Đến Lưu Khám cũng không ngờ được sẽ có kết quả như thế này: Đồ Kỳ, đã chết...
Thậm chí còn chưa chống đỡ được đến lúc mặt trời mọc vào buổi bình
minh, một vị đường đường là Tả Hiền Vương Hung Nô, đã thổ huyết mà chết
trong quân trướng. Đưa mắt nhìn theo đại quân Hung Nô chậm chạp rút lui, đám người Lưu Khám ngơ ngác nhìn nhau.
- Đạo Tử, ngươi thật độc ác!
Lưu Khám không nén được than lên một tiếng, vỗ vai Trần Đạo Tử, cười nói:
- Nhưng như thế cũng tốt, Đồ Kỳ chết rồi, quân Hung Nô giống như bầy
sói mất đi con đầu đàn. Ít nhất trong thời gian này, bọn chúng không có
cách nào đe dọa Phú Bình được. Nhưng mà, ngươi thật là độc ác!
Đám người Quán Anh và Phàn Khoái, theo bản năng bước lùi một bước. Tất
cả sự việc đêm qua, hoàn toàn là từ một tay Trần Đạo Tử. Trần Đạo Tử cho rằng, Đồ Kỳ liên tiếp thất bại, đã đến lúc thế suy sức yếu, trong lòng
vẫn luôn kìm nén nỗi tức giận. Nếu như có thể khơi ngọn lửa này ra, Đồ
Kỳ cứ coi như không chết, cũng sẽ bị bệnh nặng một trận. Mất đi sự chỉ
huy của Đồ Kỳ, đối với Phú Bình chắc chắn là một chuyện tốt. Cho nên
Trần Đạo Tử nghĩ đến dẫn trận chiến sự Tà Hàn ra, thế là có một tiết mục chém đầu trên lầu tường thành.
Trong chuyện này, Lưu Khám
cũng thêm mắm thêm muối một chút. Lúc mà Tả Hiền Vương hung hăng chửi
rủa, chính là hắn đã trù tính ra. Đầu Man Thiền Vu có ngủ với vợ của Tả
Hiền Vương hay không, Lưu Khám không biết. Thế nhưng trước mặt lão, giết chết con trai của Tả Hiền Vương, cũng đủ khiến lão bi thương đến cực
điểm, thậm chí tinh thần sẽ suy sụp. Kế sách này của Trần Đạo Tử, có
chút gần giống với Gia Cát Lượng ba lần chọc tức Chu Du thời hậu thế.
Đương nhiên kế sách này cũng có phần nguy hiểm, giết Tà Hàn rồi, nói
không chừng sẽ dẫn đến sự báo thù điên cuồng của Tả Hiền Vương. Tuy
nhiên với tình hình hiện tại của Phú Bình, duy trì mười ngày không là
vấn đề. Cứ coi như thật sự không có hiệu quả, giết một con sói con, cũng không đáng là gì.
Kết quả là, Tà Hàn đầu rơi xuống đất, Đồ Kỳ tức chết ở trong quân.
Quán Anh cười gượng nói:
- Đạo Tử, sau này ta không bao giờ cãi nhau với ngươi nữa, con người ngươi, thủ đoạn thực sự là quá nham hiểm đi.
Còn Lưu Khám thì đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn Trần Đạo Tử.
Trong giai đoạn lịch sử Sở Hán, cái tên Trần Đạo Tử rõ ràng là vô cùng
xa lạ với Lưu Khám. Tuy nhiên trước đây đã có cơ sở của Khoái Triệt rồi, Lưu Khám cũng không đến nỗi nghi ngờ nhiều lắm. Nhưng vấn đề là, người
có thể nghĩ ra kế sách nham hiểm thế này, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Hơn nữa, trong thời đại này, có một người, hình như rất giống
với Trần Đạo Tử. Mưu kế nghĩ ra, tất cả đều là trực tiếp đánh thẳng vào
chỗ mềm yếu trong lòng người, khiến người ta khó có thể phòng bị. Người
đó tên Trần Bình, cùng họ với Trần Đạo Tử. Nhưng cũng không biết vì sao, lúc này Lưu Khám nhìn Trần Đạo Tử, lại có một loại cảm giác chồng chéo
lên nhau.
Chẳng lẽ, Trần Đạo Tử chính là Trần Bình?
Trong nội tâm, Lưu Khám bất giác đưa ra giả thiết. Nhưng trong khoảnh
khắc ý nghĩ này dấy lên, hắn lại bất giác run cầm cập. Có lẽ, Trần Đạo
Tử chính là Trần Bình. Hãy nhìn y, trầm mặc ít nói, nhưng tâm tư lại
tinh tế tỉ mỉ, không ra tay thì thôi, đã ra tay chắc chắn là cay độc vô
cùng. Nếu như Trần Đạo Tử này không phải Trần Bình, vậy Trần Bình trong
lịch sử, không phải là càng đáng sợ hay sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Khám nhẹ cắn môi, không nói thêm câu nào nữa. Đến tận khi Lữ Thích Chi đẩy đẩy hắn, hắn mới tỉnh lại:
- Tiểu trư, đẩy ta làm gì?
- Thành Tư Mã đang nói chuyện với huynh.
- Hả?
Lưu Khám quay người, nhìn Lý Thành nói:
- Thành Tư Mã, không biết có gì chỉ giáo?
Đối với hành động của Lưu Khám hơi một tí là tư tưởng không tập trung, Lý Thành cũng không trách móc. Y cười nói:
- Vừa nãy lính trinh sát hồi báo, quân Hung Nô đã lui binh tới đồi Bạch Thổ. Tạm thời đóng quân. Xem ra, đám người này chưa từ bỏ ý định. Đồ Kỳ kia mặc dù bị Đạo Tử làm cho tức mà chết, nhưng theo người Hung Nô tâm
địa hẹp hòi, tuyệt đối không chịu để yên. Quân Hung Nô sẽ không từ bỏ,
Đầu Man cũng nhất định sẽ có hành động.
- Ừ!
Lưu Khám gật gật đầu:
- Đây cũng là chuyện trong dự tính. Đồ Kỳ đó dù sao cũng là Tả Hiền
Vương Hung Nô, nếu như Đầu Man không hề bộc lộ thái độ gì, há chẳng phải sẽ làm thuộc hạ thất vọng sao? Ta dự tính, quân Hung Nô nhất định sẽ
nhanh chóng truyền tin cái chết của Đồ Kỳ cho Đầu Man, đến lúc đó...
Đến lúc đó làm sao?
Lưu Khám không nói thêm gì nữa.
Nhưng người ở đây, ngoài Đồ Đồ có chút chất phác ra, những người còn
lại đều không ngốc. Thậm chí đến Phàn Khoái cũng nghe ra ý trong câu nói của Dương Phàm. Đến lúc đó, Phú Bình sẽ đối diện với sự báo thù càng
hung ác hơn của quân Hung Nô.
Tuy nhiên, báo thù có thể như
thế nào? Lúc trước bắt giữ Tà Hàn, không phải cũng nghĩ đến sự báo thù
của quân Hung Nô sao... Kết quả thì sao, quân Hung Nô không chỉ hao binh tổn tướng, lại còn chết cả Tả Hiền Vương. Mọi người mặc dù biết rõ
chiến sự sẽ càng thảm khốc, nhưng lại vô cùng nhẹ nhõm. Trong lòng tất
cả mọi người đều có một ý nghĩ:
- Nếu như quân Hung Nô đến, khiến cho bọn chúng mặt mày nhếch nhác như cũ!
- Thành Tư Mã, ngươi lập tức phái người gửi tin đến Nghĩa Cừ, đem tình
hình ở đây hồi báo lại theo đúng sự thật. Khẩn cầu Bình hầu mau chóng
phát binh cứu viện, còn có tất cả vật phẩm lương thảo, quân nhu, có gì,
ta cần gì... Như thế này đi, ngươi đích thân đi một chuyến.
Cũng thật là, Mông Tật và Thiệu Bình vừa đi là bặt vô âm tín, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Lý Thành không chút do dự nhận lời.
Thực ra y rất muốn biết, Nghĩa Cừ rốt cục xảy ra chuyện gì. Cứ như vậy, Lý Thành hôm đó dẫn theo mười mấy người rời khỏi Phú Bình, chạy băng
băng về Nghĩa Cừ. Còn Lưu Khám thì không dám có nửa phần buông lỏng, hạ
lệnh cho người tiếp tục gia cố tường thành. Có trời mới biết lần sau
quân Hung Nô đến, tình hình sẽ ra sao, lo trước tính sau, mới là kế sách tốt nhất.
Ngày thứ ba Lý Thành rời khỏi Phú Bình, Mông Tật
thống lĩnh hai ngàn dân phu, cùng với số lượng lớn quân nhu lương thảo
đi đến thành Phú Bình. Ngay lúc Lưu Khám bắt đầu tích cực chuẩn bị, xa
xa trong vương trướng Hung Nô gần cửa sông, ở bờ sông Hoàng Hà, là một
tình cảnh bi thảm.
Đồ Kỳ đã chết!
Đây là một
chuyện khiến cho mọi người không thể ngờ đến. Đại quân năm vạn người,
chinh phạt một nơi nhỏ bé như Phú Bình, trong mắt của tất cả mọi người,
quả thực là chuyện không hề tốn mảy may sức lực. Thế nhưng Phú Bình
không những không bị đánh chiếm, bây giờ đến Tả Hiền Vương cũng chết
rồi. Lúc Đầu Man nhận được tin này, ngẩn ngơ hồi lâu không hề nói tiếng
nào.
Đầu Man bốn mươi lăm tuổi.
Điều vô cùng thú vị là, lão và Thủy hoàng đế cùng sinh một năm.
Lúc Thủy hoàng đế quét sạch sáu nước, Đầu Man tự lập làm Thiền Vu, xuất binh cướp đoạt vùng đất phía nam sông Hoàng Hà. Hiện nay, đúng là lúc
Đầu Man đang thỏa lòng đắc chí, cho nên sau khi nghe được tin Thủy hoàng đế chuẩn bị xuất binh chinh phạt Hung Nô, Đầu Man không những không sợ, mà còn rất phấn khởi.
Nếu như trận này có thể đánh tan quân
Tần, vậy thì Hung Nô sẽ hùng lập Bắc Cương. Lãnh thổ rộng ba nghìn dặm
của Ngụy trường thành, sẽ thở thành bãi chăn nuôi của người Hung Nô. Đến lúc đó lão có thể lấy chỗ này làm cứ điểm tiến công, có thể vào tấn
công Thượng Quận, Vân Trung, có được lãnh thổ phía Bắc Hoàng Hà. Làm
không tốt, quân Hung Nô vẫn có thể đột nhập vào Trung nguyên, cướp đoạt
Sơn Đông.
Khà khà, Hung Nô từ đó có thể càn quét thiên hạ.
Cách nghĩ rất tốt, nhưng Đầu Man cũng không phải là hạng người vô dụng. Lão nhận thức rõ ràng, sức chiến đấu của quân Tần mạnh mẽ đến mức nào.
Cho nên lão từ đầu đến cuối không tấn công, mà đợi cơ hội quân Tần lộ ra kẽ hở.
Giống như Mông Điềm quyết chiến với lão ở Tứ Cơ, sách lược của Đầu Man là không giao chiến trực tiếp với quân Tần, mà lợi
dụng lực cơ động lớn mạnh của đại quân Hung Nô để đọ sức với Tần quân.
Hôm nay cắn một nhát, ngày mai bắt một ít, đợi đến lúc quân Tần tỏ ra
mệt mỏi, hoặc là xuất hiện kẽ hở, mới toàn lực tấn công, đánh tan hoàn
toàn quân Tần. Cho nên Đầu Man vẫn chờ đợi, chờ đợi thời cơ.
Nhưng lão vạn lần không ngờ được, Đồ Kỳ lại chết!
Mặc dù nói, Đầu Man luôn muốn đoạt lại quyền lực Tả Hiền Vương từ tay
Đồ Kỳ, nhưng chuyện cũng phải phân nặng nhẹ. Bây giờ lúc này lão đương
nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên lúc lão nghe nói Đồ Kỳ xuất quân tấn công Phú Bình, cũng không hề ngăn cản.
Nhưng bây giờ...
Sớm không sớm, muộn không muộn, Đồ Kỳ lại nhằm vào lúc này mà chết. Mấy chục vạn người Hung Nô dưới trướng đều nhìn Đầu Man, xem lão có động
tĩnh gì. Báo thù? Hay là tiếp tục nhẫn nại?
Đây là một sự lựa chọn khiến cho Đầu Man rất khó đưa ra quyết định. Báo thù, vậy thì lão
nhất định phải ra trận. Nếu như không báo thù, thuộc hạ dưới trướng sẽ
lập tức oán giận lão, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự thống trị bộ tộc của Đầu Man. Điều này tuyệt đối không phải là việc lão muốn làm.
Đồ Kỳ chết tiệt, ngươi chết rồi thì thôi, tại sao còn phải gây phiền phức cho ta thế này?
Đầu Man quanh quẩn trong vương trướng, chốc chốc lại vỗ nhẹ lên cái trán nhẵn bóng.
- Đại Thiền Vu vì chuyện ở Phú Bình mà phiền não sao?
Người vừa nói, là nữ nhân được Đầu Man sủng ái nhất, cũng là Yên Thị
của Hung Nô hiện nay. Cái gọi là Yên Thị, cũng gần như là một cách gọi
của hoàng hậu.
Vị Yên Thị này, vốn là nữ nhân của phụ thân Đầu Man.
Nhưng người Hung Nô có kiểu tục lệ con nạp thê tử của cha, đệ nạp thê tử của huynh. Đầu Man gượng cười gật gật đầu:
- Lan Chỉ, nàng có chủ ý gì không?
Tên của Yên Thị là Lan Chỉ, năm nay hai mươi tám tuổi.
Có thể trở thành Yên Thị giữa bao nhiêu nữ nhân bên cạnh Đầu Man, Lan
Chỉ này cũng là nữ nhân có thủ đoạn. Nữ nhân của Đầu Man, trẻ trung xinh đẹp không ít, nhưng lại cứ sủng ái Lan Chỉ. Thậm chí, rất nhiều chuyện
lớn, Đầu Man đều thỉnh giáo Lan Chỉ.
Mà Lan Chỉ cũng thật sự đưa ra cho Đầu Man không ít chủ ý. Bây giờ nghe Đầu Man hỏi, nàng mỉm cười nói:
- Thiếp thân là phận nữ nhi, có thể có chủ ý gì chứ? Chẳng qua Đồ Kỳ
huynh đệ chết cũng chết rồi... Việc cấp bách, là phải khống chế binh mã
sở bộ của Tả Hiền Vương.
Hơn nữa không thích hợp kéo dài, cần nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nếu như Đại Thiền Vu cảm thấy không dễ quyết định, sao không tìm người để hỏi xem?
- Tìm người hỏi? Tìm người nào để hỏi?
Lan Chỉ nói:
- Đại Thiền Vu lẽ nào quên mất hai người kia rồi sao?
- Hai người nào.... À...
Đầu Man đột nhiên bừng tỉnh ngộ, gật đầu liên tục nói:
- Ta hiểu rồi... người đâu, lập tức tìm Mạo Đốn và A Lợi Đê đến đây, nói ta có việc phải trao đổi với bọn họ.