Đinh Khí đã chết, Đinh Tật cũng đã chết!
Dòng họ Đinh thị đối với bách tính vùng Tứ Hồng mà nói, từ nay về sau
không hề có bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Không cần quan tâm chúng có phải là
hậu duệ của Khương Tử Nha hay không, cho dù là con cháu của Chu Võ Vương thì sao? Người chết đèn tắt, chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa sự tồn tại của gia tộc Đinh thị đi.
Như Đường Lệ đã nói, cướp Hồng Trạch ở trên bờ, căn bản không đáng nhắc tới, thậm chí so với Vương Lăng còn kém hơn.
Lúc hừng đông, ở ngoài cửa lớn quan thự, ba trăm Lam Điền giáp sĩ đứng thẳng chỉnh tề, trang nghiêm.
Lưu Khám ngồi ngay ngắn trên đình, Thiệu Bình thần sắc bình tĩnh ngồi
trên đầu, Đường Lệ, Tào Vô Thương ngồi bên dưới. Tào Tham cùng Chu Xương không ở quan thự.
Đã chết nhiều người như vậy, tất nhiên có rất nhiều chuyện cần giải quyết hậu quả.
Đinh Khí mang tới năm trăm tên cướp Hồng Trạch, chết trận hơn ba trăm,
hơn một trăm bị bắt sống, hiện nay đang ở binh doanh, được Hương Dũng
trông giữ.
- Thiệu Tư Mã, lần này có ngươi tương trợ, Lâu Đình mới không có bị gây thành đại họa, Lưu Khám vô cùng cảm kích, kính một chén.
Thiệu Bình cũng không khách khí, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Trên da mặt trắng nõn hiện lên một chút hồng, trầm giọng nói:
- Thiệu Đình chỉ là theo lệnh của Doanh Tráng đại nhân đến đây hiệp trợ, cũng không có ra sức gì. Ngược lại, Thương Lệnh đại nhân lần này tính
toán như thần. Nếu không có Thương Lệnh đại nhân bố cục, đám cướp đó có
thể nào lên bờ? Còn những phản tặc này, sao có thể đơn giản trồi lên mặt nước. Sự tán thưởng của Doanh Tráng đại nhân đối với Thương Lệnh đại
nhân lại tăng thêm rồi.
Hơn nữa, cho dù không có Lam Điền giáp sĩ xuất động, với tính toán của
Thương Lệnh đại nhân - thủ đoạn không bỏ sót, có thể nâng dũng khí của
người khác, Đinh Khí cũng khó có kết quả tốt. Hạ quan chỉ là nhảy vào
giúp vui… Ha ha, nhưng thật ra, vị Tá sử Tào huynh của ngài thực làm ta
ăn khổ a.
Thiệu Bình này là người Quảng Lăng nhưng lúc Doanh Trang đảm nhậm chức
Từ Huyện trưởng, y đầu quân dưới trướng Doanh Tráng, đồng thời được
Doanh Tráng ban cho chức Quân Tư Mã cũng hơn ba năm rồi.
Đinh Tật có thể chạy trốn chính là mưu kế của Lưu Khám. Từ lúc Đinh Tật
trốn, Khoái Triệt suốt đêm chạy đến huyện Từ, xin Doanh Tráng điều binh. Ngay từ đầu, Doanh Tráng đối với Lưu Khám cũng không có hảo cảm. Gã vốn xuất thân từ quân đội, lại là người trong vương tộc, sao có thể để mắt
đến người xuất thân từ thương nhân như Lưu Khám. Cho nên ngay từ đầu,
đối với Khoái Triệt cũng không có hòa nhã, thậm chí không muốn tiếp kiến Khoái Triệt, làm kế hoạch suýt nữa thì chết non.
Nhưng không thể không nói, Khoái Triệt xuất thân từ mưu sĩ, thật ra cũng có chút thủ đoạn.
Doanh Tráng không gặp y? Không thành vấn đề! Khoái Triệt vòng sang tìm
gặp người sủng thiếp của Doanh Tráng, cũng thông qua sủng thiếp này,
cuối cùng gặp được Doanh Tráng, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tử nhà ta có một kế, có thể giải mối họa trong lòng của đại nhân
Doanh Tráng lúc đó ngẩn ra hỏi:
- Ta có họa gì trong lòng?
- Cướp Hồng Trạch, tàn sát bừa bãi Tuy Hoài, nhiều lần cướp bóc quân nhu của Đại Tần ta, hơn nữa xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng. Đại nhân
là Doanh Tần vương tộc, có thể không cần lo lắng bệ hạ xử phạt… Nhưng
trong mắt người ngoài, đại nhân có thể có vị trí hôm nay, không phải vì
năng lực của đại nhân, mà là vì xuất thân của ngài.
Chính là đám cướp này, nhiều lần không thể tiêu diệt. Một hai lần, bệ hạ sẽ không truy xét. Nhưng thời gian lâu dài, miễn bàn đến chiến sự phía
Nam, chính là danh dự của đại nhân sợ đều không tốt. Đến lúc đó, bệ hạ
coi như là muốn khoan thứ đại nhân, thế còn các quan viên, thậm chí bách tính sẽ thấy như thế nào? Cứ tiếp tục như vậy, cái họa trong lòng này
chỉ sợ cuối cùng sẽ thành họa sát thân thôi.
Lời nói của Khoái Triệt làm người nghe kinh sợ một phen, làm Doanh Tráng giật nảy mình, thái độ đối với Khoái Triệt lập tức biến đổi.
Không sai, cướp Hồng Trạch là mối họa trong lòng y. Nhưng về phần thành
họa sát thân, thật đúng là y chưa từng nghĩ qua. Thủy hoàng đế xác thực
là một vị minh quân rất giỏi, nhưng Đại Tần lấy pháp trị quốc, một lần
có thể đặc xá, hai lần có thể đặc xá, nhưng nhiều lần thất bại, sợ Thủy
hoàng đế trong lòng cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Hiện nay, Thủy hoàng đế
ngày càng cố chấp, mặc dù là vương tộc cũng phải cẩn thận. Nếu thực có
một ngày, bệ hạ không thể nhẫn nại nữa, như vậy người thứ nhất không may cũng là vương tộc y.
Pháp luật nước Tần nghiêm ngặt, trừ hoàng đế ra, đều bao trùm trên tất
cả người dân. Nhớ đến năm xưa, tổ tiên của Doanh Tráng là Công Tử Kiền,
không chỉ là huynh trưởng của Tần vương, lại lập nhiều công, nhưng vẫn
bị xử phạt cắt mũi, cho nên đến nay vẫn phải đeo mặt nạ, tám năm không
gặp khách lạ. Còn có Thương Quân, người thiết lập pháp luật nước Tần,
cuối cùng cũng rơi vào hình phạt ngũ xa phanh thây, không thể tránh né
sự truy cứu của pháp luật.
Doanh Tráng tuy là vương tộc, nhưng chữ “vương tộc” này cũng không bền chắc.
- Xin tiên sinh cứu ta!
Doanh Tráng vội đứng dậy thỉnh giáo.
Khoái Triệt cười nói:
- Cũng không phải tiểu nhân có thể cứu ngài, mà là chủ nhân nhà ta. Chủ
nhân nhà ta lập nên một kế có thể dẫn đám cướp kia lên bờ.
Đồng thời, chủ nhân nhà ta còn phát hiện, quan viên Tứ Hồng dường như…
Đây là nơi thế lực của nghịch tặc phản Tần rất lớn, nếu không thể tiến
hành trấn áp, chỉ sợ tình thế sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Kế đó cần
đại nhân đứng ra phối hợp.
- Mời tiên sinh nói tiếp.
Khoái Triệt đem những nhận xét của Lưu Khám nói một lượt, cuối cùng nói:
- Theo chủ nhân nhà ta đoán, phía sau Đinh Khí, chắc chắn có giặc phản
Tần ở Tứ Hồng giúp đỡ, thậm chí có thể là quan viên địa phương. Hôm nay, bệ hạ bắt đầu dùng sĩ tử các nơi, muốn dẹp đi địch ý đối với nước Tần.
Không ngờ rằng, như vậy cũng dễ long ngư hỗn tạp, khó tránh khỏi sẽ có
tiểu nhân nhân cơ hội sinh sự. Nếu Đinh Khí khẳng định lên bờ, những
phản tặc đó làm sao lại không phối hợp? Cho nên, chủ nhân nhà ta nhân cơ hội này, một lưới bắt hết, triệt để làm suy yếu lực ảnh hưởng của hậu
duệ sáu nước tại Tứ Hồng, đồng thời còn có thể làm kinh sợ giặc cướp…
trừ Đinh Khí, phản tặc mất thanh thế. Từ nay về sau, đại nhân ở Tứ Hồng
có thể vô tư rồi.
Doanh Tráng tim đập thình thịch, đối với đánh giá của Lưu Khám, bất giác đề cao vài phần.
Y lệnh Thiệu Bình mang theo ba trăm Lam Điền giáp sĩ, bí mật tới Lâu
Đình, giả trang thành người tới làm công, đợi Đinh Khí mắc câu.
Sau đó lại làm như quyết chiến cùng đạo phỉ Hồng Trạch, bố trí nghi
binh, còn mình thì xuất phát trong đêm, đi huyện Tương cùng Nhâm Hiêu
bàn bạc.
Hành động xâu chuỗi, có thể nói là thần không biết, quỷ không hay.
Chỉ tiếc Tào Tham lại không rõ huyền cơ ở mặt này, thậm chí đem Thiệu
Bình trở thành người xấu, mấy lần gây khó dễ, làm Thiệu Bình có chút dở
khóc dở cười.
Có điều không thừa nhận cũng không được, vị Thương lệnh này tuổi còn trẻ, nhưng thủ hạ xác thực là người tài ba a.
Lưu Khám nói:
- Thiệu Tư Mã, Huyện trưởng cùng Quận thủ bao giờ có thể tới?
Thiệu Bình tính toán thời gian, cười ha hả nói:
- Nói vậy hôm nay đang ở Đồng huyện bận rộn đi, dù sao cũng không dừng ở một nơi, có một số việc phải xử lý xong. Nhưng Thương Lệnh đại nhân
đừng lo lắng, hành động lần này tuyệt sẽ không bỏ qua một người.
Lưu Khám cùng Thiệu Bình ở Lâu Đình chờ tin tức.
Đúng như lời của Thiệu Bình vậy, tuyệt sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Trên thực tế, Lưu Khám cũng không biết kế hoạch dẫn xà xuất động này của hắn, lại nhấc lên ở Tứ Hồng bao nhiêu sóng gió.
Vào đêm Đinh Khí hành động, Nhâm Hiêu cùng Doanh Tráng lĩnh binh đột nhiên quá bộ đến Đồng huyện.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Đồng huyện trưởng thậm chí còn không biết rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì lại bị Nhâm Hiêu hạ lệnh bắt. Một người là quận thủ, một người là vương tộc, Đồng huyện trưởng ở trong
mắt hai người giống như con kiến hôi, căn bản không cần cùng hắn nói lời gì vô ích.
Vào lúc bắt Đồng huyện trưởng, đêm đó Đồng huyện giới nghiêm.
Từ trong huyện nha quan thự, soát ra hơn mười quyển thư tín, toàn bộ đều là thư từ qua lại giữa Đồng huyện trưởng cùng hậu duệ sáu nước. Trong
thư, đều là lời chửi bới nước Tần. Có vài thư tín cho thấy, trước đây
vài lần quân Tần bị cướp bóc đồ quân nhu, đều có liên quan đến Đồng
huyện trưởng.
Quan trọng nhất chính là, vị Đồng huyện trưởng này dùng chức quyền, đem
rất nhiều binh khí, khôi giáp mượn tay Đinh Khí, đưa đến trong tay bè lũ phản Tần.
Ngay cả liên nỏ Đại hoàng sâm, mũi tên Phi phù…
Lúc từng mảnh, từng mảnh chứng cứ phạm tội đưa ra trước mặt Đồng huyện trưởng, Đồng huyện trưởng cũng không thể chối cãi.
Sau mấy lần cực hình, Đồng huyện trưởng khai ra hơn mười tên đồng bọn
cùng y hợp mưu tại Tứ Hồng. Nhâm Hiêu hành động trong đêm, ở ba nơi Hạ
Tương, Lăng Huyện, Thủ Lự, theo danh sách truy bắt. Bắt tập đoàn phản
Tần hơn ba trăm thành viên, trong đó không hiện hữu quan lại địa phương.
Bởi vậy mà khơi ra một hồi rung chuyển, chừng hơn một nghìn người bị liên lụy trong đó.
Sự tình lớn như vậy, đến cuối cùng dẫn đến mơ hồ hình thành cục diện
không thể khống chế được. Sau khi Nhâm Hiêu cùng Doanh Tráng bàn bạc
xong, liền thượng tấu tới Hàm Dương.
Doanh Tráng quay về Từ huyện, triệu tập binh mã để tiêu diệt Hồng Trạch
đạo đoàn. Mà Nhâm Hiêu lại tạm thời ở lại Đồng huyện. Cùng lúc, y muốn
tiếp tục điều tra xuống dưới, bởi vì kết quả của lần này thật sự là có
chút làm cho y hết hồn. Gần bốn cái huyện thành, lại có nhiều như vậy
thành viên tập đoàn phản Tần. Như vậy, bên ngoài Tứ Hồng, bên ngoài Tứ
Thủy thì sao… tập đoàn phản Tần này đến tột cùng có bao nhiêu lực lượng?
Sở tuy tam hộ, vong tần tất sở!
(Nước Sở mặc dù chỉ còn ba hộ, nhưng diệt Tần tất là Sở.)
Lời tiên tri từ xưa lần thứ hai xuất hiện làm Nhâm Hiêu không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Đương nhiên, ở lại Đồng huyện còn có một mục đích nữa: Để tâm tới Lưu Khám.
Người này quá biết làm khổ người khác, quả thực là đi tới chỗ nào chỗ đó sẽ không được yên ổn. Nguyên vốn tưởng rằng đem hắn điều ra Phái
huyện,hẳn là sẽ không gây ra cái phiền phức gì. Giờ thì tốt rồi, phiền
phức càng lúc càng lớn hơn. Hắn đi qua một lần, rớt ra hai vị Huyện
trưởng.
Chờ ý chỉ triều đình xuống tới, chỉ sợ là cả nghìn đầu người rơi xuống.
Đến lúc đó Tứ Hồng sẽ trở thành một mảnh máu chảy…
Là chuyện tốt hay chuyện xấu? trong mắt Nhâm Hiêu đương nhiên là một chuyện tốt. Nhưng vấn đề là oanh động thực sự quá lớn.
Lúc Doanh Tráng quay về Từ huyện, Nhâm Hiêu liền nói đùa:
- Ta vốn muốn để tên này an phận một chút, đừng quá làm người khác chú
ý. Ngươi cũng biết, nghe nói Mông đại nhân rất coi trọng hắn, từng có ý
muốn hắn gia nhập đại doanh Lam Điền. Trong lòng ta lại mong hắn ở lại,
cho nên điều hắn đến nơi đây… Haiz, không nghĩ tới, gót chân hắn còn
chưa đứng vững, lại làm cho ta gặp chuyện lớn như vậy, nghĩ không làm
cho chú ý cũng khó.
Doanh Tráng không khỏi nở nụ cười:
- Có người trời sinh chính là hay gây sự! Ngươi muốn hắn trung thực,
trái lại sẽ khó chịu muốn chết. Lưu Khám này, trước đây ta vẫn khinh
thường. Thế nhưng hiện tại, ta ít nhiều có chút bội phục hắn… Người này
giết người quả quyết, là một nhân vật sắc sảo. Cẩn thận bồi dưỡng một
chút, tương lai nhất định là một nhân vật khó lường.
Có làm chú ý hay không ta không biết.
Nhưng ta biết sự việc lần này, người này cũng được thăng một cấp a. Mẹ
nó, lão tử đánh chém bao nhiêu năm, giết bao nhiêu người, hôm nay mới là một Tả thứ trưởng mười đẳng tước, lão Nhâm ngươi, cũng là rèn luyện
nhiều nưm, hôm nay cũng chỉ là Hữu thứ trưởng mười một đẳng tước.
Nhưng tên kia thì ngược lại, tài nhiều hơn tuổi? Hai năm, thoáng cái từ
tam rồi tứ đẳng tước, quả nhiên làm cho người ta thán phục a. Tứ đẳng
tước, tước hiệu không lớn. Nếu tính lại, trong hai mươi đẳng tước, địa
vị cũng không tính là cao, nhưng có thể miễn trừ chinh dịch.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Lưu Khám tài nhiều hơn tuổi? Ai chả biết, tam đẳng
tước và tứ đẳng tước, cách một chút mà có người phấn đấu cả đời cũng
không cách nào lên được. Đến tước vị tam đẳng, trong quân cơ bản đã là
một cái Chúc trưởng rồi. Muốn thăng tước, khi lâm trận phái chém giết ba mươi tên giáp sĩ, có có thể đạt được tứ đẳng tước. Đương nhiên, muốn
được như Nhâm Hiêu và Doanh Tráng, lại càng thêm trắc trở. Dã chiến phải chém được hai nghìn địch, công thành phải chém được tám nghìn địch… Chỉ có đạt được những con số này, tướng lĩnh mới có thể tăng thêm một tước. Hai nghìn, tám nghìn… nói dễ hơn làm.
Nhâm Hiêu nghe được, cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu liên tục.
- Chỉ mong tiểu tử này đừng có gây phiền toái cho ta nữa!
Y nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà, chỉ sợ một thời gian nữa hắn lại gây chuyện thị phi thôi.