"Giáng Tuyết tiểu thư, chúng ta thật sự trở về bốn năm trước?" Lục Ngưng dường như vẫn không thể tin được.
"Soi gương đi, nhìn xem có phải có phải cô của bốn năm trước không."
Lục Ngưng đương nhiên đã soi qua.
Thế nhưng chuyện này làm sao cũng đều cảm thấy thật quỷ dị.
Rõ ràng trước đó bọn họ còn đang thảo luận tính chân thật của sự thiết lập lại, kết quả thoáng một cái bọn họ liền bị thiết lập lại.
"Vì... Vì sao lại thiết lập lại?"
Minh Thù nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Có khả năng tốc độ đường truyền của Thiên đạo không tốt."
Lục Ngưng: "..."
Hoàn toàn không có tâm tình nói đùa.
"Giáng Tuyết tiểu thư, dựa theo lý thuyết trước đó, chúng ta hẳn là sẽ không có ký ức của vòng trước, vì cái gì... Tôi có thể nhớ kỹ?"
Cô đã thăm dò qua người bên cạnh, bọn họ đều không nhớ rõ.
Chỉ có cô...
Giọng nói của Minh Thù mềm mại: "Bởi vì cô đặc biệt a."
"Đặc biệt? Đặc biệt xui xẻo sao?"
"Ừ..." Nữ chính Lục Ngưng rất xui xẻo hay sao? Hình như cô không có chú ý tới, bất quá nữ chính đa phần đều sẽ xui xẻo như nhau.
Minh Thù nhấp môi dưới, nụ cười nhàn nhạt: "Đây cũng là một loại chiếu cố, thua thiệt là phúc nha."
Nữ chính nào đều không phải trước xui xẻo, sau hưởng phúc!
Không có cải biến!
Kịch bản của nữ chính đều đi theo con đường như vậy!
Lục Ngưng: "..." Vì sao cảm giác như cô ấy đang dỗ em bé?!
Lục Ngưng móc móc ngón tay: "Mục đích của thiết lập lại là cái gì? Chẳng lẽ chúng ta vẫn sẽ luôn ở trong cái vòng lẩn quẩn này? Thế giới này... Đến cùng có phải là thật hay không, hay tôi chỉ đang nằm mơ?"
Nếu như là mơ, vậy giấc mơ này cũng quá dài dằng dặc, quá không thể tưởng tượng nổi.
Minh Thù đột nhiên hỏi: "Thẻ của cô có phải có gì khác biệt không?"
Lục Ngưng sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên một tia đề phòng.
Cô giãy dụa một lát, tựa hồ đang cân nhắc có nên tin tưởng Minh Thù hay không.
cùng, cô chậm rãi lấy thẻ của mình ra.
Họ và tên: Lục Ngưng
Tuổi thọ còn thừa: 1 ngày
Tuổi thọ cao nhất: 17 tuổi
Cùng tấm thẻ bình thường cũng không có gì khác biệt.
Nhưng tuổi thọ còn thừa...
"Sáng mai cô phải chết?"
Mặc dù trên thẻ đã có kết luận, nhưng từ trong miệng cô nói ra vẫn cảm thấy quỷ dị.
Khóe miệng Lục Ngưng giật giật: "Tháng trước tôi mới trong 18 tuổi."
Lục Ngưng tiếp tục nói: "Số tuổi thọ còn thừa này sẽ không thay đổi."
Mà trong trí nhớ năm 17 tuổi của cô, cô ra ngoài gặp một chuyện rất lớn nên sắp chết.
Bác sĩ nói cô sống sót cũng là kỳ tích.
Chính là từ ngày đó về sau, tuổi thọ còn thừa của cô cũng không chuyển biến.
Độ Kỷ làm việc này thấy qua không ít tấm thẻ, nhưng bọn họ cũng chỉ thấy các tấm thẻ đều như nhau.
Nhưng sự thật chứng minh quả thật có một bộ phận như vậy, thẻ của bọn họ không giống với người bình thường.
Có lẽ...
Là cùng sự cố có quan hệ?
Minh Thù lấy thẻ của Độ Kỷ chia cho Lục Ngưng, trên thẻ phảng phất có ánh sáng lóe một cái.
Số 1 muốn nhảy đến 2, kết quả 2 vẫn chưa hoàn toàn hiện rõ lại ngã về 1.
Minh Thù: "..."
Minh Thù lại nhìn tấm thẻ thẻ trong tay, mất hết.
"Cô đây là biến tướng của trường sinh a." Minh Thù đột nhiên cảm thán một câu.
Lục Ngưng: "..."
Minh Thù đặt tấm thẻ xuống, hai tấm thẻ dính vào cùng nhau, ánh sáng chợt lóe lên, Minh Thù đột nhiên phát hiện tấm thẻ khôi phục số lượng tuổi thọ ban đầu.
Minh Thù: "..."
Không hổ là nữ chính, ngày cả HP cũng không tầm thường.
Lục Ngưng cũng trông thấy: "Cái này... Sao lại thế này?"
"Đại khái là ghét bỏ số lượng quá ít đi." Minh Thù thuận miệng nói mò.
Bất quá ngẫm lại vừa mới xảy ra chuyện kia... Đột nhiên cảm thấy có khả năng sẽ biết chuyện gì xảy ra?
Lục Ngưng cùng Minh Thù thảo luận nửa ngày đến chóng mặt, kết quả cũng không phát hiện được manh mối hữu dụng nào.
"Thiếu nữ, cứu vớt thế giới nhờ vào cô."
Lục Ngưng: "??"
Cái quỷ gì a!
-
Lão ba đã bỏ trốn.
Thời điểm Minh Thù biết được tin tức này đã là sau ba ngày thiết lập lại.
Không có dấu hiệu nào.
Một lời nhắn cũng không để lại, trực tiếp biến mất không tung tích.
Ngày thứ hai Minh Thù mới nhận được tin nhắn của lão ba, Độ Kỷ cứ như vậy qua loa hoàn thành nghi thức đời này kế nhiệm của đời trước.
Minh Thù: "..."
Lần nữa trở thành đại tiểu thư của Độ Kỷ, rất nhanh đã nhìn thấy trợ lý Hạ.
So với trợ lý Hạ bốn năm sau khôn khéo trầm tĩnh, lúc này trợ lý Hạ vẫn là một thanh niên lỗ mãng đầy nhiệt huyết.
Thanh niên nhiệt huyết dựa vào vận khí may mắn tiến vào Độ Kỷ, Minh Thù nhìn thấy hắn liền đưa vị trí trợ lý cùng tất cả các việc giao hết cho hắn.
Mới vừa nhận chức trợ lý Hạ: "??"
Sự việc quả nhiên là dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, vẫn phát triển theo quỹ đạo đã từng phát triển.
Lục Ngưng vẫn chạy tới chỗ của Minh Thù mấy lần, về sau Minh Thù chê cô ấy phiền —— còn không biết nấu cơm, nếu biết nấu cơm cô sẽ kiên nhẫn cùng cô ấy nghiên cứu thảo luận một chút chân tướng.
Nhưng rất đáng tiếc cô ấy sẽ không biết, cho nên Minh Thù đem cái chương trình học này pass đi, trực tiếp giới thiệu cô ấy cho Diệp phụ.
Minh Thù lại bắt đầu rải lời đồn trên mạng, bất quá không có làm lớn như trước đó.
Dựa theo lý thuyết trước đó, vốn là sau khi khu Tây Thành cùng khu Đông Thành kết thúc tranh loạn mới có thể thiết lập lại.
Nhưng trước kia cũng không có kết thúc, có thể là do cô công khai những chuyện kia.
-
Cuối tuần.
Diệp phụ gọi điện thoại mời cô cùng Diệp Tịch về tham gia một bữa tiệc tối.
Chủ yếu là Diệp Tịch, cô là tiện thể.
Tốt xấu gì cũng là con trai của người ta, Minh Thù không đi không tốt lắm nên chỉ có thể đưa Diệp Tịch đi dự tiệc.
Địa điểm yến hội được tổ chức ngay tại Diệp gia, hình như là sinh nhật của một trưởng bối nào đó của Diệp gia.
Diệp Tịch vừa xuất hiện liền bị Diệp phụ gọi vào trong tâm sự tình cha con.
Minh Thù nhìn thấy Lục Ngưng trong yến hội, đi đến bên cạnh cô ấy: "Thế nào, đã nghiên cứu làm sao để cứu vớt thế giới chưa?"
Lục Ngưng hơi kinh ngạc quay đầu nhìn cô, Minh Thù cười khẽ.
Lục Ngưng kéo cô đi về phía hẻo lánh.
"Diệp gia nghiên cứu cái này đã rất lâu rồi, bọn họ biết tấm thẻ có rất nhiều loại, tôi nghe nói có một người tấm thẻ tuổi thọ là số âm, nhưng người kia vẫn sống tốt, những tuổi thọ của các tấm thẻ này nguyên nhân hình thành không rõ ràng."
"Nguyên nhân thế giới thiết lập lại cũng đưa ra rất nhiều lý luận, bất quá bọn họ nghiệm chứng không ít, đều không đúng..."
Lục Ngưng nói: "Nguyên lai trên thế giới này cũng có nhiều người biết chuyện này."
Lục Ngưng tiếp xúc cùng người Diệp gia một đoạn thời gian phát hiện người Diệp gia kỳ thật rất khiêm tốn, cùng Diệp gia làm việc cũng không phải cống hiến gì, bọn họ chỉ là muốn tìm được chân tướng.
Minh Thù lấy một đĩa điểm tâm: "Chỗ các người nghiên cứu được cái gì chưa?"
Lục Ngưng cười khổ: "Diệp gia nghiên cứu thời gian rất lâu đều không có kết luận..."
Minh Thù ngậm một miếng điểm tâm, từ ngữ có chút mập mờ: "Cô không giống bọn họ."
Lục Ngưng: "..."
Cô ấy đến cùng tại sao cứ kiên định như vậy nói mình không giống?
Cô đến cùng có chỗ nào không giống?
Là bởi vì... Cô ấy đã từng nói, cô ấy biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì sao?
Thế nhưng ngay cả chuyện thế giới thiết lập lại cô ấy cũng không biết...
"Lục Ngưng!"
Lục Ngưng đang nói chuyện với Minh Thù thì có giọng nói yểu điệu từ phía sau truyền đến.
Nữ sinh xinh đẹp mang theo hai người bạn nhanh chóng chạy về phía bọn họ.
Lục Ngưng còn chưa lên tiếng thì một tay nữ sinh đã đẩy trên người Lục Ngưng, Lục Ngưng không có phòng bị, thân thể mất trọng lực lui về phía sau, giày cao gót nghiêng một cái, cả người ngả ngược về sau.
Minh Thù nhanh tay đỡ lấy cô ấy, sau lưng Lục Ngưng vừa đụng vào bàn rượu, xém chút nữa...
Tay Lục Ngưng vịn bên hông cô, có chút dùng sức đỡ người dậy.
"Cảm ơn... Cảm ơn." Lục Ngưng vẫn còn sợ hãi.
"Vinh hạnh của tôi."
"Lục Ngưng, ai cho cô mặc váy của tôi!" Nữ sinh ngữ khí tràn đầy khinh thường: "Khu Đông Thành rác rưởi cũng xứng đáng mặc váy của tôi sao!"
"Đây là..."
Lục Ngưng bị cắt lời giải thích.
"Thấp hèn chính là thấp hèn, từ khu Đông Thành qua thật khiến người ta buồn nôn, dám trộm y phục của tôi, cô chính là muốn đóng vai đẹp mắt một chút quyến rũ ai ở đây vậy?"
Nữ sinh nói chuyện chanh chua, giọng nói hơi lớn làm người xung quanh đều nhìn về phía bên này.
Nữ sinh càng tự tin, ngón tay được bảo dưỡng tỉ mỉ chỉ về phía Lục Ngưng: "Coi như cô trộm váy của tôi cũng chỉ coi là một chuyện cười, rác rưởi mãi mãi là rác rưởi..."
Cái này váy làm sao có được không quan trọng, quan trọng là làm cho cô ta có một lí do.
"Khu Đông Thành đến sao?"
"Trời ạ, khu Đông Thành đến, làm sao lại xuất hiện ở đây?"
"A..., vừa rồi tôi cách cô ta rất gần, không được tôi phải đi thay quần áo."
"Trộm quần áo của người khác mặc, người khu Đông Thành quả nhiên tay chân không sạch sẽ, khu Tây Thành chúng ta nên ngăn chặn người của khu Đông Thành tiến vào."
"Lần trước có người không phải xém chút bị người khu Đông Thành làm cho... Thật là đáng sợ."
Đám người bốn phía bạo động làm cho nữ sinh kiêu ngạo hất cằm lên: "Lột y phục của cô ta xuống cho tôi."
Sắc mặt của Lục Ngưng vốn là khó coi, ngay lúc nữ sinh vừa nói xong câu này sắc mặt liền chuyển thành trắng bệt.
Diệp gia đại đa số đều rất tốt, nhưng cũng có...
Vị này chính là vị thiên kim nhỏ nhất của Diệp gia,chính là cháu gái của vị trưởng bối Diệp gia có sinh nhật vào tối nay, bình thường có thể nói là viên ngọc quý trên tay Diệp gia.
Tiếng nói của Diệp Đồng vừa dứt thì hai cô gái bên cạnh cô ta lập tức tiến về phía Lục Ngưng.
Bốn phía đều là ánh mắt xem kịch vui, thậm chí còn có chỗ chờ mong.
Người của khu Đông Thành bị làm nhục trong mắt những người này đã trở thành thú vui.
Lục Ngưng tức giận đến phát run: "Diệp tiểu thư, tôi chưa hề đắc tội với cô..."
Cô biết Diệp Đồng không thích mình cho nên không có việc gì tuyệt đối không bước ra khỏi phòng thí nghiệm nửa bước, không chính diện đối mặt cùng Diệp Đồng.
Diệp Đồng vênh váo đắc ý: "Cô đứng ở chỗ này chính là đắc tội tôi."
Hai cô gái kia đã tới gần, mỗi người một bên có ý đồ bắt lấy cánh tay của Lục Ngưng.
"A..."
Thanh âm đau đớn của nữ sinh vang vọng cả đại sảnh.
Minh Thù nắm cổ tay cô ta, hình như là đau nhức nên cơ thể nữ sinh hơi uốn lượn.
Người hành hung nâng lên nụ cười nhàn nhạt, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Động vào cô ấy thử xem."