"Các hạ, đồ ăn của ngài đã đủ." Tiểu nhị bưng một đĩa thức ăn cuối cùng mang lên, cười nói: "Ngài cứ chậm rãi dùng, có việc cứ gọi ta."
Minh Thù buông mũ trùm xuống, cầm cái chén không bỏ Liên Tuế vào.
"Vì sao ngươi có thể ăn nhiều như vậy?" Liên Tuế nghi hoặc.
"Bởi vì dáng dấp ta đẹp mắt a."
"..."
Không biết xấu hổ!
Dáng dấp cũng hắn dễ nhìn hơn ngươi nhiều.
Liên Tuế an tĩnh đợi trong chén, chờ Minh Thù ăn xong.
Minh Thù gói lại một chút đồ ăn, rời khỏi quán cơm.
Liên Tuế vẫn luôn bị cô cầm, bởi vì tinh linh đối với chủ nhân có tính ỷ lại nên dường như Liên Tuế cũng không cảm thấy có gì không ổn.
"Ngươi muốn đưa ta về rừng Tinh Linh sao?"
"Ta định đem ngươi nuôi tốt một chút rồi ăn, mùi vị khẳng định không tệ."
"Ngươi muốn ăn ta đến vậy?"
"Đúng vậy a, ngươi rất ngọt."
"..." Hắn ngọt chỗ nào! Hắn không có chút nào ngọt!!
Minh Thù rời khỏi tiệm cơm không bao xa thì nghe thấy tiếng người qua đường thảo luận.
"Người của thần điện đến đây làm gì?"
"Không biết, bất quá có thể ở đây nhìn thấy người của thần điện, vận khí của chúng ta thật tốt."
"Nếu ta có thể tiến vào thần điện thì tốt biết mấy."
"Ngươi? Mơ đi."
"Vạn nhất có thể vào thì sao?"
"Ha ha ha ha dựa vào ngươi..."
Minh Thù đi ngang qua, nghe được nhiều nhất chính là hai chữ thần điện này.
Thần điện.
Người thống trị cao nhất trong đại lục Ma Pháp.
Ma pháp sư nếu như có thể gia nhập thần điện chính là vinh dự tối cao.
Tất cả ma pháp sư đều muốn cố gắng gia nhập thần điện.
Nhưng thần điện chọn người cực kì khắc nghiệt, ma pháp thiên phú là điểm quan trọng nhất.
Lúc trước nguyên chủ đã được mời vào thần điện, đáng tiếc...
Minh Thù rất nhanh liền nhìn thấy người của thần điện.
Đội ngũ không tính là khổng lồ, chỉ mười mấy người mặc trang phục thần điện màu trắng, những người này đều được xưng là sứ đồ của thần điện.
Ở giữa có một chiếc xe ngựa, người của thần điện đều vây quanh xe ngựa.
"Đại nhân, tìm được rồi." Sứ đồ của thần điện cung kính nói với người bên trong xe ngựa.
Màn xe bị một đôi tay nhẹ nhàng mở ra.
Minh Thù nghe thấy tiếng hít hơi của đám người cùng một vài tiếng bàn luận kích động.
Người trong xe ngựa tựa hồ dung mạo rất đẹp trai.
Nhưng cô nhìn thấy...
Chỉ có X sáng chói.
"Là sứ thần Phương Khê, trời ạ, ta lại gặp được người thật..."
"Sứ thần Phương Khê lại đến nơi này của chúng ta, thật kích động, không được, ta có chút thở không nổi."
"Sứ thần Phương Khê?" Trong đám người cũng có người không biết, hiếu kì hỏi: "Là ai?"
"Sứ thần Phương Khê chính là người có thiên phú tốt nhất trong thần điện, là một vị sứ thần trẻ tuổi nhất, hắn có hi vọng trở thành Thần Chủ đời tiếp theo."
Thần Chủ...
Chủ nhân của thần điện.
Nghe nói Thần Chủ tồn tại cùng lúc với Thần Ánh Sáng.
Là người cao quý nhất đại lục Ma Pháp.
Nếu như ở chế độ quân chủ thì vị thần chủ kia chính là Hoàng đế.
Sứ thần tương đương với hoàng tử, có cơ hội tranh cử Hoàng đế đời tiếp theo.
Bên chỗ Phương Khê, mấy sứ đồ của thần điện đè ép một người đến trước mặt xe ngựa.
Minh Thù cảm thấy người kia khá quen.
Minh Thù suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra, người này chính là ma pháp sư trước đó ở trấn nhỏ cô bắt tới trị liệu cho tiểu yêu tinh.
"Phương Khê, ngươi không thể bỏ qua cho ta?" Thanh âm của người kia tức giận, giống như là cực hận đối phương.
Phương Khê hạ màn xe xuống: "Lên xe."
Nam nhân bị đẩy lên xe ngựa, xe ngựa lên đường rời khỏi tòa thành.
Sứ đồ của thần điện che chở cho xe ngựa, quần chúng vây xem mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng đều dồn dập ao ước nhìn xe ngựa rời đi.
Minh Thù không nhanh không chậm đi theo xe ngựa.
Đối phương thế nhưng là sứ thần của thần điện.
Cô phải làm thế nào mới có thể giải quyết hắn?
Chẳng lẽ nên thành lập một cái... thần điện Hắc Ám?
Ầm!
Ma pháp đột nhiên bắn tới dọa đến Minh Thù vội vàng lui về sau.
Ma pháp bắn tới vừa vặn đến bên chân cô.
Đội ngũ trước mặt bị người ta tập kích.
Ma pháp sư hắc ám không ngừng xuất hiện đánh cho người của thần điện trở tay không kịp, các loại ma pháp xen lẫn thành một mảnh màu sắc rực rỡ.
Nhưng chiếc xe ngựa kia an ổn dừng ở giữa, không bị nửa điểm ảnh hưởng.
Minh Thù đem Liên Tuế cất kỹ, vẩy vẩy tay áo đi qua.
Hai bên đang đánh đến kịch liệt đột nhiên lại xuất hiện một ma pháp sư hắc ám, sứ đồ của thần điện mơ màng, đám ma pháp sư hắc ám kia cũng rất mơ màng.
Ai mời chi viện?
Ngươi sao?
Không đúng a!
Ta không biết, ai biết?
Không biết.
Ta cũng không biết.
Ma pháp sư hắc ám dồn dập biểu thị không biết vị đồng liêu "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ" này.
Mục tiêu của Minh Thù là xe ngựa.
Cô cũng không công kích người trong xe ngựa, trực tiếp dùng ma pháp lật tung xe ngựa.
Xe ngựa lật nghiêng, người ở bên trong phá cửa sổ đi ra.
Phương Khê một thân áo trắng, trong tay mang theo tên ma pháp sư kia.
Ma pháp sư biểu lộ khó coi, giãy dụa hai lần cũng không ra được. Lại quay đầu liền thấy Minh Thù, hắn biểu lộ kinh ngạc.
Là người kỳ quái kia.
"Ngươi là người phương nào?"Trong một đám người, ánh mắt Phương Khê thẳng bức tới Minh Thù.
Ma pháp hắc ám vừa rồi làm Phương Khê có chút kiêng kị, ma pháp hắc ám như vậy không phải ai cũng có thể đánh được.
"Không phải các ngươi truy nã ta khắp nơi sao, còn không biết ta là ai?" Minh Thù nói: "Sứ thần như ngươi có khi không chiếm được ngôi vị a "
Phương Khê: "..."
Phương Khê quan sát tỉ mỉ Minh Thù bằng hai mắt, cảm thấy có chút quen mặt, trong đầu hiện lên một cái tên.
"Quân Thường?"
"Hừm, chính là ta."
Quân Thường vốn nên là một thành viên của thần điện.
Thế nhưng cô đột nhiên mất tích, sau khi xuất hiện lại biến thành một ma pháp sư hắc ám.
Khoảng thời gian gần đây, tin tức của cô không ngừng xuất hiện.
Phương Khê ngồi ở vị trí trên cao cũng nghe thấy.
Phương Khê thanh âm lạnh lùng: "Ngươi sai nhiều ma pháp sư hắc ám như vậy công kích thần sứ, lá gan rất lớn!"
Minh Thù: "????"
Chờ chút! Trẫm cùng bọn hắn không phải một phe!!
Minh Thù nở nụ cười nhàn nhạt, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Bình thường đi, dù sao cũng là đệ nhất."
Ma pháp sư hắc ám: "????"
Chúng ta cũng không phải là một phe! Ngươi thay chúng ta phát biểu cái gì!
Phương Khê không biết nghĩ đến cái gì, dừng lại vài giây.
"Ta nghe nói trong tay ngươi có một quyền trượng ma pháp?"
Phương Khê nói hẳn là cây gậy cô lấy từ trong tay Cửu U, quyền trượng phí bồi thường tinh thần cô vẫn chưa tìm được nơi nào để đổi đi.
"Ngươi cũng muốn?"
Trong con ngươi Phương Khê thoáng qua một luồng ám trầm.
Phương Khê không nói muốn hay không, trực tiếp phất tay: "Một tên cũng không để lại."
Sứ đồ nhận được mệnh lệnh, lần nữa phát động công kích.
Nhóm ma pháp sư hắc ám cũng không dám xem thường.
Minh Thù bên này bị người ta vây công, ma pháp sư bị Phương Khê bắt lấy hãi hùng khiếp vía, dường như muốn nghĩ biện pháp lại không có cách nào tránh khỏi khống chế của Phương Khê.
Phương Khê híp nửa con ngươi, ma pháp của nữ nhân kia có chút kỳ quái.
Rõ ràng là ma pháp sư hắc ám lại mơ hồ mang theo điểm sinh cơ.
Trên người cô còn có vật gì?
Ánh mắt của Phương Khê giống như là muốn xuyên qua người Minh Thù.
"Tê —— "
Phương Khê đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, người bị hắn nắm lấy rút vật nhọn đang đâm hắn ra, đẩy hắn rồi trà trộn vào trong chiến trường.
Phương Khê sắc mặt âm trầm che lấy cánh tay, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ xiêm y màu trắng giống như hoa đào rơi trên tuyết trắng, sáng rực đến chói mắt.