Editor: Trịnh Phương.
Minh Phỉ nói với Cung Viễn Hòa về mấy người lấy từ chỗ Trần thị: "Trong lúc vội vàng, thật sự là không tìm được người nào thích hợp, lựa tới chọn đi, chỉ có ba người này. Một người từng là quan Bố Chính Sứ (chức quan thi hành chính trị) lục phẩm, năm nay 24 tuổi, tang thê (vợ chết), không con, nhưng thích rượu; một người khác, tuy là một tú tài, trong nhà cũng không có nhiều người, chỉ tiếc là mồ côi từ khi mới sinh ra, nhưng lại có một bà bà vô cùng lợi hại; một người còn lại, là tiểu nhi tử (con trai nhỏ) mê rượu của lão bản Linh Lung tửu- Phương Thất, chắc hẳn các ngươi cũng biết."
Tiểu nhi tử say xỉn của gia tộc ở phường đông, không nói tới việc hắn trời sinh tuấn mỹ thông minh, hơn nữa còn là một cao thủ buôn bán. Chỉ tiếc ca ca trong nhà quá nhiều, đành phải dọn ra ngoài tự lực cánh sinh. Cung Viễn Hòa nghiêng đầu suy tính một chút, nói: "Nàng đừng nói tới người thứ nhất, nói cho bà ấy biết hai người phía sau trước, chú trọng giới thiệu Phương Thất. Nếu bà ấy chịu, nàng bảo Chu di nương tới nói với ta."
Đêm hôm ấy, Minh Phỉ nghe được Cung Viễn Hòa trằn trọc trở mình.
Ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm, Cung Viễn Hòa nói: "Nàng chuẩn bị cho ta 50 lượng bạc, cơm tối ta không về ăn."
Minh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh sáng chiếu lên da mặt trơn bóng nhẵn nhụi giống như ngọc phấn của hắn, lại quét qua chòm râu có vẻ vô cùng cứng rắn trên cằm. Trải qua mấy ngày nay, vẻ không đứng đắn trên mặt hắn hình như càng ngày vào hiếm thấy. Nàng đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau cằm của hắn một cái: "Phải chuẩn bị canh giải rượu sao?"
Cung Viễn Hòa có chút xúc động đối với sự dịu dàng đột ngột của nàng, trừng mắt nhìn: "Không cần, ta sẽ không uống say."
Minh Phỉ nói: "Chàng có điều gì không muốn nói với ta?"
Cung Viễn Hòa cúi đầu, hồi lâu mới nói: "Ta muốn đi ăn cơm với Phương Thất."
Minh Phỉ mỉm cười một cái: "Chàng phải nhọc tâm rồi. Ta cũng muốn cửa hàng của chúng ta nhanh chóng thương lượng xong, đi cho thím nói trước lấy tháng sau khai tiêu."
Cung Viễn Hòa nhếch mép lên: "Được." Mấy ngày không thấy, trên người Cung Nhị phu nhân rất là uể oải, không biết có phải do tác động từ tâm lý hay không, Minh Phỉ cảm thấy hình như bọng mắt ở dưới hốc mắt nàng ta nặng hơn.
Cung Tịnh Kỳ thấy Minh Phỉ quan sát sắc mặt của Cung Nhị phu nhân, liền cười nói: "Hôm qua tới nhà ngoại tổ mẫu, rất náo nhiệt, trong lòng mẫu thân vui vẻ, uống nhiều rượu hơn một chút. Say rượu rồi."
Minh Phỉ nhìn về phía Chu di nương: "Xin di nương làm chút cháo làm ấm, bổ cho dạ dày cháo để thẩm thẩm ăn, điều hòa một hai ngày, là tốt."
Chu di nương thuận theo mà cười: "Đúng vậy, nhưng phu nhân nói không có hứng ăn. Đại phu nhân tới vừa đúng lúc, ngài khuyên nhủ phu nhân đi." Di3n₫anl#e—qu÷ydoºn
Minh Phỉ nói một chuỗi lời nói dễ nghe, thương cảm, Cung Nhị phu nhân nghe vậy liền có chút phiền, uể oải nâng trán: "Được rồi, được rồi, bưng lên là được. Ngươi đi xem sổ sách của ngươi đi, làm xong sớm ngày nào, ta cũng tiện dạy cho ngươi việc khác."
Minh Phỉ trách cứ: "Thẩm thẩm không thoải mái, chất tức (cháu dâu) sao có thể không thèm quan tâm? Nên ở bên chăm sóc mới đúng." Tay chân lanh lẹ nhận lấy canh bí đao dao trụ (*) mà Cung Nghiên Bích bưng lên, đưa đến trước mặt Cung Nhị phu nhân.
(*) Dao trụ: Một loại nguyên liệu nấu ăn, có hình sợi, thường được dùng để nấu cháo cá.
Cung Nhị phu nhân thấy nàng cười đến ân cần, có một dự cảm vô cùng xấu, miễn cưỡng uống hai ngụm, liền lấy Chu di nương để phát giận: "Làm kiểu gì thế, mặn như vậy, trắng trợn làm uổng phí dao trụ!"
Chu di nương cúi đầu nhận sai, Cung Nhị phu nhân liên tiếp lấn tới: "Ngươi đã ở nhà này bao nhiêu năm, biết rõ chi tiêu trong nhà rất tốn kém, sử dụng đều phải cẩn trọng, dao trụ này lại đắt, ngươi lại vẫn không cẩn thận như vậy. Phạt tiền chi tiêu nửa tháng tới của ngươi để bồi thường cho dao trụ này! Ngươi tới trong phòng bếp phân phó, về sau nếu ai làm hư đồ ăn, liền lấy tiền lương trong tháng tới bồi thường! Tới khi hết mới thôi!"
Minh Phỉ mỉm cười đứng ở một bên, nhìn nàng ta giả vờ giáo huấn thϊế͙p͙ thất, bởi vì nàng ta nổi đóa như thế nào, đều không mở miệng khuyên bảo. Nếu thật sự say rượu, miệng chắc chắn sẽ khô, nàng ta không dùng nước canh, lại còn ở đây nổi đóa, cho nên nhất định sẽ tới lúc nàng ta cảm thấy khô miệng khô lưỡi. đ»đ;l¶q$đ
Cung Nhị phu nhân nói khô cả họng, cũng không thấy Minh Phỉ tới khuyên hoặc là đáp lời, lại thấy chính mình rảnh rỗi mà đi tức giận, có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ không phải là đến đòi tiền?
Đang nghi hoặc, Minh Phỉ đã đề cập tới theo suy nghĩ của nàng ta: "Chất tức đang cảm thấy kỳ quái rằng vì sao tiền của nhà chúng ta không đủ dùng. Rõ ràng là chỉ có một chút người, lại cứ chi tiêu quá lớn. Hôm nay nghe thẩm thẩm nói như vậy, ta mới hiểu ra vấn đề. Sớm biết như vậy, ta nên tới hỏi thẩm thẩm mới đúng."
Cung Nhị phu nhân cười mỉa: "Tất nhiên, không lo việc nhà không biết gạo củi đắt, cho nên ta nói muốn ngươi đi theo ta để học hỏi nhiều thêm một chút, quả nhiên là có đạo lý."
"Chính là vậy." Minh Phỉ cười nói: "Thẩm thẩm, bạc hôm qua dùng để tặng hỉ sự, chúng ta chỉ còn dư 50 lượng bạc, nhưng mấy ngày nữa là sinh nhật của Chu đồng tri phu nhân, 50 lượng bạc này, cho dù lấy hết ra làm lễ vật để chúc mừng cũng không đủ, thẩm thẩm có thể trả trước bạc tháng sau cho chúng ta không? Dù sao cũng không còn mấy ngày rồi."
Ngừng một lúc cũng không nghe Cung Nhị phu nhân trả lời, Cung Tịnh Kỳ đến gần xem thử, xin lỗi cười nói: "Tẩu tẩu, thân thể mẫu thân ta không tốt, lại ngủ thϊế͙p͙ đi, nếu không thì, tẩu tẩu ngài tính toán sổ sách xong rồi lại tới?"
Dù là nàng tính toán sổ sách xong mới tới, Cung Nhị phu nhân cũng vẫn ngủ, tính chơi xỏ nàng đúng không? Ai mà không biết. Minh Phỉ cười cười, phe phẩy cây quạt nói: "Không có chuyện gì, ta đã thương lượng trước với ca ca, lấy chút đồ đi làm việc, chịu đựng qua lần này rồi lại nói. Tam muội, cầm lên ngươi may vá lời nói, bồi tìm được phòng thu chi để ý sổ sách đi."
Cung Tịnh Kỳ khó xử nói: "Tẩu tẩu, mẫu thân ta hôm nay không thoải mái, bằng không, xin Nhị tỷ đi với ngươi?"
Minh Phỉ không tình nguyện nói: "Tam muội, ta thật hiếm khi mới van ngươi một lần, ngươi liền một mực từ chối. Thôi, ta cũng không muốn cưỡng ép. Nhị muội, có phải ngươi cũng ghét bỏ ta không?"
Cung Nghiên Bích lòng như lửa đốt chờ cơ hội Minh Phỉ hỏi chuyện mình, nghe vậy vội vàng đáp: "Tam muội muội tỉ mỉ hơn so với ta, thích hợp chăm sóc phu nhân hơn. Chỉ cần tẩu tẩu không ngại, ta dĩ nhiên là đồng ý.
Thấy Minh Phỉ cùng Cung Nghiên Bích đi ra ngoài, Cung Tịnh Kỳ mượn cớ đuổi Chu di nương ra, oán giận Cung Nhị phu nhân: "Tránh cũng tránh chỉ là, tóm lại cũng đổ thừa nhưng mà bọn hắn. Sớm muộn gì đều phải cho, ngài cần gì phải đắn đo với nàng? Ta biết rất rõ tính tình của nàng, cho dù có nhất quyết không chịu mở miệng đi nữa, lúc này chúng ta vẫn phải chủ động đi hỏi nàng, đưa bạc cho nàng." Nàng vẫn còn nhớ rõ đợt sóng gió vì y phục vào lần trước. D&Đ*L+Q)Đ
Cung Nhị phu nhân phiền não không chịu nổi: "Nàng hạ mình thì ta liền cho nàng sao? Nếu nàng dùng hết bạc của tháng sau chỉ trong mấy ngày, sau đó lại tới tìm ta nói muốn lấy trước bạc của tháng sau nữa thì làm thế nào?"
Cung Tịnh Kỳ cũng có chút phiền não: "Cái gì mà bạc tháng sau nữa? Có thể nhịn đến lúc nào thì? Đỉnh Tề Thiên không hơn vạn đem lượng bạc chuyện. Không phải là đã nói với ngài rồi sao? Cố gắng nhịn thêm mấy ngày nữa, chúng ta liền......Sao ngài lại hồ đồ như vậy! Giống như một đứa bé, tức giận cái gì? Đây là lúc để tức giận sao?"
Cung Nhị phu nhân bị nữ nhi khiển trách liền không tìm được lời nào để phản bác lại, hầm hừ mà nói: "Ta chính là giận vì bị bọn chúng tính toán, nếu đệ đệ ngươi biết tranh giành một chút thì tốt rồi."
Cung Tịnh Kỳ nhân cơ hội nói: "Viễn Trật không tệ. Nhưng ngài quá nghiêm khắc với Viễn Trật, lại quá cưng chiều đối với Viễn Quý. Viễn Trật đã không còn nhỏ, ngài nghe một chút ý kiến của hắn thì mắng hắn ít đi mấy câu, lại để Viễn Quý ít khi ở cùng Ngũ biểu ca một chút. Ngài xem hôm qua, hắn là một đứa bé, thế nhưng lại cũng đi theo người lớn uống đến say bí tỉ, giống kiểu trẻ con gì? Tiếp tục như vậy, chỉ sợ cũng trở thành loại người giống như Ngũ biểu ca."
Cung Nhị phu nhân lúc trước còn nghe, sau lại nghe thấy nàng nhắc tới ngũ chất tử (cháu trai thứ năm), cảm thấy nữ nhi và nhi tử đều coi thường người ở mẫu gia của mình, lại nghĩ tới chuyện nàng và thân mẫu của nàng nhắc tới chuyện trả lại tiền, bị tẩu tẩu cùng đệ muội chê cười một hồi, thân mẫu cùng ca ca không nói lời nào, trong lòng liền xuất hiện ngọn lửa tà ác, giận dữ cầm cây gậy nhỏ ở bên cạnh đập lên người Cung Tịnh Kỳ: "Cánh ngươi cứng rồi đúng không? Cũng học đệ đệ ngươi tới giáo huấn ta? Ngũ biểu ca của ngươi thế nào? Hắn không bằng người khác ở chỗ nào? Ngươi không thèm nhìn tới người nhà ngoại, nhưng các ngươi lại chính là bò ra từ trong bụng ta!"
Cung Tịnh Kỳ lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị đánh, vừa uất ức vừa tức giận: "Không phải là ta coi thường hắn, nhưng bọn họ làm việc cũng phải nhìn xem người khác thấy thế nào mới đúng. Mượn bạc của nhà chúng ta không trả, không thèm nhớ tới tình xưa nghĩa cũ không nói, còn coi chúng ta như kẻ thù. Ngũ biểu ca làm như vậy, tỷ đệ chúng ta liền mất hết mặt mũi trong mắt người đời! Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, chính ngài nhớ lại một chút, từ sau khi xảy ra chuyện kia, có mấy người chịu mời tỷ muội chúng ta tới làm khách? Hôn phu của ta, may là ở xa, nếu không, không chừng cũng bị liên lụy!"
Cung Nhị phu nhân giận đến phát run, chỉ vào Cung Tịnh Kỳ: "Được, được, là ta liên lụy tỷ đệ các ngươi......" Nhảy xuống khỏi giường La Hán, lật bàn loạn lên tìm một mạch, nàng ta tìm được một cây kéo, muốn đâm vào người mình: "Ta chết, ta chết, chết rồi các ngươi liền hài lòng, để các ngươi bị con sói đói cùng sói cái ở cách cách ăn đến mẩu xương vụn cũng không còn!"
Cung Tịnh Kỳ bị sợ gần chết, cũng không đoái hoài tới an nguy của bản thân, mạnh mẽ nhào tới cướp đoạt cây kéo trong tay Cung Nhị phu nhân, Cung Nhị phu nhân cũng không ngừng hét, hai mẫu nữ loạn thành một đoàn, cuối cùng Cung Nhị phu nhân không địch lại Cung Tịnh Kỳ trẻ tuổi khỏe mạnh, bị đoạt cây kéo, lại bị đẩy sang một bên. Di3end@nl3quyd0n
Cung Tịnh Kỳ thở gấp tức giận, mặt lạnh nhìn nàng chằm chằm: "Nào có ai làm mẫu thân như ngươi? Động một chút là cáu kỉnh với nhi nữ, muốn sống muốn chết. Việc ngươi làm lần trước, về tình có thể tha thứ. Lần này muốn làm gì, là muốn ép chết ta sao? Ngươi đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, cuối cùng chúng ta vẫn là mẫu nữ, có thể làm loạn tới đâu? Ngươi phải làm tới như vậy sao?" Cung Nhị phu nhân có chút sững sờ, nàng cũng không biết lúc ấy làm sao lửa giận của nàng lại lớn như vậy. Nàng vô lực ngã ngồi lên giường La Hán, từ từ giơ tay lên, nhìn bàn tay hằn mấy vết đỏ vì siết chặt cây kéo của mình. Vừa rồi sao nàng lại muốn chết? Nàng rõ ràng sợ chết nhất. Đầu đau từng hồi, đau đến nỗi nàng gần như muốn xé đầu ra, lấy ra đem vật đang đập ở bên trong. Nàng khổ sở ôm lấy đầu.
Cung Tịnh Kỳ thấy vẻ mặt nàng không đúng, lo lắng tiến lên sờ trán của nàng: "Mẫu thân, ngài làm sao vậy? Nhức đầu sao? Nữ nhi đỡ ngài nằm xuống trước, con sẽ cho người đi mời đại phu."
Tiếng nói của Chu di nương kịp thời vang lên từ bên ngoài: "Phu nhân đang bị làm sao? Bệnh nhức đầu lại tái phát?"
Cung Tịnh Kỳ thấy dáng vẻ khổ sở của Cung Nhị phu nhân, bị dọa đến nỗi có chút luống cuống, lôi kéo Chu di nương nói: "Di nương, ngươi chăm sóc phu nhân, ta sẽ cho người đi mời đại phu."
Chu di nương lo lắng nói: "Dạ, mấy ngày nay phu nhân đều không ngủ được, ngài nhanh đi mời đại phu." Tiến lên phía trước, ngồi ở bên giường La Hán, cẩn thận từng li từng tí đỡ đầu Cung Nhị phu nhân vào trong ngực nàng: "Phu nhân, tỳ thϊế͙p͙ xoa bóp cho ngài nhé?"
Cung Nhị phu nhân đau đến rầm rì, không tỏ ý phản đối. Chu di nương thuần thục nhấn vào mấy huyệt vị trên đầu, êm ái hỏi: "Tốt hơn chút nào không ạ?"
Cung Nhị phu nhân gật đầu một cái, khóe môi Chu di nương hiện lên ý cười: "Ngài đây là vì không nghỉ ngơi tốt, Tam tiểu thư đã cho người đi mời đại phu cho ngài, đến lúc đó thì xin đại phu kê cho ngài hai thang thuốc an thần. Uống xong là tốt rồi."