Hẹn với tử thần

Chương 9

Tiến sĩ Gerard bước vào văn phòng Messrs.

Castle, một văn phòng du lịch. Ông nhìn thấy Sarah King đứng ở quầy thu ngân.

Cô ngẩng đầu lên khi thấy ông.

- Ồ, xin chào. Tôi đến để khẳng định lại chuyến đi tới Petra. Tôi cũng vừa nghe nói là rốt cuộc ông cũng quyết định tới đó.

- À vâng, tôi cũng vừa thu xếp được thời gian.

- Hay quá.

- Liệu chúng ta đi cùng đoàn không nhỉ?

- Họ bảo rằng ngoài tôi và ông ra chỉ có thêm hai người phụ nữ nữa thôi. Đi một xe ô tô.

- Sẽ vui đấy. Tiến sĩ Gerard hóm hỉnh nói:

Đến lượt mình, ông chăm chú làm thủ tục.

Khi thấy Sarah đi ra, ông vội vã đi theo, tay vẫn cầm bức điện.

 

  Ngày hôm đó thật đẹp, tràn ngập ánh nắng mặt trời, không khí mát mẻ, chỉ có một ít đám mây nhẹ đang bay trên bầu trời.

- Các bạn của cô thế nào rồi, gia đình nhà Boynton ấy? Tiến sĩ hỏi. “Tôi vừa đi Bethehrm và Nazereth và một vài nơi khác về, chuyến đi có ba ngày thôi.

 

Chậm rãi và hơi chút gì đó miễn cưỡng, Sarah thuật lại cho ông nghe những nỗ lực thảm hại của cô để làm quen với gia đình nhà Boynton.

- Dù sao thì tôi cũng đã thua rồi. Cô kết luận. “Hôm nay họ sẽ rời nơi đây.”

- Thế họ đi đâu?

Cô nói tiếp giọng bực bội:

- Ông biết không, tôi cảm thấy tự tôi đã biến mình thành một con ngốc!

- Bằng cách nào vậy?

- Bằng cách xen vào chuyện của người khác.

Gerard nhún vai.

- Đó chỉ là thành kiến thôi.

- Thế theo ông có nên can thiệp vào chuyện của người khác hay không ?

- Có chứ.

- Thật vậy sao ?

Người đàn ông Pháp nhìn cô với một vẻ thích thú :

- Ý cô nói tọc mạch vào chuyện của người khác là thói quen của tôi ư ? Vậy thì tôi cũng xin nói thẳng với cô là không.

- Vậy thì ông cho là tôi đã hoàn toàn sai khi can thiệp vào tất cả những chuyện đó ư ?

- Không, không, cô hiểu sai ý tôi rồi. Gerard vội sôi nổi nói. – Tôi nghĩ đó là một vấn đề cần phải bàn đến. Liệu có một ai nhìn thấy điều sai trái lại cố biến nó thành lẽ phải không ? Sự can thiệp của người khác có thể là điều tốt nhưng nó cũng có thể gây ra những phiền toái khác ! Hoàn toàn không thể áp đặt bất kỳ một quy tắc nào trong vấn đế này cả. Một số người có thiên khiếu can thiệp vào chuyện của người khác mà họ thường làm rất khéo !  Một số người khác lại làm chuyện đó một cách vụng về vì vậy cách tốt nhất là hãy để kệ mọi chuyện ! Do đó câu hỏi đặt ra ở đây là tuổi tác. Những người trẻ tuổi thường có thiên hướng lý tưởng hóa hay kết tội một ai đó – cái giá trị mà họ đặt ra thường là dựa trên cơ sở lý thuyết nhiều hơn là thực tiễn. Họ chưa từng trải, cho nên thực tế hoàn toàn khác xa với lý thuyết ! Nếu cô tự tin vào bản thân mình và tin vào những gì mình đang làm là đúng, thì cô chắc chắn sẽ hoàn thành mọi việc một cách xứng đáng ! (Hoặc là cô cũng có thể gây ra những điều rắc rối khác !). Mặt khác, những người lớn tuổi thường có kinh nghiệm. Họ thường nhận thấy can thiệp vào một chuyện nào đó thường mang lại những ảnh hưởng tiêu cực nhiều hơn là tích sực. Vì vậy rất khôn khéo, họ tự biết kiềm chế ! Kết quả là như nhau. Sự can thiệp của người trẻ tuổi có thể là tốt hoặc không. Người lớn tuổi khôn ngoan thì không làm gì cả !

- Vậy tất cả những chuyện đó là không có ích sao.

Sarah phản đối.

- Có phải lúc nào con người cũng cần phải tỏ ra tốt bụng với người khác không ? Đó là vấn đề của bản thân cô chứ không phải của tôi.

- Ông muốn nói là ông sẽ không làm gì dính dáng đến gia đình Boynton phải không ?

- Đúng, vì về phần tôi, không có cơ may thắng lợi.

- Thế còn tôi cũng không ư ?

- Với cô thì có thể đấy.

- Tại sao ?

- Bởi vì cô có những phẩm chất đặc biệt. Sự lôi cuốn của tuổi trẻ và sức cuốn hút của giới tính.

- Giới tính ư ? À, tôi hiểu rồi.

- Dù có nói gì đi nữa, thì rốt cuộc người ta vẫn quay trở lại với vấn đề muôn thuở đó, đúng không ? Cô đã thất bại với cô gái. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ thất bại với anh của cô ta. Những gì cô vừa nói với tôi lúc nãy ( những gì Carol nói với cô) đã chỉ ra rất rõ cái gì đang là mối đe dọa thực sự đối với chế độ độc tài của bà Boynton. Cậu ta bỏ nhà đi tới vũ hội. Khát vọng có bạn tình của anh ta mãnh liệt hơn cái phép thôi miên của bà ấy. Nhưng mụ già đó quá hiểu sức mạnh của giới tính. (Bà tà chắc chắn đã đúc kết được kinh nghiệm này qua thời gian làm việc của mình). Bà ta qiải quyết nó rất thông minh, đem một cô gái xinh đẹp nhưng không một xu dính túi về nhà nuôi, khuyến khích con mình làm đám cưới với cô ta. Và vì thế tiện thể, bà ta có thêm một nô lệ khác.

Sarah lắc đầu.

- Tôi không nghĩ cô Lennox Boynton chịu làm một nô lệ của bà ta.

Gerard đồng tình.

- Không, cũng có thể là không đâu. Bởi vì cô ấy luôn tỏ ra là một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành. Bà Boynton đã đánh giá thấp cái sức mạnh ý chí và tính cách của cô ấy. Tuy vậy lúc đó, Nadine Boynton còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để đánh giá được đúng vị trí của mình. Còn bây giờ cô ấy hiểu ra nhưng cũng đã quá muộn.

- Ông có nghĩ là cô ấy đã từ bỏ mọi hy vọng không ?

Tiến sĩ Gerard lắc đầu hoài nghi.

- Nếu cô ấy có kế hoạch thì cũng chẳng có ai biết được đâu. Cô có nhận thấy có một vài khả năng nếu như ông Cope dính vào. Con người là loài động vật có bản năng tự nhiên là ghen tuông mà ghen tuông thì lại có một sức mạnh ghê gớm. Lennox Boynton vẫn còn có cơ hội thoát ra khỏi sự trì tuệ mà anh ta đang đắm chìm vào.

- Và ông nghĩ là  Sarah nói ; cố tình làm ra vẻ quan trọng và thành thạo, là tôi vẫn còn cơ hội với Raymond chứ gì ?

- Chính thế.

Sarah thở dài.

- Tôi nghĩ là tôi đã thử rồi. Ôi, dù sao thì cũng đã quá muộn. Và tôi… tôi không thích cái ý tưởng ấy nữa.

Gerard nhìn cô thích thú.

- Đó là bởi vì cô là người Anh ! Người Anh thường hay phức tạp hóa chuyện tình cảm. Họ cho rằng chuyện đó là « chẳng hay ho tí nào. ».

Phản ứng phẫn nộ của Sarah chảng có tác dụng gì đối với người đàn ông này.

- Vâng, vâng, tôi biết cô là một cô gái hiện đại. Rằng cô có thể nói « ở bất kỳ nơi công cộng nào những từ khó nghe nhất mà cô có thể tìm thấy trong tự điển. Rằng cô là một người có nghề nghiệp và hoàn toàn tự do ! Tout de même (tiếng Pháp : Tất cả cũng như nhau) – như nhau cả thôi, » tôi nhắc lại, tính cách con người cô cũng giống như tính cách của bà cô, của mẹ cô. Cô cũng chỉ là một cô gái người Anh hay thẽn thò cho dù cô chẳng bao giờ đỏ mặt !

- Tôi chưa bao giờ phải nghe những chuyện lố bịch như thế này !

Tiến sĩ Gerard vẫn tiếp tục. Một tia sáng láu lỉnh đang nhảy nhót trong đôi mắt vẫn bình thản của ông.

- Và điều đó càng làm cô thêm quyến rũ.

Lần này thì Sarah lặng thinh.

Đến đây thì tiến sĩ Gerard nâng mũ chào.

- Tôi phải đi đây – Ông nói trước khi cô kịp có thời gian nói toẹt ra những gì cô đang nghĩ trong đầu.

Và ông ta biến vào trong khách sạn.

 

Sarah chậm chạp theo chân ông.

Ở sân khách sạn, người ta đang tấp nập chuẩn bị mấy chiếc ô tô chất đầy va li đang chuẩn bị lăn bánh. Lennox, Nadine và ông Cope đang đứng ở phòng lớn trông coi việc sắp xếp hành lý. Một người phiên dịch to béo đang đứng nói chuyện với carol bằng một cái giọng khàn khàn không tài nào hiểu nổi.

Sarah đi ngang qua họ và đi vào bên trong khách sạn.

Bà Boynton, mình mặc một chiếc áo dầy đang ngồi trong chiếc ghế bành chờ khởi hành.

Nhìn mụ ta, một cảm giác khiếp sợ khó hiểu dâng lên trong Sarah.

Trước đây cô nhìn bà Boynton như một con người của tội lỗi, là hiện thân của sự độc ác chỉ có ở loài quỷ dữ.

Còn bây giờ, cô bỗng thấy bà ta như một người bệnh hoạn, bất lực. Sinh ra với một khát khao quyền lực, ước muốn được thống trị tất cả nhưng cuối cùng những gì mà bà ta đạt được chỉ là sự kìm hãm, sự độc đoán đối với con cái trong gia đình mà thôi ! Giá như các con bà ta có thể nhìn bà ta như cái cách mà Sarah đang nhìn nhỉ. Một con người đáng kinh bỉ, một mụ già ngu dốt, độc ác, bệnh hoạn và hay làm bộ làm tịch.

Với sự thôi thúc muốn được nói ra tất cả. Sarah tiến tới gấn bà ta.

- Tạm biệt bà Boynton – Cô nói. Hy vọng là chuyến đi của bà sẽ tốt đẹp.

Mụ già nhìn cô. Trong đôi mắt của bà ta, Sarah chỉ thấy có sự dữ dằn dộc ác.

- Bà đã rất muốn tỏ ra thô lỗ với tôi. Sarah nói.

( Mình có điên không ? Cô tự hỏi. cái gì đã thôi thúc mình nói thẳng ra thế nhỉ ?)

- Bà đã cố ngăn con trai và con gái mình làm bạn với tôi. Bà không nghĩ bà làm như thế thật ngớ ngẩn như trẻ con ư ? bà muốn mình phải là một con yêu tinh, nhưng thật ra bà biết bà chỉ là một kẻ bệnh hoạn và rất lố bịch. Nếu tôi mà là bà tôi sẽ từ bỏ hết tất cả những màn kịch dối trá đó. Bà sẽ căm ghét tôi vì tôi đã nói ra những chuyện này, nhưng tôi muốn nói những gì bà làm chỉ đúng có một phần thôi. Nhưng dù có là như thế, bà biết là bà vẫn sống vui vẻ được cơ mà. Thậm chí sẽ còn tốt hơn nữa nếu ta luôn tỏ ra thân thiện và tử tế. Tôi chắc chắn bà có thể làm được như thế nếu bà muốn.

 

Sarah ngừng lời.

Bà Boynton ngồi chết lặng trong cái tư thế bất động của bà ta. Cuối cùng, bà ta đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc, mồm hé mở … vẫn là im lặng, bà ta không nói một lời nào.

- Nói đi chứ, - Sarah giục giã. Nói đi ! Bà nói gì với tôi cũng không quan trọng. Nhưng hãy suy nghĩ về những gì tôi đã nói với bà.

Cuối cùng bà ta cũng mở mồm nói. Giọng nói yếu ớt, khàn khàn nhưng sắc lạnh. Đôi mắt rắn của bà ta nhìn chăm chằm, nhưng không nhìn Sarah mà nhìn qua vai cô, về phía trước. Những gì bà ta nói, dường như không phải dành cho Sarah, mà cho một người khác, một người quen.

- Ta chưa bao giờ quên được, - Bà ta nói – Hãy nhớ lấy, ta sẽ không bao giờ quên bất cứ điều gì. Ta không bao giờ bỏ qua một hành động, một cái tên, một khuôn mặt …

Những gì bà ta nói chẳng có ý nghĩa gì, nhưng sự thâm hiểm trong cách thể hiện của ta khiến Sarah bất giác phải lùi lại.

Bà ta bỗng nhiên phá lên cười - Tiếng cười của bà ta, không còn nghi ngờ gì nữa, thật kinh khủng.

Sarah nhúng vai.

- Bà là một mụ già khốn kiếp. Cô nói.

Rồi cô quay đi. Tới trứơc thang máy, cô gần như đụng phải Raymond Boynton. Bằng một sự thôi thúc không ngờ, cô nói nhanh.

- Tạm biệt. Tôi hy vọng là anh sẽ thích chuyến đi này. Có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Cô mỉm cười thân thiện với anh, rồi vội vã đi luôn.

Raymond đứng như trời trồng một lúc trước cửa thang máy. Bận rộn với những suy nghĩ dồn dập trong đầu khiến anh không nghe thấy tiếng một người đàn ông nhỏ bé nhưng có bộ râu rất rậm đang cố lách ra ngoài thang máy.

- Xin lỗi, cho tôi nhờ chút. – Ông ta nhắc đi nhắc lại.

Cuối cùng Raymond bừng tỉnh và bước sang bên cạnh.

- Xin lỗi, Raymond nói – Tôi … tôi đang mãi nghĩ.

Carol tiến về phía anh.

- Ray, anh đưa Jinny xuống nhé? Nó đang quay lại phòng một lúc. Chúng ta sắp đi rồi.

- Được rồi, anh sẽ nói với nó. Nó sẽ xuống ngay thôi.

Raymond bước vào thang máy.

 

Hercule Poirot đứng lại một lúc nhìn theo anh. Cập lông mày nhướn lên, đầu nghẹo sang một bên như thể ông đang chăm chú nghe cái gì đó.

Rồi ông ta gật gù như thể đã hiểu ra vấn đề. Khi đi qua phòng đợi của khách sạn, ông đưa mắt nhìn Carol đang đứng cạnh bà mẹ.

Ông vẫy người phục vụ đang đi qua

- Xin lỗi, những người đứng đằng kia tên là gì vậy?

-  Gia đình nhà bà Boynton, thưa ông; họ là người Mỹ.

- Cám ơn anh – Hercule Poirot nói.

 

Ở tầng 3, trên lối về phòng mình, tiến sĩ Gerard gặp Raymond và Ginevra đang đi ngang qua ra phía thang máy đang đợi. Khi họ chuẩn bị bước vào thang máy. Ginevra chợt nói:

- Đợi em một tí Ray, đợi em ở thang máy nhé.

Cô chạy ngược lại, khuất sau góc hành lang và đuổi kịp người đàn ông đang rảo bước.

- Xin ông làm ơn. Tôi có chuyện muốn nói.

Tiến sĩ Gerard nhìn cô gái sửng sốt. Cô tiến lên và nắm lấy tay ông.

- Họ đang đưa tôi đi! Họ định giết tôi … Tôi thực sự không thuộc về họ, ông biết mà. Tên thật của tôi không phải là Boynton …

Cô vội vã tiếp tục, những lời nói cứ thế tuôn ra và líu ríu vào nhau.

- Tôi tin ông mới nói bí mật này của tôi. Tôi là …tôi là người của hoàng gia, thật đấy! Tôi là người kế thừa ngai vàng. Vì thế mà …kẻ thù luôn ở xung quanh tôi. Họ cố đầu độc tôi … Bằng tất cả mọi thứ … Nếu như ông có thể giúp tôi … trốn thoát …

Cô gái bỏ dở câu nói khi nghe có tiếng bước chân.

- Jinny  …

Bằng một cử chỉ tự nhiên rất duyên dáng, cô gái đưa một ngón tay lên môi ra hiệu bí mật, và nhìn Gerard khẩn khoản. Cô chạy ngược lại.

- Em đến đây, Ray.

Tiến sĩ Gerard bước đi, ngạc nhiên không kể xiết. Ông chậm rãi lắc đầu; đôi lông mày hơi nhíu lại.