Hỉ Doanh Môn

Chương 243: Khách tới

Edit: hoada.


Tống đạo sĩ thính tai, cũng không quay đầu lại nói: “Nha đầu, nếu lão đạo sĩ ta phi thăng thì đó chính là đắc đạo, không cho phép các ngươi khóc. Người nào khóc, ta trục xuất gia môn.” Không đợi Minh Phỉ trả lời lại hỏi: “Mùa đông năm nay, ta muốn mặc quần áo mới, khi nào thì ngươi làm cho ta bộ đồ mới đây?”


Minh Phỉ vội vàng cười mở bao quần áo ra lấy một chiếc cầm bào màu tím làm từ da đê khảm hoa văn khoác lên người ông: “Lão ngài có thích hay không?”


Tống đạo sĩ ngừng tay, tỉ mỉ sờ cẩm bào da dê lại nhìn chút hoa văn thở dài: “Thật là lãng phí quá. Khi ta còn trẻ, trời vào đông cũng chỉ mặc một chiếc áo kép, sau này tuổi tác cao hơn, cũng chỉ mặc áo vải, lúc này thì được mặc áo da a.” Nói rồi nhỏ giọng cười cười: “Ta không có khuê nữ nhưng cũng coi như là được hưởng phúc của khuê nữ rồi.”


Minhh Phỉ chỉ chỉ một chiếc áo da gấm xanh ngọc trong bao quần áo nói với Thanh Hư: “Còn đây là làm cho huynh.”
Thanh Hư hơi chau chau đôi mày nhưng cũng tới mở ra nhìn nói: “Năm nay miễn phí tiền nhang đèn.”
Minh Phỉ thở nhẹ một hơi rồi nhẹ nhõm cười: “Giống như là ta bị thua thiệt rồi.”


Thanh Hư nói: “Đã là huynh muội còn so đo như vậy sao?”
Tống đạo sĩ liếc nhìn hai người rồi xảo trá cười, sau đó tiếp tục vùi đầu khổ ăn.


Minh Phỉ đợi ông ăn xong thì hỏi về bệnh tình của Tiết Diệc Thanh: “Ngài thấy bệnh tình của nàng thế nào? Mấy ngày nữa, nàng phải trở về Phủ Minh rồi, ngài xem có thể cho nàng ít thuốc mang về uống không?”


Tống đạo sĩ vuốt vuốt chùm ria mép nghiêm túc nói: “Là có chuyển biến tốt nhưng không thể trị dứt điểm được. Sau khi ngươi về nói nàng đừng uống thuốc nữa, ta sẽ đưa cho nàng loại thuốc viên, hai ngày uống một viên rồi từ từ nghỉ ngơi điều dưỡng thôi.”


Minh Phỉ nghe như vậy thì cảm thấy rất nặng nề, lại ngồi bồi nói chuyện với Tống đạo sĩ một lúc, tính toán thời gian này Cung Viễn Hòa đã về nhà rồi nên từ biệt Tống đạo sĩ và Thanh Hư để trở về.


Dọc đường về, Đan Hà và Kim Trâm rúc vào nhau nhỏ giọng nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng. Còn Bạch Lộ thì cực kì quy củ ngồi bên cạnh Hoa ma ma, hai mắt nhìn thẳng, Hoa ma ma không thích bộ dang si mê của Đan Hà sau khi rời khỏi quán rượu nên khen Bạch Lộ: “Bạch Lộ càng ngày càng trầm ổn.”


Bạch Lộ yếu ớt cười rồi cúi đầu không nói gì.
Kim Trâm châm chọc nhìn Bạch Lộ, đây không phải là trầm ổn mà là mất hứng đấy.


Về đến nhà, Cung Viễn Hòa vẫn chưa trở về, bên sát vách cũng tới thúc giục mấy lần. Minh Phỉ nghĩ thầm nếu có đi qua cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với Cung Trung Tố thôi, mà càng nhìn càng thấy không thích nên tránh đi. Đên Ấm Tê các của Tiết Diệc Thanh tránh mặt, cởi áo da ra cùng Tiết Diệc Thanh nằm lệch trên giường nghe Hoa ma ma kể chuyện.


Ở Ấm Tê các vừa ấm lại vừa thoải mái, Minh Phỉ cảm thấy buồn ngủ, càng về sau cũng không biết Hoa ma ma nói cái gì, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc. Đang vất vả chống đỡ cơn buồn ngủ, chợt nghe Đan Hà vui vẻ đến báo: “Nãi nãi, đại gia đã trở lại!”


“Thật?” Minh Phỉ nhảy lên luống cuống tay chân mặc lại áo da: “Đã đi tới đâu rồi?”
Đan Hà ngồi chồm hổm xuống mang giày cho nàng cười nói: “Vừa đến bến tàu đã cho người cỡi ngựa chạy trở về báo tin, lúc này có lẽ cũng đã tới cửa lớn rồi, nãi nãi nhanh lên một chút.”


Minh Phỉ đi nhanh đến cửa rồi xoay ngược trở lại, đứng trước bàn trang điểm của Tiết Diệc Thanh soi gương, cầm lược chải lại tóc, sửa sang lại trâm vàng trên đầu, chỉnh sửa lại vạt áo.


Tiết Diệc Thanh thấy vậy cười ha ha: “Không ngờ biểu tẩu cũng có lúc khẩn trương như vậy, đã rất đẹp mắt rồi! Đi nhanh đi! Cẩn thận kẻo vấp ngã a!”


“Muội cũng chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta phải sang bên sát vách.” Minh Phỉ không để ý Tiết Diệc Thanh trêu chọc phản kích lại rồi cười đi nhanh đến đón Cung Viễn Hòa. Chưa tới cửa thùy hoa đã thấy bên cạnh Cung Viễn Hòa có một ma ma và một nữ nhân mặc áo choàng trắng trong tay còn bế một bé trai chừng hai tuổi, vóc người nhỏ nhắn, mặt mũi gầy gò đi tới.


Mặc dù nàng kia vẫn đội mũ trùm đầu nhưng Minh Phỉ vẫn nhận ra đó chính là nữ nhân kia là Đặng Cửu, người nàng và Cung Viễn Hòa gặp trên đường đến Phủ Minh, chỉ không biết đứa bé nàng ôm trong ngực là ai.


Cung Viễn Hòa đưa mắt nhìn quanh khi thấy nàng mặc chiếc áo khoác da dê màu xanh, mặc đai lưng màu đỏ thẫm, váy thạch lựu, vẻ ngọc mày ngài đứng đó thì bên môi nở nụ cười, bước nhanh tới nắm tay nàng cười: “Đây chính là người ta đã nói trong thư, nàng là biểu tỷ của Lục gia mang đứa bé đến mời Thủ Chân Tử xem bệnh.”


Đây là cố ý sửa lại tên. Minh Phỉ hiểu ý hơi phúc thân trước Đặng Cửu: “Đại biểu tỷ vạn phúc.”


“Đệ muội vạn phúc. Ngại quá, đã mang thêm phiền toái cho các ngươi rồi.” Đặng Cửu  giao đứa bé trai trong ngực cho Mạnh ma ma, còn bản thân thì thi lễ trước Minh Phỉ. Thấy động tác phúc lễ của nàng, Minh Phỉ nhận ra nàng ta đã thuần thục hơn trước nhiều.


“Không phiền toái, không phiền toái.” Minh Phỉ dẫn nàng vào trong nhà rồi nhìn sang đứa bé: “Đứa bé thật đáng yêu, đã mấy tuổi rồi, tên gọi là gì thế?”


Nhìn dáng dấp của đứa bé kia có mấy phần giống Đặng Cửu, đều là khuôn mặt hình trứng, hai mắt to tròn hai mí, lỗ mũi thẳng. Thấy Minh Phỉ cười, đứa bé cũng nhìn Minh Phỉ cười lại, sau đó xấu hổ xoay người ôm cổ ma ma.


Trong mắt Đặng Cửu thoáng qua tia buồn bã bi thương nói: “Đây là chất nhi của ta, gọi là Sơn nhi, chỉ mới một tuổi rưỡi.” Nói rồi nàng bế đứa bé dịu dàng nói: “Sơn nhi, gọi thẩm thẩm đi.”
Đứa bé kia quay đầu lại nhìn chằm chằm Minh Phủ rồi cúi đầu gọi: “Thẩm thẩm.”


Cung Viễn Hòa ghé sát vào tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói: “Đây là ấu tử của Đặng đại ca. Lần này bọn họ đến đây là mượn danh tiếng người bà con xa của Tiết cữu mẫu, nàng nhớ đấy.”


Minh Phỉ gật đầu cởi miếng ngọc bài phúc thọ đeo bên hông xuống đưa cho Sơn nhi, sờ đầu hắn một cái: “Cầm chơi nhé.”
Sơn nhi bị hấp dẫn bởi hoa văn trên miếng ngọc phúc thọ, cầm lấy cười hớn hở hô một tiếng với Minh Phỉ: “Tạ thẩm thẩm!”
Đặng Cửu cắn căn môi cảm kích cười với Minh Phỉ.


Cung Viễn Hòa nói: “Trên đường đi, bọn họ rất mệt mỏi, nàng đã dọn phòng nào cho họ? Trực tiếp đưa bọn họ tới là được.” Gật đầu với Đặng Cửu nói: “Đại biểu tỷ, ta không bồi các ngươi qua được, có cần gì, đại biểu tỷ trực tiếp nói với Minh Phỉ.”


Đặng Cửu im lặng không lên tiếng cúi chào hắn.
Minh Phỉ thấy thời gian không còn sớm nói với Cung Viễn Hòa: “Nước nóng đã chuẩn bị rồi, chàng đi tắm rửa đi, đồ mới ta đã đặt trên giường, nhờ thay.”
Cung Viễn Hòa nhìn nàng thật sâu rồi nhỏ giọng: “Đã biết.”


Minh Phỉ tham luyến nhìn bóng lưng của hắn rồi mang theo Đặng Cửu đi về hướng khác: “Đại biểu tỷ, viện ta chuẩn bị có hơi xa một chút nhưng rất an tĩnh, bình thường sẽ không có người nào đến quấy nhiễu. Trước cứ ở đó, còn những thứ khác từ từ lại nói sau.”


Đặng Cửu lặng lẽ gật đầu: “Lần này đã mang đến rất nhiều phiền toái cho các ngươi rồi.”


Đến nơi, Đặng Cửu vào phòng cởi mũ trùm đầu ra, thấy trong phòng đã quét dọn sạch sẽ, mọi thứ đồ dùng hàng ngày đã chuẩn bị đầy đủ, trên giường, chăn màn đều mới tinh, góc phòng cũng đã đặt chậu than, không khỏi cầm tay Minhh Phỉ nhỏ giọng: “Đại ân này không lời nào cám ơn hết được.”


Bị người khác lôi kéo nói cảm ơn, Minh Phỉ hơi cảm thấy không được tự nhiên: “Đừng khách khí. Nước nóng sẽ nhanh chóng đưa tới, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, chỉ là tối nay tình huống có hơi đặc biệt, không thể làm tiệc đón gió tẩy trần cho đại biểu tỷ, chỉ có thể để hôm khác. Có cần gì, đại biểu tỷ sai người tới nói với ta…” Nàng có lòng muốn đưa nha hoàn đắc lực của mình đến hầu hạ nhưng sợ Đặng Cửu không muốn, chỉ có thể thử dò xét hỏi: “Người của đại biểu tỷ không nhiều lắm, có cần ta phái hai người làm việc nặng đến không?”


Quả nhiên Đặng Cửu uyển chuyển từ chối: “Sơn nhi sợ người lạ, thân thể lại không được khỏe, phải tĩnh dưỡng, người của chúng ta đã đủ rồi, cũng không cần phiền toái đâu.”


“Vậy đại biểu tỷ nghỉ ngơi đi.” Minh Phỉ cũng không miễn cưỡng, cáo từ rời đi, trên đường đi nhắc nhở Hoa ma ma: “Ma ma truyền lệnh xuống, biểu tiểu thư Lục gia ở nơi này, phải cẩn thận hầu hạ, không được bất kính. Người nào vi phạm sẽ trách phạt nặng.”


Hoa ma ma gật đầu nói: “Nãi nãi cứ yên tâm, nơi này cứ giao lại cho nô tỳ, bảo đảm sẽ không có chuyện gì đâu.” Lập tức quay đầu phân phó Đan Hà: “Ngươi nói gã sai vặt mang hành lý của khách nhân đi vào…”


Minh Phỉ đi nhanh về chính phòng, thấy Kim Trâm và Bạch Lộ đứng ở ngoài canh cửa, thuận miệng phân phó Bạch Lộ: “Đến Ấm Tê các mời biểu tiểu thư tới đây, nói chúng ta lập tức phải đi qua sát vách.” Nói rồi tự mình đẩy cửa vào phòng.


Nghe tiếng động, tiếng nước chảy sau tấm bình phong lập tức ngừng lại, Cung Viễn Hòa thấp giọng ho một tiếng: “Phỉ Phỉ, là nàng phải không?”


Tâm Minh Phỉ nhảy loạn, chắp tay sau lưng từ từ đi tới: “Sao chàng còn chưa tắm xong? Bên kia đã tới thúc giục mấy lần rồi, đợi lát nữa đi qua bị mắng cũng đừng trách ta không nhắc.”
Cung Viễn Hòa chậm rãi từ trong bồn tắm đứng dậy, cầm khăn lau nước trên người cười nói: “Lấy đồ đến cho ta.”


Minh Phỉ sớm lấy y phục đã chuẩn bị xong đưa tới, linh xảo trốn bàn tay hắn, dựa vào bình phong cười: “Nhớ ta không?”
“Nhớ.” Cung Viễn Hòa thản nhiên cười nhìn nàng, nhanh chóng mặc quần áo đi tới bên chậu than ngồi xuống: “Vẫn là về nhà thoải mái nhất, tới giúp ta lau tóc đi.”


Minh Phỉ nhếch miệng cầm khăn đứng phía sau hắn tinh tế lau lên lau tóc: “Chuyện thế nào rồi?”


“Đàn ông trong nhà không có cách nào thoát chết được, còn nữ quyến thì cũng không có cách cứu ra được, chỉ có thể cố gắng làm cho bọn họ tốt hơn một chút, không để nữ quyến bị vũ nhục. Lúc ấy, Đặng Cửu và Sơn nhi ở bên ngoài, không có ở nhà, may mắn tránh được một kiếp.” Cung Viễn Hòa chỉ chỉ hà bao đặt trên bàn: “Cũng không tốn tiền gì, chỉ xài mấy ngàn lượng bạc, tất cả đều chuẩn bị cho người phía dưới, Thôi Mẫn thì không thể xoay chuyển được, ta mời hai bữa cơm hắn đều từ chối. Đặng Cửu và Sơn nhi này cũng coi như hắn nhắm một mắt mở một mắt rồi.”


Minh Phỉ hong khô tóc cho hắn rồi lưu loát búi tóc lên: “Còn hai đứa con trai khác của Đặng đại ca ở ngoài thì sao? Đã có tin tức gì chưa?”


Cung Viễn Hòa lắc đầu: “Chưa có tin tức gì nhưng chắc chắn Thôi Mẫn sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.” Lúc Thôi Mẫn mời hắn ăn cơm cũng nói rất rõ ràng. Thôi Mẫn nói: “Ta làm quan có chức trách của kẻ làm quan, bọn họ phạm pháp ta chỉ có thể dùng pháp để xử, ai cũng không thể trách móc ta được. Về phần ngươi… ngươi cùng hắn có chút quan hệ bằng hữu, ngươi vì hắn chạy cũng là cái nghĩa, ai cũng không thể trách ngươi không tận lực. Phụ nữ và trẻ con vô tội, nhưng luật pháp là luật pháp, ta chỉ có thể tận lực để bọn họ ăn ít đau khổ mà thôi.” Ý là phụ nữ và trẻ con tránh được tội chết, hắn có thể nhắm một mắt mở một mắt nhưng chỉ cần bọn đàn ông sa lưới, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.


Chuyện này cũng không quan hệ gì với chuyện làm quan, bởi nếu động thủ, tự nhiên sẽ không có đạo lí bỏ dở nửa chừng, có thể như vậy đã không tệ rồi. Minh Phỉ nghe thế thì không ngừng than thở: “Song Thọ và Song Phúc thì thế nào?”


Trên mặt Cung Viễn Hòa lộ vẻ không đành lòng: “Lúc ấy, Song Phúc thì chết rồi, Song Thọ dẫn mấy người chạy ra ngoài tìm hai đứa con trai của Đặng đại ca.” Hắn xoay người cầm tay Minh Phỉ: “Cửu tỷ và Sơn nhi rất đáng thương, nàng tốn nhiều tâm tư một chút.”