Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1397: Tinh linh thị chủ (10)

Phương Khê vừa định động, sợi xích màu đen xuyên qua không khí quấn lấy cánh tay hắn.

Xiềng xích hung hăng kéo hắn qua bên cạnh một cái.

Thân thể Phương Khê tạm thời mất đi cân bằng sau đó trượt ra một khoảng cách.

Hắn đưa tay chặt đứt xiềng xích, tay áo tung bay trong không trung, ma pháp sư hắc ám đang tập kích hắn đột nhiên bị lực lượng vô hình đánh bay.

Phương Khê không dây dưa, trực tiếp cong người đuổi theo nam tử chạy mất kia.

Nam tử chạy về phía Minh Thù bên kia, Phương Khê đuổi theo vừa hay nhìn thấy nam tử trốn ra sau lưng Minh Thù.

Thiếu nữ mặc áo bào màu đen nở một nụ cười thản nhiên.

Mang theo ma pháp công kích ác liệt ùn ùn đánh tới.

Đáy lòng Phương Khê lại giật mình.

Thuấn phát... Lại không chỉ là một ma pháp.

Lúc trước thần điện coi trọng cô quả nhiên không phải không có nguyên nhân.

Thiên phú của cô... Nếu cô không phải ma pháp sư hắc ám, sợ rằng sẽ trở thành một người nổi bật trong thần điện.

Phương Khê cùng Minh Thù chính diện đối mặt.

Hắn phát hiện lực lượng ma pháp của người đối diện cũng không phải là đặc biệt mạnh.

Nhưng công kích của cô lại vượt quá cấp bậc lực lượng mà cô nên có.

Phương Khê cảm thấy cứ tiếp tục như thế có khả năng mình sẽ thua.

Cho nên một kích sau hắn liền nhanh chóng lui ra, bàn tay kết ấn, trong không khí xuất hiện một đầu lôi điện như tiểu xà rong ruổi, sau đó lại nhanh chóng lớn mạnh, thời điểm đến trước mặt Minh Thù đã to bằng cánh tay.

Lôi điện từ không trung đánh xuống, phân thành vô số đầu lôi điện nhỏ bao vây Minh Thù ở bên trong.

Dưới chân Minh Thù xoay chuyển nửa vòng, vừa rồi Phương Khê sử dụng không phải ma pháp hệ lôi, hắn là ma pháp sư song hệ?

"Lôi Quang Kiếm!"

Phương Khê quát lớn một tiếng, những lôi điện nhỏ kia bá một cái biến thành lưỡi kiếm bay về phía Minh Thù, một đầu bén nhọn nhắm thẳng vào cô.

"Cẩn thận!"

Nương theo tiếng hét lo lắng của Liên Tuế, Lôi Quang Kiếm cũng đã động.

Vô số Lôi Quang Kiếm nghiền ép về phía cô, bị đâm xuống như vậy, đoán chừng trên người cũng không còn chỗ nào tốt.

Minh Thù mở lòng bàn tay ra, một đoàn ma pháp hắc ám bị cô ném ra, thân thể cô nhảy một cái giẫm lên đoàn ma pháp hắc ám kia, tại thời điểm trước khi đoàn Lôi Quang Kiếm giáng xuống đã nhảy ra ngoài.

Cô nhanh đến mức cơ hồ không để cho người ta thấy rõ động tác của cô.

Đám người chỉ thấy có vật gì lóe lên, trong vòng vây của Lôi Quang Kiếm đã không còn tung tích của cô.

Thời điểm Minh Thù nhảy lên không trung, một đoàn ma pháp cũng đập xuống phía dưới.

Ma pháp hắc ám cùng Lôi Quang Kiếm va chạm.

Tiếng phá hủy đùng đùng vang vọng toàn bộ Thiên Địa.

Minh Thù bị chấn động hất bay rơi ra mười mấy mét.

Bên kia Phương Khê giật mình đã hiện ra trên mặt.

Làm sao có thể...

Tốc độ của cô sao lại nhanh như vậy?

Cái này nhìn như thời gian rất dài, bất quá trên thực tế cũng chỉ vài giây.

Phương Khê cũng không dám hứa chắc mình có thể có tốc độ nhanh như vậy.

Ngay tại thời điểm hắn không thể tin được, tiếng xé gió từ khía cạnh vang lên, hắn theo bản năng quay người dùng ma pháp ngưng tụ thành tấm chắn trước mặt.

Minh Thù dùng gậy đánh vào khiên, sau đó rung một cái.

"Phản ứng còn rất nhanh."

Phương Khê dùng sức hất Minh Thù ra, đáy mắt lộ ra mấy phần cổ quái tìm tòi nghiên cứu: "Ngươi cũng nên cho ta lau mắt mà nhìn."

"Quá khen quá khen, ta sẽ để ngươi càng lau mắt mà nhìn."

"..."

Cây gậy lần nữa vung tới.

Phương Khê một bên cản một bên phản kích.

Sử dụng ma pháp giao chiến ở khoảng cách gần như vậy, Phương Khê tựa hồ có chút không thuần thục, bất quá so với người bình thường, tố chất thân thể của Phương Khê tốt hơn nhiều.

Minh Thù chuyên chọn chỗ yếu của hắn mà đánh.

Cây gậy đang đánh dần dần trở nên vô hình.

Nhanh đến mức làm cho người ta thấy không rõ.

Mọi người đã bao giờ thấy qua loại đấu pháp kiểu này.

Bọn hắn là ma pháp sư, vung tay áo một cái liền có thể khuấy động trời đất.

Cây gậy liên tiếp bổ tới, chọn cánh tay Phương Khê đánh sau đó đổi hướng, Phương Khê dùng tay phản kích, Minh Thù thuận thế bắt tay hắn lại, lưu loát ném hắn qua vai một cái.

Ánh sáng lóe lên xung quanh cây gậy.

Minh Thù cười hạ, nhấc chân đạp Phương Khê xuống, một đầu cây gậy chống lên bộ ngực hắn, ma pháp vòng quanh lên đỉnh cây gậy.

Lôi điện cưỡng ép vọt lên mấy lần nhưng cũng không lên được, ngược lại bị ma pháp hắc ám ép xuống.

"Aaa..."

Lôi điện đều bị Phương Khê tiếp nhận, thân thể của hắn không khống chế được giật lên, từng sợi tóc dựng đứng phát ra mùi khét lẹt.

Minh Thù thu hồi cây gậy lại, khóe miệng cô hơi giương lên, lộ ra một đường cong xinh đẹp: "Sứ Thần các hạ, ta sẽ còn tới tìm ngươi, lần sau chúng ta lại gặp mặt."

Dòng điện còn lưu lại từ trên người Phương Khê chảy qua, thân thể của hắn thỉnh thoảng lại co rúc hai lần.

Trong ánh mắt, khuôn mặt của cô gái bắt đầu mơ hồ.

Thanh âm của cô giống như là từ nơi xa truyền đến.

Minh Thù quay người rời đi, sứ đồ của thần điện không biết là bị dọa cho phát sợ hay là trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cứ như vậy đưa mắt nhìn cô rời đi.

-

Rời khỏi phạm vi của đám người kia, Minh Thù lập tức tìm một chỗ ngồi xuống.

Thật đói a!

Vừa rồi cô đều cố gắng chống đỡ, thể lực của cô đã sớm bị tiêu hao gần hết.

Minh Thù lấy đồ ăn vặt ra bổ sung thể lực.

"Ngươi không sao chứ?" Thiếu niên có chút khó chịu hỏi cô.

"Có chút a."

"Ngươi bị thương sao?" Thanh âm thiếu niên lập tức khẩn trương lên.

"Ta đói, ngươi cho ta ăn một miếng, ta liền không sao."

"..."

Liên Tuế bị Minh Thù làm cho tức giận đến không phát ra tiếng.

Minh Thù đưa tay nhéo nhéo hắn.

Liên Tuế tức hổn hển rống: "Ngươi chớ có sờ ta, ngươi ngươi... Ngươi còn sờ! Ngươi dừng tay!"

"Ngươi không phải chỉ là trái cây sao, có gì tốt để thẹn thùng." Minh Thù nắm hắn trong tay: "Lại nói, có nơi nào của ngươi mà ta chưa sờ qua?"

"Ngươi..." Liên Tuế tức giận: "Ngươi không biết xấu hổ! Hỗn đản! Nhân loại các ngươi quả nhiên không có gì tốt!"

Liên Tuế tức giận đến mắng một hồi lâu, bất quá dùng từ đều tương đối nhẹ nhàng, nghe qua sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy hắn đáng yêu.

Minh Thù đang đùa giỡn Liên Tuế, nơi xa có người chạy tới.

"Hô hô hô..."

Người đến sắc mặt không tốt lắm, chạy đến trước mặt Minh Thù lập tức nhào xuống dưới.

Té trên đất, nam tử cũng lười đứng lên, nằm tê liệt trên mặt đất.

"Ngươi... Ngươi đi thế nào lại nhanh như vậy." Hắn xém chút không đuổi kịp.

Minh Thù liếc hắn một cái: "Không chạy nhanh, chẳng lẽ chờ bị bắt?"

"..." Nam nhân nghẹn họng một chút, hành vi này của ngươi cùng phong cách vừa rồi không giống nha!?Tại sao lại có một lí do tầm thường như vậy?

Hắn thở mấy hơi: "Ngươi cùng Phương Khê có thù sao?"

"Không có."

"Không có tại sao ngươi muốn tìm hắn gây sự?"

"Hắn dễ thấy."

"???"

Đây là lý do gì?

Bởi vì dễ thấy liền muốn tìm hắn gây sự?

Nam tử đột nhiên chắp tay: "Bất kể nói thế nào ta cũng phải cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta liền bị tên biến thái kia bắt về."

"Hắn muốn làm gì ngươi?" Minh Thù thuận miệng hỏi một câu.

Nam tử sắc mặt quỷ dị.

"Không có... Không có gì."

Minh Thù nhíu mày, ánh mắt đảo qua trên người nam tử.

Người này dáng dấp cũng thật đẹp mắt, mặc dù ăn mặc chẳng ra sao nhưng gương mặt kia cứu vớt tất cả, trang điểm thành nữ nhân đoán chừng sẽ rất xinh đẹp.

Minh Thù cười hắn: "Sẽ không phải là hắn coi trọng ngươi rồi?"

"Không phải, không có..." Nam tử giải thích rất không có cường độ, đối đầu với ánh mắt hiểu rõ kia của Minh Thù, hắn lập tức cũng muốn giải thích ngay.

Giới tính của hắn rất bình thường.

Có gì phải sợ.

Nam tử chán ghét nói: "Hắn có phải bị bệnh hay không a, ta là một nam nhân! Ta con mịa nó..."

Nam tử tựa hồ muốn mắng người, nhưng cuối cùng lại nén trở về.

Minh Thù không nghĩ tới vị sứ thần X này sẽ như vậy.