Minh Thù dựa vào cây cột uống trà sữa, Tuyên Ca đã mua đồ trở về.
"Ầy."
Minh Thù mở túi ra, mùi sữa thơm đập vào mặt, cô mặt mày cong cong cười lên: "Thật là thơm."
"Không thơm bằng em."
Tuyên Ca đột nhiên thổ lộ.
Một đôi tình nhân vừa vặn đi qua, nữ sinh đánh vào ngực nam sinh: "Học hỏi người ta một chút, xem anh cả ngày nói cái gì, cũng không biết dỗ dành em."
Nam sinh trợn trắng mắt: "Em lại không xinh bằng người ta a!"
Lời này trực tiếp làm nữ sinh tức giận bỏ đi, nam sinh lại hấp tấp đuổi theo.
Minh Thù tựa vào ngực Tuyên Ca: "Thật buồn cười."
Tuyên Ca: "..."
Làm một người thường xuyên bị chọc tức, hắn không muốn phát biểu cái gì.
Đối tượng như một thẳng nam, nam nhân cũng không sánh nổi.
Tuyên Ca hỏi cô: "Còn muốn đi đâu không?"
"Tên X kia..." Minh Thù cũng không biết tiểu tinh nghịch kia tên gì: "Người lần trước anh bắt kia còn ở chỗ của anh sao?"
"Ừ."
"Chúng ta đi xem hắn đi."
Ánh mắt Tuyên Ca trầm xuống một chút.
Xem hắn làm gì?
-
Đáy lòng Tuyên Ca không nguyện ý một trăm lần, nhưng cuối cùng vẫn là đưa người đi.
Trong khoảng sân yên tĩnh có khói xanh lượn lờ, mơ hồ còn có tiếng người truyền tới.
Tuyên Ca dựa theo ám hiệu gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra.
"Lão Đại!"
Thanh âm Tô Khấp kinh hỉ vang vọng cả sân.
"Lão Đại mau vào."
Tô Khấp nhiệt tình mời Tuyên Ca đi vào.
Nhưng làm Tô Khấp không nghĩ tới chính là khi Tuyên Ca nghiêng người, tiểu cô nương phía sau liền lộ ra.
Tô Khấp cứng đờ.
Tại sao cô lại ở chỗ này!
Ánh mắt Tô Khấp rơi xuống hai bàn tay đan xen nhau của Tuyên Ca cùng Minh Thù, cảm giác như bị sét đánh.
Giờ phút này nhất định là hắn đang nằm mơ.
Tô Khấp rất muốn đóng cửa lại sau đó trở về nằm xuống.
Bất quá người đứng trước mặt là lão Đại, hắn không dám, liền xem như trong mơ cũng không dám.
Tuyên Ca nắm tay Minh Thù đi vào.
Trong vsaan có mùi thịt nướng đang bốc lên.
Mà Bạch Hạo bị trói trên một cái ghế cách đó không xa, bị quấn thành xác ướp.
Cái này nếu muốn gỡ dây thừng chạy trốn... Có chút khó a.
Mà mắt Bạch Hạo đỏ ngầu trừng mắt nhìn thịt nướng, giống như thịt nướng là kẻ thù của hắn vậy.
Minh Thù tiến đến, tầm mắt giết người của Bạch Hạo trong nháy mắt rơi vào trên người cô.
Nữ nhân này còn dám tới!
Minh Thù tặng cho X Sát Thủ tiên sinh một nụ cười ôn nhu.
Bạch Hạo: "..." Cô còn cười nhạo mình!
"Lão Đại." Vệ Nhất cũng ra: "Anh đã về..."
Nhìn thấy Minh Thù, Vệ Nhất cũng sửng sốt.
Nữ!
Còn sống?
Lão đại đứng chung một chỗ với nữ nhân còn sống!
Tô Khấp đóng cửa thật kỹ, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Vệ Nhất: "Vệ Nhất, cô ấy chính là người lần trước tôi nói với cậu..."
"Người nào?" Vệ Nhất đầu óc có chút chập mạch, chưa kịp phản ứng.
Tô Khấp liếc nhìn Minh Thù, hạ giọng: "Chính là người lần trước tôi bị thương gặp phải."
Vệ Nhất giật mình.
Là cô sao.
Thế nhưng tại sao lão đại lại đi cùng cô ấy?
"Lão Đại, các người..." Vệ Nhất lá gan lớn hơn Tô Khấp, mở miệng dò hỏi.
"Thư Nhiên, bạn gái tôi."
Sáu chữ ngắn ngủi lại giống như là nặng ngàn cân nện lên người Tô Khấp cùng Vệ Nhất.
Nữ... Bạn gái?
Nhưng cái từ bạn gái mà bọn họ biết sao?
Ánh mắt Tô Khấp hoảng sợ nhìn Minh Thù.
Lão Đại đã rất đáng sợ, nay còn thêm một người.
Còn có để cho người ta sống hay không!
Minh Thù: "..." Ánh mắt đó của hắn là gì, trẫm lại không ăn thịt người.
Tô Khấp cùng Vệ Nhất mặc dù chấn kinh, nhưng chấn kinh xong rất nhanh liền tiếp nhận.
Làm Sát Thủ, bọn hắn phải tiếp nhận hết thảy chấn động tâm lý.
"Đại tẩu mời ngồi, Đại tẩu uống trà, Đại tẩu ăn thịt nướng..."
Tô Khấp ân cần bưng trà đưa nước cho Minh Thù, còn đưa thịt nướng.
Tuyên Ca một tay lấy người xách ra ngoài.
Cho cô ăn, cô còn không phải sẽ cho ngươi vẻ mặt ôn hoà?
Tuyên Ca lại lạnh lùng quét nhìn Tô Khấp một chút.
Đây là của hắn!
Tô Khấp: "????"
Hắn lại làm sai chỗ nào.
Vệ Nhất lôi Tô Khấp đến bên cạnh ngồi xuống, lão Đại rõ ràng không muốn để cho bọn hắn tới gần vị Đại tẩu này, ngươi còn tiến lên, đây không phải tìm chết sao?
"Đại tẩu chuyện lần trước, nếu tôi biết cô là Đại tẩu của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bất kính với cô."
Tô Khấp nói qua chuyện này, Tuyên Ca cũng nhìn tới.
Nếu không ban đầu hắn sẽ không hỏi như vậy.
Cho nên Tô Khấp rất thấp thỏm, sợ Minh Thù tính sổ.
Chỉ có thể thừa nhận sai lầm trước.
"Không có việc gì, tôi rất tốt bụng." Thanh âm của Minh Thù mềm nhũn mang theo ý cười, vô cùng êm tai: "Lúc ấy không phải tôi cũng đẩy anh xuống sao? Không ngã chết cũng là mệnh anh lớn."
Tô Khấp: "..."
Giọng nói của cô nghe không có gì tốt đẹp!
Thật đáng sợ!
Đáng sợ như lão Đại!
"Ngô ngô ngô..."
Bạch Hạo ở bên kia giãy dụa.
Hắn bị giam ở đây hơn mấy tháng, mỗi ngày bọn hắn còn tra tấn hắn!
Mỗi ngày tra tấn!
Mỗi ngày thịt nướng!
Nhưng chính là không cho hắn ăn!
Hắn đã mấy tháng không được ăn thịt!
Bọn này là ác ma!
Minh Thù cắn thịt nước nhìn về phía Bạch Hạo, có chút hiếu kì.
"Hắn không chạy?"
Tuyên Ca nhìn Vệ Nhất.
Vệ Nhất không biết Minh Thù cũng biết Bạch Hạo, bất quá ý của Tuyên Ca chính là hỏi hắn nên hắn vội vàng trả lời: "Đã chạy hai lần, bất quá chúng tôi hạ cho hắn chút thuốc liền an phận hơn."
Thực lực của Bạch Hạo quả thật không tệ, bất quá hắn thích nhất chơi lừa gạt làm cho người ta muốn phòng cũng khó phòng.
Bọn họ đều biết Bạch Hạo là ai nên vẫn luôn đề phòng hắn, mặc dù hắn vẫn bỏ chạy hai lần nhưng cũng may kịp thời bắt trở về.
"Vô dụng như vậy sao?" Minh Thù nói thầm một tiếng.
Chẳng lẽ bị giam ở Tháp Thiên Khải lâu nên đầu óc có vấn đề rồi?
Ký ức cũng bị mất, một ít năng lực hẳn là cũng bị phong bế... Lại bị giam lâu như vậy, ngu ngốc một chút cũng không có gì không đúng.
Minh Thù ăn hai xâu thịt nướng, đứng dậy đi qua phía Bạch Hạo.
"Lão đại..."
Tuyên Ca tùy ý liếc hắn một cái, Tô Khấp lập tức ngậm miệng.
Minh Thù kéo băng dán bịt miệng Bạch Hạo xuống.
Bạch Hạo con ngươi sung huyết, không có gì bịt miệng lập tức rống một tiếng: "Lão tử muốn ăn thịt!"
Minh Thù: "..."
Minh Thù yên lặng lui lại một bước.
Thịt nướng của trẫm sao có thể cho ngươi ăn!
Không cho!
"Anh có di ngôn gì muốn để lại không?" Minh Thù cười tủm tỉm hỏi hắn.
Bạch Hạo: "..."
Di ngôn?
Tại sao hắn phải để lại di ngôn?
"Không có? Vậy tôi liền không khách khí."
"..."
Bệnh tâm thần!
Minh Thù lấy kim sắc ra.
Bạch Hạo vừa nhìn thấy kim sắc, tiềm thức cảm thấy nguy hiểm, lông tơ trên người đều dựng lên.
Tuyên Ca hững hờ nhìn qua, cũng không có phản ứng gì.
Vệ Nhất cùng Tô Khấp đều thấy có chút ngốc.
#Đại tẩu nhà chúng ta hình như có chút kỳ quái #
Bạch Hạo không ngừng đưa đầu về phía sau, không muốn tiếp xúc đến kim sắc.
Nhưng cuối cùng kim sắc vẫn áp vào mi tâm hắn.
Tĩnh ——
Kim sắc có chút lạnh.
Mi tâm hắn bị dán vào không có những cảm giác khác.
Bạch Hạo thở phào.
Không có việc gì là tốt rồi.
Minh Thù nói thầm một tiếng: "Còn không được a."
Bạch Hạo nhìn Minh Thù thu hồi kim sắc kia lại, sau đó ngồi trở lại tiếp tục ăn thịt nướng.
Bạch Hạo: "???"
*** Poor X tiên sinh =)) ***