Đối với việc Mông Tật thất bại, trong lòng Mông Điềm cũng kinh ngạc vô cùng.
Sáu năm trước, lúc lão ở Đại Trạch Chiêu Dương, từng nghe Triệu Đà nói,
tên Lưu Khám này giống như lão bi, nói về võ dũng, ít người là đối thủ.
Sau đó nghe Lý Tất, Lạc Giáp kể về một số chuyện liên quan đến Lưu Khám, cho nên cũng coi như là có chút hiểu rõ.
Trong thâm tâm, Mông Điềm không phải là không hi vọng Mông Tật có thể
dựa vào trận đấu tướng này mà lấy lại chút thể diện, nhưng không ngờ lại thất bại hoàn toàn như vậy, nhanh chóng như vậy. Chỉ trong thời gian
quay đầu nói chuyện với Vương Ly, Triệu Bình thìMông Tật đã thua cuộc,
thật sự làm Mông Điềm cảm thấy kinh ngạc.
- Đúng thật là một lão bi tài giỏi!
Tuy rằng con trai thất bại, nhưng Mông Điềm không hề giận Lưu Khám mà ngược lại còn khen ngợi nhiều hơn.
Lão gật đầu cười:
- Lưu Khám này quả thật văn võ song toàn, đúng là không phụ Nhậm Ngao đánh giá hắn hai từ “Lão Bi”, quả thật lợi hại!
(Lão Bi: người gấu, mãnh tướng)
Vương Ly thì lại nhíu mày, khe khẽ thở dài. Phân biệt cấp bậc, từ xưa
đến nay đều có. Lão với Mông Điềm có chút xích mích, nhưng với hai huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc thì vẫn có chút cảm tình. Bất luận nói như thế
nào, Mông Tật cũng là con nhà gia học xuất thân trong đại doanh Lam
Điền, lại bị một tên vô danh tiểu tốt ở địa phương mộ binh đến đánh cho
thảm hại như vậy. Vương Ly ngoài miệng thì không nói lời nào, nhưng
trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất thể diện. Nhưng, lão không nói được
chỗ sai của Lưu Khám. Đầu tiên là đấu trận, sau là đấu tướng... Mông Tật thua lần này thật hồ đồ, công danh thể diện phút chốc coi như hết.
Nhìn Lưu Khám trong đấu trường một cái, Vương Ly “hừ” một tiếng.
Ba ngày diễn võ, cuối cùng đã kết thúc.
Lưu Khám không hề thắng đến phút chót, ở trận chung kết, hắn gặp Phùng
Kính cùng vào vòng trong, hai bên liều mạng, cuối cùng dựa vào ưu thế
quân số, Phùng Kính đánh bại Lưu Khám, người đã liên tục gặp hai trận ác chiến, giành được thắng lợi. Tuy nhiên, Phùng Kính mặc dù thắng, cũng
là thảm thắng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trận đấu mấy vòng phía sau đều có sự bất công hết sức rõ ràng. Phùng Kính được vào không vòng một, sau đó
chiến thắng đối thủ ở thao trường bình nguyên, từ đó giành được tư cách
tham gia trận quyết chiến. Còn Lưu Khám liên tục hai trận, đầu tiên là
một trận chiến đấu ác liệt với kỵ quân của Lạc Giáp, sau đó lại chiến
đấu kịch liệt hai canh giờ với một khúc nhân mã khác, có thể nói là một
con đường khá gian truân.
Sau hai trận ác chiến liên tục, sở bộ của Lưu Khám chỉ còn lại hơn ba
trăm người có thể tham gia chiến đấu. Đồ Đồ, Quán Anh lần lượt bị thương rời khỏi trận, ở trận cuối cùng lúc chiến đấu một mất một còn với Phùng Kính ở thao trường khe sông, binh lực của hắn chỉ bằng một nửa so với
bộ đội sở thuộc của Phùng Kính.
Đến Lưu Khám cuối cùng còn mình trần ra trận, dẫn mười tên giáp sĩ trực
tiếp lao vào trung quân của Phùng Kính. Chỉ đáng tiếc cuối cùng việc sắp thành lại hỏng. Nhưng cũng thật sự làm cho Phùng Kính sợ toát mồ hôi
lạnh. Với võ dũng của Lưu Khám, nếu thật sự muốn để hắn xông vào trung
quân, thắng bại còn phải xem xét. Phùng Kính thắng, nhưng lại thắng
không thoải mái chút nào; Lưu Khám thua, lại thua một cách thanh thản.
Điều này chỉ e là cách giữ thể diện của cấp trên mà thôi.
Nói cho cùng, mười hai khúc nhân mã của thao trường Vĩnh Chính Nguyên
này, nếu thật sự để cho Lưu Khám giành thắng lợi, thể diện của ai cũng
không còn nữa. Mông Điềm cũng biết lúc Vương Ly phân tổ cũng đã có mưu
tính, nhưng cũng không hề ngăn cản. Lần này coi như Lưu Khám phải chịu
uất ức một chút.
Lưu Khám thua thì thua rồi, nhưng tất cả mọi người ở Vĩnh Chính Nguyên
này đều không dám khinh thường hắn nữa. Lúc gặp nhau, cũng có người chủ
động chào hỏi Lưu Khám, thậm chí trong cử chỉ và lời nói cũng toát ra sự nể trọng. Thực lực, trong thao trường này, có thực lực mới có thể có
chỗ đứng.
Nếu như không có bản lĩnh, cho dù bên trên có Thủy hoàng đế đỡ lưng cũng không có tác dụng. Còn nếu như thật sự có bản lĩnh, cho dù trước không
một xu dính túi, cũng được tôn trọng. Mấy ngày liền, Lữ Thích Chi đều
ưỡn ngực rất cao!
Ngày thứ hai sau khi kết thúc diễn võ, Mông Điềm và Vương Ly liền rời đi!
Những ngày tiếp theo cũng trở nên nhàn nhã và thoải mái. Nhưng Lưu Khám
lại không thể nhàn nhã, hắn đặc biệt mời đại phu đến, cùng theo sát tuần tra doanh trại quân đội suốt cả hành trình, trị thương cho các binh tốt và tướng lĩnh bị thương trong trận diễn võ. Có lúc, hắn còn ngồi cùng
các thương binh, nói nói cười cười, không hề câu nệ, kéo gần mối quan hệ với bộ khúc. Lấy nghiêm trị quân, lấy khoan đãi nhân… Tất cả những điều này, Triệu Bình đều nhìn thấy.
Hôm nay, tiếng trống tập hợp các tướng ở Vĩnh Chính Nguyên bỗng nhiên
vang lên. Lưu Khám lập tức đem theo hai người Lữ Thích Chi và Trần Đạo
Tử, vội vàng đi về phía đại trướng trung quân.
Lý Tất, Lạc Giáp cũng đã đến, thấy Lưu Khám đi vào đại trướng, hai người dịch người để chừa một chỗ trống, vẫy vẫy Lưu Khám.
- Hai vị Quân hầu, thật đúng là kỵ quân, đi lại nhanh thật!
Lưu Khám cũng không khách khí, ngồi xuống, cười ha ha, nói:
- Ta vội vội vàng vàng đến, còn tưởng là đến đầu tiên cơ đấy!
- Nào, không nói những điều nhảm nhí ấy, hôm nay Bình hầu tập hợp các tướng, e là sắp có việc rồi!
Lý Tất còn chưa dứt lời, các quân hầu đã từ bên ngoài lần lượt bước vào, nhìn thấy Lưu Khám ai nấy đều tiến lên phía trước cười nói bắt chuyện.
- Cảm giác không giống lắm nhỉ?
Lạc Giáp nói một câu đầy bí ẩn.
Lưu Khám ngẩn người:
- Cảm giác gì?
- Hì hì, lúc ngươi mới đến Vĩnh Chính Nguyên, có ai chào hỏi không? Qua
một thời gian ngắn, ai nấy đều nhiệt tình vô cùng với ngươi rồi đấy.
Huynh đệ, nói thật ban đầu lúc ngươi mới đến đây, ta vẫn chưa thật sự
xem trọng ngươi.
Nhưng cũng thật không thể nào ngờ được, ngươi lại có bản lĩnh đến như
vậy. Ta với Lý Tất đều tòng quân lúc mười bốn tuổi, đến nay cũng được
mười lăm năm. Làm từ chức sĩ trở đi, sau đó được tuyển vào đại doanh Lam Điền, rồi lại gia nhập Thiết Ưng duệ sĩ, trải qua từng bước từng bước
một, thật chưa từng gặp nhân vật nào như ngươi. Khà khà, cứ làm cho tốt, tiến đồ sau này của lão đệ sáng chói, không đến mười năm là có thể làm
được chức tướng quân!
Lưu Khám cười:
- Tướng quân có thể dễ làm thế như thế sao?
Đang nói chuyện thì hai người Phùng Kính và Mông Tật bước vào trướng.
Lúc nhìn thấy Lưu Khám, Mông Tật rõ ràng có chút ngại ngùng. Nhưng cũng
nhìn ra, y dường như có điều muốn nói với Lưu Khám, nhưng miệng cứ mấp
máy, không nói ra được... Lưu Khám cũng đành coi như không nhìn thấy.
Triệu Bình mặc quân phục, bước vào trong đại trướng.
Các quân hầu đều lần lượt đứng dậy, cung kính hành lễ vấn an, sau đó lại quay về chỗ ngồi.
Triệu Bình quét ánh nhìn một lượt qua tất cả mọi người, ngồi ngay ngắn ở giữa đại trướng.
Tự có một thân binh đem một cuộn văn kiện đến, lão nhẹ nhàng mở ra, sau
đó lệnh cho người mang tới một cái tráp có trạm trổ hoa văn hình hắc
long.
Nhìn thấy cái hộp đó, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Đây là tráp đựng hổ phù. Theo quy định thời Tần, chế độ tổ chức từ khúc
trở lên, nhất định phải có hổ phù mới có thể điều động. Hổ phù chia làm
hai mảnh. Mỗi khúc quân hầu giữ một nửa, chủ tướng giữ một nửa. Theo
luật Tần, các Khúc quân hầu nhận hổ phù chứ không nhận người. Cũng chính là nói, nếu như Triệu Bình không phát nửa mảnh hổ phù còn lại ra thì
không có cách nào điều động bất kì một đội ngũ quân đội của khúc nào. Mà các khúc quân hầu cũng không nghe theo.
Triệu Bình đem cái tráp đó ra, sợ là sắp có hành động rồi...
- Hôm nay tụ tướng, có ba việc...
Triệu Bình vẻ mặt trang trọng:
- Việc thứ nhất, miễn chức Quân hầu của Mông Tật, lấy thân phận là khinh binh phục tùng trong bộ đội sở thuộc của Lưu Khám. Cắt giảm quân số hổ
khúc ban đầu, miễn chức giữ năm trăm quân của Mông Khắc. Tạm thời giữ
chức quân hầu, giữ hai trăm năm mươi quân, theo quân chờ lệnh điều
khiển.Tê...
Từng tiếng ồn ào xì xào vang lên.
Hổ khúc vốn có tám trăm bảy mươi người, một loáng đã cắt giảm đi còn hai trăm lăm mươi người, chẳng khác gì binh lực tiêu giảm đến một khúc có
quân số ít nhất so với quy định. Bình thường thì kỵ quân đa phần là từ
hai trăm năm mươi người đến ba trăm người làm một khúc, hổ khúc vốn dĩ
có sự phân công không hợp lý.
Chỉ là với thân phận của huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc ở nơi này, cũng
không ai trách móc gì cả. Nhưng bây giờ một loáng cắt giảm đi sáu trăm
người, chẳng khác nào xóa bỏ đi danh hiệu hổ khúc. Vẫn là một khúc,
nhưng chỉ là một khúc bình thường thôi.
Mông Khắc mặt đỏ bừng, cúi đầu đồng ý.
- Chuyện thứ hai, sáu trăm người bị cắt giảm từ hổ khúc, chia ra phân
vào các khúc khác. Bộ đội sở thuộc của Lưu quân hầu tăng một trăm chín
mươi người, tròn bảy trăm, hiệu là Lão Bi doanh; sở bộ của Phùng Kính
tăng tám mươi người, vừa tròn tám trăm, hiệu là Khinh Xa doanh...
Sau đó Triệu Bình phân phối binh lực như thế nào, Lưu Khám không nghe
rõ. Nhưng hắn lại rõ ràng một điều: hắn có phiên hiệu rồi! Lão Bi doanh, mặc dù không hiểu nghĩa ra sao, nhưng có kỳ hiệu độc lập, không phải là đãi ngộ có thể tùy tiện nhận được... Điều này đồng nghĩa với nhân mã
thuộc sở bộ của hắn đã thành tinh nhuệ.
Thân binh của Triệu Bình đem từng lá cờ đã thêu danh hiệu, đặt trước mặt các Khúc quân hầu. Lý Tất ở bên cạnh nhìn đại kỳ trên bàn Lưu Khám với
vẻ ngưỡng mộ, nói có chút ghen tị:
- Huynh đệ, chúc mừng đệ!
Lá cờ này làm từ gấm vóc, mặt cờ như mực, bên trên thêu gấu có cánh, bên cạnh có ba chữ: Lão Bi doanh.
Lúc này Lưu Khám mới bừng tỉnh, cầm lá cờ, cùng mấy người Phùng Kính
đứng dậy đồng thanh bái tạ. Vĩnh Chính Nguyên có mười hai khúc quân, chỉ có ba khúc nhận được phiên hiệu. Lần lượt là sở bộ thuộc Lưu Khám,
Phùng Kính và Lạc Giáp. Ba đội nhân mã này vừa hay lần lượt là xa binh,
kỵ quân và bộ tốt.
Triệu Bình nói:
- Ba người các ngươi nhận được danh hiệu này là do Thượng tướng quân ban tặng. Thượng tướng quân có lời, nếu như lần này lập được công trạng,
lão sẽ trình lên bệ hạ, giữ nguyên danh hiệu của ba khúc nhân mã, tự mà
làm cho tốt đi.
- Quyết không phụ sự kì vọng của thượng tướng quân!
- Chuyện thứ ba, Thượng tướng quân phát quân lệnh đến, từ hôm nay Vĩnh
Chính Nguyên sẽ là nơi vận chuyển lương thực, các bộ đều có ủy nhiệm.
- Phùng Kính nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Ngươi xuất phát từ hôm nay, nội trong ba ngày đến Phu Thi, nghe theo sự điều động của Thượng tướng quân.
- Vâng!
Phùng Kính kinh ngạc vô cùng, chắp tay tuân mệnh, sau đó lĩnh hổ phù từ
trong tay Triệu Bình, quay người bước ra khỏi lều trại trung quân.
Nhận được hổ phù, y lập tức không chập chạp.
Triệu Bình nói tiếp:
- Lý Tất, Lạc Giáp!
- Vâng!
- Hai người các ngươi, lập tức lĩnh binh tiến về Vân Trung, nghe theo sự điều phái của Hầu phó tướng. Lạc Giáp là chính, Lý Tất là phụ, hai
ngươi mau đi đi!
- Vâng!
Lý Tất và Lạc Giáp nhận hổ phù, lúc đi qua bàn của Lưu Khám, Lạc Giáp nhẹ nhàng nói:
- Huynh đệ, chúng ta gặp lại nhau ở trên chiến trường.
- Hai vị ca ca bảo trọng!
Triệu Bình lại phát bảy hổ phù, các Khúc quân hầu lần lượt nhận mệnh rồi đi!
Trong lều trướng trung quân, chỉ còn lại hai người Lưu Khám và Mông Khắc.
Triệu Bình nhìn hai mảnh hổ phù trong tráp, do dự hồi lâu, trầm ngâm nói:
- Mông Khắc, ngươi theo bổn hầu ba ngày sau xuất phát, đến Nghĩa Cừ đại
doanh nghe lệnh. Lưu quân hầu, ngươi tạm thời ở lại Vĩnh Chính Nguyên,
đợi lương thảo quân dụng phân phối đầy đủ, mười ngày sau áp tải đến
huyện Phú Bình chờ lệnh.
Lưu ý: Phú Bình thời Tần, hiện nay ở Ninh Hạ Ngô, cùng với Phú Bình được thành lập thời Tây Hán (thời Tần gọi là Tần Dương, nay trong vùng Thiểm Tây) không phải cùng là một nơi.