- Tiêu tiên sinh, tại sao ngươi bảo Đồ tể giúp cái tên đó?
Trong một tửu quán ở Bành thành, Hạ Hầu Anh cuối cùng không nhịn được bèn lên tiếng hỏi:
- Ngài biết rõ hắn và đại ca không hợp nhau mà.
Tiêu Hà nghiêng người dựa vào tường, co chân khoanh tay nhìn dòng người qua lại trên đường một cách thanh thản.
Mãi mới được lúc thảnh thơi… Từ sau khi công cán ở huyện nha, dường như
rất lâu rồi không có cảm giác thoải mái thế này. Lần này tới Bành thành, thực ra là một việc cực kỳ đơn giản, chỉ để đưa công văn, sau đó đợi
nhận được hồi đáp thì sẽ quay về Huyện Bái.
Nói chung, việc này đều do Tiểu lại trong huyện nha làm, căn bản không
cần Huyện thừa đường đường như hắn ta phải ra mặt. Thế nên khi Tiêu Hà
xuất hiện trước mặt Huyện lệnh ở Bành thành đã khiến Huyện lệnh vô cùng
căng thẳng, còn cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Phì một hơi, Tiêu Hà vươn người, ngồi thẳng lưng.
- A Anh, ngươi phải nhớ một việc, Lưu Khám giờ làm quan, Thương lệnh một vùng dù địa vị không lớn lắm nhưng lại nắm giữ con đường lương thực
Hoài Hán, quyền lợi không nhỏ, là công đại phu thất đẳng dân tước, kể cả huyện lệnh Huyện Bái cũng chỉ là quan đại phu lục đẳng dân tước mà
thôi. Nếu ngươi còn không bịt miệng lại, động đến cách xưng hô với hắn.
Theo luật pháp của Tần sẽ bị tội đại bất kính, ít nhất phải bị gọt mặt.
Hạ Hầu Anh giật mình, ngơ ngác nhìn Tiêu Hà, không hiểu tại sao Tiêu Hà
lại dùng những lời lẽ nghiêm túc như thế. Nhưng gã cũng biết, Tiêu Hà
không nói sai. Giờ khác với ngày trước, Lưu Khám cũng đã không còn là
tên nghèo xơ xác đó nữa. Trong lời nói của Tiêu Hà không hề nhắc đến ý
của Hạ Hầu Anh.
Thế nhưng trong lòng Hạ Hầu Anh lại luôn có một chút ấm ức. Không thể
phủ nhận rằng Lưu Khám quả thật rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà tay trắng
lập nghiệp, từ chỗ là con trai của một thực khách đã leo lên được địa vị Công đại phu hiện tại. Điểm lại dân chúng ở Huyện Bái, không ai có thể
bì được hắn. Hơn nữa, trước đây Hạ Hầu Anh cũng tham gia vào cuộc huyết
chiến Chiêu Dương Đại Trạch, cũng vô cùng khâm phục hành động dù chết
cũng không bỏ rơi đồng đội ở chiến trường của Lưu Khám. Tuy nhiên gã
không thể kết bằng hữu với hắn… Chỉ riêng việc Lưu Khám xỉ nhục Lưu Bang trước mặt mọi người đã khiến gã không thể chịu được. Huống hồ, trước
đây Lưu Khám còn định giết chết Lưu Bang, càng làm cho Hạ Hầu Anh thêm
thù hận.
Tiêu Hà nói:
- Ta bảo Đồ Tử đi giúp hắn. Một là vì Lưu Quý giờ không ở Huyện Bái. Căn bản không ai trông coi được Đồ Tử. Không phải ngươi không biết, tên đó
mấy hôm nay chỉ cần uống rượu là ra tay đánh người, đã nhiều lần xúc
phạm hình luật, là ta đứng ra bao che cho nó. Chi bằng để nó theo Lưu
Khám đi bắc cương, còn hơn tiếp tục ở Huyện Bái gây chuyện thị phi. Nói
không chừng lại làm nên công danh.
Đương nhiên, ta cũng có tính toán riêng… Bởi vì ta rất sợ!
Hạ Hầu Anh kinh ngạc nói:
- Sợ? Sợ cái gì?
- Ta sợ Lưu Khám giết ta!
Tiêu Hà nói đến đây, sắc mặt liền tái nhợt:
- Nghe có nực cười không? Ha ha, ta thật sự rất sợ! Trước đây ta ra tay
trợ giúp Lưu Quý, kết quả suýt nữa đã bỏ mạng. Mặc dù ta không nhìn thấy hung thủ, nhưng ta biết chính là hắn. Tên Lưu Khám này rất có dã tâm.
Trước đây khi hắn phát động phản kích, nếu không phải là ta ra tay thì
Huyện Bái giờ đã thành thiên hạ của hắn. Thất bại trong gang tấc, sao
hắn có thể không hận ta? Giờ nghĩ lại, lúc đó ta ra tay cũng có phần
liều lĩnh… A Anh, thực sự ta rất sợ chết.
Hạ Hầu Anh sửng sốt nhìn Tiêu Hà, mồm há hốc mãi không nói thành lời.
Tiêu Hà cười đau khổ, khẽ vuốt ngực và nhắm hai mắt lại:
- Hồi trước Lưu Khám chỉ là một thương nhân buôn rượu mà đã ra tay độc
ác như vậy. Giờ hắn có vây cánh chắc chắn thế kia, chúng ta chỉ là con
kiến trong mắt hắn thôi. Trận tinh phong huyết vũ ở Tứ Hồng đó, ngươi có nghe nói không? Ta đã nghe mọi người nói qua. Cả nhà Đinh gia bị hắn
giết sạch, sáu huyện Tứ Hồng có hàng nghìn đầu người rơi xuống, nhuộm đỏ cả Tứ Thủy. Khoảng thời gian đó, cả ngày ta đều gặp ác mộng. Ta sợ Lưu
Khám sẽ đưa trận tinh phong huyết vũ đó tới Huyện Bái, đến lúc đó thì
tất cả mọi người đều đen đủi rồi. Ta bảo Đồ Tử tới giúp hắn, thực ra
cũng là muốn ra tín hiệu với hắn: Ta cúi đầu rồi, tuyệt đối không cản
trở tiền đồ của ngươi nữa. Nếu như hắn nhận, chúng ta sau này có thể kê
cao đầu không lo lắng; Nếu hắn không nhận, ta sẽ phải chuẩn bị đi tới
quê hương hắn.
Hạ Hầu Anh hít một hơi dài.
Có thể gã không nhìn ra được lợi hại trong đó, nhưng nghe Tiêu Hà nói vậy, gã bất chợt cũng thấy sởn gai ốc.
- Tiêu tiên sinh lo nghĩ nhiều quá.
Tiêu Hà khẽ nói:
- Không phải ta lo nghĩ nhiều, mà là phải cân nhắc hậu quả. A Lư đã mang bầu rồi, hai tháng nữa sẽ sinh. Ta có thể không suy nghĩ cho bản thân
ta nhưng ta không thể không lên sẵn kế hoạch cho A Lư và đứa bé trong
bụng nàng được… Ta không muốn sau khi A Lư sinh con không có cả chỗ dựa. A Anh… Lưu Khám, không được đắc tội hắn!
Nói xong lời này, Tiêu Hà thở dài một cái.
Mãi sau, y khẽ nói:
- Tính ngày thì Lưu Khám chắc cũng đã đi rồi. Chúng ta chuẩn bị đi, có thể quay về Huyện Bái rồi.
Hạ Hầu Anh gật gật đầu, khuôn mặt trắng bệch…
***
Ngay từ thời Chiến quốc, Ngụy quốc từng vượt Kiều sơn (Diệc Tử Ngọ
lĩnh), xây dựng Ngụy trường thành ở phía đông Ni Dương (nay thuộc huyện
Chính Ninh – Cam Túc). Phía tây trường thành là lãnh thổ của Nghĩa Cừ
Nhung quốc, còn phía đông chính là vùng Thượng quận của Ngụy quốc.
Hậu Tần quốc đã giành được Thượng quận, Ngụy trường thành trở thành biên giới giữa Tần và Nghĩa Cừ Nhung quốc. Khi đó, Tần đã xây dựng Trì Võ
thành ở trường thành và cho đại quân vào trấn thủ, bọn chúng thường
xuyên vượt qua trường thành, xâm chiếm lãnh thổ của Nghĩa Cừ Nhung quốc. Trì Võ thành cũng chính là tiền thân của Dương Chu.
Đoàn người của Lưu Khám ngày đi đêm nghỉ, hai mươi ngày lặn lội đường xa mới vào tới Tự Hàm cốc, men theo dòng sông đi lên phía bắc, vượt qua
Ngụy trường thành sẽ tới lãnh thổ của Dương Chu.
Dọc đường, chỉ thấy từng đội binh mã lao vun vút trên đường. Không có
cảnh tượng cờ quạt rợp trời, tuy nhiên cuộc đại chiến đó đã bao trùm
không khí xơ xác tiêu điều tạm thời lên bầu trời của Dương Chu. Dù nhìn
từ trang bị hay tinh thần binh sĩ thì trên tám mươi phần trăm binh mã
tập kết ở Dương Chu tới từ các đội quân vùng biên tinh nhuệ của Lão Tần. Khác với quân Tần nhìn thấy ở Quan Đông, quân trấn giữ biên cương của
Lão Tần ở đây càng tỏ ra dũng mãnh.
- Cuộc điều động binh mã lần này tổng số đã trên ba trăm nghìn. Trong đó binh mã của Nhạn Môn, Đại Quận tạm thời đóng tại chỗ, một mặt trở thành binh mã của bậc thang thứ hai, mặt khác là để kinh sợ Hồ Đông dị tộc.
Trước mắt, chỉ ba vùng Vân Trung, Thượng quận và Bắc Địa đã tập kết hai
trăm nghìn quân Tần tinh nhuệ. Nghe nói thống soái là tướng quân Nội Sử
Mông Điềm mà bệ hạ tin tưởng, hiện giờ đôn đốc tác chiến ở Dương Chu.
Mông Điềm, quả nhiên là Mông Điềm.
Lưu Khám nắm chặt tay trong vô thức. Trong vòng vây của không khí tiêu
điều xơ xác này, Lưu Khám không hề hoảng loạn, cũng chẳng sợ hãi. Trái
lại nhiệt huyết còn sục sôi. Sục sôi! Không sai, chính là sục sôi, một
cảm giác sục sôi muốn giết người, muốn nhìn thấy máu!
“Vua không thuận:
Nho giáo lên ngôi tráng sỹ vong, Thần Châu nhân nghĩa nói khoác không
Man di xâm lấn Trung Nguyên loạn, sỹ tử chạy rông dân khóc ròng.”
Lưu Khám bỗng nhiên khe khẽ hát. Làn điệu dựa theo “Thanh niên trí thức
tòng quân ca” của hậu thế, nhưng ca từ lại có chút thay đổi.
Năm 1995 công nguyên, trong cuốn “máu tắm tiểu Nhật Bản” do Cừu Thánh
tiên sinh của đại học Sơn Đông biên soạn đã từng trích dẫn bài thơ của
một bằng hữu đã làm, có tên là “Nam nhi hành”. Từ ngữ hùng hồn mãnh
liệt, khiến cho Lưu Khám khi đó còn đang học đại học rất yêu thích. Sau
đó hắn đã kết hợp làn điệu của “Nam nhi hành” và “Thanh niên trí thức
tòng quân ca” để pha trộn thành một ca khúc. Hồi ức này vô cùng sâu sắc.
“ Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng
Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công”.
Lưu Khám tay đỡ xích kỳ, ngón tay gõ gõ, khe khẽ cất giọng hát.
Ban đầu Thiệu Bình và Trần Đạo Tử không để ý, nhưng dần dần đã bị hấp
dẫn bởi ca từ. Vẻ mặt của hai người bọn họ không giống nhau.
Thiệu Bình khẽ nhíu mày, còn Trần Đạo Tử lại hơi mỉm cười.
“Xưa có chàng tráng sỹ, nghĩa khí nặng như non
Giết người trong nháy mắt, chết nhẹ tựa lông hồng
Cũng có kẻác bá, ưa giết người như ma
Muốn thu phục thiên hạ, vung gươm tuốt đao ra
Giờ mò trăng đáy nước, hạng ấy tìm đâu ta.”
Nhâm Ngao, Phiền Khoái, Quán Anh và Lữ Thích Chi sau một hồi yên lặng
lắng nghe cũng gật đầu và khe khẽ hát theo nhịp gõ của Lưu Khám. Ca khúc thanh niên trí thức tòng quân ca không phức tạp, cũng không có nhiều
luyến láy lắm, chỉ cần nhiệt huyết dâng tràn mà thôi.
Tiếng hát từ vài người ban đầu đã dần dần truyền đi, các lam điền giáp sĩ xung quanh cũng khẽ ngân nga theo.
“ Ta muốn học người xưa, chấn hưng hùng – bá chí
Thanh danh như bọt nước, đời cười có sá chi
Vai vác thanh kiếm sắc, nổi giận thì giết người
Xẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần kinh”
Đó là một luồng nhiệt huyết khiến mọi người không thể kìm nén, là một
hào khí nam nhi kiên cường khí khái mà mỗi người đều có. Bài hát này
không hợp với cách hát nhỏ nhẹ. Bởi vì nhiệt huyết, hào khí và xung đột
muốn giết người đó cần phải gào lên mới thể hiện được hết, nếu không sẽ
sinh ra cảm giác ức nghẹn đến chết. Vậy nên, tiếng hát dần cất cao lên.
Quán Anh không nhịn được nữa!
- Hát lên, các huynh đệ gào lên cho ta!
Nếu như nói, đám kỵ quân từ Lâu Thương tới còn có chút ngại ngùng thì ba trăm lam điền giáp sỹ kia lại không hề hàm hồ.
Phải gào lên, nếu không chi bằng chết đi.
“Vua không thuận:
Nho giáo lên ngôi tráng sỹ vong, Thần Châu nhân nghĩa nói khoác không
Man di xâm lấn Trung Nguyên loạn, sỹ tử chạy rông dân khóc ròng
Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng
Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công
Xưa có chàng tráng sỹ, nghĩa khí nặng như non
Giết người trong nháy mắt, chết nhẹ tựa lông hồng
Cũng có kẻác bá, ưa giết người như ma
Muốn thu phục thiên hạ, vung gươm tuốt đao ra
Giờ mò trăng đáy nước, hạng ấy tìm đâu ta”
Phiền Khoái liền gầm lên giận dữ:
- Khó chịu, khó chịu quá!
Vừa nói gã vừa rút bảo kiếm ra và đâm mạnh vào tấm khiên. Chỉ nghe tiếng keng một cái rất mạnh, như chuông vàng Đại Lữ.
Nỗi uất ức buồn phiền trong lòng ngay lập tức được xả ra sạch, chỉ còn
lại nhiệt huyết sục sôi khắp lồng ngực mà thôi. Quán Anh cũng không chịu thua, rút kiếm vung đao, ba trăm lam điền giáp sĩ theo đó cũng rút binh khí ra, đâm mạnh vào tấm khiên trong tay. Keng keng keng… những tiếng
ban đầu có vẻ hơi hỗn loạn nhưng lập tức đã tìm được tiết tấu tương
đồng. Từng bước rồi đột nhiên tăng nhanh, tiếng kim loại va vào nhau mỗi lúc một mạnh. Nam nhi đã muốn giết người, sao có thể không có binh
trong tay? Kiếm khiên giao đấu, sát khí bao trùm.
“Vua không thuận:
Nho giáo lên ngôi tráng sỹ vong, Thần Châu nhân nghĩa nói khoác không
Man di xâm lấn Trung Nguyên loạn, sỹ tử chạy rông dân khóc ròng
Ta muốn học người xưa, chấn hưng hùng – bá chí
Thanh danh như bọt nước, đời cười có sá chi
Vai vác thanh kiếm sắc, nổi giận thì giết người
Xẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần kinh
Ngàn dặm tìm giết địch, nguyện cảđời hy sinh
Chuyên Chư - Điền Quang ấy, cũng có chút giao tình
Chết về Tây phương hết, mộđề hối hận thôi
Hồn say cùng lý tưởng, chiến ý chợt cao bay
Cửa Tây chào giã biệt, mẹ buồn tiễn con đi
Lòng quyết ghi sách sử, nam nhi chí không về
Đánh giết tung trời đất, thảm khốc động Âm cung
Ba bước chém người chết, lòng muốn tay chẳng dừng
Máu chảy dài vạn dặm, thây chất cao ngất trời
Tráng sỹ sau trận chiến, gối xác địch ngủ vùi
Trong mộng còn giết giặc, trên mặt ánh nét cười
Nhi nữ xin chớ hỏi: sao tàn bạo quá thôi?
Lòng nhân muôn thuở chỉ hại người, đạo lý xưa nay đều giả dối
Vua không thuận:
Hổ báo săn mồi lập uy danh, nai tơ yếu đuối ai thương đến?
Thế gian vẫn vậy mạnh hiếp yếu, khốn cùng có lý cũng bằng không”
Lưu Khám bắt đầu cũng dâng trào cảm xúc, nhưng sau đó không còn kiềm chế được sự hung tàn trong lồng ngực nữa, hắn rung cờ đập mạnh vào tấm
khiên, chiến mã hí lên một hồi dài. Tất cả mọi người đang ca hát, đang
gào thét, đang rít lên… Thế nhưng trên những khuôn mặt đó, sự cuồng
nhiệt không thể kìm nén được đang dâng trào trong ánh mắt. Lúc này, nho
học còn chưa độc tôn. Huyết khí năm trăm năm thai nghén nên trong nháy
mắt đã hội tụ thành dòng nước lũ cuồn cuộn.
Có lẽ Thiệu Bình xuất thân từ nho gia nên không hoàn toàn đồng ý với
những ca từ này. Nhưng khi tất cả mọi người đều đang gào hét thì sự dè
đặt trước đó dường như đã biến mất trong tích tắc. Người cất cao tiếng
hát, tay nắm chặt chuôi kiếm. Có lẽ đây là giới hạn cuối cùng của y,
trước sau đều không rút kiếm đâm vào khiên.
“Vua thôi chất vấn:
Nam nhi tự biết đường hành động
Đã ra tay, phải quyết lòng
Sự nghiệp, nhân từ chẳng thểđi chung
Nam nhi dựng nghiệp nơi chinh chiến, gan hùm mắt dữ tựa sói lang
Hãy sống đời trai trong chém giết, chớđểđời cười dạ nữ nhân
Xưa nay nợ nước thân không tiếc, xả xác quân thù miệng hát vang
Cả trăm trận chiến cùng quân địch, nơi nào cũng nguyện đắp cỏ xanh
Nam nhi nào khiếp sợ, ca mãi khúc quân hành:
Giết một người là tội
Giết vạn người: anh hùng
Giết được trăm ngàn vạn
Anh hùng trong anh hùng
Anh hùng trong anh hùng, nhưng ý nghĩa không chung:
Nhìn lại nghìn năm người nhân nghĩa, mấy ai cóđược chí hào hùng
Chẳng thích danh thơm yêu tiếng ác, giết người trăm vạn lạnh như không?
Nên dạy muôn dân nuôi mầm hận, chớ xúi nhân gian chửi anh hùng
Phóng mắt theo từng trang lịch sử, có ai chưa phải giết người không?”
Ca từ của nam nhi ca về cuối đã thay đổi rất nhiều so với ban đầu.
Đợi đến câu cuối “có anh hùng nào mà không giết người” thì tất cả mọi
người như đang gào lên, tiếng hát vang vọng mãi trong không trung.
Một lần, hai lần, ba lần….
Khi cả con đường đều vang vọng ca khúc này, tường thành của Dương Chu phía xa đã dần thấp thoáng.
Mặt trời chiều lặn dần, tiếng ca lanh lảnh.
Sát khí bao trùm khắp trời đất, Mông Điềm dẫn theo phụ tá đứng ở đầu thành nhìn quân sĩ qua lại liền cất tiếng cười to.