Minh Thù và Thư Lâm tiếp lời rồi tự mình đếm số người. Trên màn ảnh đầy các tia sáng kỹ năng như bão táp mưa sa, không kịp tạo mới thi thể nằm xuống.
Thư Lâm cẩn thận đi tới, làm ra vẻ mới thấy rõ ID của cô: “Cô... cô là Lan Chỉ?”
Minh Thù chính là một sát thủ tuyệt tình xinh đẹp khiến người chơi chết không nhắm mắt.
“Đại thần, ta là Thư Lâm đây.” Thư Lâm ở bên cạnh không ngừng kích động.
“Không đúng không đúng, ta là Tây Tử Lâm, đại thần, ta muốn bái ngươi làm thầy.”
Minh Thù cũng không rảnh để ý Tây Tử Lâm đang vô cùng kinh ngạc, che miệng cười: “Bây giờ các nam sinh trẻ đều thích làm cao thủ giả gái?”
Cao thủ giả gái…
Cô mới là cao thủ giả gái!
Ông đây mà thèm làm cao thủ giả gái à!
Hắn đâu còn cách nào, lúc tới đây đã nhận nhân vật này, hắn cũng muốn đổi! Nhưng thay đổi sẽ phá vỡ luật chơi, một chút thể diện cũng không còn.
Điều này không giống như lúc hắn quấy nhiễu hệ thống, khi ấy còn có không gian thao tác nhưng mà nhân vật Tây Tử Lâm không hề có không gian thao tác.
“Tôi... nói là lỡ tay cô tin không?” Thư Lâm tội nghiệp nói:
“Tôi mới chơi lần đầu tiên nên không hiểu nhiều.”
“Không phải anh nói vốn không phải do anh sao?”
“…Tôi, là tôi mua, ai mà biết bị gạt chứ.” Đúng là hù chết người ta.
“A.” Trẫm tin ngươi không ngay thẳng.
Thư Lâm cảm thấy tuyệt vọng.
Bầu không khí có chút cứng nhắc, Thư Lâm thấy bên cạnh còn có một cái laptop, không biết dùng làm gì, cậu dò xét hỏi: “Đại thần, tôi có thể dùng cái laptop kia không?”
Minh Thù không ngẩng đầu: “Không thể.”
Thư Lâm: “…”
Thật vô tình.
Đối mặt với một người đáng yêu như cậu lại ngang nhiên cự tuyệt.
Thư Lâm chỉ có thể nhìn Minh Thù chơi, trong phòng khách ngoại trừ âm nhạc phát ra từ game thì không còn âm thanh nào khác.
Đồng hồ nhút nhích từng chút, không biết từ khi nào trời đã khuya.
Cậu trai trẻ nằm bên cạnh chẳng biết đã ngủ từ lúc nào, cậu nằm nửa người cuộn rút trên ghế sofa, mái tóc mềm mại xõa trước trán che đi nửa con mắt.
Minh Thù tắt âm thanh máy vi tính, tiếp tục chơi game.
Mấy phút sau, cô có chút nhức đầu nên để máy vi tính đó rồi đi vào phòng ngủ. Một lát sau cô cầm cái chăn đi ra, tùy ý ném trên người cậu trai trẻ.
“Phiền chết đi được.”
Minh Thù thấp giọng nói rồi trở về trên ghế sofa tiếp tục chơi game.
-
[Thế giới] Khô Lâu: Dù sao đi nữa hiện tại mọi người đều có chung mục tiêu, nội bộ đừng lục đục nữa.
[Thế giới] Quỷ Quỷ Tụy Tụy: Vô lý, nếu không phải là các bạn hại chúng tôi, chúng tôi đứng cùng trận doanh với các bạn sao? Đây là game quỷ gì chứ, còn bắt buộc khóa.
[Thế giới] Phong Cốt: Ta cảm thấy rất hay, chí ít so với những game mãi mãi không biết thay đổi vẫn thú vị hơn.
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Mọi người không phục cũng chỉ có thể im lặng, hiện tại giết ta thì các người sẽ bị trừ điểm.
Bắt đầu từ địa cung, người chơi có thể liên tục được tích điểm, hiện tại cô giết một người chơi, biến thành trận doanh của mình nghĩa là có thể được tích điểm. Đêm qua mới thay đổi nội dung, cô tích nhiều đến nỗi xuất được một bảng điểm, chỉ là hiện tại không biết tích điểm để làm gì.
Mấy ngày nay Minh Thù giết không ít người chơi đã tạo ra được chút quy mô.
Trong khi bên kia Nhan Như Mộng cùng Vạn Lý Truy Phong cầm đầu thiết lập liên minh.
Hiện tại, bọn họ cũng biết Minh Thù giết người chơi là vì làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ của bọn họ vẫn không thay đổi, đây là hình thức ban đầu của trận doanh chiến.
[Thế giới] Trường An Minh: Mọi người chú ý, không nên tới gần Tử Kim Sơn và Tích Thủy Uyên, bên đó có rất nhiều kẻ địch.
[Thế giới] Ly Ca: Các bác tới chơi đi nè, không cần phải sợ, chúng ta sẽ không ăn các người đâu.
[Thế giới] Nhiễm Nhiễm: Gia nhập cùng với chúng ta sẽ rất may mắn đấy.
[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Ta muốn đến Tử Kim Sơn để được cao thủ giết một lần, như vậy có vẻ bọn họ bên kia sẽ chơi vui hơn nhỉ.
[Thế giới] Trường An Minh: Gần đây Tiêu Tịch đại thần không ở đây. Nếu như có Tiêu Tịch đại thần, chúng ta chắc chắn sẽ không bị động như hiện tại thế này.
[Thế giới] Bạch Ngọc Công Tử: Dường như không có Tiêu Tịch cái game này chơi không nổi nữa.
[Thế giới] Hoa Tiên Tử: Đại thần đừng tức giận, ngươi là đẹp trai nhất.
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Nhan Như Mộng, đánh một trận không?
Trên thế giới đột nhiên tĩnh lặng.
Sáng sớm, vừa ngoi lên liền thấy cao thủ Lan Chỉ muốn đánh người.
Thật là đáng sợ.
[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Lan Chỉ ngươi bớt soi mói đi, ngươi có bản lĩnh đừng đợi ở Tử Kim Sơn!
Gần Tử Kim Sơn đều là người chơi, Minh Thù đợi ở trong cùng, bọn họ căn bản không làm gì được cô.
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Làm ơn, chúng ta bây giờ đang đối lập. Ta không bới lông tìm vết, chẳng lẽ muốn ăn điểm tâm, cùng tâm sự quốc gia đại sự sao?
Cục diện này trẫm rất vui.
[Thế giới] Nhan Như Mộng: Truy Phong, đừng khua môi múa mép với cô ta.
[Thế giới] Nhan Như Mộng: Lan Chỉ, chúng ta bây giờ là hai phe cánh, hãy chờ xem lần này ai sẽ thắng.
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi muốn đánh cược với ta không?
[Thế giới] Nhan Như Mộng: Ngươi không dám sao?
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Như vậy không có ý nghĩa gì, chúng ta vẫn là nên đánh một trận.
[Thế giới]…
Đánh trận, hay đấy?
[Thế giới] Nhan Như Mộng: Ngươi không dám?
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ta sợ ngươi thua khóc nhè.
Gần đây Tiêu Cảnh Hàn rất ít online, mỗi lần online đều ở cùng một chỗ với Cố Tiểu Thố, Hộ Hoa Linh cũng lâu rồi không xuất hiện, nghe Khô Lâu nói là đã đi công tác.
Cho nên tại thời điểm Minh Thù gây rối với Liễu Nhan, tình cảm của Cố Tiểu Thố và Tiêu Cảnh Hàn càng tiến triển thuận lợi.
Gần đây, Liễu Nhan dường như sống không yên.
Biết cô ta sống không yên, Minh Thù cảm thấy rất phấn khởi.
[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Đến lúc đó không biết ai sẽ là người khóc nhè đây, Lan Chỉ là nam nhi, đừng nói khích.
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi mới là nam nhi, ngươi không phải khích, ngươi có giỏi thì tới giết ta đi.
Trẫm vốn cũng không phải là nam nhi, khích hay không khích không quan trọng.
Thư Lâm thức dậy thấy trên thế giới toàn là mắng chửi. Trên ghế sofa, cô ôm trán nhếch môi, không biết đang suy nghĩ gì.
Cậu nhìn cái chăn trên người, tỏ ra đắc ý. Ông đây đáng yêu như vậy sao cô không thích chứ
“Cô…” Thư Lâm hồi phục lại tâm tình.
“Đêm qua cô không ngủ?”
“Tôi sợ anh trộm đồ của tôi.” Minh Thù phảng phất nghe động tĩnh, cậu vừa dứt tiếng nói, cô liền đáp lời.
“…”
Ông đây là loại người như vậy sao?
Những món đồ này của cô đáng giá mấy đồng tiền.
“Hiện tại anh có thể rời khỏi nơi này, không tiễn.” Minh Thù hất cầm đuổi người, không khác gì với hôm qua.
Ban ngày, Thư Lâm tìm không ra lý do để ở lại. Cậu xếp chăn lại, từ từ đi ra ngoài.
“Đêm qua cám ơn cô, lần trước chúng ta thật có duyên, lần sau tôi mời đại thần ăn cái gì nha?”
Lúc đến cạnh cửa, cậu đột nhiên nhìn Minh Thù đầy mong đợi.
“Cút nhanh.”
“Cứ quyết định như vậy đi đại thần, gặp nhau trong game.” Thư Lâm tự mình quyết định, mở cửa phòng rồi nhanh chóng rời đi, sợ Minh Thù sẽ từ chối.
“Ai nói với anh tôi đồng ý, ngốc à?”
Minh Thù nói thầm một tiếng rồi tiếp tục xem kênh thế giới, giúp Liễu Nhan chửi mắng người chơi.
Hiện tại Trường An Minh đã là thiên hạ của Liễu Nhan sao?
Tiêu Cảnh Hàn yêu đương đến mức tàn hết sự nghiệp?
Lầm người rồi!
Không được!
Phải tăng giá trị thù hận của tiểu yêu tinh kia.