Triệu Bình mặc quân phục, bước vào trong đại trướng.
Các quân hầu đều lần lượt đứng dậy, cung kính hành lễ vấn an, sau đó lại quay về chỗ ngồi.
Triệu Bình quét ánh nhìn một lượt qua tất cả mọi người, ngồi ngay ngắn ở giữa đại trướng.
Tự có một thân binh đem một cuộn văn kiện đến, lão nhẹ nhàng mở ra, sau
đó lệnh cho người mang tới một cái tráp có trạm trổ hoa văn hình hắc
long.
Nhìn thấy cái hộp đó, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Đây là tráp đựng hổ phù. Theo quy định thời Tần, chế độ tổ chức từ khúc
trở lên, nhất định phải có hổ phù mới có thể điều động. Hổ phù chia làm hai mảnh. Mỗi khúc quân hầu giữ một nửa, chủ tướng giữ một nửa. Theo
luật Tần, các Khúc quân hầu nhận hổ phù chứ không nhận người. Cũng
chính là nói, nếu như Triệu Bình không phát nửa mảnh hổ phù còn lại ra
thì không có cách nào điều động bất kì một đội ngũ quân đội của khúc
nào. Mà các khúc quân hầu cũng không nghe theo.
Triệu Bình đem cái tráp đó ra, sợ là sắp có hành động rồi...
- Hôm nay tụ tướng, có ba việc...
Triệu Bình vẻ mặt trang trọng:
- Việc thứ nhất, miễn chức Quân hầu của Mông Tật, lấy thân phận là khinh binh phục tùng trong bộ đội sở thuộc của Lưu Khám. Cắt giảm quân số hổ khúc ban đầu, miễn chức giữ năm trăm quân của Mông Khắc. Tạm thời giữ chức quân hầu, giữ hai trăm năm mươi quân, theo quân chờ lệnh điều
khiển.Tê...
Từng tiếng ồn ào xì xào vang lên.
Hổ khúc vốn có tám trăm bảy mươi người, một loáng đã cắt giảm đi còn hai trăm lăm
mươi người, chẳng khác gì binh lực tiêu giảm đến một khúc có quân số ít nhất so với quy định. Bình thường thì kỵ quân đa phần là từ hai trăm
năm mươi người đến ba trăm người làm một khúc, hổ khúc vốn dĩ có sự
phân công không hợp lý.
Chỉ là với thân phận của huynh đệ Mông
Tật, Mông Khắc ở nơi này, cũng không ai trách móc gì cả. Nhưng bây giờ
một loáng cắt giảm đi sáu trăm người, chẳng khác nào xóa bỏ đi danh
hiệu hổ khúc. Vẫn là một khúc, nhưng chỉ là một khúc bình thường thôi.
Mông Khắc mặt đỏ bừng, cúi đầu đồng ý.
- Chuyện thứ hai, sáu trăm người bị cắt giảm từ hổ khúc, chia ra phân
vào các khúc khác. Bộ đội sở thuộc của Lưu quân hầu tăng một trăm chín
mươi người, tròn bảy trăm, hiệu là Lão Bi doanh; sở bộ của Phùng Kính
tăng tám mươi người, vừa tròn tám trăm, hiệu là Khinh Xa doanh...
Sau đó Triệu Bình phân phối binh lực như thế nào, Lưu Khám không nghe rõ. Nhưng hắn lại rõ ràng một điều: hắn có phiên hiệu rồi! Lão Bi doanh,
mặc dù không hiểu nghĩa ra sao, nhưng có kỳ hiệu độc lập, không phải là đãi ngộ có thể tùy tiện nhận được... Điều này đồng nghĩa với nhân mã
thuộc sở bộ của hắn đã thành tinh nhuệ.
Thân binh của Triệu Bình đem từng lá cờ đã thêu danh hiệu, đặt trước mặt các Khúc quân hầu. Lý
Tất ở bên cạnh nhìn đại kỳ trên bàn Lưu Khám với vẻ ngưỡng mộ, nói có
chút ghen tị:
- Huynh đệ, chúc mừng đệ!
Lá cờ này làm từ gấm vóc, mặt cờ như mực, bên trên thêu gấu có cánh, bên cạnh có ba chữ: Lão Bi doanh.
Lúc này Lưu Khám mới bừng tỉnh, cầm lá cờ, cùng mấy người Phùng Kính đứng dậy đồng thanh bái tạ. Vĩnh Chính Nguyên có mười hai khúc quân, chỉ có ba khúc nhận được phiên hiệu. Lần lượt là sở bộ thuộc Lưu Khám, Phùng
Kính và Lạc Giáp. Ba đội nhân mã này vừa hay lần lượt là xa binh, kỵ
quân và bộ tốt.
Triệu Bình nói:
- Ba người các ngươi nhận được danh hiệu này là do Thượng tướng quân ban tặng. Thượng tướng quân có
lời, nếu như lần này lập được công trạng, lão sẽ trình lên bệ hạ, giữ
nguyên danh hiệu của ba khúc nhân mã, tự mà làm cho tốt đi.
- Quyết không phụ sự kì vọng của thượng tướng quân!
- Chuyện thứ ba, Thượng tướng quân phát quân lệnh đến, từ hôm nay Vĩnh
Chính Nguyên sẽ là nơi vận chuyển lương thực, các bộ đều có ủy nhiệm.
- Phùng Kính nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Ngươi xuất phát từ hôm nay, nội trong ba ngày đến Phu Thi, nghe theo sự điều động của Thượng tướng quân.
- Vâng!
Phùng Kính kinh ngạc vô cùng, chắp tay tuân mệnh, sau đó lĩnh hổ phù từ
trong tay Triệu Bình, quay người bước ra khỏi lều trại trung quân.
Nhận được hổ phù, y lập tức không chập chạp.
Triệu Bình nói tiếp:
- Lý Tất, Lạc Giáp!
- Vâng!
- Hai người các ngươi, lập tức lĩnh binh tiến về Vân Trung, nghe theo sự điều phái của Hầu phó tướng. Lạc Giáp là chính, Lý Tất là phụ, hai
ngươi mau đi đi!
- Vâng!
Lý Tất và Lạc Giáp nhận hổ phù, lúc đi qua bàn của Lưu Khám, Lạc Giáp nhẹ nhàng nói:
- Huynh đệ, chúng ta gặp lại nhau ở trên chiến trường.
- Hai vị ca ca bảo trọng!
Triệu Bình lại phát bảy hổ phù, các Khúc quân hầu lần lượt nhận mệnh rồi đi!
Trong lều trướng trung quân, chỉ còn lại hai người Lưu Khám và Mông Khắc.
Triệu Bình nhìn hai mảnh hổ phù trong tráp, do dự hồi lâu, trầm ngâm nói:
- Mông Khắc, ngươi theo bổn hầu ba ngày sau xuất phát, đến Nghĩa Cừ đại doanh nghe lệnh. Lưu quân hầu, ngươi tạm thời ở lại Vĩnh Chính Nguyên, đợi lương thảo quân dụng phân phối đầy đủ, mười ngày sau áp tải đến
huyện Phú Bình chờ lệnh.
Lưu ý: Phú Bình thời Tần, hiện nay ở
Ninh Hạ Ngô, cùng với Phú Bình được thành lập thời Tây Hán (thời Tần gọi là Tần Dương, nay trong vùng Thiểm Tây) không phải cùng là một nơi.