Nadine Boynton ngạc nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bắt nắng, đầy vẻ háo hức của một cô gái hoàn toàn xa lạ với mình.
- Vâng, chắc chắn rồi.
Nhưng khi vừa nói, bằng một thói quen hầu như vô thức, cô đưa ánh mắt lo lắng liếc về phía sau.
- Tôi là Sarah King, người lạ tiếp tục nói.
- Ồ, Vâng?
- Thưa cô Boynton, chuyện tôi định nói với cô sẽ là một chuyện rất kỳ lạ. Tối hôm qua tôi có nói chuyện rất lâu với em chồng cô.
Một bóng đen lướt nhanh qua khuôn mặt điềm tĩnh của Nadine.
- Cô nói chuyện với Ginevra sao.
- Không, không phải với Ginevra mà là với Carol
Bóng đen biến mất.
- Ồ, tôi hiểu rồi …là Carol.
Nadine Boynton tỏ ra hài lòng, nhưng vẫn còn rất ngạc nhiên.
- Cô làm thế nào mà nói chuyện được với cô ấy ?
Sarah nói :
- Cô ấy đến phòng của tôi, rất khuya.
Sarah nhìn thấy đôi lông mày đen như vẽ chì của Nadine hơi nhướn lên một chút trên chiếc trán trắng mịn màng của cô. Sarah nói tiếp, hơi chút hổ thẹn. Tôi hiểu chuyện này rất kỳ cục đối với cô.
- Không một chút nào, Nadine nói. Tôi rất mừng, thật đấy. Carol mà có bạn để nói chuyện thì thật là tốt.
- Chúng tôi … chúng tôi đã rất hiểu nhau. Sarah cố gắng chọn những từ ngữ thích hợp. Thực ra chúng tôi đã sắp xếp để có thể gặp lại nhau vào tối ngày hôm sau.
- Vâng, sao cơ ?
- Nhưng, Carol không đến.
- Cô ấy không đến ?
Giọng nói Nadine trở nên lạnh lùng và trầm hẳn xuống. Khuôn mặt cô suy tư và hiền từ của cô chẳng nói lên điều gì cho Sarah cả.
- Không, ngày hôm qua, khi cô ấy đi ngang qua sảnh, tôi đã cố nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy chẳng thèm trả lời. Cô ấy chỉ nhìn tôi có mỗi một lần, rồi vội vã bỏ đi.
- À ra thế.
Sarah ngừng lại. Cô cảm thấy khó có thể tiếp tục câu chuyện này. Nadine Boynton vội nói :
- Tôi … tôi rất lấy làm tiếc. Carol là một cô gái hay lo lắng.
Nadine lại im lặng. Sarah lấy hết can đảm rồi nói :
- Cô biết đấy, thưa cô Boynton. Tôi là bác sĩ. Tôi nghĩ …tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho em cô nếu như cô ấy không còn …không còn xa lánh với mọi người nữa.
Nadine Boynton chăm chú nhìn Sarah. Cô nói :
- Tôi biết, cô là một bác sĩ. Chính vì thế cô mới hiểu mọi chuyện.
- Cô hiểu ý tôi muốn nói gì rồi phải không ? Sarah sốt sắng.
Nadine cúi đầu xuống, cô vẫn còn đầy vẻ trầm tư.
- Tất nhiên là cô hoàn toàn đúng. Cô nói sau một lúc im lặng. Nhưng thật là khó quá. Mẹ chồng tôi không được khoẻ và bà có một thói quen mà tôi chỉ có thể nói gọn là không thích bất kỳ người ngoài nào xen vào cuộc sống của gia đình bà.
Sarah tức giận.
- Nhưng Carol là một cô gái đã trưởng thành.
Nadine Boynton lắc đầu.
- Ồ, chưa đâu, cô nói. Về mặt thể chất thì có thể đúng, nhưng còn về trí tuệ thì chưa. Nếu như cô đã nói chuyện với Carol thì hẳn cô phải để ý thấy điều đó. Nếu có chuyện gì khẩn cấp xảy ra thì cô ấy chỉ có thể xử sự như một đứa trẻ mà thôi.
- Thế cô có cho rằng đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cô ấy bị sợ hãi như thế không ? Cô có cho là cô ấy bị hoảng sợ không ?
- Tôi cho là có thể đấy cô King ạ. Mẹ chồng tôi cứ khăng khăng là Carol không có chuyện gì phải dính líu đến cô cả.
- Và Carol đã chịu thua ?
Nadine Boynton lặng lẽ nói :
- Thế cô có thể tưởng tượng ra điều gì khác nào?
Ánh mắt của hai người phụ nữ gặp nhau. Sarah nhận ra rằng, đằng sau cái mặt nạ xã giao kia, họ rất hiểu nhau. Nadine cũng cảm thấy điều tương tự. Nhưng rõ ràng là cô đã không được chuẩn bị trước khi nói đến những chuyện như thế này.
Sarah cảm thấy chán nản. Sau cái buổi tối hôm kia nói chuyện với Carol, cô đã nghĩ là mình đã giành được một nửa thắng lợi. Bằng những cuộc gặp gỡ bí mật như thế, cô có thể sẽ tạo ra ở Carol một tư tưởng nổi dậy, - Đúng, cả với Raymond cũng thế. (Hãy trung thực nào: có phải Raymond là người mà cô đã luôn nghĩ đến không?). Còn bây giờ, chỉ mới là vòng đấu đầu tiên mà cô đã bị thất bại ê chề bởi một mụ già mập ú, có đôi mắt diều hâu hau háu. Carol đã đầu hàng vô điều kiện mà không hề mảy may tranh đấu.
- Mọi chuyện đều sai trái! Sarah kêu lên.
Nadine không trả lời. Sự im lặng của cô, đối với Sarah, như một bàn tay lạnh giá đang chèn lên tim vậy. Cô nghĩ bụng : Người đàn bà này hiểu tõ sự vô vọng của tranh đấu hơn mình nhiều.Bởi vì cô ta phải sống với nó !
Cánh cửa cầu thang máy bật mở. Bà Boynton xuất hiện. Bà ta bám vào cây gậy bước đi và Raymond đứng bên cạnh dìu bà ta.
Sarah nhìn bà ta. Cô thấy ánh mắt của bà ta hết nhìn cô rồi tới Nadine. Cô đã chuẩn bị để đón nhận sự căm ghét, thậm chí là sự hận thù trong đôi mắt ấy, nhưng lại không chuẩn bị để đón nhận những gì mà cô nhìn thấy trong đôi mắt bà ta một thắng lợi lớn và một sự vui vẻ độc ác.
Sarah quay người bỏ đi. Nadine tiến lên phía trước và đưa tay đỡ bà Boynton cùng với Raymond.
- À con đây rồi, Nadine, người đàn bà ấy nói. Ta sẽ ngồi đây và nghỉ ngơi một chút trước khi đi.
Họ đặt bà ta ngồi vào cái ghế tựa cao. Nadine cúi xuống ngồi cạnh.
- Con vừa nói chuyện với ai thế, Nadine ?
- À cô King, mẹ ạ.
- À đúng rồi. Đó là cô gái hôm trước đã nói chuyện với Raymond. Raymond, sao con không đến nói chuyện với cô ta đi ? cô ta đang đứng ở cái bàn viết kia kìa.
Người đàn bà đó toét miệng mở một nụ cười hiểm độc khi bà ta nhìn Raymond. Khuôn mặt Raymond đỏ lững lên. Anh ta quay mặt đi và lẩm bẩm điều gì đó.
- Con nói gì vậy, con trai ?
- Con không muốn nói chuyện với cô ta.
- Không, ta không nghĩ thế. Con không nói chuyện với cô ta. Con không thể, cho dù thâm tâm con rất muốn.
Bà ta bật ho, một cơn ho dai dẳng.
- Ta rất thích chuyến đi này Nadine ạ, bà ta nói, Ta sẽ không bỏ lỡ nó vì bất lỳ lý do nào đâu.
- Sao ạ ?
Giọng nói của Nadine trống rỗng.
- Ray.( Tên gọi tắt của Raymond)
- Vâng, thưa mẹ ?
- Đi lấy cho mẹ một tờ giấy. Cái bàn ở góc kia kìa.
Raymond tuân lệnh bước đi. Nadine ngẩng đầu lên. Cô nhìn, nhưng không phải là nhìn chàng trai mà nhìn người đàn bà đó. Bà Boynton đang cúi mình về phía trước, hai cánh mũi bà ta nở ra vì thích thú. Ray đi ngang qua Sarah. Cô ngẩng lên, một tia hy vọng bừng lên trên khuôn mặt cô. Nhưng nó lại tắt ngóm ngay khi Raymond đi qua không nhìn cô, lấy vài tờ giấy trên bàn rồi quay về chỗ cũ.
Khi anh quay lại, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, còn khuôn mặt thì trở nên trắng bệch.
Rất khẽ khàng, bà Boynton lẩm bẩm:
- À … Khi bà ta nhìn khuôn mặt của con trai mình.
Bỗng bà ta nhận thấy ánh mắt của Nadine đang xóay vào mình. Một vẻ gì đó trong đôi mắt ấy khiến bà bỗng nổi cáu :
- Ông Cope đi đâu sáng nay nhỉ ? bà ta hỏi.
Nadine lại cụp mắt xuống. Cô trả lời bà ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cảm.
- Con không rõ. Con chưa gặp ông ấy.
- Ta thích ông ấy, bà Boynton nói. Ta rất thích ông ấy. Chúng ta phải đối xử tốt với ông ấy. Con thích thế chứ Nadine ?
- Vâng, thưa mẹ. Nadine trả lời. Con cũng rất quý ông ấy.
- Thế Lennox sao vậy? Nó có vẻ uể oải và không muốn nói chuyện. Giữa con và nó không xảy ra chuyện gì chứ?
- Ồ, không thưa mẹ. Tại sao lại phải có chuyện gì?
- Ta cứ lo như thế. Các cặp vợ chồng thưòng hay nói như thế. Có lẽ con và nó sẽ hạnh phúc hơn nếu được sống riêng phải không ?
Nadine không trả lời :
- Thế nào, con thấy sao về ý kiến đó ? Nó có gợi cho con ý tưởng gì không ?
Nadine lắc đầu. Cô nó, hơi mỉm cười :
- Con không cho đó là một ý kiến hay đối với mẹ đây.
Mí mắt bà Boynton hấp háy. Bà ta nói giọng sắc lẹm và chua chát.
- Con luôn chống đối lại ta, Nadine.
Người phụ nữ trẻ bình thản trả lời :
- Con rất tiếc vì mẹ lại nghĩ thế.
Bàn tay bà Boynton siết chặt cây gậy hơn nữa. Khuôn mặt bà ta trở nên tím tái hơn bao giờ hết.
Bà ta hạ giọng nói :
- Ta quên thuốc rồi. Đi lấy nó cho ta, Nadine.
- Vâng.
Nadine đứng dậy và đi qua phòng đợi ra thang máy. Bà Boynton nhìn theo cô. Raymond thì vẫn ngồi im lìm trên ghế, đôi mắt anh mơ màng trong một nỗi buồn khổ, sầu não.
Nadine đi lên gác và đi dọc theo hành lang. Cô đi vào phòng khách của tầng nhà đó.
- Chào em Nadine.
- Em lên để lấy thuốc cho mẹ. Mẹ quên ở đây.
Cô đi tới giường ngủ của bà Boynton. Lấy từ trên giá rửa mặt xuống một cái lọ nhỏ, cô cẩn thận đổ một liều thuốc vào một cái cốc thủy tinh rồi đổ đầy nước vào. Khi đi ngang qua phòng khách, cô dừng lại:
-
Phải mất một lúc mới nghe thấy
- Anh xin lỗi. Cái gì vậy?
Nadine Boynton cẩn thận đặt cái cốc xuống bàn. Rồi cô đi về phía anh ta và đứng lại.
-
- Vâng, em muốn được ra ngoài với anh, được đi dưới ánh nắng mặt trời, đuợc tận hưởng cuộc đời này và sống, chỉ hai chúng ta với nhau thôi.
- Nadine, em yêu của anh, chúng ta sẽ lại được tắm mình trong ánh nắng mặt trời sao ?
- Vâng, chúng ta sẽ như vậy. Chúng ta hãy đi đi, đi tới một nơi khác.
- Nhưng chúng ta đi như thế nào đây ? cả anh và em chẳng ai có tiền.
- Chúng ta sẽ kiếm tiền.
- Chúng ta làm thế nào ? Chúng ta có thể làm được gì ? Anh chẳng có nghề nghỗng gì cả. Còn trên đời này có hàng nghìn đàn ông, họ có nghề, họ được học hành tử tế mà còn bị thất nghiệp nữa là chúng ta. Chúng ta chẳng thể kiếm được việc làm đâu.
- Em sẽ đi kiếm tiền cho cả anh và em.
- Ôi em bé bỏng của anh, ngay cả em cũng còn chưa học xong nữa là. Thật là vô vọng – không thể làm gì được.
- Không, cái đáng thất vọng là không thể làm gì khác được chính là cuộc sống của chúng ta hiện nay đây này.
- Em chẳng hiểu những gì em đang nói cả. Mẹ đối xử rất tốt với chúng ta. Mẹ đã cho chúng ta tiện nghi và sự sung sướng.
- Chỉ trừ có tự do là không có mà thôi. Lennox, hãy cố lên anh. Hãy đi với em, ngay ngày hôm nay.
- Nadine, anh nghĩ là em điên rồi.
- Không, tôi không điên. Tôi không có điên chút nào cả. Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi muốn sống cuộc sống của chính mình, với anh, trong ánh nắng mặt trời chứ không phải bị kìm hãm dưới cái bóng của một mụ già, một tên bạo chúa, kẻ rất sung sướng khi thấy anh bất hạnh.
- Mẹ chỉ hơi độc đoán tí chút thôi.
- Mẹ anh bị điên !Bà ta bị điên nặng !
Lennox nhẹ nnhàng :
- Điều đó không đúng. Bà ấy có cái đầu thông minh rất biết làm ăn.
- Điều đó có thể đúng.
- Và em phải thừa nhận rằng, Nadine ạ, bà ấy không thể sống đời được. Bà ấy đã hơn 60 tuổi và đang ở trong tình trạng sức khoẻ rất tệ. Sau khi bà ấy chết, tiền của cha anh sẽ được đem chia đều cho mỗi chúng ta. Em có nhớ là bà ấy đã đọc trong di chúc không ?
- Tới khi bà ta chết, Nadine nói : Thì lúc đó đã quá muộn rồi.
- Quá muộn rồi ?
- Quá muộn để có hạnh phúc.
Lennox lẩm bẩm : « Quá muộn để có hạnh phúc ». Anh ta bỗng rùng mình. Nadine tiến lại gần anh ta hơn. Cô đặt tay lên vai anh.
- Lennox, em yêu anh cho dù giữa em và mẹ anh luôn có sự va chạm. Anh đứng về phía em chứ !
- Thế thì hãy theo những yêu cầu của em đi.
- Điều đó là không thể được !
- Không, điều đó là có thể. Anh nghĩ đi, Lennox, chúng ta sẽ có con …
- Mẹ rất muốn chúng mình có con. Mẹ đã nói thế mà.
- Em biết, nhưng em sẽ không để cho các con của em phải sống trong cái thế giới mà anh đã lớn lên đâu. Mẹ anh có thể chi phối anh, nhưng bà ta không có quyền chi phối em.
Lennox lại lẩm bẩm :
- Đôi khi em làm mẹ nổi giận, Nadine ạ. Điều đó chẳng khôn ngoan tí nào.
- Bà ấy chỉ nổi giận khi nào bà ấy biết được rằng bà ta không thể chỉ bảo em cũng như không thể chi phối những suy nghĩ của em được.
- Anh biết, em luôn tỏ ra lịch sự và nhẹ nhàng với bà ấy. Em thật tuyệt vời. Em cũng rất tốt với anh. Em luôn luôn như thế. Khi em nói em đồng ý lấy anh, anh hầu như không thể tin được chuyện đó là sự thật vậy.
Nadine lặng lẽ nói :
- Em đã thật sai lầm khi nhận lấy anh.
Lennox tuyệt vọng :
- Đúng, em đã sai lầm.
- Anh không hiểu ý em. Em muốn nói rằng giá như lúc đó em bỏ đi và yêu cầu anh đi cùng, thì có lẽ anh đã làm theo. Đúng, em tin là anh sẽ làm theo … Lúc đó, em đã không đủ thông minh để hiểu được mẹ anh và những gì bà ta muốn.
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Dù sao thì anh cũng vẫn từ chối đi sao? Thôi được, em không ép anh đâu. Nhưng em hoàn toàn tự do bỏ đi! Em nghĩ là … em nghĩ em sẽ đi …
- Nhưng … nhưng, em không thể làm thế được …Mẹ …mẹ sẽ không bao giờ nghe đâu.
- Bà ta không thể ngăn nổi em.
- Em không có tiền.
- Em sẽ đi làm ra tiền, em sẽ đi vay, đi ăn xin, thậm chí là đi ăn trộm cũng được. Anh hãy hiểu
- Nadine, anh xin em, đừng bỏ anh … đừng bỏ anh, Nadine …
Cô nhìn anh chăm chú, yên lặng với vẻ khó tả.
- Xin đừng bỏ anh, Nadine.
Anh ta nói như một đứa trẻ. Cô quay đầu đi để anh ta không nhìn thấy được nỗi đau trong mắt cô.
Cô quỳ xuống cạnh anh ta.
- Thế thì hãy đi với em. Hãy đi với em đi anh! Anh có thể làm thế được. Thực đấy, anh có thể, chỉ cần anh muốn thôi mà!
Anh co rúm người lại.
- Tôi không thể! Tôi không thể! Tôi không có …Chúa cứu con với. Con không có đủ can đảm …