"Tuyết nhi, con đang làm gì?"
Thư mẫu gõ cửa nửa ngày, người bên trong cũng không có lên tiếng, bà ta không khỏi có chút nóng ruột.
Từ khi Thư Hàng vào tù, cuộc sống của bọn họ càng không dễ chịu.
Thư Tuyết lấy hai mắt thâm quầng kéo cửa phòng ra: "Mẹ, có chuyện gì?"
"Con đang làm gì? Học cũng không đi?" Thư mẫu nhìn chằm chằm cô ta: "Con nhìn con bây giờ..."
"Làm sao con đi học?" Người trong trường học đều biết nhà trước kia cô ta ở chính là nhà của Thư Nhiên, hiện tại ba cô ta còn vào tù, những người kia sẽ nhìn cô ta như thế nào?
"Vậy cả ngày con ở nhà làm gì?"
"Mẹ không cần quản con!"
"Tao là mẹ mày, ba mày hiện tại cũng không biết thế nào, mày còn muốn lật trời rồi?"
"Mẹ có phiền hay không, đừng nói nữa."
Thư Tuyết bực bội trở về phòng.
"Tao phiền? Tao cả ngày hầu hạ mày ăn uống, mày còn chê tao phiền?"
Thư mẫu nắm lấy tay Thư Tuyết, hai người xô đẩy trước cửa phòng, Thư mẫu càng nói càng tức giận.
Coi như trước đó bị đuổi ra khỏi biệt thự, trên tay cũng không ít tiền, sống qua ngày coi như có thể.
Thế nhưng khi Thư Hàng vào tù, bà ta nhét không ít tiền, người cũng không ra được mà tiền cũng mất.
Hiện trên tay bà ta không còn nhiều tiền, Thư Tuyết còn như vậy, Thư mẫu nào có thể không tức giận.
"Con không muốn nghe, mẹ phiền chết."
Thư Tuyết dùng lực đẩy Thư mẫu ra, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Thư mẫu: "..."
Về đến phòng, Thư Tuyết liền ngã xuống giường.
Cô ta lấy điện thoại không ngừng gọi cho một dãy số.
Đáng tiếc số kia vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Quan Thiếu Vũ lại không nhing thấy.
Có lẽ hắn chỉ là ra nước ngoài...
Thư Tuyết an ủi mình đừng nghĩ lung tung.
Nhưng vài ngày sau, cô ta lại thấy được Quan Thiếu Vũ trên TV.
Mặc dù bị làm mờ, nhưng nam nhân kia cô ta chỉ nhìn một chút liền có thể nhận ra.
Quan Thiếu Vũ bị bắt?
Làm sao có thể?
Thư Tuyết thất thần ngồi trên ghế sa lon.
Trong đầu rối bời, không biết mình đang suy nghĩ gì.
Cô ta xác thực không biết Quan Thiếu Vũ làm gì, chỉ là hắn vẫn luôn biểu hiện giống như tổng giám đốc cao quý nên đáy lòng liền tự động cho là như vậy.
Một đoạn thời gian tiếp theo Thư Tuyết đều là ngơ ngơ ngác ngác.
Cùng Thư mẫu va va chạm chạm, một lời không hợp liền lộ ra bộ mặt thật.
"Thư Tuyết, nhà này mẹ đã bán."
Trên bàn ăn, Thư mẫu đột nhiên ném một câu như vậy.
"Cái gì?" Thư Tuyết hoài nghi là mình nghe lầm.
Thư mẫu nói: "Nhà này đắt như vậy, trên tay chúng ta không có nhiều tiền, ở không nổi nơi này nên mẹ bán."
"Mẹ!" Thư Tuyết đứng lên, sắc mặt giận dữ: "Mẹ cũng không có thương lượng với con!"
Thư mẫu: "Thương lượng với con cái gì? Nhà này lúc trước cũng không phải chúng ta mua cho con?"
Thư Tuyết: "Vậy mẹ cũng không thể không thương lượng với con!"
Thư mẫu: "Mẹ là mẹ con, bán nhà cửa còn cần con đồng ý?
Thư Tuyết tức giận đến bộ ngực nhỏ không ngừng chập trùng.
Nhà này đúng là bọn họ mua, thế nhưng người đứng tên là cô ta
Thư Tuyết cắn răng: "Mẹ bán nhà rồi, vậy chúng ta ở chỗ nào?"
"Mẹ đã thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài." Thư mẫu thở dài nói: "Tuyết nhi, mẹ cũng không có cách, trong thẻ không có nhiều tiền."
Thư mẫu đúng là vì cân nhắc cho bọn họ mới nghĩ đến việc bán nhà.
Thư Tuyết nhất thời nghẹn lời.
Khoảng thời gian này đều là Thư mẫu quản chuyện trong nhà, tiền còn lại bao nhiêu cô ta cũng không biết.
Bất quá ngẫm lại khoảng thời gian này, tiêu hao vì Thư Hàng quả thật là quá nhiều.
Nhưng là từ nghèo lên giàu sang thì dễ, từ giàu sang xuống nghèo rất khó.
Nhà ở cơ hồ là bằng một nửa căn nhà củ, hoàn cảnh còn kém.
Từ khi chuyển vào biệt thự Thư gia, cuộc sống của cô ta rất xa xỉ, xem như trước đó có không ba mẹ Thư Nhiên trợ giúp, cuộc sống của bọn họ cũng cũng không tệ.
Thư Tuyết coi đây đã là gian nan nhất.
Nhưng là không nghĩ tới.
Có một ngày cô ta phát hiện trong nhà không có một ai.
Không nhìn thấy Thư mẫu.
Ngay cả hành lý cũng không thấy.
Trên bàn ăn chỉ để lại một tấm thẻ, còn lại thứ gì cũng không có.
Thư Tuyết tìm hết nơi có thể tìm cũng không tìm được Thư mẫu.
Cô ta nhớ tới Thư Hàng vẫn còn cổ phần ở công ty liền vội vàng đến công ty, nhưng lại được cho biết cổ phần của Thư Hàng đã bị bán.
Mà người bán cổ phần chính là Thư mẫu.
Thư mẫu để lại cho cô ta một tấm thẻ chỉ có hai triệu.
Đối với người bình thường mà nói, hai triệu có lẽ có thể an an ổn ổn sống hết một đời.
Nhưng đối với Thư Tuyết mà nói, chút tiền ấy căn bản không đủ dùng.
Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới mẹ của mình sẽ làm ra loại chuyện này.
Thư Tuyết đi khắp thế giới tìm Thư mẫu, nhưng Thư mẫu giống như bốc hơi khỏi nhân gian không tìm được.
Thư Tuyết dùng tiền không biết tiết chế, hai triệu rất nhanh liền gần hết.
Cô ta tìm những người bạn trước kia cũng không có một người nguyện ý giúp cô ta.
Lúc trước Thư Tuyết cao cao tại thượng, làm gì cũng đều cho cô ta là nhất, hiện tại cô ta gặp rủi ro, những người này không giẫm một cước đã rất may rồi.
Không có cách, Thư Tuyết vì cuộc sống chỉ có thể tự mình kiếm tiền.
Thế nhưng công việc này vừa mệt tiền lại ít.
Kiếm tiền nhiều, trình độ của cô ta lại không đủ.
Thư Tuyết đã trưởng thành có thể vay tiền, liền vay không ít trong các ngân hàng.
Thời điểm dùng còn dễ chịu, thời điểm trả liền khó khăn.
Thư Tuyết căn bản không trả nổi số tiền này.
Cuối cùng Thư Tuyết tin vào người khác làm việc nhanh có tiền, sau đó Thư Tuyết phát hiện công việc này không đứng đắn liền trực tiếp phất tay áo không làm.
Nhưng giấy tờ hối thúc của ngân hàng làm Thư Tuyết không thể không tiếp nhận hiện thực.
Con người một khi phóng túng,.
Liền sẽ bị triệt để kéo vào vũng bùn.
"Lý tổng, em thích cái này."
Thư Tuyết mang một chiếc váy trắng bị một nam nhân ôm vào ngực, cô ta nũng nịu chỉ vào sợi dây chuyền có giá trị không nhỏ.
"Mua mua mua." Nam nhân tiến đến bên tai cô ta nói một câu gì đó.
Đáy mắt Thư Tuyết hiện lên một tia chán ghét, cuối cùng lại nở nụ cười gật đầu, ra vẻ thẹn thùng.
Mua xong dây chuyền, nam nhân có điện thoại vội vàng rời đi, để cô ta tự đón xe trở về.
Thư Tuyết quay người trở lại đem dây chuyền đổi thành tiền mặt.
Thư Tuyết rời khỏi cửa hàng đứng bên lề đường đón xe.
Ánh mắt quét qua đám người đột nhiên dừng lại.
Bên kia đường đối diện có một đôi tình nhân trẻ tuổi được rất nhiều người chú ý.
Nam nhân thanh lãnh như nguyệt lấy áo khoác màu đen đắp lên vai nữ sinh, dẫn cô đi xuyên qua đám người, không cho bất cứ người đi đường nào đụng phải cô nửa phần.
Nữ sinh bưng lấy trà sữa trong tay đang cắn ống hút nghiêng đầu nhìn nam nhân.
Vô số ánh mắt ao ước rơi trên người bọn họ.
Tia sáng dường như chỉ chiếu lên người bọn họ.
Đám người huyên náo dần dần đi xa.
Bọn họ quá chói mắt.
Giống như ánh đèn trên sàn nhảu.
Thư Tuyết lạnh người đứng tại chỗ.
Vì sao...
Cô có thể sống tốt như vậy?
Mình lại trở thành cái dạng này.
Thư Nhiên...
Cô dựa vào cái gì!
Ba mẹ đều chết hết, cô dựa vào cái gì còn có thể sống tốt như vậy, những vật kia vốn nên là của cô ta.
"..."
Tiếng còi chói tai làm Thư Tuyết lấy lại tinh thần.
Cô ta vừa quay đầu liền phát hiện mình đã đi xuống đường lớn.
"Muốn chết a!! Muốn chết cũng đừng chết chỗ lão tử!"
Lái xe thò đầu ra rống cô ta.
Đằng sau là một mảnh tiếng còi, tiếng mắng chửi không ngừng truyền đến.
Thư Tuyết kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng lui về lối đi bộ.
Lại nhìn về phía đối diện, hai người kia đã không nhìn thấy.