Editor: Trịnh Phương_
Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa, Tiết Diệc Thanh bước vào Thương Hàn đường thì người của chi thứ hai, trừ Cung Nhị phu nhân ra, toàn bộ đã đến đông đủ.
Cung Trung Tố nghiêm mặt lạnh lùng, hầm hừ nhìn chằm chằm Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ hành lễ với hắn: "Sao lúc này mới đến? Cả nhà đều phải chờ các ngươi."
Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: "Vừa về nhà, thu thập một đổi, lại nán lại đổi một bộ đồ. Thẩm thẩm đâu? Sao lại không thấy nàng?"
Hắn là tự vạch áo cho người xem lưng. Cung Trung Tố lạnh lùng hừ một tiếng: "Thân thể nàng không thoải mái." Cung Nhị phu nhân làm ra chuyện như vậy, vì danh tiếng, hắn tất nhiên không được mang nàng cho quan phủ hoặc hưu thê, nhưng cũng không thể cho nàng ra ngoài tham gia gia yến cùng giỗ tổ.
Cung Viễn Hòa "A" một tiếng, cũng trầm mặt ngồi xuống không nói lời nào. Trong lòng Cung Trung Tố có rất nhiều bực dọc cùng tức giận, có ý muốn phát tác, nhưng khổ nỗi trước mặt Tiết Diệc Thanh hắn lại là không mở được cái miệng, chỉ có thể là giương mắt nhìn không nói lời nào.
Cung Viễn Trật thấy không khí nặng nề, vội hoà giải: "Di nương, thời gian đã không còn sớm, có phải nên mở tiệc rồi không?"
Lý di nương liếc Cung Trung Tố một cái, thấy hắn không tỏ ra phản đối, liền cười nói: "Lập tức, lập tức." Kêu ma ma nha hoàn nhanh chóng sắp xếp bàn, mang thức ăn lên. Di^end/a>nle_qu+yd*on
Trong lúc đợi mở tiệc, Cung Viễn Trật tìm rất nhiều chuyện cười để nói, cố gắng kéo không khí, Minh Phỉ sợ Tiết Diệc Thanh không được tự nhiên, liền chủ động nói chuyện linh tinh vơi hắn, ngay sau đó Cung Viễn Hòa cũng gia nhập vào, đương nhiên Cung Tịnh Kỳ, sau khi Chu di nương chết, biết mình không có hi vọng gả cho Chu Dần mà ủ rũ rất cũng miễn cưỡng lên tinh thần nói đùa vài câu.
Chỉ trong chốc lát, chỗ bọn họ nói tới khí thế ngất trời, chỉ có Cung Trung Tố xụ mặt buồn bực, Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa ngồi ở một bên âm thầm trao đổi. Trong lồng ngực Cung Trung Tố bọc một đống lửa, bùng nổ, thấy Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ cười đến rực rỡ, càng trở nên bực bội. Nổi giận đùng đùng mắng Lý di nương: "Không phải nói đã làm xong từ sớm sao? Sao còn chưa khai tiệc?"
Lý di nương luôn miệng nói: "Nhanh lên, nhanh lên, rất tốt."
Cung Trung Tố vẫn không chịu bớt giận: "Chút việc nhỏ thế này cũng không làm được......" Quái gở cằn nhằn một chuỗi dài. Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: "Đã ăn tết, thì nên vui mừng mới đúng. Cần gì vì chút chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu này mà làm ầm ĩ khiến tất cả mọi người không vui? Sớm một chút hay muộn một chút cũng đâu có sao?" Minh Phỉ không ngờ hắn sẽ chọn lúc này để chống đối Cung Trung Tố, vội kéo kéo tay áo của hắn, ý bảo hắn có việc gì thì cơm nước xong lại nói. Cung Viễn Hòa lật tay lặng lẽ cầm tay của nàng, ý bảo nàng đừng động. Minh Phỉ nhìn lướt qua mọi người chi thứ hai ngồi trong nội đường đều có tâm sự riêng, nghĩ thầm ngày này sớm muộn cũng phải đến, đến chậm không bằng đến sớm, nên cũng không xen vào nữa.
"Đây là ngươi đang dạy dỗ ta?" Cung Trung Tố mới nghe vậy đã giận dữ, lại thu hết hành động mờ ám của tiểu phu thê hai người vào trong mắt, càng thêm tức giận, không khỏi gắt gao nhìn chằm chằm Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa không chút yếu thế nhìn thẳng vào hắn: "Trong lòng phụ thân có điều gì không thoải mái? Cứ nói ra, nhi tử giúp ngài giảm bớt buồn phiền."
Ánh mắt hai người giằng co, ai cũng không chịu nhường ai.
Cung Trung Tố cười lạnh: "Ngươi có thể sao? Ngươi lại nói thử xem, mấy ngày nay ngươi đã làm gì?" Cung Viễn Hòa bình tĩnh tự nhiên: "Ta đi Minh phủ, giao thiệp giúp Đặng gia, không phải phụ thân đã sớm biết đường đi nước bước của ta sao?" Hắn làm chuyện quang minh chính đại, căn bản không cần giấu giếm.
Cung Trung Tố chưa từng nghĩ, Cung Viễn Hòa thản nhiên bất ngờ, một chút ý tứ che dâu cũng không có. Trong lòng hắn oán hận Cung Viễn Hòa tiêu xài nhiều như vậy chỉ vì một người ngoài không liên quan như Đặng gia, lại không chịu tốn tiền vì mấy đệ muội mình, chỉ là không nói ý định cùng nỗi oán hận này ra miệng, chỉ có thể tấn công từ bên ngoài: "Ngươi lớn, việc thành gia lập nghiệp, ngươi làm gì, chưa bao giờ nói với ta, sao ta biết ngươi làm cái gì đi? Cho dù hỏi tức phụ ngươi, tức phụ của ngươi cũng không ngừng lừa ta, nói ngươi đi làm việc thay gia đình thúc thúc ngươi? Ha ha, người làm phụ thân như ta đây, không biết được xem là gì ở trong mắt các ngươi!" die%nda^nl (eq*uy)do/n
Cung Viễn Hòa vuốt ve ống tay áo, nói: "Đúng là ta đã nói cho nàng biết. Bởi vì chuyện này rất gấp, ta sợ hù dọa nàng, cũng sợ khiến ngài lo lắng, cho nên cũng không có nói cho ai khác."
Lúc này Cung Trung Tố có thể tìm được việc để trách móc, hét lên một tiếng vang như tiếng sấm: "Ngươi còn biết sợ ta lo lắng? Đặng gia này là trọng phạm triều đình! Chẳng lẽ ngươi không sợ bị họa lây, hại cả nhà chúng ta sao?" Lời này của hắn, cũng có mấy phần là thật, tuy là chua xót, đỏ mắt, nhưng hắn thật đúng là sợ Cung Viễn Hòa bị cuốn vào trong, nói không rõ, hại mình không nói, lại làm hại cả Cung gia. Cung Viễn Hòa lẳng lặng nói: "Như vậy, hiện tại có hại ai không?"
Cung Trung Tố vỗ bàn: "Nếu đợi đến lúc mang tai họa tới rồi mới nói, có thể đã muộn!"
Cung Viễn Hòa giương mắt quét qua mọi người chi thứ hai đang ngồi trong phòng, nhàn nhạt nói: "Cách đối nhân xử thế, không thể chỉ lấy mà không trả. Ban đầu Đặng Quan có ân đối với ta, hiện tại hắn gặp nạn, ta không thể ngồi xem mà không để ý tới. Nếu như ta không quan tâm, thì chẳng khác gì súc sinh. Giống vậy, ta cũng vậy hi vọng, nếu ta lại gặp lúc khó khăn, còn có người bon ba vì ta. Án Đặng gia phạm vào không giả, nhưng cũng không phải là nói mọi người lui tới cùng hắn đều đáng chết! Giả như thật như thế, vậy không biết có tất cả bao nhiêu phu huyện trong Minh phủ này xui xẻo theo. Chuyện Đặng gia, đúng là ta muốn nhúng tay vào!"
Cung Trung Tố giận đến mức chỉ vào hắn luôn miệng mắng: "Nghịch tử! Nghịch tử! Gia tài bạc vạn tổ phụ để lại cho ngươi không phải đưa cho ngươi đi đi người ngoài vô điều kiện. Cứ làm càn lãng phí như ngươi, tổ phụ ngươi ở dưới suối vàng có biết, chỉ sợ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Minh Phỉ không nhịn được mà thầm buồn cười. Cũng không biết ai mới là nghịch tử? Nhận lấy 90 vạn lượng bạc trắng, hiện tại cư nhiên thành người sa cơ thất thế, mất chức, mất mặt, mất thể diện. Nếu một đời trước của Cung gia ở dưới suối vàng có biết, tất nhiên sẽ nhảy dựng lên hành hung Cung Trung Tố hắn, dù có đánh 100 lần cũng khó giải được nỗi hận này.
Cung Viễn Hòa bật cười: "Đã là tổ phụ ta để lại cho ta, ta thích làm gì thì chính là chuyện của ta. Cũng đều là bỏ vào động không đáy, đương nhiên phải cho vào cái động ta thích. Đã bị người khác lấy đi vài chục vạn, lúc này ta bỏ ra mấy vạn thì có sao? Táng gia bại sản thì thế nào? Khốn khổ có cái tốt của khốn khổ, nàng dâu của ta không có ý kiến là được. Con cháu tự có phúc của con cháu, tóm lại cũng không bớt đi phần cung dưỡng nào cho lão nhân gia ngài, ngài cũng đừng lo chuyện này nữa."
Trong phòng lập tức yên lặng như tờ.
Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa liếc nhau một cái, trong mắt thoáng qua một tia vui vẻ. Cung Tĩnh Kỳ có chút ngẩn người, Cung Viễn Trật là cực kỳ lo lắng, mấy lần muốn nói chen vào, cũng bị Cung Tịnh Kỳ lôi kéo tay áo ngăn cản. Mà Cung Viễn Quý, mặc ngươi làm cho trời đất mù mịt, hắn vẫn chổng mông lên, ở một bên ăn vụng điểm tâm trái cây, nhìn cái này một chút, lại nhìn cái kia một chút, bận bịu không để ý đến thời gian.
"Ta là phụ thân ngươi! Ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy?" Cung Trung Tố không nghĩ tới, cũng chỉ không tới một tháng ngắn ngủi, Cung Viễn Hòa lúc trước còn nói mình không muốn nghe Cung Viễn Khoa nói Cung Nhị phu nhân hại hắn như thế nào, thế nhưng nói hết những lời này ra ngay trước mặt tất cả người trong gia đình, một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho mình! D_Đ+L~Q;Đ
Cung Viễn Hòa khẽ cười một tiếng: "Phụ thân, nói thật, nếu ngài thật sự quan tâm ta, sợ ta gặp chuyện không may, ta rất cảm kích. Nhưng nếu là bởi vì những nguyên nhân khác, thì không cần. Ta tự hỏi, những năm gần đây ta đối với ngài, đối với chi thứ hai, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ta cũng không sợ người khác nói ta bất hiếu, dù là ầm ĩ đến lên công đường, mọi người cũng đều biết sẽ xảy ra chuyện gì, ta không ngại. Lui vạn bước mà nói, thật không được, vậy nên liền để như thế nào thì giữ nguyên như thế là được rồi. Chức quan này, ta nghĩ có thể ngài quan tâm nó còn hơn so với ta, rất cần thiết mà.”
"Nghịch chướng!" Cung Trung Tố giận đến da mặt sung huyết, chỉ vào Cung Viễn Hòa muốn tìm một câu hùng hồn để mắng. Lý di nương thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, luôn miệng nói: "Cũng nói ít mấy câu đi, ăn tết lớn, nói những lời tổn thương cảm tình làm gì?"
"Đúng, ta chính là nghịch chướng! Ta một ngày không hợp lòng ngươi thì chính là nghịch chướng! Tại sao tất cả uất ức đều muốn ta chịu đựng, tất cả thua thiệt đều muốn ta gánh?" Cung Viễn Hòa nâng ly trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, dùng giọng điệu thật bình tĩnh nói: "Lại không nói bọn họ là ngươi sinh, ta cũng là do ngươi sinh, ngươi phải công bằng, chúng ta đổi lại góc độ rồi nói đi, ta chính là đích tôn kế thừa hương khói, không liên quan tới chi thứ hai. Chuyện của chi trưởng, ta tự làm chủ. Ta vốn cũng không muốn nói cái này, tổn thương cảm tình, nhưng mà lúc này không nói rõ ràng, chỉ sợ ngày sau phải thành thù! Thừa dịp tất cả mọi người ở đây, tất cả các ngươi đều nghe rõ cho ta! Tiền của ta, ta thích cho ai thì cho người đó, nếu không muốn cho, ai tới tính toán cũng không được!"
Cả một phòng yên lặng như tờ, tâm tình Cung Viễn Hòa rất tốt, quay đầu lại nhìn Lý di nương: "Di nương, có thể khai tiệc chưa?"
Lý di nương đang cầm khăn cứng đờ nói: "Đã xong." Nàng dừng một chút, đột nhiên cất cao giọng hô một tiếng ra bên ngoài: "Khai tiệc!"
Hắn còn có ý định ăn cơm! Cung Trung Tố phất tay áo lên, xoay người rời đi.
Cung Viễn Hòa quét Cung Viễn Trật một cái, Cung Viễn Trật nhanh chóng đuổi theo lôi kéo Cung Trung Tố, nhỏ giọng nói: "Phụ thân, ngài không ăn cơm sao?"
Cung Trung Tố chợt hất tay hắn ra, buồn bực nói: "Không ăn! Ăn không vô." Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: "Vậy ngài nhớ phải tới dẫn chúng ta đi giỗ tổ, giỗ tổ chính là chuyện lớn không thể trì hoãn. Di nương, làm phiền ngài dặn phòng bếp làm cho lão gia chút thức ăn tốt cho tiêu hóa. Khai tiệc, ăn cơm." Bóng lưng Cung Trung Tố cứng đờ, hung hăng dừng chân một chút, cũng không quay đầu lại mà rời đi. D-đl?q~đ
Cung Viễn Trật còn muốn đi theo, Cung Viễn Hòa lạnh lùng thốt: "Trở lại! Ăn cơm! Ngươi để mọi người phải chờ một mình ngươi sao?" Hắn giơ đũa lên, nhìn đám người Cung Nghiên Bích cười rực rỡ: "Các ngươi cũng không đói?"
Cung Viễn Trật nhanh chóng trở lại, ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Hòa, phối hợp cầm đũa lên, vùi đầu gian khổ ăn cơm. Đám người còn lại thấy thế, cũng nhấc đũa lên bắt đầu động.
Tiết Diệc Thanh mím môi, buồn cười lại không dám cười, chỉ có thể cúi đầu len lén nháy mắt với Minh Phỉ, làm mặt quỷ, vừa lúc bị Cung Viễn Hòa nhìn thấy, Cung Viễn Hòa nhịn không được bất cười một tiếng. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Cung Viễn Trật nhân cơ hội hỏi hắn: "Ca, nói một chút chuyện trong kinh cho chúng ta nghe được không?"
Lý di nương làm cho Cung Trung Tố một chiếc bánh ngọt, tự mình mang vào trong nhà, thấy Cung Trung Tố nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía nàng, chăn cũng không đắp, không khỏi thở dài một hơi, đi tới đắp chăn cho hắn, dịu dàng nói: "Lão gia, ngài tốt xấu cũng nên ăn một chút gì chứ?"
Cung Trung Tố không động, một hồi lâu sau mới buồn buồn nói: "Không ăn, để ta đói chết cũng được. Đói chết thì nghịch tử đó liền vui mừng."
Lý di nương trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng nói: "Ngài thật sự chết, tỳ thϊế͙p͙ phải làm thế nào?"
Cung Trung Tố không lên tiếng, nghe tiếng náo nhiệt ở bên ngoài, giống như hắn có hay không có ở đó cũng không sao, nước mắt không khỏi chảy xuống, len lén xoa lưng Lý di nương, oán hận mà nói: "Lão tử nuôi một đám bạch nhãn lang (*)!"
(*) Bạch nhãn lạch (sói mắt trắng): Ý chỉ những kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát.