Hỉ Doanh Môn

Chương 247: Kiên nhẫn

Eidt: hoada
Hôm nay Đặng Cửu mặc bộ y phục màu xanh thanh lịch, khoác áo choàng màu hồng cánh sen, búi tóc chải đơn giản, cài hai cái trâm hoa, son phấn nhẹ nhàng trông cực kì thanh lịch, mát mẻ, khí sắc tốt hơn hôm qua nhiều.


Minh Phỉ lấy từ trong mâm trái cây một trái cam đưa cho Sơn nhi chơi rồi thân thiết kéo Đặng Cửu ngồi xuống:
“Tối hôm qua tỷ ngủ ngon không? Cơm canh có hợp khẩu vị không? Nếu có chuyện gì thì nói với muội, tỷ tỷ cứ coi như nhà mình, đừng khách khí.”


Đặng Cửu khẽ mỉm cười: “Tất cả đều rất tốt. Đệ muội đã an bài rất chu đáo, Hoa ma ma cũng rất thân thiết.”
Cung Viễn Hòa thấy hai người nói chuyện vui vẻ thì đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, ta đến thư phòng.”


Sơn nhi thấy hắn phải đi thì ngẩng đầu lên, trợn tròn đôi mắt to đen láy linh lợi nhìn theo hắn rồi nhút nhát hô lên: “Cung thúc thúc…”
Lưu ma ma cười nói: “Mấy ngày nay Sơn nhi đã quen thuộc với Cung gia, mới sáng sớm đã la hét muốn đi qua tìm người.”


Cung Viễn Hòa thương tiếc sờ sờ đầu Sơn nhi, khôm lưng ôm hắn lên: “Thúc thúc đưa người đi chăm sóc chó lớn nha.” Nếu như hai nhi tử kia của Đặng Quan bị bắt thì Đặng Quan chỉ còn lại Sơn nhi là đứa con duy nhất, hắn phải chăm sóc cho thật tốt mới được.


Sơn nhi vội vàng ném quả cam trong tay, phấn khởi vỗ tay ôm cổ Cung Viễn Hòa cười ha ha phất tay với Minh Phỉ và Đặng Cửu.
Lưu ma ma cười nói: “Cung gia thật kiên nhẫn.”
Đặng Cửu hơi nhíu chân mày không vui quét ánh mắt sang Lưu ma ma trầm giọng: “Còn không mau đi theo.”


Lưu ma ma lập tức đổi sắc mặt khom người thi lễ với Minh Phỉ và Đặng Cửu rồi thối lui ra khỏi phòng, bước nhanh đuổi theo Cung Viễn Hòa.


Đặng Cửu đổi lại khuôn mặt tươi cười nhìn sang Minh Phỉ xin lỗi và giải thích: “Đại ca ta thường không có ở nhà, mà mẫu thuân của hắn cũng chỉ là một thị thϊế͙p͙, hàng ngày chỉ quanh quẩn trong nội viện, bình thường hắn rất ít khi gặp phụ thân, xung quanh đều là một đám nữ nhân. Khó gặp được biểu đệ tính khí tốt, kiên nhẫn nên hắn lập tức bám lấy, trên đường đến đây cũng gây cho biểu đệ rất nhiều phiền toái, sau này còn có thể gây thêm nhiều phiền toái cho đệ muội nữa.”


Minh Phỉ có cảm giác Đặng Cửu là người cực kì cẩn thận vội cười nói: “Từ trước đến giờ, Viễn Hòa rất thích trẻ con, năm đó biểu đệ của ta bướng bỉnh vô cùng, người trong nhà đều không quản lí được, vậy mà lại chịu nghe lời hắn. Trẻ con thì nên tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ cùng lứa mới tốt, có những chuyện mà người lớn không giúp được.” Vốn nàng muốn nói trẻ  con thì nên ở cùng một chỗ với phụ mẫu mới có lợi cho việc nuôi dưỡng và dạy dỗ nhưng nghĩ tới tình hình Đặng Cửu hiện giờ chỉ sợ đứa nhỏ này vĩnh viễn cũng không thể gặp lại phụ mẫu nữa nên không dám nói nhiều.


Đặng Cửu cau mày: “Ta vốn định mua cho hắn một người bạn nhỏ khoảng 5, 6 tuổi để chơi cùng, nhưng bây giờ thì không thể được, nếu mua thêm người thì chỉ thêm gánh nặng thôi. Chờ thêm mấy ngày nữa xem tình hình thế nào rồi mới tính tiếp.”
Minh Phỉ kinh ngạc: “Tỷ tỷ có dự định gì sao?”


Đặng Cửu cười nhạt: “Trên đường đi, ta nhận được tin tức của rất nhiều người. Cho nên cũng không tính ở lâu nơi này, hiện tại chỉ là đặc biệt bất đắc dĩ thôi. Đợi chuyện trong nhà yên ổn một chút, tìm được tung tích chính xác của hai đứa cháu lớn, hoặc là đi theo bọn họ hoặc là đợi xem tình huống rồi tính.”


Thân phận họ như vậy, tuy Thôi Mẫn nhắm một mắt mở một mắt nhưng tóm lại thì Thủy Thành phủ quá gần với Phủ Minh, nếu có người biết được, đương nhiên sẽ dẫn đến phiền toái vô cùng. Minh Phỉ thấy vẻ mặt không giấu được khổ sở của nàng thì vội vàng an ủi: “Cuộc sống vô thường, tỷ tỷ nghĩ thoáng một chút đi.”


Đặng Cửu rũ mắt xuống: “Nghĩ không ra thì có thể thế nào? Không phải cũng phải trải qua những ngày tháng như vậy sao? Người sống cũng chỉ có thể tiếp tục sống qua ngày thôi.”
“Nãi nãi, biểu tiểu thư tới rồi.” Tiểu nha hoàn Vân Cẩm ở bên ngoài giòn giã hô một tiếng báo.


Ngay sau đó Tiết Diệc Thanh cười vui vẻ đi vào: “Muội nghe nói có một vị tỷ tỷ đến, không kịp chờ đã vội vàng muốn biết là ai.”


Đặng Cửu nhanh chóng đứng dậy nhìn sang Minh Phỉ như muốn hỏi là ai đến, Minh Phỉ nhỏ giọng nói: “Đó là tiểu thư Tiết gia, tỷ gọi nàng là Thanh muội muội là được. Từ nhỏ nàng đã yếu ớt nhiều bệnh, rất ít khi ra khỏi nhà nên không biết tỷ đâu.”


Tiết Diệc Thanh cười hì hì đi vào phòng cẩn thận quan sát Đặng Cửu, không đợi Đặng Cửu mở miệng, nàng nhẹ nhàng cúi đầu: “Gặp qua biểu tỷ.”
Đặng Cửu mỉm cười cũng trả lễ lại: “Gặp qua Thanh muội muội.”


Tiết Diệc Thanh thử dò xét hỏi: “Từ nhỏ muội yếu ớt nên chỉ về nhà ngoại cùng với mẫu thân có hai lần, chưa từng có cơ hội gặp qua biểu tỷ. Không biết phải xưng hô với biểu tỷ như thế nào…”


“Ta tên là Lục Hinh.” Đặng Cửu bình thản ung dung trả lời: “Lại nói, nhà chúng ta cùng đã nhiều năm xa quê đến nơi khác làm ăn, bình thường cũng rất ít về thăm người nhà.” Sau đó tìm cớ nói đại ca làm ăn xa bên ngoài, còn tẩu tẩu thì qua đời sớm, chỉ còn lại một mình Sơn nhi là độc đinh duy nhất nhưng Sơn nhi cũng mang một thân bệnh tất, nàng không thể không tìm đến người Tiết gia, vì vậy lúc này mới tới đây để cầu thần y Thủ Chân Tử xem bệnh.


Một nữ nhân mang theo chất nhi đến nhà bà con xa để cầu y, nói ra thì có chút không hợp lẽ thường. Tiết Diệc Thanh có chút nghi ngờ nhưng thấy Minh Phỉ có vẻ rất thân thiết với Đặng Cửu, lại cố ý liên lạc với Cung Viễn Hòa khi Cung Viễn Hòa đến Phủ Minh, trong lòng nàng đã đoán hiểu được mấy phần vì vậy cũng tỏ ra mơ hồ với quá khứ, không hỏi đến nữa, nghĩ thầm nếu có người hỏi thì còn phải thay biểu ca và biểu tẩu giấu diếm một hai mới đúng.


Đặng Cửu cũng không ở lại lâu, nói chuyện một chút thì đứng dậy cáo từ, Minh Phỉ dặn dò nàng: “Tối nay muội sẽ thiết yến tẩy trần cho tỷ tỷ, đến lúc đó muội sẽ cho người tới đón tỷ.” Bởi vì Lưu ma ma còn chưa trở lại, bên người nàng cũng không có người nào phục vụ nên gọi Cẩm Hà đưa nàng trở về.


Tiết Diệc Thanh đưa mắt nhìn theo Đặng Cửu, đợi nàng đi khuất thì buông lỏng thân thể, cởi giày leo lên giường La Hán, tựa vào đầu vai Minh Phỉ, sầu mi rầu rĩ nói: “Biểu tẩu, biểu ca nói mấy ngày nữa sẽ đưa ta trở về, thật vậy không?”


Minh Phỉ lột hạt dẻ đưa cho nàng, thuận tiện véo khuôn mặt của nàng một cái: “Đương nhiên là thật rồi. Có phải muội không muốn rời khỏi ta phải không? Đợi đến mùa xuân sang năm muội về nhà chồng, ta không tiễn muội đâu.”


Tiết Diệc Thanh xấu hổ: “Tỷ lại nói xấu ta, ta không muốn để ý tỷ nữa.”
Minh Phỉ cười: “Biểu ca muội đã cho người thiết kế đồ trang sức chuẩn bị hôn lễ cho muội rồi, ngày mai sẽ đưa đến, vừa đúng lúc để muội mang về luôn.”


Tiết Diệc Thanh đem toàn bộ hạt dẻ trong tay nhét hết vào miệng Minh Phỉ, sẳng giọng: “Không cho tỷ nói nữa!”
Hai người ngồi trên giường cười đùa, chợt nghe Vân Cẩm lên tiếng: “Ma ma tới?”


Hoa ma ma trả lời một tiếng rồi đi vào: “Nãi nãi, chuyện ngài phân phó đã làm xong rồi.” Tiết Diệc Thanh thấy sắc mặt Hoa ma ma hơi khó coi thì lập tức coi như không muốn nói chuyện phiếm với Minh Phỉ nữa, đi xuống giường La Hán đi giày vào cười nói: “Muội phải đi tản bộ rồi. Lão đạo trưởng nói mùa đông cũng phải hoạt động nhiều một chút mới được.” Nói rồi để Nga ma ma đỡ tay mình nhún nhảy một cái đi râ ngoài.


Hoa ma ma trầm mặt đi tới trước mặt Minh Phỉ nói: “Nãi nãi, Bạch Lộ không chịu.” Ngược lại, Đan Hà không nói gì chỉ vui vẻ gật đầu, còn Bạch Lộ giống như thấy trời sập xuống vậy, sống chết chông chịu.
Đã nằm trong dự liệu nên Minh Phỉ chỉ cười nhạt: “Nàng có nói lý do gì không?”


Hoa ma ma gật đầu: “Nàng ta nói muốn giống như Kim Trâm, muốn cả đời phục vụ cho nãi nãi.”


Minh Phỉ cong khóe miệng: “Không phải muốn cả đời phục vụ ta mà là không vừa mắt với người kia chứ gì? Ý này có lẽ là nếu Kim Trâm không gả cho người khác thì nàng cũng không phải không? Người kia là ta đặc biệt vì nàng ta mà chọn, nhưng ngay cả lời của ta cũng không nghe, đánh thẳng vào mặt của ta như vậy, làm sao ta có thể trông cậy rằng nàng có thể trung thành với ta chứ?”


“Nàng mà cũng xứng so với Kim Trâm!” Hoa ma ma tức giận, diện mạo dữ tợn.


Người Cung gia có thϊế͙p͙ động phòng thì không có gì kì quái thế nhưng lại muốn Minh Phỉ tự mình mở miệng, Minh Phỉ đích thân chọn người cho vậy mà còn không biết điều, bà kiên quyết không cho phép loại người này tiếp tục ở bên Minh Phỉ được.


Minh Phỉ vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng cười nói: “Ma ma bình tĩnh chớ nóng nảy, loại chuyện này thì phải người tình ta nguyện thôi, chớ hại Hàn Minh. Nếu nàng ta không chịu thì ta cũng không thể ép buộc nàng ta được, vậy để Tử Lăng gả cho Hàn Minh thôi.”


“Thật tiện nghi cho Tử Lăng quá.” Hoa ma ma chau mày lại, nét tàn khốc trong mắt nhạt đi mấy phần cười nói: “Nãi nãi, Tử Lăng cũng được, trong phòng thiếu người may vá, vậy thì phải an bài thêm một người may vá trong phòng mới được.”


Minh Phỉ gật đầu: “Chuyện này ma ma đi an bài đi, dù có phạt nàng ta đến phòng may vá thì cũng phải có lí do hợp lí.” Rốt cuộc cũng là đại nha hoàn bên người nàng, dù muốn đánh đuổi cũng phải có lí do thích hợp, không thể để người khác hiểu lầm nói qua nói lại gây phiền toái.


Chuyện này còn khó khăn sao? Ném mấy hạt đậu phộng ra thì chuột con tự nhiên sẽ mắc bẫy thôi. Hoa ma ma cười nhạt xoay người đi tìm Tiết Minh Qúy nói ý tứ của Minh Phỉ để hắn nói với Hàn Minh và La Hán, để cho hai người đó quyết định, tốt nhất là trong năm nay định xuống hôn sự.


Hoa ma ma nói chuyện với Tiết Minh Qúy xong, khi trở về gặp Đan Hà và Bạch Lộ đi về phía phòng bếp chuẩn bị cơm tối liền cười với Bạch Lộ: “Nãi nãi nghe nói ngươi không thích Hàn Minh đã thương xót ngươi gả Tử Lăng cho Hàn Minh rồi, xem như ngươi được như ý muốn rồi nhé.”


Nếu là người nãi nãi cẩn thận chọn tất nhiên không phải là người bình thường, vậy mà chuyện tốt này lại rơi xuống người Tử Lăng? Đan Hà nghe vậy lập tức đổi sắc mặt len lén nhìn Hoa ma ma, thấy bà cười vui vẻ nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng lạnh, thì tim không khỏi run lên, nhìn lại Bạch Lộ, lại thấy trong mắt Bạch Lộ lộ ra một tia vui vẻ.


Đan Hà không khỏi nhớ tới đêm qua Kim Trâm đã nói với nàng: “Dung mạo của Bạch Lộ không so được với chúng ta, ta cũng không giống với chúng ta. Nàng không nhìn trúng người nãi nãi chọn cho, nếu nàng không thật sự cảm kích, ngươi cũng không cần đi khuyên nàng ta làm gì. Nếu ngươi khuyên thì ngược lại nàng ta còn cho rằng ngươi ngăn cản con đường của nàng đấy.”


Lúc ấy, nàng nghe nhưng lời như vậy có chút mơ hồ vừa hiểu vừa không, chỉ là không dám xác định. Mấy ngày nay, nàng ngây ngô ở trong phủ viện, vừa chuẩn bị của hồi môn, nhưng bởi vì tình cảm của đại gia và nãi nãi rất tốt, đại gia cũng từng đuổi Tử La và Mai Tử đến thôn trang. Vì vậy, từ trước đến nay nàng cũng không có loại tâm tư kia, nên nàng cũng nghĩa Bạch Lộ cũng giống như mình vậy, quy củ tuân thủ bổn phận, đương nhiên nãi nãi sẽ không bạc đãi người nào. Ai ngờ thế nhưng Bạch Lộ quả thật giống như lời nói của Kim Trâm, sinh ra tâm tư như vậy!


Rốt cuộc cũng là tỷ muội nhiều năm, Đan Hà không tin vội nói: “Ma ma nói đùa sao? Nếu nãi nãi đã chọn người cho Bạch Lộ, sao lại chuyển sang Tử Lăng chứ?” Vừa nói vừa kéo tay áo của Bạch Lộ, ý bảo nàng hồi tâm chuyển ý vẫn chưa muộn.


Thế nhưng Bạch Lộ không hiểu ý tốt của nàng, cười nói: “Ma ma là ai chứ, là tổng quản, sẽ cùng chúng ta đùa sao? Mau mau đi phòng bếp thôi, chớ trì hoãn chuyện nãi nãi đã phân phó.”


Trong lòng Đan Hà có vạn lời muốn nói nhưng không nói ra được, chỉ có thể trợn mắt nhìn Hoa ma ma đi khuất rồi dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi sẽ phải hối hận đấy! Ta đã nghe Kim Trâm nói rồi, sau này Hàn Minh trở thành chưởng quỹ, trong nhà hắn tất nhiên cũng có nha đầu ma ma sai sử!”


Bạch Lộ nháy mắt mấy cái mắng lại: “Ngu ngốc! Nếu thật sự là người tốt như thế tại sao không để cho Kim Trâm? Ta không cần, gả cho Tử Lăng thì sao chứ?”


Nàng không cần? Nàng thật sự cho là nàng đang chọn mua đồ sao? Bọn họ đều là người của nãi nãi, nãi nãi đã cho ân điển như vậy còn không lĩnh tình. Đan Hà im lặng nhìn trời. Cố gắng nhịn xuống nói: “Đây là tâm ý của nãi nãi, ngươi không sợ như vậy sẽ đả thương tâm nãi nãi sao?” Nói rồi không đợi nàng ta trả lời đi thẳng về phía trước.