Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 118: (Ngoại truyện 2 - Phần 9) Gặp lại

Mặc Ngâm, nàng có nguyện ý không?
Edit: Uyển Sung dung
Beta: SuTháiphi
Khi Bùi Nghi nhìn thấy Tiêu Mặc Ngâm lần nữa, là ở dưới ánh mặt trời.
Nàng ngồi trên một cái ghế tròn được khắc bằng gỗ, dưới thân đệm da dê trắng như tuyết, hơi nghiêng đầu, đang nói gì đó với người khác.


Ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt của nàng. Làn da không chút màu hồng trở nên trong suốt dưới ánh mặt trời, thậm chí có thể trông thấy mạch máu màu xanh giấu dưới làn da. Bộ dáng của nàng trông rất tiều tụy nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo tinh thần thăm hỏi tộc nhân đến đây vấn an nàng như trước.


Bùi Nghi ở đây một năm, số lần hắn từng gặp ba người có tuổi già nua đang đứng trước Tiêu Mặc Ngâm không quá ba lần.
Đó là thủ lĩnh Bạch Miêu cùng hai đại trưởng lão khác.


Vẻ mặt bọn họ rất lo lắng, trên mặt tràn đầy tiếc nuối cùng bất đắc dĩ. Ngược lại, vẻ mặt của Tiêu Mặc Ngâm tuy tiều tụy nhưng lại có vài phần nhẹ nhõm.
Bùi Nghi chỉ nghĩ sơ qua, đã biết là vì sao.


Bạch Miêu và Ô Miêu cùng một nguồn gốc nhưng từ trăm năm trước. Hai tộc không biết vì chuyện gì mà cãi nhau đến trở mặt, xích mích nhỏ không ngừng, thù hận dần dần tích lũy, gần như đã kết thành kẻ thù truyền kiếp.


Khó có được người Ô Miêu muốn cưới Đại Vu Bạch Miêu làm vợ. Đây thật sự cơ hội ngàn năm một thuở, có thể làm cho Bạch Miêu và Ô Miêu đối địch trăm năm nắm tay giảng hòa, hòa hợp như một nhà một lần nữa.


Đặc biệt khi trải qua sự việc Chương Sĩ Tiên đồ sát hai tộc người Miêu vài năm trước đây. Thủ lĩnh và các trưởng lão của Bạch Miêu và Ô Miêu càng ý thức được tầm quan trọng của sự đoàn kết giữa các tộc nhân. Người Ô Miêu đến cầu thân, xem như là một việc trọng đại mà hai tộc thích nghe ngóng.


Không nghĩ tới cái tên nhị lăng tử[1] người Ô Miêu không để râu ngoài miệng kia, nói từ hôn thì từ hôn luôn, không chịu kết hôn sự này rồi.
([1] nhị lăng tử: người rất ngu, rất khờ, không có nghĩa xấu mà có ý thân mật)


Thủ lĩnh và các trưởng lão Bạch Miêu đương nhiên là buồn đến trắng tóc.
Nhưng Tiêu Mặc Ngâm làm sao lại không phải nhẹ nhàng thở ra.
Không biết Tiêu Mặc Ngâm nói gì với các trưởng lão, bọn họ lắc đầu thở dài rồi quay người rời đi.


Tiêu Mặc Ngâm giơ tay, nhấc lên cái mũ đội trên đầu, mái tóc vốn đen nhánh tỏa sáng, vậy mà giờ lại trở nên rậm rạp màu hoa râm, ánh mặt trời chiếu vào trên tóc nàng, phản xạ ra vài tia sáng màu bạc, như muốn chọc mù mắt Bùi Nghi.


Hắn nắm chặt cành cây đại thụ rủ xuống trước người, cành cây thô ráp mài xước tay của hắn, hắn lại hoàn toàn không biết. Đôi mắt hắn, chỉ kinh ngạc nhìn mái tóc chưa già mà đã bạc c