Diệp Tịch quả thật đã tỉnh, bác sĩ Diệp gia vây quanh trước giường bệnh làm kiểm tra.
Thời điểm khi nam nhân cùng Minh Thù xuất hiện, Diệp Tịch liền giương mắt nhìn qua.
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn mỉm cười.
"Thiếu gia..."
Diệp Tịch đẩy người đang vây quanh hắn ra đi thẳng đến cửa.
Ánh mắt nam nhân có chút mềm nhũn: "Tiểu Tịch..."
Hắn giang hai tay chuẩn bị nghênh đón con của mình, nhưng Diệp Tịch lướt qua hắn, trực tiếp nhào về người đứng bên cạnh hắn.
Minh Thù bị Diệp Tịch ôm vào ngực.
Hắn nói nhỏ bên tai Minh Thù: "Darling, tôi biết em sẽ đến."
Nam nhân: "..."
Mọi người nhìn nam nhân, nam nhân xấu hổ đưa tay chắp sau lưng.
Nếu đã nhận biết cô bé này hẳn là giữ được ký ức trước kia.
Cũng không biết... Ký ức trước khi xảy ra tai nạn có còn hay không.
Đứa con trai này của hắn...
Diệp phụ nặng nề thở dài.
Thân thể Diệp Tịch còn rất yếu ớt, cần phải kiểm tra thật tốt lần nữa.
Thời điểm kiểm tra, Diệp Tịch không buông Minh Thù ra, các bác sĩ không còn cách nào chỉ có thể cứ như vậy kiểm tra.
Vẻ mặt của Diệp phụ bình tĩnh hơn nhiều, mỗi lần tỉnh lại đều là tình huống như vậy, hắn cũng đã quen rồi.
Chờ bác sĩ ra ngoài, Diệp phụ mới nặng mới tiến tới, mang theo một chút chờ mong hỏi: "Tiểu Tịch, con còn nhớ rõ sao?"
Diệp Tịch nhìn Diệp phụ một chút, lại nhìn Minh Thù, hắn đương nhiên biết người kia là ai, lần trước lúc tỉnh lại hắn cũng như thế này.
Hắn cái gì cũng không nhớ rõ, người kia chỉ nói hắn là ba của mình.
Diệp Tịch nửa ngày cũng không có lên tiếng.
Hắn không cảm thấy mình cùng người kia có bao nhiêu thân mật.
Cho nên hắn mượn việc thân thể của mình không khỏe liền không biết xấu hổ dựa vào Minh Thù, không có lên tiếng.
Diệp phụ nói không thất vọng là không thể nào.
Nhưng hắn chỉ thở dài: "Mang thiếu gia trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, Giáng Tuyết tiểu thư nếu không chê cũng có thể ở lại đây"
"Tôi muốn đưa hắn rời khỏi nơi này." Minh Thù nói thẳng: "Trước đó hắn chưa tỉnh nên tôi không có đưa đi."
Tầm mắt Diệp phụ sắc bén: "Giáng Tuyết tiểu thư, có phải tôi đối với cô quá mức rộng lượng, cô cảm thấy tôi sẽ để cô đưa Tiểu Tịch đi?"
Minh Thù: "Vậy thì để hắn chọn đi."
Diệp phụ có chút đau dạ dày, nhìn vào ánh mắt con hắn xa lạ nhìn hắn như thế, cùng với tư thế nó dựa vào Minh Thù...
"Tôi chọn darling."
Diệp phụ lần này là đau lòng.
-
Bởi vì đã khuya nên Minh Thù vẫn ở lại Diệp gia nghỉ ngơi một đêm.
Người hầu sắp xếp cho bọn họ một căn phòng.
Minh Thù ở phòng khách, cô chưa kịp quan sát xong gian phòng thì Diệp Tịch đã chạy đến.
Bắt lấy Minh Thù, nụ cười có chút du côn, ánh mắt nghiêm túc không hiện sự lỗ mãng: "Darling, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ em, hôn một cái."
Thẳng nam Thù tích cực: "Tính toán một chút, chúng ta bất quá chỉ không gặp có mấy tiếng mà thôi."
Diệp Tịch có lý chẳng sợ: "Một ngày không gặp như cách ba thu."
Hôn vợ của mình có lỗi gì!
Muốn hôn hôn!
Diệp Tịch cọ cọ mặt Minh Thù, cuối cùng bắt được đôi môi mềm mại kia liền tùy ý trằn trọc.
Nhưng thân thể Diệp Tịch đột nhiên mềm nhũn, nếu không phải Minh Thù phản ứng nhanh chóng đỡ hắn, không chừng đã ngã trên mặt đất.
"Có chút choáng..." Diệp Tịch phiền muộn, thân thể này không được rồi, hắn nhìn về phía Minh Thù: "Darling, em hôn tôi đi."
Minh Thù: "..."
Minh Thù ném hắn trở về phòng, cho người hầu gọi bác sĩ tới.
Hắn vừa tỉnh lại cứ như vậy làm loạn, bác sĩ thấp giọng dặn dò hắn vài câu.
Diệp Tịch có chút không phục, thân thể của hắn rất tốt!
Không phải chỉ hôn một chút sao, làm sao lại yếu như vậy!
Một đám lang băm!
Diệp thiếu gia ánh mắt bất thiện, bác sĩ không dám ở lại, kiểm tra xong đưa hắn lên giường, nhanh chóng rời phòng.
Minh Thù ngồi bên cạnh hắn, Diệp Tịch mong đợi nhìn cô.
Minh Thù xòe tay: "Đưa tấm thẻ cho tôi xem một chút."
"... Được."
Diệp Tịch tìm tấm thẻ đưa cho Minh Thù.
Họ và tên: Diệp Tịch
Tuổi thọ còn thừa: 29 tháng 4 ngày
Tuổi thọ cao nhất: 73 tuổi
Minh Thù nhíu mày, thời gian này... Vì sao không bị thiết lập lại?
Minh Thù hỏi hắn: "Người kia, có thể tin sao?"
Diệp Tịch nắm ngón tay Minh Thù, có chút rầu rĩ không vui: "Ai?"
"Cha cậu."
Diệp Tịch lơ đãng nói: "Có thể chứ, ông ấy đối với tôi rất tốt, bất quá tôi làm sao cũng không thân thiết với ông ấy được, không biết vì sao, chỉ muốn thân thiết với darling."
Nói đến phần sau, Diệp Tịch lại bắt đầu đùa giỡn Minh Thù.
Đợi Diệp Tịch ngủ say, Minh Thù rời khỏi phòng đi tìm Diệp phụ.
Diệp phụ ngồi một mình ở thư phòng, chỉ bật một chiếc đèn, tia sáng lờ mờ, cơ hồ không thấy rõ thần sắc trên mặt hắn.
"Giáng Tuyết tiểu thư, muộn như vậy còn có chuyện gì sao?" Con trai đã chọn cô, cô còn muốn đến trước mặt hắn khoe khoang sao!
"Tôi rất hiếu kì, vì sao ông không có chút nghi hoặc nào, thậm chí không có quá nhiều hỏi thăm đến thân phận của tôi."
Một người xa lạ... Được rồi, lúc trước cô đã nổi danh, không tính là người xa lạ. Nhưng một người như vậy đột nhiên tìm tới cửa, hắn không thấy kỳ quái sao?
Diệp phụ một tay nhéo nhéo mũi: "Tôi đã sớm biết chuyện cô cùng Tiểu Tịch ở chung một chỗ, cần tôi nói đến kỹ lưỡng hơn sao?"
Thời gian sau khi Diệp Tịch rời đi kia, ngoại trừ ban đầu hắn không biết nó đi nơi nào, về sau hắn đều biết.
Minh Thù mượn ánh sáng lờ mờ, dò xét nam nhân một chút.
Rốt cục, cô chậm rãi lên tiếng: "Tuổi thọ của Diệp Tịch vì sao khác biệt?"
Tay bóp mũi của Diệp dừng lại: "Chuyện này nó cũng nói cho cô biết?"
Minh Thù không trả lời.
Trong thư phòng nhất thời tĩnh lặng im ắng.
"Vì sao lại như thế, tôi cũng không rõ ràng."
Diệp phụ nói, sinh mệnh của Diệp Tịch đã bị xói mòn, không thể cướp đoạt tuổi thọ của người khác để bổ sung.
Không giống bọn họ, không ngừng thiết lập lại.
"Tôi đã nghe qua rất nhiều người, chỉ tìm được một người cùng tình huống với Tiểu Tịch, tính mạng của người kia về sau tại vòng thiết lập lại tiếp theo đã biến mất, như chưa từng xuất hiện."
"Vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy, tôi cũng không rõ ràng."
Minh Thù khẽ nhíu mày, cho nên điều này đại biểu cho việc tử vong thật sự?
Đây càng giống trò chơi xuất hiện BUG.
Tiểu yêu tinh sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Nghĩ lại tình trạng của tiểu yêu tinh hiện tại, nói không chừng thật sẽ xui xẻo như vậy.
Thật rầu a!
-
Ngày thứ hai ngay lúc Diệp phụ phức tạp chăm chú nhìn xuống dưới, Minh Thù mang theo Diệp Tịch rời khỏi.
Minh Thù mang Diệp Tịch trở lại Độ Kỷ liền bất ngờ nhìn thấy Lục Ngưng đang trong thời kì thiếu nữ.
Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc đi qua đi lại ngoài cửa lớn Độ Kỷ.
Nhìn xuyên qua đám người, dù bốn năm trước dung mạo có chỗ khác biệt nhưng Lục Ngưng chỉ nhìn một chút liền nhận ra.
Cô bước nhanh đi tới: "Giáng Tuyết tiểu thư."
"Vào trong rồi nói." Minh Thù nói.
Lục Ngưng gật gật đầu.
Lục Ngưng thật sự hoảng, Độ Kỷ bốn năm trước cùng bốn năm sau không có gì khác biệt, Lục Ngưng nhìn hoàn cảnh quen thuộc, dĩ nhiên có chút buông lỏng.
"Con gái, con đi ra ngoài một chuyến thế nào lại mang hai người trở về, chúng ta không rảnh để nuôi người đâu!"
Giọng nói giống như u linh của lão ba thổi qua.
Minh Thù: "..."
Lão ba cũng không có ý tham gia cùng bọn họ nói chuyện, nói một câu như vậy rồi lượn đi.
Lục Ngưng chưa thấy qua vị lão ba này, nhưng nhìn người xung quanh đối với hắn rất cung kính, chần chờ hỏi: "Giáng Tuyết tiểu thư, ông ấy là..."
"Cha rơi, đừng để ý đến ông ấy"
Lục Ngưng: "??"