Thời gian ở thế giới này trôi qua quá nhanh.
Hứa Kỳ Sâm đã dần quen với thế giới này, quen với công việc bận rộn ngày qua ngày, quen với những người đồng nghiệp lúc nghỉ ngơi thường hay nói chuyện đùa giỡn, quen với hình ảnh Địa Trung Hải lải nhải không ngừng trong lớp học mỗi thứ sáu hàng tuần, quen với việc mua đồ uống cho mọi người ở trong các buổi huấn luyện bóng rổ cuối tuần, quen cả những khi yên lặng nghe Tề Manh kể những câu chuyện buồn cười với Tiểu Thương.
Quen với từng khoảnh khắc mình có Mục Diêu.
Trước đây cậu luôn cảm thấy rất khó hiểu với những người tuyên bố rằng phải yêu một người như thể đây là ngày cuối cùng.
Nhưng bây giờ, dường như cậu không thể không trở thành một người như vậy.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại, điều đầu tiên xác nhận chính là, người nằm bên cạnh có còn ở đó hay không.
Nếu như nói rằng đối với Lâm Nhiên, cậu mù mà mù mờ thích mà không tự hay biết, thì Mục Diêu lại là người khiến cậu cảm nhận được sâu sắc rằng trái tim của chính mình đã kí thác chỗ người kia.
Nhưng điều kì lạ là hình bóng của hai người thường rất hay trùng khớp lên nhau, ngay cả cậu cũng không rõ nguyên do vì sao lại như vậy.
Điều còn khó hiểu hơn nữa là.
Tại sao ở trong hiện thực, cậu chưa từng nảy sinh một gợn cảm xúc đối với những người khác, đến khi bước vào trong tiểu thuyết của chính mình rồi lại có thể thích những nhân vật ấy bằng thứ tình cảm chân thật đến như vậy.
Sao mà mỉa mai quá đỗi.
Không phải không thể thích bất kì ai khác nữa.
Chỉ là cậu thích một người, nhìn ai cũng thấy giống người đó.
“Diệp Hàm, bên ngoài trời mưa rồi, cậu có mang ô không?”
Lời nói của đồng nghiệp khiến Hứa Kỳ Sâm lập tức lấy lại tinh thần, “Hả, trời mưa à? Tớ cũng không biết nữa.”
“Mưa cũng không lớn lắm, dù sao trời cũng sắp vào thu rồi.” Đồng nghiệp sắp xếp lại mặt bàn xong, cười nói tạm biệt với cậu, “Tớ đi đây, cậu cũng về nhà sớm đi nhé.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Ừm.”
Một mình cậu hỗn loạn mê man, lúc đến thang máy mới sực nhớ ra phải nhắn tin cho Mục Diêu, nhờ hắn đến đưa hộ cái ô.
Mà thôi, mưa không lớn, chạy về cũng được.
Ra khỏi thang máy, từ đằng xa đã trông thấy một bóng người cao to tỏa ra quần sáng mông lung mờ nhòa dưới ánh đèn chẳng mấy sáng sủa giữa làn mưa rơi dày đặc trên đường phố.
Còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã cảm nhận được sự xuất hiện của cậu.
Quay lại, vẫy chiếc ô xếp gấp trong tay với cậu.
“Em tới đón anh.”
Hứa Kỳ Sâm đi tới, Mục Diêu bung ô ra giúp cậu.
“Hai chúng ta dùng chung một cái là được rồi.”
Mục Diêu lắc đầu, đưa chiếc ô đã mở bung cho cậu, “Hôm nay gió lớn, em sợ anh bị xối vào người.” Nói rồi tự mình bung một chiếc ô khác, hai người sóng vai rời khỏi công ty.
“Tối nay chúng mình ra ngoài chơi chút đi.”
Nghe thấy lời đề nghị của Mục Diêu, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn đồng ý, “Được thôi.”
Giẫm chân lên những vũng nước sâu cạn trên mặt đường, ánh đèn rực rỡ đọng lại vỡ tan.
Hai người lặng yên đi trên đường, xung quanh nhấp nhô những cây dù to nhỏ không đồng đều màu sắc cũng khác nhau, như chia thế giới thành vô số những chiếc hộp nửa riêng tư, trong mỗi hộp lại chứa đựng một linh ôm trong lòng những suy nghĩ riêng biệt.
Mục Diêu đưa cậu tới một quán bar nhỏ, không giống chỗ trước kia, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, ánh đèn mờ ảo phối hợp với một ban nhạc đang trình diễn live, tạo nên một bầu không khí tuyệt vời.
Mặc dù là quán bar, nhưng Mục Diêu không uống được rượu, chỉ gọi một ly chanh đá.
Hứa Kỳ Sâm lại khác thường, gọi một loại rượu tương đối mạnh.
“Dạo này tâm trạng anh có vẻ không được tốt lắm nhỉ.”
Nghe Mục Diêu thăm dò mở miệng, Hứa Kỳ Sâm không biết nên trả lời như thế nào, đành phải giấu kín tâm trạng mình trong bài lý thuyết xác suất vừa thi xong, “À… Hôm trước có một bài kiểm tra lý thuyết xác suất ấy, anh cảm thấy thi không tốt lắm.” Hứa Kỳ Sâm nhấp một hợp rượu nhỏ, thở dài, “Cảm giác bản thân đã rất nỗ lực rồi, nhưng kết quả lại chẳng thể như mong muốn.
Sự bất công đó thường khiến cho con người ta cảm thấy không cam lòng.”
Mục Diêu chống cằm, đáy mắt phản chiếu ánh sáng ấm áp rơi trên băng ghế dài.
“Em thi không tệ lắm.
Anh thấy khó ở phần nào?”
Hứa Kỳ Sâm ngẫm nghĩ, “Chắc là… Định lý Bayes(*).”
(*) Định lý Bayes: Là một kết quả của lý thuyết xác suất.
Nó đề cập đến phân bố xác suất có điều kiện của biến ngẫu nhiên A, với giả thiết: thông tin về một biến khác B: phân bố xác suất có điều kiện của B khi biết A, và phân bố xác suất của một mình A.
Thực ra chỉ lấy bừa một lí do thôi, nào ngờ Mục Diêu lại tưởng là thật.
Có điều, là một sinh viên khoa văn, đúng là cậu cũng có một chút thắc mắc, “Không hiểu tại sao nghiên cứu trí tuệ nhân tạo cứ nhất quyết phải lấy Bayes làm cơ sở.”
“Em lại thấy định lý Bayes có ý nghĩa lắm.” Ngón tay Mục Diêu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn gỗ theo nhịp trống của ban nhạc, “Phần lớn nghiên cứu trong lý thuyết xác suất đều là xác suất tiên nghiệm(*), đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
Mục Diêu lấy trong túi ra một gói kẹo hoa quả thập cẩm mua lúc đứng chờ Hứa Kỳ Sâm khi nãy, dùng răng xé bao bì, đổ một lượng lớn ra tay.
“Giả sử trong tay em có ba mươi viên kẹo, mười lăm viên vị dâu tây, năm viên vị chanh, mười viên vị cam.
Anh nhắm mắt bốc bừa một viên, xác suất lấy được vị chanh là bao nhiêu?”
Hứa Kỳ Sâm trả lời, “Một phần sáu.”
Mục Diêu ừm một tiếng, “Đây là trường hợp đơn giản nhất của xác suất tiên nghiệm, đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm cười, dựa đầu lên vách tường nhìn Mục Diêu.
“Nhưng mà.” Mục Diêu cất hết đường vào trong túi, “Trong cuộc sống hiện thực, nào ai có thể nói trước cho chúng ta biết rằng, có bao nhiêu viên kẹo, mỗi vị có bao nhiêu viên đâu? Tính toán xác suất tiên nghiệm, ngoài việc cung cấp một bản mẫu tham chiếu cho những điều mình chưa biết ra thì chẳng có tính thực tế gì cả.”
Mục Diêu cúi đầu, chọn lựa từng viên một trong chiếc túi áo nhỏ.
“Vậy nên định lý Bayes mới có xác suất hậu nghiệm(*).
Nó không căn cứ vào giá trị khách quan, mà là ước tính chủ quan, giống như bộ não con người.” Dứt lời, hắn lại nắm một vốc, chìa bàn tay trước mặt Hứa Kỳ Sâm.
(*) Xác suất tiên nghiệm: Là xác suất của một biến cố xảy ra trước khi dữ liệu mới được thu thập.
Xác suất hậu nghiệm: Là xác suất được điều chỉnh hoặc cập nhật của một biến cố xảy ra sau khi xem xét thông tin mới.
“Nhắm mắt lại đi, chọn một viên bất kì trong tay em.”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm chỉnh nhắm mắt lại, lần tìm bàn tay hé mở của Mục Diêu, lấy bừa một viên kẹo.
“Mở mắt ra.” Đối phương nắm tay lại, “Là vị gì?”
Giấy gói màu vàng.
Vị chanh.
“Lấy lại một lần nữa.”
Lại nhắm mắt chọn ngẫu nhiên, rồi mở mắt ra, vẫn là giấy gói kẹo màu vàng sáng loáng.
Lặp lại lần nữa.
Kết quả lần thứ ba không thay đổi.
Hứa Kỳ Sâm tóm lấy cổ tay Mục Diêu, cười nói ra suy đoán của mình, “Trong tay em toàn vị chanh cả đúng không?”
Mục Diêu mở lòng bàn tay ra, đúng như suy nghĩ của Hứa Kỳ Sâm, toàn là sắc vàng óng ánh.
“Đây là cách tự tư duy đối với định lý Bayes, anh không nắm giữ bất kì chứng cứ khách quan nào, chỉ có thể dựa vào kết quả thực tế để tiến hành suy đoán hết lần này tới lần khác, loại bỏ khả năng có tỉ lệ sai sót cao hơn, sau đó liên tục chỉnh sửa lại phán đoán vừa đưa ra lúc trước.” Giọng nói Mục Diêu rất nhẹ nhàng, vô cùng hợp với bản nhạc jazz trong quán bar.
Hứa Kỳ Sâm hiểu ra được vấn đề gật gật đầu, uống một hớp rượu, “Nếu giáo viên toán nào cũng dạy học như em, có khi anh đã thích môn đó hơn một chút rồi.”
Vị rượu rất nồng, chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc xuống dưới cổ họng, sau ngấm sâu tận đáy lòng thì thổi bùng lên ngọn lửa, vô cùng mâu thuẫn, “Nhưng mà anh không ngờ em lại hứng thú với lý thuyết xác suất như vậy đấy, rõ ràng tiết nào lên lớp cũng ngủ mà.”
Mục Diêu dõi mắt về phía ban nhạc cách đó không xa, lẩm bẩm.
“Bởi vì quá trình em thích anh, cũng tuân theo định lý Bayes.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, không hiểu rõ ý hắn.
“Từ lần đầu tiên gặp được anh, em đã thích anh rồi.”
Giọng Mục Diêu trầm nặng, như đã tách rời khỏi tạp âm xung quanh, nằm ở một tần số hoàn toàn khác, rót thẳng vào trái tim Hứa Kỳ Sâm.
“Nhưng mà đơn phương thích thầm cũng giống như nhắm mắt chọn kẹo vậy.
Mỗi lần em tiếp cận không chút kiêng dè là một lần mò mẫm trong bóng tối.” Hắn lắc soda trong ly nước của mình, bọt khí sủi lên, bám vào lát chanh vàng.
“Còn phản ứng của anh khi đối diện với những hành động ấy, chính là viên kẹo em chỉ có thể nhìn thấy được lúc mở mắt ra.”
“Khi đem lòng thương một người, hẳn ai cũng sẽ mang nỗi lòng như vậy.
Nghiền ngẫm từng lời nói của đối phương, ngay cả một dấu chấm câu cũng phải cố gắng suy diễn cho bằng ra ẩn ý trong đó.” Mục Diêu bật cười hai tiếng tự giễu, “Nghe rất ngu ngốc, bởi vì dường như ai cũng hi vọng đối phương chủ động một cách mạnh mẽ và dứt khoát bất cứ lúc nào.”
Hắn bắt chước theo giọng điệu của người ngoài cuộc, “Gặp được người mình thích thì phải trực tiếp tiến lên, trực tiếp nói với người ấy rằng ‘em nhìn trúng anh rồi, em rất thích anh, nếu không phải là anh thì không thể là ai khác.” Mục Diêu tự bật cười vì những lời vừa dứt, “Nhưng đổi lại là bản thân mình, có mấy ai thật sự làm được như vậy cơ chứ.”
Hứa Kỳ Sâm không thốt nổi một lời.
Từng câu từng chữ Mục Diêu nói, đều như gõ lên trái tim cậu.
“Em không biết lần tiếp theo sẽ bốc trúng viên kẹo như thế nào, sẽ ngọt hay chua, vậy nên mỗi lần bốc đều phải cẩn thận từng li từng tí một.”
“Nhưng mà việc em lấy được rất nhiều viên kẹo mà viên nào cũng ngọt lịm cũng không thể nói lên rằng xác suất là một trăm phần trăm.
Em cứ mãi chỉnh sửa lại những phán đoán của mình không ngừng, tự hỏi rằng liệu anh có thiện cảm với em nhiều hơn em đã nghĩ hay không, nhưng em vĩnh viễn không thể xác nhận được.” Hắn đổ kẹo trong tay rơi ào ào lên mặt bàn, “Ai dám nói rằng tất cả những viên kẹo đó đều ngọt cơ chứ.”
Mục Diêu nhìn Hứa Kỳ Sâm.
Qua đôi mắt hắn, Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy chính bản thân mình.
Có điều, khác với Mục Diêu, cậu thậm chí còn chưa từng đưa tay ra.
Không lấy bất kì viên kẹo nào.
Vậy nên xác suất của cậu vĩnh viễn là con số không.
“Nhưng mà.”
Mục Diêu lại nói.
“Anh giải phóng em khỏi vô số lần thăm dò và suy đán, trực tiếp thông báo thẳng đáp án cho em.” Mục Diêu cười, khóe mắt cong cong.
“Khiến em cuối cùng cũng không còn bị mắc kẹt trong vòng lặp vô tận này nữa.”
Mục Diêu nhoài người trên bàn, ngón tay thon dài chậm rãi đi trên mặt bàn từng chút một như đang đi đường.
Đến khi nắm lấy tay Hứa Kỳ Sâm.
“Là anh đã cứu em.”
Trong lòng chất chứa vô vàn lời muốn nói, chúng liên tục náo loạn bên trong, lại như một lon nước ngọt đã bật nắp quá lâu, có làm gì cũng không phun trào được nữa, cũng chẳng tài nào nói ra.
Số bọt khí còn sót lại yếu ớt sủi lên.
Ban nhạc đã hoàn thành ca khúc, nói những lời cảm ơn có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Mục Diêu bỗng nhiên đứng dậy.
Hứa Kỳ Sâm kéo tay hắn lại, “Em đi đâu thế?”
Mục Diêu cười, “Không hiểu sao anh khiến em cảm thấy như có thể biến mất ngay lập tức được vậy.”
Hắn chỉ lên sân khấu nhỏ kia, “Muốn nghe hát không? Em hát cho anh nghe nhé.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, nhìn đối phương bước từng bước lên sân khấu, nói vài câu với các thành viên trong ban nhạc, sau đó ngồi trên chiếc ghế đẩu cao của hát chính, nhận lấy đàn ghita người ta đưa cho.
Xung quanh bắt đầu xuất hiện tiếng vỗ tay ngay cả khi hắn còn chưa mở miệng.
Ánh sáng vàng rực trên đỉnh đầu lan toả, thắp sáng từng đường nét trên người hắn.
Khiến cho Hứa Kỳ Sâm nhớ tới buổi tiệc tối văn nghệ thời cấp ba.
Khi đó mình cũng như thế này, trốn trong một góc ngắm nhìn người kia tỏa sáng lấp lánh.
Tiếng đàn ghita cất lên dạo đầu, thanh âm Mục Diêu trầm thấp mà dịu dàng, y như giọng điệu mà hắn nhủ thầm với cậu mỗi khi sắp chìm vào giấc ngủ trước.
[Cả ngày mê man, ánh mắt trống rỗng, một loại cảm giác kiệt sức khó lòng giải thích được.]
[Anh thấy mình như đổ bệnh, anh thấy sao mà rét buốt.]
[Chỉ sót lại duy nhất một trái tim ấm nóng.]
Ngón tay Mục Diêu nhẹ nhàng lướt qua dây đàn ghita.
Từng chút một, như đang thôi thúc trái tim cậu.
[Có lẽ là… Một cảm xúc mới lạ.]
[Có lẽ là… Đã bị ai lây bệnh.]
[Có lẽ là, tình yêu.]
Hắn cất lên hai chữ tình yêu như một tiếng thở dài tràn ngập cảm giác định mệnh.
Hứa Kỳ Sâm chưa nghe bài hát này bao giờ, chỉ cảm thấy lời nhạc quá diệu kì, từng câu từ đều đi thẳng vào trái tim cậu.
Tác dụng của rượu bắt đầu xuất hiện, Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được cơn choáng váng yếu ớt.
Nằm nhoài trên bàn, lẳng lặng nghe tới câu hát câu cuối cùng.
[Có lẽ là… Tất thảy những hiện tượng dị thường ấy.]
Đôi mắt Mục Diêu nhìn xuyên qua những ánh mắt khen ngợi từ bàn này qua bàn khác, nhìn thẳng vào mặt Hứa Kỳ Sâm.
[Đều bởi vì em yêu anh.]
(*) Bài hát
Dây đàn rung lên lần cuối cùng, Mục Diêu nói cảm ơn rồi đứng dậy, quay về bàn ngồi cạnh Hứa Kỳ Sâm.
“Thích không?”
Hứa Kỳ Sâm đã ngà ngà men say, ghé người trên bàn, khẽ gật đầu, nở một nụ cười ngây ngô, “Rất êm tai.”
Mỗi lần cậu uống say đều sẽ như một đứa trẻ con, cười ngốc nghếch, “Hâm mộ em quá đi mất, biết chơi bóng, thành tích tốt, hát cũng hay, cảm giác như cái gì cũng am hiểu.”
Cũng giống như người mà mình từng rất thích kia.
Hâm mộ cũng được, ái mộ cũng thế.
Rất muốn trở thành một người như vậy.
“Đó chưa phải điều em giỏi nhất đâu.”
Hứa Kỳ Sâm hơi nghiêng mặt, nhìn hắn, “Vậy em giỏi làm gì nhất?”
Mục Diêu còn chưa kịp nói gì đã bị một người đàn ông say khướt xen ngang.
Đối phương đi đứng loạng choạng, vô tình đụng phải bàn bọn họ, ly rượu lạnh lẽo còn phân nửa cầm trên tay đổ cả lên bả vai Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm giật mình ngồi thẳng dậy.
Đối phương lèm bèm không rõ, “Xin, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi uống say quá, xin lỗi, xin lỗi.” Vừa nói vừa định dùng tay lau cho Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm giữ nguyên nụ cười, “Không sao, không vấn đề gì.”
Mục Diêu không vui, giữ lấy cánh tay người đàn ông nọ, ngăn lại động tác của ông ta, “Lần sau uống ít thôi.” Hắn đi tới bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, lấy giấy ăn lau vai và sau lưng giúp cậu.
Người đàn ông kia đi xa dần, Hứa Kỳ Sâm vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng Mục Diêu lại không vui lắm, lau sạch cho Hứa Kỳ Sâm xong thì đứng dậy thanh toán rồi đưa cậu rời khỏi quán bar.
Khác hẳn với sự ấm cúng dễ chịu trong quán bar nhỏ, ngoài trời mưa gió không ngớt, vừa đẩy cửa ra đã bị hơi lạnh ập thẳng vào mặt, luồn trong cổ áo.
Mục Diêu cởi chiếc áo khoác denim của mình, choàng lên người Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Mục Diêu, cười hỏi: “Sao em trông chẳng vui vẻ gì thế?”
Mục Diêu luồn cánh tay Hứa Kỳ Sâm vào trong tay áo trống, khoác xong áo, sau đó cài lần lượt từng khuy áo một, mãi đến khuy cuối cùng mới lên tiếng.
“Anh đừng gặp ai cũng cười như vậy.”
Hứa Kỳ Sâm đã say rồi, giọng nói cũng không giống như thường này, bật cười, “Sao thế, tươi cười không tốt hả?”
Mục Diêu bật ô, đưa cho cậu, “Bởi vì lòng dạ em nhỏ nhen, tính tình không tốt, thấy anh đối xử với ai cũng dịu dàng như thế sẽ thấy rất tức giận.”
Không có tiếng trả lời.
Hai người che ô bước dưới mưa, cũng giống như bất kì ai khác trên đường, dùng ô để che giấu những xúc cảm tận đáy lòng.
Như ném một cục đá lên mặt hồ, vốn dĩ chỉ muốn ném thia lia, nào ngờ lại chìm nghỉm xuống dưới.
Vào khoảnh khắc Mục Diêu đã hoàn toàn không còn chút hy vọng gì nữa, mặt hồ lại khẽ gợn bọt nước.
“Không đúng.”
Giọng nói lành lạnh của Hứa Kỳ Sâm vang lên giữa màn mưa đêm.
“Không đúng chỗ nào?” Mục Diêu dừng bước, nghiêng người sang.
Hứa Kỳ Sâm hơi nhấc cao ô lên, nhìn vào mắt đối phương.
“Dùng từ không đúng.”
Giọng điệu cậu nghe như một bạn học sinh tiểu học nghiêm túc đang nhận xét lỗi sai của một câu mắc vấn đề về ngữ pháp.
“Chính xác mà nói thì, anh đối xử với ai cũng rất điềm đạm.” Gương mặt cậu xuất hiện cái vẻ mà chỉ khi bị chất cồn quấy phá mới có, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
“Nhưng chỉ đối với em, anh mới dịu dàng như vậy.”
Anh giỏi làm điều gì nhất?
Điều anh giỏi nhất chính là thích em, mười năm như một ngày.
Mà điều em giỏi nhất lại là nắm giữ trái tim anh, mười năm như một ngày.
Hai chiếc ô màu xám sát lại gần nhau, tạo thành một điểm mù trong phạm vi tầm nhìn.
Mục Diêu nhẹ nhàng ôm lấy eo Hứa Kỳ Sâm, dưới hai chiếc ô xen chồng lên nhau, cúi đầu hôn cậu.
Rượu, mưa đêm, ánh sáng nhạt nhòa.
Khiến đầu óc Hứa Kỳ Sâm không còn tỉnh táo được nữa.
“Cõng anh đi, anh không đi nổi nữa.”
Hai cái ô trở thành một, Hứa Kỳ Sâm gục đầu trên bả vai Mục Diêu, lắc lư, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ cơ thể đối phương.
“Lạnh không?” Mục Diêu hỏi.
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Không lạnh.” Cậu như một con mèo nhỏ, phát ra một tiếng thở dài thoải mái, “Anh muốn cùng em đi qua mùa đông này, chắc chắn sẽ rất ấm áp.”
Mục Diêu chầm chậm bước, trong lòng thầm nghĩ, anh uống nhiều quá rồi.
Hứa Kỳ Sâm lảm nhảm nói rất nhiều, cảm giác ý thức ngày càng chảy tuột đi, đầu óc cũng dần nặng trịch.
Cậu gắng rướn người đến gần bên mặt Mục Diêu, hôn lên vành tai lành lạnh của đối phương, trước khi ngất đi vì say thốt ra câu nói sau cùng.
“Anh rất thích em… Cũng rất nhớ em.”
Còn chưa kịp xa cách, đã bắt đầu thấy nhớ rồi.
Mục Diêu mím môi thật chặt, một cơn đau thoáng qua từ chiếc răng nanh sắc nhọn như đang mài vào khoang miệng,
Càng được trân trọng, càng sợ hãi tất cả đều chỉ là ảo ảnh.
Thay đổi sang một lớp ngụy trang mới, xác suất thắng lợi sẽ còn bao nhiêu? Anh thật sự không thể nào nắm chắc.
Điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là, dù có bắt đầu lại thêm bao nhiêu lần đi nữa.
Anh vẫn sẽ giẫm lên vết xe đổ, không có ngoại lệ.
Sa vào định lý Bayes với em.