Đinh Tật chạy ào vào cửa quan thự, đi qua sân nhà. Nhảy lên trên đình, đến chỗ Lưu Khám đang say gục trên bàn.
- Cẩu quan, hôm nay muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!
Đinh Tật hét lớn một tiếng, giơ rìu đồng trong tay chém xuống. Vết sẹo
trên mặt hơi phiếm hồng, trợn tròn mắt, thân thể hưng phấn vì sắp trả
được thù mà run nhè nhẹ. Lúc này đây, có thể nói là dùng hết sức lực
toàn thân, thề phải chém Lưu Khám.
Rìu đồng mang theo một đạo hàn quang, hướng về phía Lưu Khám.
Mắt thấy sẽ chém Lưu Khám thành hai nửa, trong lòng Đinh Tật lại sinh ra một cảm giác cổ quái. Không biết vì sao, gã lại nghĩ Lưu Khám trước mặt này, nhìn qua tựa hồ so với ấn tượng của gã lại lớn một chút. Cũng đúng lúc này, Lưu Khám đang gục trên bàn đột nhiên tỉnh.
Cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, bàn ăn nặng trịch chợt bay tới.
Rìu đồng hung hăng chém vào bàn ăn, mọi thứ rơi xuống đất. Bàn ăn nặng
trịch suýt nữa đem Đinh Tật ngã xuống đất. Gã lảo đảo, thầm nhủ một
tiếng:
- Không tốt, trúng kế rồi!
Nhấc chân giẫm lên bàn ăn, muốn rút rìu đồng ra.
Lưu Khám lười biếng hô một tiếng, thân thể trên mặt đất xoay một vòng bỗng nhiên đứng lên.
Trong tay hắn, hiện ra một thanh đồng chùy nặng trịch, dài trừng tám
thước, một đầu to một đầu nhỏ. Đầu to trông như một cái bát con, đầu nhỏ mỏng như cánh tay, hình dáng giống như cái chùy mà các phụ nhân dùng để giặt quần áo, nhưng dài và nặng hơn một chút.
Nhìn lướt qua, thanh đồng chùy này cũng phải nặng bảy tám mươi cân!
- Tiểu tặc, dám hại huynh đệ ta, nhận của ta một chùy!
Người trên đình, cũng không phải là Lưu Khám mà là Lưu Cự. Hai người này hình thể có chút tương tự, gục trên bàn, thật đúng là không phân biệt
được.
Lưu Cự trợn tròn mắt, râu tóc đều dựng lên đi nhanh về phía trước, một
cánh tay nắm chùy, tùy thân di chuyển. Giống như ảo ảnh, hô một tiếng,
đánh về hướng Đinh Tật.
Lần này nếu là bị đập xuống, Đinh Tật chắc chắn biến thành một đống thịt nát. Gã sợ đến mức cũng không thèm nhổ rìu đồng lên, lui mấy bước về
phía sau. Bành! Bàn ăn bị thanh đồng chùy đập nát bấy. Lưu Cự lần thứ
hai bước lên phía trước, đầu giống cánh tay của thanh đồng chùy chém
xuống, đánh về phía Đinh Tật.
Toán cướp Hồng Trạch theo Đinh Tật đến cũng phát hiện không thích hợp.
Trên đình chỉ có một người sống, đó là Lưu Cự… Mọi người còn lại tất cả
đều là bù nhìn làm bằng rơm rạ, chính là Đường Lệ cho những bù nhìn này
mặc quần áo. Mắt thấy Đinh Tật không còn chỗ né tránh, một tên cướp thét lớn một tiếng, huy kiếm xông lên phía trước, giúp Đinh Tật xoay mình.
Đinh Tật trốn qua được nhưng tên cướp Hồng Trạch này thì không tránh khỏi.
Đầu tròn của thanh đồng chùy đánh vào đầu tên cướp Hồng Trạch, gã hét
thảm một tiếng, đầu bị đánh thành một đống thịt vụn, máu hòa với óc văng khắp nơi, thân thể xương cốt ngã trên mặt đất, co giật hai cái rồi đoạn khí. Lúc này, Đinh Tật cho dù có là kẻ ngu si cũng hiểu là bị trúng kế, vộ xoay người nhanh chân bỏ chạy. Vừa chạy vừa hô:
- Trúng kế rồi, rút lui… tất cả theo ta rút lui.
Nhưng tiến đến thì dễ, muốn đi ra ngoài lại không dễ chút nào.
Sau cửa lớn quan thự, Vương Tín cầm một thanh đồng chùy, kiểu dáng giống như thanh đồng chùy của Lưu Cự nhưng nhỏ hơn một chút.
- Chủ nhân nói, một người cũng không cho đi!
Hai tên cướp Hồng Trạch bay nhanh tiến lên. Lưu Cự đó giống như một con
sư tử, người nhìn cũng thấy sợ hãi. Thế nhưng Vương Tín không giống, tuy rằng so với người cùng tuổi cao lớn hơn một chút, nhưng nhìn qua cũng
chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi mà thôi. Cái gọi là bắt nạt kẻ yếu, là như thế.
Nhưng Vương Tín làm sao có thể để cho bọn chúng rút lui chứ.
Từ trên cây đại thụ trong viện, bay ra một mũi tên, bắn thẳng vào đầu một tên cướp.
Tên cướp Hồng Trạch kia liền ngã ngay trên mặt đất. Đồng bọn của gã lúc
này vừa đến trước mặt Vương Tín, thấy gã đồng bạn đột nhiên ngã xuống,
không khỏi ngẩn ra.
Gã chần chờ một giây, Vương Tín nhỏ thế đã có thể động thủ rồi.
Cậu nhảy cao lên, thanh đồng chùy thẳng tắp hướng lên trời, đây gọi là
“Tố cử hỏa thiêu thiên thức”. Giống như một luồng gió hạ xuống, tên cướp Hồng Trạch kia theo bản năng giơ kiếm đỡ, chỉ nghe một âm thanh vang
lên, thanh đồng chùy chặt đứt kiếm. Lực đạo thật mạnh, đập vào trong
lồng ngực của tên cướp Hồng Trạch.
Đinh Tật lại càng hoảng sợ.
Thế nào trong nhà tên cẩu quan lại có loại quái vật này?
Đang lúc nghĩ ngợi. Từ trên cây đại thụ nhảy xuống một người, Võ Sơn
kiếm như linh xà, biến hóa kỳ lạ đâm thẳng đến hướng Đinh Tật. Đinh Tật a một tiếng sợ hãi, xoay người né tránh.
Gã phản ứng nhanh nhưng kiếm của đối thủ còn nhanh hơn. Hàn quang chợt
lóe, thuận thế quẹt nghiêng, máu phun ra. Đinh Tật kêu thảm một tiếng,
người lảo đảo an vị trên mặt đất. Cánh tay bị một kiếm của đối phương
chặt đứt, đau đến toát mồ hôi lạnh. Phía sau, Vương Tín xông đến, khí
thế như quét sạch nghìn quân… mà đập vào đầu Đinh Tật. Xương cổ đều bị
cắt đứt, đầu gục xuống.
Đáng thương Đinh Tật, báo thù không được, nhưng lại chết thảm trong quan thự.
- Tín, bảo vệ cửa!
Trần Đạo Tử huy kiếm giết một gã cướp Hồng Trạch, lớn tiếng quát:
- Chớ quên, ngươi đã hứa với chủ nhân ngươi, không buông tha một người.
Vương Tín sau khi giết hai người, hưng phấn nổi dậy.
Nhưng nghe Trần Đạo Tử quát như thế, a một tiếng, lui về phía bậc thang, nhìn chằm chằm mọi người đang ẩu đả trong sân.
Ô… có lẽ không phải ẩu đả!
Lưu Cự như hổ điên, đại chuy liên tục vung lên, liên tiếp đập lên mình hai tên cướp Hồng Trạch.
Tên cướp Hồng Trạch cuối cùng mắt thấy phía trước là Lưu Cự, phía sau là Trần Đạo Tử, thật là tiến thoái lưỡng nan, liền buông binh khí:
- Ta đầu hàng, ta nguyện ý đầu hàng!
Một người giống hùng sư, một người giống ác lang, nhìn thế nào cũng là tử lộ, không bằng đầu hàng đi.
Trần Đạo Tử lạnh lùng nói:
- Đại nhân có lệnh, phàm là những người nhập quan thự, giết không cần luận tội!
Lời còn chưa dứt, Võ Sơn kiếm đã đâm trúng yết hầu tên cướp, sau đó nhẹ rút về, bảo kiếm vừa thu lại, một cỗ máu tươi phun ra.
Trong sân nhà, ngã bảy tám cỗ thi thể.
Lưu Cự cau mày, vẻ mặt không vui.
- Không thoải mái, thật không thoải mái, mấy tên cướp ngốc, không đủ giết, thật không đủ giết!
Trần Đạo Tử không khỏi nở nụ cười:
- Cự ca, trước tiên đừng nói những lời này vội… Phỏng chừng đại nhân bên kia cũng đã kết thúc, hay là mau mau quét tước đi. Lát nữa lão phu nhân trở về, nhìn thấy tử thi đầy đất, nhất định sẽ bị kinh hãi. Trước tiên
thu dọn ở đây, ta đi binh doanh báo tin.
Nhắc tới lão phu nhân, Lưu Cự tức khắc tỉnh ngộ.
- Không sai, không sai, nhanh thu dọn… Tín nhanh một chút tới giúp đỡ,
mang những thứ này quăng đi, cũng không nên làm nương sợ hãi.
- Vâng!
Vương Tín lên tiếng, đi xuống bậc thang.
Hai người một lớn một nhỏ, đem những tử thi kia ném ra cửa lớn quan thự.
Chỉ một lát sau, bốn người Đường Lệ, Tào Tham, Chu Xương, Trình Mạc cùng Khám phu nhân và Vương Cơ từ phía ngoài đi tới. Đi theo sau còn có
Tương Cường cùng hơn mười người Hương Dũng. Thấy thi thể ngoài sân, lão
phu nhân nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ thương hại, nhẹ thở dài một hơi.
- Ngươi nói xem, tội gì mà tự làm khổ mình cơ chứ?
Bà tựa hồ nói với Vương Cơ, nhưng lại hình như là nói chuyện với Tương Cường:
- Mọi người đều sống, không phải rất tốt sao? Không nên làm ra những
chuyện thương thiên hại lý, kết quả là một cái chết không toàn thây,
lưng còn phải đeo tội phản bội, đây là tội gì cơ chứ?
Tương Cường liếc mắt liền nhận ra thi thể của Đinh Tật, trong lòng không khỏi một trận phiền muộn, lại quay đầu liếc nhìn Du Kiếu một cái, chỉ
thấy Du Kiếu, khuôn mặt tái nhợt, không một giọt máu, thân thể còn không ngừng run rẩy.
- Lão Mộc a, lúc nữa tìm người đem những thi thể này mang ra xa một
chút, tốt xấu gì cũng là hương thân, coi như là làm việc tốt đi.
- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên!
Du Kiếu tên là Dương Mộc, thời trẻ cùng Đinh gia đi lại gần gũi, hợp tác với Tương Cường. Thế nhưng hiện tại, Đinh gia đi hết… Thậm chí ngay cả
một trong Tuy Thủy tam hại là Đinh Khí, phỏng chừng cũng là lành ít dữ
nhiều. Trong lòng y nếu nói không sợ mới lạ. Đồng thời cũng sợ hãi thủ
đoạn tàn nhẫn này của Lưu Khám; lại lo lắng về phương diện khác, Tương
Cường nhìn những cái chết này, có thể trả thù ta hay không?
Cho nên, khi nghe Tương Cường mở miệng, Dương Mộc lập tức gật đầu đáp ứng.
Mà Tương Cường, cũng có chút sợ, nhưng nhiều hơn là một loại sung sướng
phát ra từ nội tâm. Năm xưa Du Kiếu giễu võ dương oai, hôm nay người
chết, người vội vàng nịnh bợ. Từ nay về sau, chỉ cần không rời bỏ đội
ngũ, tin tưởng trong tương lai, nhất định là một vẻ tươi sáng.
Lúc này, Lưu Cự khẩn chương chạy đến, quấn quít lấy lão phu nhân đưa vào bên trong.
Lúc này, Lưu Cự càng hồi hộp nhìn Vương Tín, thấy y không có bị thương, cuối cùng cũng thấy yên lòng.
Đi theo A Khám huynh đệ rất tốt, không lo ăn, không lo mặc… Nhưng chỉ có một chút, mệnh của hắn phạm sát tinh hay sao? Tại sao đến chỗ nào, đều
phải nhìn thấy máu?
Đường Lệ đợi người đưa lão phu nhân ngồi vào trong đình, sau đó lại an bài Hương Dũng thủ hộ tốt quan thự.
- Lão Tào bên kia…
Đường Lệ ngẩng đầu nhìn sắc trời:
- Nói vậy cũng nên kết thúc rồi. Hơn mười một tiểu tặc, hẳn không phải
là đối thủ của y. Qua đêm nay, sợ là hai sông Tuy, Hoài có thể bình an
một hồi rồi. Nhưng là, ta có thể sống yên ổn sao, lão Tào, lão Chu, hai
người các ngươi sợ sẽ bận đi.
Tào Tham cùng Chu Xương nhìn nhau cười:
- Bận cũng tốt, bận còn hơn không có việc để làm.
Hương Dũng canh giữ cửa, đột nhiên chỉ về phía bờ sông la lớn:
- Mau nhìn, cháy rồi, ngoặt sông bên kia hình như… cháy rồi!
Đường Lệ, Tào Tham hai người bước nhanh đi tới cửa lớn quan thự, đứng trên bậc thang nhìn xa.
Chỉ thấy phía ngoặt sông bên kia, lửa cháy hừng hực, chiếu sáng phía chân trời đen kịt.
Đường Lệ vỗ tay cười nói:
- Thành công rồi, lão Tào, một mồi lửa thiêu cháy. Hồng Trạch bị diệt, có lẽ từ nay trở đi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!