Minh Thù bảo Hài Hòa Hiệu giúp sửa camera một chút trước mặt giá trị thù hận, Hài Hòa Hiệu vốn sẽ không từ chối. Nhưng nếu bản thân cô muốn làm gì, Hài Hòa Hiệu tuyệt đối không hỗ trợ.
Nó còn đặc biệt nói rõ, mình là một Hài Hòa Hiệu có đạo đức.
Trước mặt giá trị thù hận, đạo đức gì đó đều là cặn bã.
Cảnh sát tìm tới Minh Thù, Minh Thù tay chân nhỏ nhắn, nụ cười hiền hòa, bộ dáng hiền lành dịu dàng, nhìn thế nào cũng không giống một cô gái biết đánh người.
Cảnh sát không có chứng cứ cho dù Liễu Nhan nhất nhất nói là do cô làm, cuối cùng Minh Thù cũng chẳng sao cả.
Có điều chuyện trong thang máy thực sự rất kỳ quái, Liễu Nhan không thể đánh mình thành như vậy được chứ?
Thế là không biết xảy ra chuyện gì, tòa nhà của bọn họ liền đồn thổi chuyện ma quỷ.
Minh Thù vừa bước vào thang máy, một bóng dáng nhanh chóng chạy ra, hắn thở hổn hển nhìn Minh Thù cười cười.
Thư Lâm cúi người ép Minh Thù tầng dưới, cậu ta liếc Minh Thù một cái: "Chuyện đó, cô tin chuyện ma quỷ là thật sao?"
Hai tay Minh Thù đỡ trước ngực, nhìn hắn cười: "Ma ở với anh."
Thư Lâm giống như phát lạnh toàn thân, nhanh chóng nhìn quanh thang máy, theo bản năng dựa vào phía Minh Thù, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi: "Cô đừng làm tôi sợ, tôi… Tôi sợ."
"Anh sợ ma?"
Thư Lâm gật đầu.
Minh Thù nở nụ cười, bắt đầu mở miệng nói bậy: "Đằng sau anh có một con đang đứng, trên mặt đất toàn là máu, lưỡi rất dài đã vươn đến cổ anh, anh có thấy lạnh không? Lành lạnh, nó đã vồ lên người anh…"
"Á!"
Thư Lâm đột nhiên hét một tiếng thật to, cả người rúc vào Minh Thù cơ thể run lẩy bẩy.
"Cô đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Dường như hắn không ngừng lặp đi lặp lại âm thanh khẩn cầu.
"Đi ra!"
"Không muốn, tôi sợ!" Giọng nói của Thư Lâm run run, ôm Minh Thù càng chặt hơn.
Thực ra trong lòng thì hỡ hững, khỉ chứ, lão tử mà sợ ma? Năm đó khi lão tử biến thành ma, còn chẳng biết ngươi ở nơi nào!
"Tôi lừa anh đấy, buông ra cho tôi."
"Không muốn, có ma!" Muốn bảo lão tử buông ra, không có cửa đâu, đây chính là chiêu lừa gạt lão tử!
Minh Thù cạn lời, lẽ nào điểm chú ý của hắn không phải là lừa cô sao? Nữ chính trong tiểu thuyết là bị nam chính lừa, lập tức báo thù thẳng tay, lẽ nào trẫm đã xem phiên bản giả?
"Anh có phải đàn ông không đấy?" Minh Thù hất cánh tay hắn.
Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, đáng thương nói: "Tôi là một bé trai, không phải đàn ông."
Nói câu đấy rất hùng hồn.
Minh Thù cũng phục hắn không biết xấu hổ.
Hơi thở của hắn phả vào cổ Minh Thù, mang theo nhiệt độ nóng hổi.
"Cô làm tôi đau." Thiếu niên có vẻ hơi đau, nhíu mày, trong đôi mắt tràn đầy sương mờ, trực tiếp tỏ ra vẻ ấm ức.
Nụ cười của Minh Thù càng rực rỡ: "Còn muốn đau hơn sao, muốn thử không?"
Thiếu niên lắc đầu, khóe mắt phiếm hồng, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt: "Đau…"
Minh Thù cũng không thương hoa tiếc ngọc, khi thang máy mở ra trực tiếp đẩy người ra, tiện thể đạp một cước.
Cửa thang máy khép lại, Thư Lâm ôm chân nhỏ bị đá đến tê dại, vẻ ấm ức mong manh trên mặt đã biến mất, chỉ còn nghiến răng nghiến lợi.
Khỉ chứ, ta đáng yêu như vậy mà cũng ra tay được.
Tên thần kinh này nhất định là thiếu tình yêu.
Lão tử đáng yêu như vậy, thích một chút thì chết à!
Mắt mù.
Phải chữa.
Thư Lâm giận dữ về phòng, hắn ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại lên bắt đầu đặt hàng online.
Hàng online được đưa tới, Thư Lâm thay một bộ quần áo đi về phía gương, điều chỉnh biểu cảm trên mặt, mỏng manh, hắn là kiểu thiếu niên mỏng manh đáng yêu, biết tỏa sáng.
Lão tử hẳn là nên lắp cái đèn trên người, sáng đến mù mắt tên thần kinh kia!
Thư Lâm hất đầu một cái tiếp tục tẩy não, sau đó tâm tình vẫn như cũ, chửi thề đi lên lầu.
Hắn gõ cửa đến mức tưởng hỏng luôn, thì người ở bên trong mới chậm rãi ra mở cửa.
"Gõ lâu như vậy cũng không có ai mở cửa, anh không biết chủ nhân bên trong không muốn mở cửa cho anh sao?"
Minh Thù dừng một chút, có lẽ thấy rõ người bên ngoài, ghét bỏ cười: "Anh đến làm gì, nhà tôi không bị rò rỉ nước."
Thư Lâm nắm chặt cái hộp mua online, biểu cảm vẫn mỏng manh như cũ: "Tôi sợ… Có thể ở chỗ của cô không? Tôi cũng không quen những người khác, tôi rất yên tĩnh. Tôi… Tôi mời cô ăn."
Ăn…
Minh Thù nhìn cái hộp trong tay hắn, ánh mắt khẽ sáng lên, cô đã ngửi được mùi thơm, tuy vừa mới ăn xong… Nhưng vẫn rất muốn ăn.
"Vào đi."
Thư Lâm như trút được gánh nặng, thả lỏng vào cửa đổi giày, trong nhà Minh Thù không có nhiều giày, hắn không thể làm gì khác hơn là đi chân trần vào.
Lần trước tới, hắn trực tiếp đi vào nhà bếp và nhà vệ sinh, bây giờ đi vào Thư Lâm mới nhìn rõ nơi này, bài trí ở đây có hơi khác với của hắn ở bên dưới.
Phòng khách thay đổi không ít, lắp đặt thiết bị đơn giản rộng rãi, trên ghế sô pha để một chiếc laptop, phía trên chiếu phim không có tiếng, nam nữ chính dường như trải qua sống chết, ôm hôn đến quên trời đất tại chỗ.
Bên cạnh laptop là đồ ăn vặt, trên bàn bỏ rất nhiều, nhìn rất loạn nhưng cũng không bẩn lắm. Trong không khí có mùi hơi giống mùi bơ, lại hơi giống mùi kẹo, rất thơm ngọt.
Thư Lâm đến trước bàn ăn, thu dọn đồ đạc ngổn ngang trên đó, lấy cái hộp mua trên mạng ra.
"Không biết cô có thích không."
Minh Thù bưng một chén nước đi ra từ phòng bếp, kéo ghế ngồi xuống: "Tôi không kén ăn."
"Ồ."
Thư Lâm đưa đũa cho cô, từ từ ngồi xuống đối diện.
Lúc ăn cơm Minh Thù không nói gì, chuyên chú ăn, mấy lần định mở miệng nhưng cuối cùng đều dừng lại.
"Khi nào thì cô ngủ?"
Thư Lâm cắn đũa, bộ dáng nhẫn nhịn lại tủi thân: "Tôi có thể đợi lúc cô ngủ rồi mới đi không?"
Minh Thù liếc hắn: "Tại sao anh không nói anh muốn chuyển đến ở cùng tôi?"
Thư Lâm: "…" Lão tử đúng là muốn, nhưng ngươi lại chả đánh chết ta à!
"Tôi sắp ngủ rồi, bây giờ anh có thể đi."
Minh Thù ăn xong bắt đầu qua cầu rút ván, chỉ vào cửa đuổi người.
"Hả?" Thư Lâm vô cùng kinh ngạc: "Nhưng vẫn còn sớm thế này."
Minh Thù mỉm cười: "Tôi ngủ sớm."
"…" Cô mà ngủ sớm, người nửa đêm vẫn còn chơi game là ma sao?
"Có thể không đi không? Thực sự tôi rất sợ…"
Thư Lâm lấy ra kỹ xảo toàn thân: "Tầng của tôi chỉ có mình tôi, một nhà nữa thì không có người ở, tôi đợi thêm lát nữa."
Minh Thù cười đến xấu xa: "Đâu liên quan gì tới tôi?"
"Xin cô đấy." Thiếu niên chắp hai tay, thiết tha khẩn cầu.
Minh Thù đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Thư Lâm cũng không biết cô đồng ý hay là không đồng ý. Thấy cô đến ghế sô pha bắt đầu ôm laptop chơi, lúc này hắn mới bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn.
"Cô cũng chơi trò này à?"
Thư Lâm nằm trên sô pha, nhìn màn hình laptop của Minh Thù: "Tôi cũng chơi."
"Ừ."
Thư Lâm: "…"
Không phải cô nên hỏi ID của tôi là gì sao?
Đây là phản ứng gì chứ!
Đạo diễn, phản đối cô ta không theo kịch bản đi, có thể đổi một phản diện khác không?
Minh Thù không động đậy, Thư Lâm chỉ có thể tự hỏi: "ID của cô là gì, nếu quen, chúng ta có thể chơi cùng nhau."
Minh Thù ngước mặt, cười như không cười nhìn hắn.