết, tự nhiên sẽ có người tiếp nhận

ngai vàng, cái này còn tốt hơn là suốt này nơm nớp lo sợ.

- Đại Thiền Vu, Đại Vương Tử và Nhị Vương Tử đến!

Đầu Man đang trầm tư bỗng tỉnh lại, vội vàng ngẩng đầu lên nói:

- Cho bọn nó vào!

Một lát sau, hai người cường tráng vạm vỡ một cao một thấp tiến vào

trong vương trướng. Người thấp đi phía trước, cao khoảng chừng bảy

thước, cổ ngắn, môi dày, gò má cao, hốc mắt hơi trũng, lộ ra một khí

chất trầm tĩnh.

Y chính là Mạo Đốn!

Người cao cao ở phía sau y, là A Lợi.

Mạo Đốn giống như đa số người Hung Nô, đỉnh đầu cạo trọc, xung quanh bện tóc. Thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu.

Phải nói, Mạo Đốn và A Lợi là người cạnh tranh, hơn nữa một người giống như ngọn lửa mãnh liệt, một người lạ trầm lạnh như băng cứng. Vốn thuộc hai loại người hoàn toàn khác nhau, thậm chí khiến người ta có cảm giác như nước với lửa. Thế nhưng hai người này, lại cứ sống hòa thuận với

nhau, hơn nữa lại còn vô cùng thân thiết.

Về phương diện này, là do Mạo Đốn nhường nhịn.

A Lợi tuy rằng kiêu ngạo ương bướng, nhưng vẫn rất kính trọng Mạo Đốn.

Thậm chí, sự kính trọng của gã với Mạo Đốn, còn vượt xa đối với Đầu

Man. Cũng chính vì điều này khiến Đầu Man càng ngày càng kiêng nể hai

bọn họ.

- Tham kiến Đại Thiền Vu!

Mặc dù là cha

con, nhưng Mạo Đốn và A Lợi lại không hề có chút ý không cung kính. Lên

trước một bước, quỳ trước chân Đầu Man, hôn lên đôi giày của lão.

- Đứng lên đi!

Đầu Man nhìn hai đứa con trai, trong lòng càng sợ hãi.

Nhưng trên khuôn mặt, lão vẫn tỏ ra hiền từ mà một người cha nên có.

- Hôm nay tìm hai con đến, là có việc muốn thảo luận cùng các con. Ta

tin là các con cũng nghe nói rồi... Đồ Kỳ đã chết. Đồ vô dụng này. Làm

mất mặt người Hung Nô. Đại quân hàng vạn người bị chốn Phú Bình nhỏ bé

ngăn cản không nói, lại còn liên tiếp hao binh tổn tướng. Lão chết đi

cũng tốt, nếu không ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho lão.

Mạo Đốn và A Lợi nhìn nhau, không nói gì.

Đầu Man nói:

- Đồ Kỳ vừa chết, vị trí Tả Hiền Vương nhất định phải nhanh chóng có

người kế nhiệm. Các con đều là con trai mà ta yêu thương nhất, hôm nay

ta gọi hai con đến, chính là muốn chọn ra trong hai con, một người sẽ

tiếp nhận chức Tả Hiền Vương. Hiện nay, dưới trướng Tả Hiền Vương vẫn

còn khoảng bốn vạn người, cần nhanh chóng phái người đến đó bình định... Các con nói xem, trong hai con chọn ai làm Tả Hiền Vương thì thích hợp

hơn?

Trong mắt A Lợi lóe qua một tia sáng.

Nhưng Mạo Đốn xem ra, vẫn cái bộ dạng trầm lặng như trước, hình như chuyện này không hề có liên quan đến gã.

Đầu Man nhạy cảm chộp được tia sáng trong mắt A Lợi. Trong lòng không nhịn được thầm cười gượng:

- Thập Nhị, ngươi mặc dù dũng võ hơn người, nhưng nói cho cùng vẫn còn

trẻ. Dã tâm của ngươi, vẫn không có cách nào che giấu nổi. Bất luận

ngươi trước đây giấu diếm như thế nào, nhưng bây giờ...

Nhưng khi lão nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Mạo Đốn, trong lòng lại hồi hộp.

Nếu như nói A Lợi là một con sói đầu đàn, thì Mạo Đốn càng giống một

con sói cô độc. Sự tấn công của sói đầu đàn thường là tuân theo quy

luật, còn sói cô độc... Đầu Man sống trên thảo nguyên nên biết rõ, một

con sói cô độc còn đáng sợ hơn, nguy hiểm hơn nhiều so với sói đầu đàn.

Điều này làm lòng lão càng bất an.