Hỉ Doanh Môn

Chương 170: Gả muội

Edit: Thu Lệ


Nháy mắt đã đến ngày xuất giá của Minh Tư, Cung Viễn Hòa nghỉ một ngày cùng Minh Phỉ qua bên đó từ sớm. Bởi vì còn sớm nên mọi người Thái gia trừ Tam di nương và Minh Tư ra thì tất cả đều tụ tập trong sãnh đường, Trần thị đang phân phó người: "Chuẩn bị một bàn tiệc rượu, đưa đến cho Nhị Di Nương, để cho nàng nếm chút tiệc mừng của Tứ Tiểu Thư, dính chút hỉ khí, sớm ngày khỏe lại."


Thái Quang Nghi nghe vậy chỉ thờ ơ, mí mắt cũng không nâng lên. Hồ Thị ngồi phía dưới tay hắn, tay níu lấy y phục màu đỏ của quả hạnh trên người mình vân vê, nhìn kế mẫu tử trẻ tuổi một vô cùng nhiệt tình, một lạnh lùng thờ ơi, đột nhiên bật cười một tiếng.


Trần thị có chút tức giận, lạnh lùng nhìn Hồ Thị một cái, Tứ di nương nghe thấy, lập tức cười nói: "Tam Thiếu phu nhân cười cái gì? Nói ra cho cả nhà cùng vui vẻ nào."


Hồ Thị rút khăn lụa màu xanh biếc như xuân thủy ra che miệng, lại cười nói: "Di nương, ta đang nghĩ đến một số chuyện vui, nhà chúng ta thật là không ngừng có chuyện vui nha. Tứ Tiểu Thư gả xong, liền đến Ngũ tiểu thư, cũng không biết Ngũ Tiểu Thư của chúng ta sẽ bằng lòng với dạng người tốt gì, lại nói số tuổi của Ngũ Tiểu Thư cũng không còn nhỏ nữa rồi."


Tứ di nương nghe nàng ta kéo Minh Bội vào, trong lòng mất hứng, muốn phản bác đôi câu, lại cảm thấy không có lời nào để nói, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trần thị.
Minh Bội đang lôi kéo Minh Phỉ nới chuyện, nghe vậy đỏ mặt, mắng: "Sáng sớm, Tam tẩu nhấc tới ta làm cái gì?"


Minh Phỉ cũng hiểu tại sao Hồ Thị lại cười, Minh Tư vừa gả đi nàng sẽ rời khỏi Thái giay tự đi tìm hạnh phúc của mình, sao có thể không cười? Huống chi, nếu lúc này không cười, không nhắc nhở Trần thị đừng quên cho nàng tự do thì chuyện vui vừa qua làm sao tới kịp?


Trần thị cũng hiểu Hồ Thị đang mượn chuyện hôn sự của Minh Bội để cảnh cáo mình, đừng nói mà không làm, nếu không sẽ làm mất mặt Thái gia, khiến hôn sự của những người còn lại sẽ khó tiến hành. Trong lòng hết sức không thích, nhưng vẫn phải nhẹ nhàng nói: "Ngũ Tiểu Thư thông minh xinh đẹp, đoan trang hào phóng, dĩ nhiên phải chọn một người trong sạch. Hôm nay là ngày tốt của Minh Tư, đừng nên nói đến những thứ này, đại tẩu ngươi không có ở đây thì ngươi chính là trưởng tẩu, nên đến Hoa Mai viện ở cùng Minh Tư và tam di nương, xem nàng có gì không hiểu thì chỉ bảo cho nàng mới đúng. Ta chờ đám người bá tổ mẫu(bác gái của cha) đến đây rồi đi chải đầu cho nàng."


Ánh mắt Hồ Thị xoay chuyển, nhìn về phía hai tỷ muội Minh Phỉ: "Hai vị muội muội cùng đi với ta đi, các ngươi là  tỷ muội từ nhỏ, có gì nhẹ nhàng nói với nhau sẽ tốt hơn."


"Được." Minh Phỉ cười đứng dậy dắt tay Minh Bội theo sau lưng Hồ Thị ra khỏi sãnh đường, đi đến Hoa Mai viện, trên mặt Hồ Thị vẫn duy trì nụ cười: "Hai vị muội muội à, không phải ta muốn đắc tội với hai người, muốn khiến các người ghi hận ta... Ta thật sự không có cách nào, mong hai người thứ lỗi cho ta."


Minh Phỉ chỉ cười không nói, Minh Bội nói: "Tam tẩu thiệt là, tẩu muốn làm gì, chúng ta làm muội muội làm sao trông nom đến được? Trước không oán sau không thù, sao nhắc đến ta làm cái gì?"
Hồ Thị cười cười: "Ngũ muội đừng tức giận, hôm khác ta sẽ bồi tội với muội."


Minh Bội quệt mồm: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Ta chính là một tượng đất, nhưng đất cũng có tính năng của đất. Tẩu muốn ta không ghi hận tẩu... thì tẩu đừng kéo ta vào mới đúng."


Hồ Thị cũng không giận, ngăn đề tài lại: "Ta đã xem trang sức mà Tam Cô Nãi nãi tặng cho Tứ Tiểu Thư rồi, làm rất tinh tế, kiểu dáng cũng tốt. Là tay nghề của sư phụ ở Hoa Mãn lâu đúng không?"


Minh Phỉ cười nói: "Tẩu tẩu nhìn thấy lúc nào?" Nàng vẫn còn nhớ, lúc nàng lấy bộ trang sức này ra thì Minh Tư chẳng thèm ngó tới, sau đó lại chịu chìa ra cho người khác nhìn, đây cũng là ngoài dự liệu của nàng.


Minh Bội kéo Hồ Thị một cái, Hồ Thị cũng không động đậy: "Hình như chính chỗ này mấy ngày trước, nhìn thấy trên người nha đầu bên cạnh nàng, cảm thấy một tiểu nha hoàn không nên dùng kiểu dáng này, nên tiện miệng hỏi thăm, kết quả lại là trang sức do muội tặng, theo ta thấy nàng ta đã quá không biết điều, không biết nặng nhẹ rồi. Muội tặng trang sức cho nàng ta, nàng ta lại thưởng cho nha đầu, chẳng phải là coi bản thân mình thấp như nha hoàn sao?"


Biết họ bất hòa nên cố ý nói để nàng thấy ấm ức? Hay là bởi vì căm ghét Thái Quang Nghi nên ghét lấy đến Minh Tư rồi cố ý xúi giục? Minh Phỉ mỉm cười nhìn Hồ Thị: "Tam tẩu, tốt xấu gì hiện giờ tẩu vẫn là tam tẩu của chúng ta, bất kể nàng ta có như thế nào thì hiện giờ nàng ấy vẫn là tiểu cô của tẩu. Ngày đại hỉ phải nói những lời hữu ích. Coi như sau này không còn là thân thích, lúc chạm mặt nhau vẫn còn mấy phần nhân tình chứ."


Hồ Thị ngượng ngùng cười một tiếng: "Tam Cô Nãi nãi đừng quên những lời muội đã nói."
Minh Phỉ nói: "Tẩu yên tâm, ta đã nói thì sẽ giữ lời, nhưng xin Tam tẩu hãy cân nhắc trước khi nói. Hôm nay bằng hữu thân thích tới nhiều, mẫu thân không giúp được, kính xin Tam tẩu giúp đỡ một chút.”


Hồ Thị được nàng đảm bảo một lần nữa mới thu hồi cảm xúc lo được lo mất.


Chung quanh Hoa Mai viện đều được bố trí rất vui vẻ, nhưng không khí lại lặng yên không một tiếng động, hoàn toàn không có hơi thở vui mừng nào náo nhiệt như hôm Minh Phỉ xuất giá, Minh Phỉ hơi xúc động, lúc xuất giá lại biến thành như vậy cũng bi thảm.


Hồ Thị sớm kêu nha đầu mặc áo đoe voáy xòe trên hành lang đến: "Ngươi qua tới đây, ta hỏi ngươi, Tứ Tiểu Thư chuẩn bị xong chưa?"


Dáng vẻ của tiểu nha đầu đó như đứa trẻ trong bức họa, chính là nha hoàn mà Trần thị cho Minh Tư làm nha hoàn hồi môn, tên Địch Nhi. Địch Nhi cười bước tới hành lễ, dịu dàng nói: "Bẩm báo thiếu phu nhân, tiểu thư đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn chờ chải đầu nữa thôi. Không biết lão phu nhân đã đến chưa?"


Để tỏ lòng công bình công chính, đối xử như nhau, Trần thị cũng mời Phan thị tới chải đầu cho Minh Tư. Nhưng không biết tại sao, hôm nay Phan thị lại tới trễ như vậy.


Hồ Thị cười nói: "Phu nhân còn chờ lão phu nhân, bảo chúng ta tới đây ở cùng tân nương tử, chắc chẳng mấy chốc sẽ đến." Nói xong nắm tay Minh Phỉ, tự mình vén tấm rèm đỏ thẩm lên đi và khuê phòng của Minh Tư.


Chỉ thấy Minh Tư mặc y phục màu đỏ, tóc xõa sau lưng, yên lặng ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt âm u không biết đang suy nghĩ gì. Tam di nương và hai hỉ bà ngồi một bên uống trà, mặc dù mặt mũi tràn đầy tươi cười nhưng cũng không nói lời nào.


Thấy mấy người đi vào, Tam di nương mỉm cười đứng dậy: "Như thế nào? Lão phu nhân tới chưa?"


Hồ Thị nhìn dáng vẻ xem thường người khác xem các nàng là người chết của Minh Tư liền tức lên, cố ý nói: "Lão phu nhân không tới được rồi, nói là mời thẩm khác, phu nhân để chúng ta tới bồi Tứ muội, lòng Tứ muội rộng rãi, nói Tứ muội đừng nghĩ nhiều."


Tam di nương có chút ngoài ý muốn: "Như vậy sao được? Rõ ràng đã nói rồi mà, làm cũng không nói trước một tiếng?"


Hồ Thị thấy thân hình Minh Tư cương cứng, "HAAA"  một tiếng cười lên: "Di nương thật là một người thành thật, ta chỉ trêu chọc Tứ Tiểu Thư thôi mà. Chuyện lớn như vậy sao lão phu nhân có thể đùa giỡn được? Chắc đã đến rồi."


Minh Tư hận đến cắn răng, cũng không đoái hoài tới phải căng thẳng, quay đầu lại hận hận nhìn chằm chằm Hồ Thị: "Không phải Tam tẩu không thích nhìn thấy ta, muốn lấy nước giội ta sao? Còn tới làm gì?"


Hồ Thị "Chậc" một tiếng, quạt quạt khăn trong tay: "Chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì căng thế? Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ta không chấp nhặt với ngươi."


Minh Tư đã sớm cực hận nàng, trong lồng ngực có vô số lời nói cay nghiệt, nhưng lại không tiện nói ra vào lúc này. Nhắm lại mắt, muốn nuốt ác khí sôi trào trong lồng ngực xuống.
Tam di nương hoà giải: "Được rồi, cũng bớt tranh cãi một tí."


Chủ nhân không hoan nghênh, mấy người cũng có chút không được tự nhiên. Minh Phỉ và Minh Bội cũng không muốn trêu chọc Minh Tư vào lúc này, tới đây cũng chỉ cho nàng mặt mũi, cho Thái gia mặt mũi mà thôi, cho nên cũng không nói chuyện chỉ nhìn màu gạch trên mặt đất.


Hồ Thị lại lôi kéo Tam di nương nói chuyện không nghỉ: "Phu nhân sai người chuẩn bị một bàn tiệc mừng đưa đến thôn trang cho Nhị Di Nương đấy. Ngày tốt như vậy, Nhị Di Nương lại không thể tới dự lễ thật là đáng tiếc. Cũng không biết bà ấy dưỡng bệnh như thế nào, nghe nói thập lao cửu tử......" Nàng đồng ý với Trần thị không làm khó Minh Phỉ, nhưng lại không nói sẽ không trả lại toàn bộ tức giận và sỉ nhục mà ngày đó Minh Tư cho nàng, đây là cơ hội cuối cùng rồi, dĩ nhiên phải nắm chặt.


Vẻ mặt rất đáng sợ của Minh Tư co quắp mấy cái, Minh Phỉ nụ cười trên mặt hỉ bà rất kỳ lạ, vội ngắt lời nói: "Tam tẩu, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng cười, hình như là bá tổ mẫu và mẫu thân tới rồi?"


Hồ Thị biết nàng không thích nghe mình nói những thứ này, liếc hai hỉ bà một cái, cười nói: "Ta sẽ không nói nữa, khiến các ngươi chê cười."
Hai hỉ bà cười khan một tiếng, Địch Nhi cười tươi tới nói: "Tới rồi, tới rồi."


Phan thị được Trần thị cùng mấy nữ quyến Thái gia vây quanh đi vào, lúc này Minh Tư cũng coi như hiểu được tốt xấu, cung kính đứng lên hành lễ. Thừa dịp Phan thị chải đầu cho Minh Tư, Trần thị kéo kéo Minh Phỉ: "Hoa ca nhi tỉnh rồi, ta mới sai nhũ mẫu ôm tới, con chăm sóc nó giúp ta."


Thái Quang Hoa đang ngồi chơi dưới cây bóng nước ngoài vườn hoa, Thái Quang Nghi cũng đứng ở bên cạnh hắn, mặt tươi cười không biết nói với hắn những thứ gì, vẻ mặt ɖú nuôi sợ hãi, đứng ở bên cạnh lo lắng lấm lét nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nhìn thấy Minh Phỉ dẫn theo Kim Trâm tới đây, giống như nhìn thấy cứu tinh: "Tam Cô Nãi nãi, chúng ta ở chỗ này."


Minh Phỉ tiến lên, trước tiên chào hỏi Thái Quang Nghi: "Tam ca, hôm nay là ca cõng Tứ muội lên kiệu?"


Thái Quang Nghi nhàn nhạt gật đầu, nhìn nhào vào Thái Quang Hoa trong ngực Minh Phỉ, nhẹ nhàng nhếch miệng: "Sau này, tứ muội của muội sẽ trở thành biểu đệ tức phụ của muội, còn phải làm phiền tỷ tỷ và biểu tẩu là muội chăm sóc chỉ bảo nàng nhiều hơn."


Minh Phỉ gật đầu: "Đó là dĩ nhiên." Chỉ cần Minh Tư đừng đến chọc giận nàng, nàng dĩ nhiên sẽ không chủ động đi trêu chọc Minh Tư. Làm tỷ muội tốt, trục lý(chị em dâu) tốt là được rồi.


Thái Quang Nghi xoay người tránh ra, không đầu không đuôi bỏ lại một câu: "Chuyện của Hồ Hiểu Vân muội đừng can thiệp! Không có chuyện muội tử lại đi can thiệp vào chuyện trong phòng của ca ca."


Hồ Hiểu Vân là khuê danh của Hồ Thị, nghe ý tứ của Thái Quang Nghi, hình như sau chuyện Minh Tư chậm trễ xuất giá, hắn ắt hẳn muốn đổi ý không chịu buông. Kim Trâm không khỏi khẩn trương: "Nãi nãi, người xem, qua cầu rút ván......" Lúc trước, Hồ Thị ầm ĩ sao hắn không ra mặt? Lúc này lại ra vẻ ta đây? Vậy mà gọi là nam nhân à!


"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này." Minh Phỉ ý bảo nàng không nên nói nữa, cúi đầu nhìn Thái Quang Hoa cười: "Chúng ta cùng đi tiễn Tứ tỷ tỷ nhé?" Tựa như Trần thị hết sức mẫu mực tạo một tấm gương trước mặt Thái Quang Hoa vậy, tương tự nàng cũng không muốn nói những chuyện xấu xa này ở trước mặt Thái Quang Hoa.


Thủ đoạn quay về thủ đoạn, tâm nhất định phải ngay thẳng.


Hôn sự của Minh Tư  diễn ra rất thuận lợi, kiệu hoa ra cửa, tiễn bước tất cả bằng hữu thân thích, Trần thị đã mệt mỏi muốn lảo đảo, trong lòng vẫn cứ một mực nhớ chuyện Minh Phỉ bày cho bà cách tìm nhà chồng cho Cung Tịnh Kỳ, thoáng rửa mặt xong liền kêu Minh Phỉ qua thương lượng.