Edit: hoada.
Minh Phỉ đang bảo Kim Trâm ghi nhớ chuẩn bị lễ vật đưa đến Tiết gia, Hoa ma ma cười hì hì chạy vào nói: “Nãi nãi, Tử Lăng nói muốn đến tạ ơn ngài.”
Minh Phỉ gật đầu: “Để cho nàng đi vào đi.”
Tử Lăng mặc y phục màu xanh nhạt, khoác thêm chiếc áo vải bông rất hợp với bộ váy đỏ tươi, cúi đầu đii vào, quy củ dập đầu nói: “Nô tỷ tạ ân điển của nãi nãi.”
Vẻ mặt của Minh Phỉ ôn hòa để cho nàng đứng lên: “Tình huống của Hàn gia chắc hẳn ngươi cũng đã nghe Hoa ma ma nói rồi?”
Chân mày, khóe mắt của Tử Lăng đều nhiễm vui vẻ nói: “Nô tỳ đã nghe rồi ạ!” Nàng vò vò nhẹ vạt áo cảm kích: “Cả đời này nô tỳ cũng không quên đại ân đại đức của nãi nãi.” Nàng không ngờ nàng còn có thể có một mối nhân duyên tốt như vậy.
Minh Phỉ gật đầu: “Thứ khác ta cũng không trông cậy nhiều, chỉ cần ngươi nhớ ngươi từ nơi nào đi ra, thế nào đi ra, chớ làm mất mặt đại gia và ta là được.”
Tử Lăng gật đầu ghi nhớ.
Minh Phỉ nói tiếp: “Trong năm nay sẽ định ra hôn sự, lúc ngươi rảnh rỗi thì tranh thủ làm chút đồ cưới đi. Chuyện trong phòng may vá, ta sẽ phân phó thêm nhiều người giúp đỡ, để ngươi có thêm nhiều thời gian rảnh.” “Nhanh như vậy sao?” Tử Lăng hưng phấn đến run rẩy cả người.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ cùng kích động không che giấu chút nào của nàng ta, Minh Phỉ cũng nhịn không được cười: “Ở chỗ này của ta không cần ngươi hầu hạ, lui ra đi.”
Tử Lăng vui mừng hớn hở lui ra ngoài.
Nhìn nàng ta như vậy rồi so với dáng vẻ của Bạch Lộ kia thật đáng ghét, Kim Trâm thở dài nói: “Bảo bối có thật tốt cũng phải đưa đến tay người thích nó, thì mới có thể vui vẻ được, nếu không thì thật là lãng phí.”
Minh Phỉ cười: “Vậy còn người, cái gì trong mắt ngươi mới được xem là bảo bối?”
Hoa ma ma nói xen vào: “Kim Trâm, ngươi sợ cái gì? Có đại gia và nãi nãi cho ngươi chỗ dựa, tiểu tử kia còn dám sinh ra nhị tâm gì chứ? Nếu hắn dám, ta là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Minh Phỉ cũng gật đầu: “Ta nghe đại gia nói, hắn tốn mấy tháng tiền lương mua cho ngươi vật liệu may mặc thượng hạng phải không?”
Kim Trâm nghe vậy thì cúi đầu nhưng khóe môi cũng lộ ra nụ cười: “Xài tiền phung phí. Nói cũng không nghe.”
Đây ý là chịu rồi? Minh Phỉ và Hoa ma ma liếc mắt nhìn nhau rồi cùng cười ha hả.
Cung Viễn Hòa đi vào thấy mấy người trong phòng cười nói vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên: “Có chuyện gì mà vui vẻ vậy? Cũng nói cho ta nghe với?”
Kim Trâm vội nói: “Nô tỳ đi pha trà cho đại gia!” Rồi mặt đỏ đi nhanh ra ngoài như một làn khói.
Minh Phỉ tà ác nhìn theo cười: “Kim Trâm, ngươi đi nhầm rồi, nơi này cũng có trà.” Quay đầu nói với Cung Viễn Hòa: “Có thể nói cho Tẩy Bình chuẩn bị tân phòng được rồi.”
Mấy ngày nữa trôi qua, quả nhiên La gia và Hàn gia mời người tới cầu hôn, ngay sau đó định xuống ngày, Minh Phỉ bắt để cho Đan Hà và Tử Lăng chuẩn bị đồ cưới. Tẩy Bình cũng muốn mời người đến cầu hôn, Kim Trâm lại nói phải đợi nàng mấy tháng nữa, để mấy tiểu nha hoàn quen việc rồi nàng mới yên tâm gả cho người. Minh Phỉ nghe xong cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ vụng trộm đến Kim Ngọc Mãn Đường định chế một bộ trang sức bạc nguyên chất cho nàng.
Mặc dù trong nhà có thêm hai vị khách là Đặng Cửu và Sơn nhi nhưng cũng không mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho cuộc sống hàng ngày của Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa. Chỉ vì Đặng Cửu và Sơn nhi cực kì ân tĩnh, điểm tâm và cơm tối đều ăn trong sân mình, xung quanh chỉ có mấy thủ hạ và ma ma, cũng không yêu cầu hay đòi hỏi cái gì, cũng không rời khỏi viện của mình, không chỉ vậy, Đặng Cửu còn không cho Sơn nhi quấn lấy Cung Viễn Hòa. Mượn cơ hội Tiết Diệc Thanh đến xin Thủ Chân Tử chẩn mạnh lần cuối cùng thì đi theo một chuyến đến Nhật Khánh.
Có vị khách thức thời như vậy ngược lại khiến Minh Phỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng, luôn cảm thấy bản thân mình chiêu đãi không tốt. Vì vậy liền thương lượng với Hoa ma ma để ma ma đưa một tiểu nha hoàn thông minh lanh lợi Bảo Nhi đến làm bạc với Sơn nhi, lại mang tặng một con ba trong trang đưa tới, khi tiểu cẩu được bốn tháng thì tự mình mang chó đưa qua.
Thật sự Đặng Cửu cũng không khó khăn gì, khách khí nhận lấy rồi khách khí nói cảm ơn, Minh Phỉ ngồi nói chuyện với nàng một lát, thấy nàng thận trọng thì cũng đứng dậy cáo từ.
Buổi tối, Minh Phỉ nói chuyện này với Cung Viễn Hòa: “Nhìn qua thì người có vẻ rất hiền lành, mang cái gì đến đều nhận lấy nhưng rất khó thân cận, cực kì khách khí.”
Cung Viễn Hòa vô tình nói: “Nàng rơi từ chỗ cao xuống, đột nhiên phải đi ăn nhờ ở đậu nhà người thì như thế nào cảm thấy không câu nệ chứ? Chỉ cần nàng giống như hiện tại, cho ăn, cho mặc, ăn ở, đi lại xử lí như vậy là được rồi, những thứ khác cũng không cần trông nom. Dần dần, nàng ta sẽ biết nàng là người như thế nào, tự nhiên sẽ thân cận với nàng thôi.”
Minh Phỉ cười: “Không phải là ta lo lắng có chỗ nào không chu toàn sao? Chỉ sợ chàng oán trách ta không tiếp đãi khách của chàng chu đáo…” Cung viễn Hòa bật cười: “Nàng nha, lúc nào thì ta oán trách nàng chứ? Nếu ta không yên tâm nàng thì sao có thể đưa các nàng về nhà làm khách được?”
Thời gian không nhanh không chậm trôi đi, đến mười một tháng chạp, Tiết Tiến Bộ đến đón Tiết Diệc Thanh về nhà. Minh Phỉ thay Tiết Diệc Thanh thiết yến tiễn hành, mời Chu Thanh, Trần Oánh, Cung Tịnh Kì, Cung Nghiên Bích, Đặng Cửu đến thưởng mai ăn lẩu.
Cung Nghiên Bích tới, nhưng Cung Tịnh Kì lại cáo bệnh không có tới, cũng không biết là có phải không muốn gặp Chu Thanh không, có lẽ càng gặp sẽ càng cảm thấy đau lòng. Đặng Cửu cũng uyển chuyển cự tuyệt không đến dự.
Chu Thanh và Trần Oánh liều lĩnh móc mồi vào mồi câu câu cá, mặc áo choàng da thật dày, ngồi bên hồ thả câu như thật sự muốn câu cá, la hét khiến mọi người chờ ăn cá họ câu. Tiết Diệc Thanh khi dễ hai người lớn tiếng thương lượng với Minh Phỉ bảo phòng bếp nên chuẩn bị cá trước, tránh cho đến lúc bưng đồ ăn ra thì không có cá, khiến những người ở đây mất mặt.
Chu Thanh và Trần Oánh không đồng ý, đùa giỡn đuổi nàng chạy quanh hồ, có vẻ muốn nàng không thừa nhận sai lầm thì không tha, vì vậy câu cá biến thành du ngoạn cười đùa.
Mặc dù Cung Nghiên Bích cũng có mặt ở đấy nhưng cũng không than gia vào, có vẻ cũng không yên lòng, nếu có người tiến đến nói chuyện với nàng, nàng liền vô tâm đáp lại một câu, nếu không có ai để ý đến nàng, nàng sẽ yên tĩnh ngồi yên chỗ đó, im hơi lặng tiếng. Minh Phỉ cho rằng không lâu nữa nàng ta sẽ rời đi, không ngờ nàng ta lại chịu đựng đến lúc tan cuộc mới rời đi.
Mấy người lấy rượu Kim Hoa để uống, đến khi trời tối mới tan tiệc, lúc tiễn mọi người, ai cũng có chút lo mớ. Minh Phỉ thật không dễ dàng dỗ Tiết Diệc Thanh làm nũng quấn nàng không buông trở về phòng ngủ, có chút choáng váng vuốt vuốt mi tâm ra khởi Ấm Tê các, quay lại nói với Kim Trâm: “Ta có chút say rồi, lần trước ở Xan Hà hiên uống rượu với đại gia đến say, bị Hoa ma ma giáo huấn, sau này không dám uống nữa.”
Kim Trâm cười đỡ nàng nói: “Khó có hôm được vui vẻ như vậy, cũng là ở nhà mình thôi, Hoa ma ma sẽ không nói gì đâu.”
Đang nói thì thấy Vân Cẩm cùng Gấm Ỷ cầm đèn lồng đi lại cười nói: “Đại gia sai tụi nô tỳ đến đón nãi nãi.”
Kim Trâm gật đầu: “Hoa ma ma còn chưa lên tiếng, ngược lại đại gia đã để ý đến rồi, có lẽ đại gia sợ nãi nãi bị biểu tiểu thư giữ lại ở Ấm Tê các đấy.”
Minh Phỉ véo tay nàng cười mắng: “Qủa nhiên giống như bà quản gia sắp về nhà chồng, nói chuyện lớn mật hơn ngày trước rất nhiều.”
Hai người vừa đi vừa cười nói trở về chánh phòng, mới vừa vào chánh phòng đã cảm thấy không khí khác lạ. Cung Viễn Hòa không có ở trong phòng, chỉ thấy trên đất mấy ly gốm vỡ khắp nơi còn chưa kịp quét dọn, Bạch Lộ quỳ gối một bên nhỏ giọng thút thít, rồi khóc như mưa. Hoa ma ma trầm mặt đứng một bên, Đan Hà cũng ở đây nhưng ánh mắt mơ hồ.
“Đây là có chuyện gì?” Minh Phỉ cởi áo choàng xuống đưa cho Đan Hà, ngồi xuống giường La Hán chỉ huy Vân Cẩm: “Mang cho ta một tách trà nóng.”
Lập tức Bạch Lộ quỳ gối tiến đến tội nghiệp ngước nhìn Minh Phỉ: “Nãi nãi, nô tỳ cũng không dám rồi, ngài tha cho nô tỳ lần này đi.”
Minh Phỉ cau mày hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa ma ma nói: “Nãi nãi, vốn cũng không có chuyện lớn gì, lúc nha đầu này dâng trà lại mất hồn làm rơi tách trà đại gia thích nhất, còn suýt nữa làm bỏng tay đại gia. Nô tỳ theo quy củ nói với nàng ta mấy câu, nàng ta lại không phục, chọc giận đại gia. Đại gia bắt nàng ta quỳ ở chỗ này đợi nãi nãi trở lại xử lí.”
Tuy Hoa ma ma nói đơn giản như vậy nhưng có lẽ thực tế nghiêm trọng hơn nhiều, Minh Phỉ nhàn nhàn hỏi tiếp: “Thật như vậy?”
Bạch Lộ vừa gật đầu vừa lắc đầu: “Nô tỳ không có ý.” Lúc ấy, nàng cũng không nhớ Hoa ma ma nói bản thân mình, nhưng trước mặt Gấn Tuệ và Cẩm Hà, Đan Hà, Hoa ma ma lại nói gần nói xa châm chọc nàng không biết xấu hổ, lại si tâm vọng tưởng, vô ơn, nàng không chịu được liền cãi lại mấy câu, cuối cùng lại chọc phải tổ ong vò vẽ. Đại gia nghe thấy, không nói lời nào bắt nàng quỳ xuống chờ Minh Phỉ trở lại xử lí.
Minh Phỉ nói: “Nếu thật là như vậy thì đi xuống chịu phạt đi. Hoa ma ma, giống như quy củ, truyền xuống lời của ta, gần đến cuối năm, trong nhà lại có khách, tất cả mọi người đều phải nâng cao tinh thần cho ta, làm chuyện tốt thì thưởng, có lỗi thì phải chịu phạt, không thể để khách biết cười nhà chúng ta quản giáo không nghiêm.”
Hoa ma ma nghiêm túc gật đầu: “Nãi nãi, theo quy củ thì nàng ta nên chịu phạt hai tháng tiền lương, bị đánh 20 gậy, theo quy củ là phải bị đánh trước nội viện có sự chứng kiến của ɖú già và bọn nha hoàn trong viện để răn đe.”
Bạch Lộ đứng một bên nghe vậy thì lộ vẻ hoảng sợ nhìn sang thấy Kim Trâm và Đan Hà lạnh nhạt hạ mí mắt xuống không nói lời nào thì lập tức nóng nảy: “Nãi nãi…” Minh Phỉ lẳng lặng nhìn nàng: “Ta đã nói với ngươi, người bên cạnh ta phải làm gương, bởi vì người trên nhìn xuống, kẻ dưới nhìn lên, nếu ta ngay cả một nha hoàn bên cạnh cũng không quản giáo được, về sau lời ta nói ai sẽ nghe? Còn có Hoa ma ma, lần này rõ ràng ngươi cũng sai, ngươi giáo huấn mà nàng ta không phục tùng thì sau này ngươi làm tổng quản sao có thể làm cho mọi người phục chúng được?”
Bạch Lộ còn muốn cầu xin thì Minh Phỉ nói thêm: “Tử Lăng phải chuẩn bị đồ cưới không thể trong nom chuyện trong phòng may vá, sau khi ngươi lĩnh phạt thì xuống phòng may vá giúp đỡ nàng ấy làm việc đi, ở chỗ này ta không cần ngươi hầu hạ nữa, cũng là cơ hội để mấy tiểu nha đầu kia lịch luyện một chút.”
Bảo nàng đến phòng may vá làm thay chuyện Tử Lăng sao? Từ đó không thể trở lại được nữa? Tâm trí Bạch Lộ hoàn toàn bị đánh vỡ. Nàng đờ đẫn nhìn Minh Phỉ: “Nãi nãi, ngài không cần nô tỳ rồi hả? Nô tỳ đã làm sai điều gì chứ? Nô tỳ chỉ muốn phục vụ ngài thôi.” Mặc dù nàng còn có chút tư tưởng kia nhưng nàng cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, cũng không thể có uy hϊế͙p͙ gì đến địa vị của nãi nãi, huống chi nàng còn trung thành hơn so với người khác, sao nãi nãi không tha thứ cho nàng chứ?
Minh Phỉ hờ hững nhìn nàng, trong mấy nha hoàn đi theo nàng nhiều năm, cũng là cùng nhau lớn lên với nàng, mặc dù không có tình cảm sâu đậm như Kiều Đào, nhưng cũng không kém bao nhiêu, bình thường có phạm một chút lỗi lầm, thì nàng cũng không so đo nhiều. Nếu như có thể, nàng nguyện ý cố gắng hết sức mình để nửa đời sau của các nàng trôi qua dễ dàng, hạnh phúc một chút, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cho phép ai chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng. Chắc chắn mấy tiểu cô nương sẽ có ảo tưởng không thực tế, nhưng nàng đã cho Bạch Lộ cơ hội, tuy nhiên Bạch Lộ đã liên tục cự tuyệt, chuyện đã như vậy thì không thể trách ai được. Hoa ma ma đưa mắt ý bảo Đan Hà kéo Bạch Lộ ra ngoài: “Nãi nãi mệt mỏi rồi, chớ quấy rầy nãi nãi nữa.”
Nước mắt Bạch Lộ từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa nhìn sang Hoa ma mà, vừa nhìn sang Đan Hà cầu xin: “Ma ma, Đan Hà, ta sai lầm rồi, mọi người cầu xin nãi nãi giúp ta đi, ta muốn phục vụ nãi nãi, không muốn đi đến những chỗ khác.”
Đan Hà không đành lòng đành quay mặt sang chỗ khác. Bạch Lộ mắt thấy vô vọng thì quay sang cầu cứu Kim Trâm: “Kim Trâm tỷ tỷ, ta sai lầm rồi, ta không nên không nghe lời tỷ, tỷ giúp ta một chút đi?”
Hoa ma ma lạnh lùng nói: “Ai cũng không giúp được ngươi!”
Đan Hà thở dài nói: “Bạch Lộ, ngươi đừng khóc lóc nữa. Đến phòng may vá đi, nãi nãi vẫn còn giữ lại chút tình cảm cho ngươi.” An phận thủ thường tương lai còn có đường ra, nếu còn muốn làm ầm ĩ, chính là muốn chịu chết.