Có thể khích lệ lòng quân, có thể khích lệ lòng quân!
Mông Điềm nhìn Lưu Khám đứng trước mặt, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Nhoáng cái đã sáu năm, ngày xưa là tiểu tử không có tiếng tăm gì, hôm
nay đã thành mãnh hổ.
Bài " Nam nhi tòng quân ca ", trong một ngày đã truyền khắp Dương Chu.
Mặc dù nói nghe cảm giác kỳ lạ, nhưng không phải phong, không phải nhã,
không phải tụng, lại bộc lộ hết huyết khí nam nhi. Tổ tiên Mông Điềm là
người Tề, nhưng y sinh ra và trưởng thành ở nước Tần. Càng yêu thích
loại khí thế lẫy lừng này, đối với loại thuyết pháp nhân nghĩa đạo đức,
xưa nay y luôn luôn coi thường.
Lần này chinh phạt dân tộc Hung Nô, ý kiến trên triều đình cũng không
thống nhất. Đình Úy Lý Tư, Tể Tướng Vương Quán, còn có nhóm Bác sĩ Thuần Vu Việt bọn họ không quá tán thành đối với việc khai chiến đánh dân tộc Hung Nô.
Theo như bọn họ, hoàn toàn không cần khai hỏa đối với dân tộc Hung Nô. . .Vô cớ hưng binh, phần thắng không nhiều lắm. Hơn nữa người Hung Nô là
dân tộc trên lưng ngựa, hành tung phiêu hốt bất định, rất khó nắm bắt
được thời cơ chiến đấu. Chỉ vì một lời tiên tri không giải thích được,
lại phát sinh một trận chiến tranh không biết hồi kết. Vu Đại Tần nói
cũng cuộc chiến này cũng không có điểm gì tốt. Vì thế, đám người Lý Tư
trên triều đình và đám người chủ chiến Mông Điền tranh luận kịch liệt.
Nhưng cuối cùng vẫn là Thủy Hoàng Đế quyết định việc này.
Từ khi thống nhất sáu nước tới nay, Thủy Hoàng Đế càng ngày càng bảo
thủ. Nhưng khi có chuyện lớn, ông vẫn lắng nghe một chút ý kiến của thần tử. “Dân tộc Hung Nô, nhất định phải đánh, hơn nữa phải đánh kịch liệt. . .” Đây là nguyên văn câu nói của Thủy Hoàng Đế. Cũng chính vì câu nói này, đám người Lý Tư đành phải ngậm miệng lại. Đồng thời trong khoảng
thời gian ngắn nhất, gây dựng phương châm và kế hoạch tác chiến với dân
tộc Hung Nô.
Cùng lúc đó, Thủy Hoàng Đế bổ nhiệm Mông Điềm là thống lĩnh, đốc chiến
tại Dương Chu. Trận chiến này, điều động ba mươi vạn đại quân trấn giữ
biên Quận, đồng thời các quận Sơn Đông bắc bộ điều động hai mươi vạn dân phu, hiệp trợ đẩy mạnh chiến sự.
Mông Điềm cũng xuất thân trong thế gia quân nhân, ba đời làm tướng.
Trong xương cốt tồn tại dòng nhiệt khí dũng mãnh của lão Tần nhân. Vì
thế, y rất tán thưởng đối với bài ca " Nam nhi tòng quân ca " Lưu Khám
hát. Cho nên Lưu Khám vừa mới đến ngoài thành Dương Chu, Mông Điềm liền
tới gặp mặt hắn.
Nói thật, Lưu Khám cũng rất kích động! Sáu năm trước khi lần đầu tiên
nhìn thấy Mông Điềm, hắn cũng không biết thân phận của Mông Điềm, hơn
nữa cũng không có tư cách nói chuyện với Mông Điềm. Nhoáng cái sáu năm
trôi qua, thời điểm gặp lại Mông Điềm lần nữa, Lưu Khám lại không biết
nên nói thế nào cho phải. Trong tâm tư, hắn kính nể Mông Điềm không
thôi. Thậm chí sự kính phục còn vượt xa so với đám người Lưu Bang, Hạng
Vũ.
Tại thời kỳ Chiến Quốc, danh tướng nổi bật. Bất kể là là Nhạc Nghị, Tôn
Tẫn, Bàng Quyên, Bạch Khởi, Vương Tiễn. .. Lưu Khám độc chỉ kính nể Lý
Mục. Giữa Ích Vân, đánh Hồ Man, đó là vị anh hùng dân tộc chân chính.
Còn thời kỳ Tần Hán giao tranh, người Lưu Khám kính nể duy nhất chỉ có
một mình Mông Điềm!
Hậu thế thuật lại rất nhiều về Mông Điềm, Lưu Khám thực sự không nhớ rõ. Duy nhất chỉ có chuyện y đánh tan dân tộc Hung Nô, mở rộng biên cương
khuếch đại lãnh thổ là hắn thủy chung chưa từng quên. Vì thế, khi hắn
đứng trước mặt Mông Điềm, lại cảm giác luống cuống tay chân.
Mông Điềm không khỏi nở nụ cười!
- Rốt cuộc vẫn còn con nít. Khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Chỉ là không ngờ, tiểu tử này là người văn võ song toàn.
Y chân thành đánh giá Lưu Khám, không biết rằng Lưu Khám đang nhìn y.
Vóc dáng Mông Điềm to lớn vạm vỡ, nhưng so với Lưu Khám vẫn thấp hơn nửa cái đầu. Mặt chữ Quốc, lông mày rậm mắt to, thoạt nhìn qua sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt. Thế nhưng sau khi tới gần, lại có thể cảm nhận
cương khí trên thân thể Mông Điềm, đây là một loại khí chất chỉ có thể
hiểu không thể diễn đạt bằng lời, có người cảm thụ được, có người không.
Trong lòng Lưu Khám nhìn không được khen ngợi một tiếng: Không hổ là danh tướng đệ nhất Tần Hán!
Nếu như Mông Điềm không chết, Lưu Bang, Hạng Vũ có thể lật đổ được đại
Tần sao? Bất giác trong đầu Lưu Khám hiện ra loại ý niệm như vậy.
Lúc này, Mông Điềm lên tiếng.
- Lưu Khám. Bệ hạ lần này khai chiến đối với dân tộc Hung Nô. Vốn không
quá mức liên quan tới ngươi, nhưng ta phá lệ để ngươi mộ binh. Ngươi
cũng biết vì cái gì chứ?
Không sai, lần này mộ binh, dừng lại ở các quận Sơn Đông bắc bộ, các
quận Sơn Nam không cần xuất chinh. Quận Tứ Thủy thuộc Sơn Đông nam bộ,
đường ranh giới chính là dòng Hoàng Hà. Phía nam Hoàng Hà chính là Sơn
Đông nam bộ, phía đông Hoàng Hà là Sơn đông bắc bộ. Hiển nhiên quận Tứ
Thủy, quận Nãng, quận Trần, quận Tam Xuyên, thậm chí quận Tiết, quận
Lang Gia, thực sự không cần điều động.
Kỳ thực cho tới bây giờ, Lưu Khám cũng không hiểu rõ, phủ Thái Úy này
cũng tương đương với Bộ quốc phòng hậu thế, vì sao phát binh lệnh mộ
binh này? Hiện tại nhờ Mông Điềm nói, đã mơ hồ hiểu phần nào. Với năng
lực của hắn, phát lệnh mộ binh cũng không phải chuyện khó.
Mông Điềm nói:
- Đây là lần thứ hai ta gặp ngươi. Lần đầu tiên là ở đại trạch Chiêu
Dương, sau năm trước ngươi còn là một đứa trẻ. Không ngờ, sáu năm ngắn
ngủi, ngươi có thành tựu lớn ngày hôm nay. Ta vốn muốn mang ngươi chiêu
nhập đại doanh Lam Điềm, chỉ tiếc sau lại bận rộn, quên mất chuyện này.
Ha ha, cũng bởi vậy mà lại để Nhâm Hiêu kia được lợi rồi. Trước kia Nhâm Hiêu phát chiến báo tới, đã mấy lần nhắc tên ngươi. Cho nên, ta rất
hiếu kỳ muốn nhân cơ hội này biết một chút, ngươi trong miệng Nhâm Hiêu
kia, là trụ cột của Đại Tần ta sau này rốt cuộc trưởng thành có dáng dấp thế nào. Không tồi, không tồi!
Mông Điềm liên tiếp nói hai từ " Không tồi ", khiến Lưu Khám vừa mừng vừa lo.
- Lưu Khám!
- Dạ!
- Ngươi lần này mang theo bao nhiêu binh mã?
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Ngoài ba trăm giáp sĩ Lam Điền mà Quận Thủ tặng cho Lưu Khám ra, Khám
tự trang bị trăm kỵ quân, mang theo ba người, gồm hai thư tá, một Quân
Tư Mã. Cộng cả Khám, tổng cộng 407 người, đặc biệt đang tiến về phía
tướng quân báo danh.
Vừa nói chuyện, hắn từ trong lòng lấy ra tín phù phủ Thái Úy, rất cung kính đưa tới trước mặt Mông Điềm.
Mông Điềm cười cười, thu nhận tín phù. Sau đó lại cầm một miếng hổ phù màu đen, suy nghĩ một hồi lâu rồi trầm giọng nói:
- Tốt, xem như ngươi đã làm xong khâu chuẩn bị. Ngươi hát bài hát vừa
nãy rất tốt, mặc dù không hợp nhịp điệu, nhưng ngược lại có thể bùng
khởi bao huyết khí. Như này đi, ta gọi một trăm giáp sĩ nữa, cùng ngươi
hát một khúc. Từ hôm nay, ngươi là Quan Bái Quân Hầu trong quân, tới
Vĩnh Chính Nguyên nhận lệnh. . .Lý Thành đâu?
- Có tiểu tướng!
Vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên có một gã thanh niên tiến vào, toàn
thân mặc quân trang, tuổi chừng hai mươi, nhanh chóng đi tới trước mặt
Mông Điềm.
- Ngươi làm Tả Tư Mã trong quân Lưu Quân Hầu, lĩnh một tổ khinh xa. Dưới trướng của Lưu Quân Hầu. Lập tức lĩnh ba ngày quân lương, nghe theo
lệnh Lưu Quân Hầu Vĩnh Chính Nguyên. Hạn trong ba ngày phải đến, không
được chậm trễ, hiểu chưa?
- Lý Thành hiểu!
Sau khi thanh niên kia liếc mắt nhìn Lưu Khám, chợt lui về phía sau Lưu Khám.
Mông Điềm nói:
- Lý Thành chính là danh tướng, mưu lược xuất chúng; Lưu Khám ngươi vừa
mới trải qua chiến trường, nhìn hai người các ngươi có thể chân thành
hợp tác.
Lưu Khám và Lý Thành chắp tay tuân lệnh:
- Quyết không phụ sự ưu ái của tướng quân.
Dựa theo biên chế quân Tần, thời gian có chiến tranh, thường lấy biên
chế làm cơ sở xây dựng quân đội tác chiến thành từng bộ từng khúc. Lúc
này trên không có chức vị Nguyên Soái, Thống Soái được gọi là Đại Tướng
quân hoặc Thượng Tướng Quân, dưới có Phó Tướng, Tì Tướng. Mỗi Tướng Quân thống lĩnh nhiều bộ, chủ tướng từng bộ phận được gọi là Giáo Úy. Cũng
chính vì thê trong binh thư hậu thế thường gặp chế độ một bộ một giáo.
Dưới bộ là khúc. Chủ tướng từng khúc được gọi là Quân Hầu. Nói chung mỗi một Khúc có khoảng chừng 120 đến 150 người, gọi là là Thiên Nhân. Phân
phối quân đội thành sáu cấp.
Chắc hẳn Mông Điềm lo lắng Lưu Khám tuổi còn nhỏ, cũng chưa từng trải
việc trong quân. Vì vậy không ban cho hắn nhân mã tác chiến, mà tại đây
chỉ bổ sung cho hắn thêm trăm người. Trong đó, có một tổ Binh xa khoảng
chừng sáu mươi người, tổ cung tiễn hơn ba mươi người.
Có thể nói, Mông Điềm đã phải hao tâm tổn sức vì Lưu Khám. Để có thể đảm bảo quân lệnh thông suốt, thậm chí an bài Lý Thành làm phó tướng của
hắn. Lý Thành này có lai lịch không nhỏ, là một trong mấy người cháu của Lý Tín. Lý Tín trước kia chiến công hiển hách, là một trong những danh
tướng Đại Tần. Nếu như sau đó không tấn công nước Sở thất bại, không biế tước vị sẽ thế nào?
Sau khi Vương Tiễn phá Sở, Lý Tín chịu tội về quê. Bế quan suy nghĩ lỗi
lầm, sau cùng sầu não mà chết. Nhưng Thủy Hoàng Đế không vì Lý Tin thất
bại mà không để mắt đến y. . .Con trai Lý Tín, hiện tại làm Lang Trung
Lệnh tại Hàm Dương, thống lĩnh đại doanh Lam Điền. Lý Thành được an bài
bên cạnh Mông Điềm, thậm chí Thủy Hoàng Đế còn nói với Mông Điềm, phải
bồi dưỡng Lý Thành thật tốt.
Hôm nay, Mông Điềm giao Lý Thành cho Lưu Khám, tự nhiên có đạo lý của y.
Có một số việc, Lý Thành phải đứng ra mới có thể giải quyết. Bằng không
dựa vào tư liệu của Lưu Khám trong quân, cho dù được ban chức vị Công
Đại Phu, vẫn gặp rất nhiều chuyện phiền toái. Lần này tập kết quân biên
cương, đều là kiêu binh hãn tướng, nhất định phải có người có thể đứng
ra thu xếp.
Mà Lý Thành, không cần bàn cãi chính là sự lựa chọn tốt nhất. Không cần
lo lắng Lý Thành có điều gì bất mãn, trong quân Tần quân kỷ nghiêm khắc, cấp bậc trên dưới rõ ràng. Lý Thành cũng không phải người không biết
nặng nhẹ, chỉ riêng điểm này, Mông Điềm đã không có gì phải lo lắng. Chỉ xem Lưu Khám có bản lĩnh đối phó với Lý Thành hay không?
Lưu Khám nhận lấy hắc mộc hổ phù, cùng Lý Thành sóng vai rời khỏi gian
phòng. Hai người nhìn nhau, cũng không trò chuyện điều gì, mà một trước
một sau đi ra ngoài.
Trước mặt, một tì tướng vội vã chạy tới, trong nháy mắt lướt mình ngang
qua Lưu Khám, liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi đột nhiên hừ lạnh.
Trong tiếng hừ, mang theo vị đạo giễu cợt. Lưu Khám ngẩn người, nhịn
không được quay đầu liếc mắt nhìn tì tướng kia, chợt bị Lý Thành kéo
tay, thấp giọng nói:
- Đừng gây chuyện, đó là Vương Ly.
- Vương Ly là ai?
Sau khi rời khỏi quân doanh, Lưu Khám không nhịn được hỏi.
Lý Thành cười khổ nói:
- Y là con trai của Vương Bí tướng quân, rất có lai lịch trong quân, so
với Mông đại tướng quân còn cao hơn một chút. Lần này chinh phạt dân tộc Hung Nô, phủ Thái Úy vốn muốn để Vương Ly tướng quân là Thượng tướng
quân, nhưng sau đó Bệ hạ lại bổ nhiệm Mông đại tướng quân, hắn đành phải chịu nhịn.
Phe phái. . . Lẽ nào trong quân Tầ còn có phe phái?
Lý Thành và Lưu Khám lên ngựa, quay đầu thoáng liếc nhìn quân doanh sau lưng:
- Chúng ta lần này đóng ở Vĩnh Chính Nguyên, trực thuộc sự quản lý của Vương Ly tướng quân.
- Vậy sao?
- Lưu Quân Hầu, nói chung ngài phải cẩn thận một chút. Sau khi đến Vĩnh
Chinh Nguyên, mọi việc cần phải cẩn thận, bằng không ngay cả đại tướng
quân cũng không thể bảo vệ ngài. Ta nghe người ta nói, Vương Ly tướng
quân vô cùng bất mãn đối với việc đại tướng quân có ý chiêu binh ngài.
Cho nên sau khi đến Vĩnh Chính Nguyên rồi, nhất định phải có hành động.
Ứng biến trong quân cũng là một loại tôi luyện! Đại tướng quân có ý tốt
ah!
- Có lẽ vậy. . .
Lưu Khám bắt đầu nhức đầu. Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, vậy mà đã đắc
tội với quan trên, e là lần này đi Bắc Cương sẽ không thuận lợi.