“Anh trai?”
Hứa Kỳ Sâm lập tức nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua bị Mục Diêu bắt gọi là “anh”, đầu óc nhất thời chưa rõ.
Câu bé trước mặt trông cùng lắm cũng mới bốn, năm tuổi ôm lấy chân cậu đung đưa, trả lời bằng chất giọng mềm mại non nớt: “Vâng ạ! Anh ơi, anh tên gì thế?”
“Hứa…”
Lập tức phanh gấp.
Cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, suýt nữa thì bị lộ tẩy rồi.
“Diệp Hàm.” Hứa Kỳ Sâm bế cậu bé đáng yêu lên, “Anh tên là Diệp Hàm, anh đưa em đi gặp anh trai nhé.”
Nói rồi ôm cậu bé vào phòng ngủ chính.
“Mục Diêu, Mục Diêu ơi?”
Mục Diêu gắt ngủ nghiêm trọng, nghe tiếng nhưng chẳng buồn quan tâm, kéo chăn lên trùm kín qua đầu.
Hứa Kỳ Sâm đi tới khẽ đẩy hắn, đối phương cũng chỉ ậm ừ mấy tiếng.
Cậu bé trong lòng khua khoắng nhảy phịch xuống giường y như nhảy cầu, đôi chân ngắn cũn nhanh nhảu chạy tới bên cạnh Mục Diêu, đặt mông ngồi lên ngực hắn.
“Anh ơi!”
Màn làm trò ồn ào như vậy, dù có ngủ say như chết cũng phải bật tỉnh.
Mục Diêu ngái ngủ ngóc đầu dậy, híp mắt nhìn vật nhỏ đang chễm chệ trên người mình.
“Cái gì thế này… Ác mộng à.” Nói rồi lại gục đầu xuống, nhắm mắt lại lần nữa.
Thấy phản ứng của hắn, Hứa Kỳ Sâm không nhịn được bật cười thành tiếng, lúc này Mục Diêu mới tỉnh ra, trợn trừng mắt.
Đây hoàn toàn không phải ác mộng.
Hắn xách thằng nhóc lên.
“Sao mày tới đây!”
Cậu nhỏ quơ quơ cánh tay hồi lâu, cuối cùng cũng túm được hai tai Mục Diêu, kéo cho hắn đau đến mức phải buông tay ra.
Kĩ năng lợi dụng sơ hở của cậu nhỏ đúng là bậc nhất, ôm choàng qua cổ Mục Diêu: “Ba mẹ không ở nhà, em lén chuồn đến đây tìm anh đó!”
Hứa Kỳ Sâm lấy làm kinh hãi.
Đứa bé nhỏ xíu như vậy có thể tự mình chạy đến đây sao?
Đây là tình tiết kịch bản “ngàn dặm tìm anh” gì vậy?
Cậu không dằn được lòng, bèn hỏi: “Em tìm anh trai em kiểu gì?”
Cậu nhỏ nghiêng đầu, vẻ mặt hết sức đắc ý.
“Ngửi mùi ạ ~”
À, đúng là anh em ruột…
Hứa Kỳ Sâm không khỏi khó hiểu, ấn tượng về cậu em trai này trong kí ức rất mờ nhạt, vì vậy thầm hỏi trong lòng: “0901, trong truyện chính đã xuất hiện nhân vật em trai Mục Diêu này chưa nhỉ?”
0901 nhanh chóng trả lời: “Không có, nhưng trong phiên ngoại năm mới ngài từng nhắc qua, bởi vì ngài đã thay đổi cốt truyện, vậy nên nhân vật này cũng chủ động lên sân.”
Vậy à…
Phiên ngoại năm mới….
Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ một hồi, hình như đúng là vậy thật.
Trong truyện, vào dịp Tết, cậu từng hỏi Mục Diêu về chuyện gia đình, đối phương đã đề cập rằng mình có một cậu em trai nhỏ hơn rất nhiều tuổi.
Kết thúc hồi tưởng của bản thân, Hứa Kỳ Sâm phát hiện ra hai người kia đã quần nhau túi bụi trên giường, không biết biến ra hai tai từ lúc nào, lôi qua kéo lại không ai chịu buông tay.
“Mày buông ra trước đi! Buông ra cho anh, mau!”
“Không! Anh buông ra trước cơ!”
“Còn dám bật lại cơ à!”
…
Đây thật sự là một người trưởng thành đã tròn mười tám tuổi sao?
Hứa Kỳ Sâm vội vàng hòa giải, “Thế này nhé, anh đếm đến ba, cả hai người đồng thời buông ra, được không nào?”
Hai người đình chiến, đồng thời nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm.
“Một, hai, ba ~ “
Lúc này mới chịu buông tay đối phương ra.
Hứa Kỳ Sâm thở phào một hơi, ngồi xuống bên giường, cười híp mắt hỏi cậu nhỏ: “Em tên gì thế?”
Mục Diêu trở mình, cậu nhỏ lập tức ngã chổng vó trên giường, lăn nửa vòng như cục bột nếp, bám vào quần áo của Hứa Kỳ Sâm để bò dậy, cười hì hì trả lời, “Em tên Mục Dã ạ.”
Mục Dã?
Hứa Kỳ Sâm không nhịn được cười thành tiếng.
Anh tên là Mục Diêu, đọc là meo meo meo.
Em tên là Mục Dã, đọc là miē miē miē.
(“be be be”: tiếng dê kêu.)
Cái gia đình này đúng là quá đáng yêu.
Có lẽ bởi vì bản thân cậu không có anh chị em, họ hàng thân thích cũng chỉ có dì nhỏ, nhưng đến giờ dì vẫn chưa kết hôn chứ đừng nói gì đến sinh con, vậy nên Hứa Kỳ Sâm không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con.
Thế nhưng cậu vẫn rất thích, nhất là Mục Dã, nom không khác gì Mục Diêu phiên bản tí hon, vừa đẹp vừa đáng yêu.
Hứa Kỳ Sâm nhéo khuôn mặt nhỏ xíu của Mục Dã, “Vậy anh gọi em là Tiểu Dã nha, được không? Em đói bụng chưa, anh nấu cho em ăn nhé?”
Mục Dã ở nhà bị anh trai ruột đè đầu cưỡi cổ nào có được đối xử dịu dàng như thế này bao giờ, lập tức ôm lấy Hứa Kỳ Sâm, “Đói ạ!”
Hứa Kỳ Sâm rất cưng cậu nhỏ, tay vô thức xoa xoa tấm lưng múp míp thịt, không ngờ đột nhiên bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy cổ tay.
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hung dữ hiếm thấy của Mục Diêu.
“Sao, sao thế?”
“Không cho anh xoa lưng nó!”
“Tại sao?”
Mục Diêu nghiến chặt răng không nói gì, vén chăn lên bỏ đi rửa mặt.
Lạ thật, sao hôm nay rời giường lại tức giận vậy nhỉ.
Vừa ngẫm nghĩ, Hứa Kỳ Sâm vừa xoa lưng Tiểu Dã, cậu nhỏ thoải mái ghé lên đùi Hứa Kỳ Sâm, rầm rì, đáng yêu khủng khϊế͙p͙.
“Anh Hàm Hàm, em muốn ăn kẹo ~”
“Được.” Hứa Kỳ Sâm bế Tiểu Dã xuống đất, sau đó nắm lấy bàn tay bé xíu dẫn cậu ra phòng khách, lấy bảy, tám viên kẹo sữa trong ngăn tủ TV, còn mở kênh hoạt hình thiếu nhi lên: “Anh đi rửa mặt đã, lát nữa nấu đồ ăn ngon cho em nha.”
Thấy Tiểu Dã chăm chú xem TV không chớp mắt, Hứa Kỳ Sâm bước vào phòng vệ sinh, thấy Mục Diêu vừa rửa mặt xong, khuôn mặt còn đọng nước nhỏ giọt.
Cậu cười với hắn, nhưng khuôn mặt Mục Diêu vẫn nghiêm như cũ.
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất kì lạ, cúi đầu xuống thấy bàn chải đánh răng đặt trên cốc của mình đã được bóp sẵn kem, lại nhìn Mục Diêu thêm lần nữa.
“Anh nhìn gì?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu rồi cúi xuống, mím môi cười, sau đó ngậm bàn chải trong miệng, nghiêm túc đánh răng.
Bọt kem đánh răng vị bạc hà lập tức tràn khắp khoang miệng, cảm giác cay the cùng ngọt ngào xông thẳng lên tận não.
“Anh chỉ được xoa lưng em thôi, biết chưa?”
Hả?
Hứa Kỳ Sâm suýt thì sặc, nhanh chóng súc miệng, “Tại sao?”
“Không tại sao cả, nói chung là anh chỉ được xoa lưng em thôi.” Vẻ mặt Mục Diêu rất trẻ con, hai cái tai trên đỉnh đầu chốc chốc lại vẫy vẫy theo tần suất nói chuyện, “Còn nữa, anh cũng chỉ được sờ tai và đuôi của mình em!”
Hứa Kỳ Sâm chậm chạp mãi mới hiểu ra, chống bồn rửa tay cười không ngừng, “Em ghen gì với một đứa nhóc chứ hả!”
Mục Diêu mặc kệ, rõ ràng tối hôm qua vẫn còn thích đuôi mình như vậy, vừa ngủ một giấc dậy đã rơi từ trên trời xuống một con thú nhỏ cũng có cái đuôi y hệt mình, như vậy đương nhiên sẽ bị mất đi ưu thế, hắn không hoảng thì ai hoảng.
Cười đủ rồi, Hứa Kỳ Sâm tiếp tục đánh răng rửa mặt, xong xuôi vẫn thấy Mục Diêu còn chưa đi, “Em đứng đây làm gì?”
Mục Diêu ôm lấy eo Hứa Kỳ Sâm, “Đợi nụ hôn chào buổi sáng của em.”
Hứa Kỳ Sâm cong môi, “Em mà hôn thì đến bao giờ mới xong.” Nói rồi giãy người đi ra ngoài, nhưng Mục Diêu nắm lấy cánh tay cậu, trong lúc vô tình cúi đầu phát hiện ra Hứa Kỳ Sâm đang đi chân trần, “Sao anh không đi dép vào, tay chân đã lạnh buốt rồi mà còn đi chân trần nữa.”
Hứa Kỳ Sâm sợ nhất là nghe Mục Diêu càm ràm, “Anh quên mất.” Thấy hắn có vẻ không chịu bỏ qua, cậu lập tức giẫm hai chân mình lên chân Mục Diêu, loạng choạng một hồi mới đứng vững, “Vậy là được rồi.” Sau đó ngước lên cười với hắn.
Vẻ mặt Mục Diêu cuối cùng cũng không căng được nữa, răng nanh nhỏ lấp ló ra ngoài.
Lúc nào cũng vậy.
Từng hành động cử chỉ của cậu đều khiến trái tim lúc thì lơi lỏng, lúc lại siết chặt.
Mà không hề có một lời cảnh báo trước.
Bàn tay xoa dọc gò má, khẽ cúi đầu, khoảng cách không ngừng rút ngắn lại, hơi thở thơm hương bạc hà mát mẻ lướt qua chóp mũi.
“Anh Hàm Hàm ơi! Em ăn xong kẹo rồi!”
Hứa Kỳ Sâm giật thót, vội vã lùi về sau hai bước, quay người lúng túng cười với Tiểu Dã đứng trước cửa phòng vệ sinh.
Con chó con chết tiệt…
Mục Diêu siết chặt nắm tay, không ngừng thuyết phục bản thân từ bỏ nỗi kích động muốn ném phắt thằng oắt kia xuống tầng.
“Em ăn nhanh ghê…” Hứa Kỳ Sâm cười gượng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Dã lon ton tới nắm lấy tay Hứa Kỳ Sâm, “Anh Hàm Hàm, anh vừa mới làm gì thế? Tại sao anh trai lại ôm anh ạ?”
Mục Diêu thật sự không kìm nén được cơn giận nữa, “Chuyện của người lớn mày chõ mũi vào làm gì, đi ra mau lên, đừng có bám theo bọn anh.”
Tiểu Dã bĩu môi, “Em có bám theo anh đâu, em đi theo anh Hàm Hàm mà!”
“Ai cho mày gọi như thế! Quen thân gớm nhỉ!”
“Em cứ muốn gọi đấy! Anh Hàm Hàm anh Hàm Hàm anh Hàm Hàm!”
Hứa Kỳ Sâm bất lực thật sự, “Tiểu Dã, không thể ăn thêm kẹo nữa, anh nấu mì cho em nhé.” Nói rồi cậu kéo Tiểu Dã đi ra ngoài, quay đầu lại thì thầm với Mục Diêu, “Em nhường thằng bé chút đi.”
Thấy Hứa Kỳ Sâm hoàn toàn không đứng về phía mình, hai tai Mục Diêu lập tức rũ xuống, rầu rĩ không vui theo sát hai người.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Mục Diêu ngồi trên ghế sô pha bấm điều khiển TV, chuyển bộ phim hoạt hình ầm ĩ sang trận thi đấu bóng đá.
Tình hình trong phòng bếp – so với trận bóng đá khốc liệt, chỉ có hơn chứ không hề kém.
“Anh Hàm Hàm ơi, đây là gì ạ?”
“Đó là hạt tiêu, em đừng mở ra, sẽ hắt xì đấy.”
Bực bội gác chân lên bàn trà.
Thảm cỏ xanh trải khắp màn hình, một nhóm người chạy qua chạy lại.
“Anh Hàm Hàm ơi, em nếm thử cái này một chút được không ạ?”
“Không được, đó là xì đầu bé cưng ạ, ăn cái này đi, đường phèn đó.”
Tiền đạo dẫn bóng sút vào gôn, trật.
Quả bóng đập mạnh vào thành gôn rồi đột ngột bắn ngược lại.
Bé cưng?!
Cách gọi này khiến cõi lòng Mục Diêu nổ tung.
Mà thôi bỏ đi, nó đúng là một đứa bé còn gì, không có ý gì khác đâu.
Cứ xem đá bóng thì hơn.
“Tiểu Dã, em muốn ăn trứng gà không?”
“Ăn ạ! Em muốn ăn trứng chần!”
Ăn ăn ăn, ăn cho lắm vào mà có lớn lên được tí nào đâu, lãng phí.
Hai cầu thủ trên màn hình giữ rịt lấy nhau, có một quả bóng mà giành suốt cả buổi, chân sắp vặn xoắn lấy nhau thành cái bánh quai chèo rồi, khán giả xem cũng sốt ruột thay.
“Được rồi, mau ra gọi anh trai em vào đây dọn mì ra đi.”
“Không cần đâu ~ Anh Hàm Hàm, để Tiểu Dã bưng giúp anh nhé ~”
“Không được, bỏng tay đấy.”
“Không đâu, Tiểu Dã giỏi lắm á anh.”
Thấy cầu thủ bên phía đối phương cuối cùng cũng cướp được bóng, Mục Diêu đứng phắt dậy, đi vào nhà bếp.
Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy Mục Diêu, vẻ mặt tươi cười, “Vào rồi đấy à.”
Mục Diêu đáp một tiếng, bưng mì trên bục bếp lên, tiện chân đá vào mông Tiểu Dã một cái, “Đi ra ngoài ăn!”
Tiểu Dã tủi thân hết nấc, ôm mông theo chân Mục Diêu ra ngoài.
Tiểu Dã ngồi bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, vì đũa hơi vướng nên cậu nhỏ cúi đầu uống một hớp nước dùng trước, không cẩn thận để bị bỏng miệng, nước mắt lã chã gọi Hứa Kỳ Sâm: “Anh Hàm Hàm ơi, nóng quá ~”
Mục Diêu hừ một tiếng, “Ai cướp đồ ăn của mày mà mày vội thế làm gì.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn rất thương, kiểm tra miệng cho Tiểu Dã, xem ra vết bỏng không nhẹ, đỏ rộp cả lên, bèn trực tiếp ôm cậu nhỏ ngồi trong lòng mình, “Anh đút cho em ăn nhé.”
Mục Diêu lập tức không vui, “Anh cứ chiều nó thế!”
Hứa Kỳ Sâm không để ý, gặp một đũa mì cẩn thận thổi phù phù rồi mới đưa đến gần miệng Tiểu Dã.
Tiểu Dã cười hì hì ăn mì sợi, còn cố ý chẹp miệng trước mặt Mục Diêu, nom đắc ý dễ sợ, khích Mục Diêu giận sôi máu.
“Anh gọi điện thoại ngay đây này, cho bố mẹ xách mày về luôn!” Mục Diêu nói xong lập tức bấm điện thoại.
Đầu kia tút tút mấy tiếng mới kết nối cuộc gọi.
“Alo? Mẹ à? Mục Dã chạy tới chỗ con rồi, mẹ không biết gì à? Gì cơ ạ… Nhưng con còn phải đi học mà… Cuối tuần cũng bận, tóm lại là con không muốn thấy ông giời con này nữa đâu! Ba mẹ tới xách nó về mau đi…”
Kết thúc cuộc gọi, Hứa Kỳ Sâm đã dỗ ăn sắp xong rồi.
“Không ăn nữa đâu, anh Hàm Hàm, em no rồi.” Tiểu Dã tót xuống khỏi lòng Hứa Kỳ Sâm, nhảy nhót tới trước TV, chuyển sang kênh hoạt hình say sưa xem.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Mục Diêu, “Mẹ em bảo thế nào, lát nữa có tới đón em ấy không?”
Mục Diêu thở dài, “Nói là đến chiều nay mới rảnh, bảo em trông nó giúp, phiền chết mất.” Lại thấy Hứa Kỳ Sâm cứ nhìn mình cười khúc khích, “Anh mau ăn đi, nguội đến nơi rồi.”
“Ừm.”
“Mãi mới đến cuối tuần mà lại để rơi vào tay thằng nhóc này.”
“Có sao đâu mà, anh thích trẻ con lắm.”
Mục Diêu hơi nhướng mày, “Em không thích, em chúa ghét trẻ con.”
Nhất là mấy đứa mà anh được thích.
Tâm trạng đang rất không thoải mái thì chợt cảm thấy mắt cá chân lành lạnh, Mục Diêu cúi đầu nhìn, thấy một đôi chân đang giẫm lên dép lê của mình, ngón chân người kia khẽ cọ vào cổ chân hắn.
Nhưng em rất thích nhiệt độ cơ thể lành lạnh của anh.
Thích cả việc anh sẵn lòng đến gần hơi ấm của em nữa.
Mấy đứa trẻ con ở độ tuổi này có những năng lượng mà người bình thường căn bản không thể nào tưởng tượng được.
Hứa Kỳ Sâm chơi trò chơi với Tiểu Dã suốt một buổi sáng mệt gần chết, nhận ra việc chăm trẻ không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.
“Anh Hàm Hàm, máy bay chiến đấu của kẻ thù tới rồi! Ở bên phải anh kìa!”
Hứa Kỳ Sâm lập tức xốc lại tinh thần, nghiêng tay cầm sang bên trái, song đã quá muộn, không thể tránh được máy bay của quân địch đang nhắm thẳng về phía mình.
“Ôi không, chết mất rồi.” Hứa Kỳ Sâm ngồi thẳng dậy, cười xin lỗi với Tiểu Dã.
Khuôn mặt Tiểu Dã lộ ra một chút thất vọng, nhưng lên tinh thần rất nhanh, “Không sao ạ! Chúng ta chơi thêm một ván nữa đi!”
“Thêm cái gì mà thêm.” Mục Diêu đoạt lấy tay cầm trong tay Tiểu Dã, tiện tay tắt luôn TV, “Chơi cả sáng nay rồi, anh nhìn còn thấy mệt nữa.”
Đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên, Hứa Kỳ Sâm ra mở cửa, là nhân viên giao đồ ăn.
“Mục Diêu, em gọi thức ăn ngoài à?”
“Ừm! Em gọi gà rán.”
Cảm ơn nhân viên giao đồ ăn, Hứa Kỳ Sâm xách hai túi đồ to đùng vào, Mục Diêu cầm giúp cậu để lên mặt bàn, “Để anh nấu cơm nữa thì vất vả quá, hôm nay chúng ta ăn tạm thế này vậy.” Nói xong đá đít Tiểu Dã, “Đi rửa tay.”
“Để anh đưa em ấy đi.” Hứa Kỳ Sâm dắt tay Tiểu Dã, bế đến bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, vặn vòi nước ra.
Tiểu Dã cẩn thận đứng bên cạnh bồn rửa tay, vươn ra hai bàn tay nhỏ xíu múp míp.
Hứa Kỳ Sâm nắm lấy tay cậu nhỏ, thoa xà phòng rồi chầm chậm kì cọ, đôi tay mũm mĩm bé bỏng trơn tuột xoa vào nhau tạo ra bong bóng mềm như như bông.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Tiểu Dã, mái tóc đen nhánh mềm mượt, chóp mũi xinh xắn, và cả đôi mắt đẹp đẽ vô cùng.
Ngoại trừ không có răng nanh, chỗ nào cũng thấy giống hệt Mục Diêu.
Mục Diêu khi còn nhỏ… cũng đáng yêu thế này sao?
Không cẩn thận ngẩn người mất hồn.
“Anh Hàm Hàm, rửa xong chưa ạ?”
Hứa Kỳ Sâm vội vã gật đầu, rửa sạch bọt bong bóng trong tay cậu nhỏ, “Xong rồi.” Được bế xuống khỏi bồn rửa, cậu nhỏ lon ton chạy vào phòng khách.
Hứa Kỳ Sâm đứng tại chỗ, nhìn hai người một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau trên thảm trải sàn ăn gà rán, một dòng nước ấm không giải thích được dâng lên trong lòng.
Đối với cậu mà thôi, gia đình là một từ ngữ vừa xa xôi vừa lạ lẫm.
Những tưởng nhiều năm như vậy, bản thân đã thôi chẳng còn khát khao về một mái ấm nữa.
“Mày đừng có động tay vào người anh, toàn dầu mỡ thôi!”
“Không phải ~ Em muốn uống Coca mà ~”
Chợt phát hiện ra, tất cả đều là giả dối.
Rõ ràng vẫn rất mong mỏi.
Hứa Kỳ Sâm đi tới ghế sô pha, ngồi xuống ngắm một lớn một nhỏ, cầm lấy Coca trên tay Mục Diêu uống một ngụm, vừa cắn ống hút vừa nhìn Mục Diêu lau tay cho Mục Dã, trên mặt không giấu nổi nụ cười.
Bị Mục Diêu phát hiện.
“Anh cười cái gì?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, nhả ống hút bị mình cắn bẹp ra, ghé lại gần tai Mục Diêu.
“Anh cảm thấy hai chúng ta hiện tại…”
“Cứ như đang chăm con vậy.”
Mục Diêu ngẩn người nhìn Hứa Kỳ Sâm, đối phương lại tiếp tục uống Coca, sắc mặt không hề thay đổi cầm hộp khoai tây chiên lên ăn.
“Anh ơi, anh ngây người làm gì đó, miệng em lau sạch chưa ạ?”
Mục Diêu bị xen ngang dòng suy nghĩ lúc này mới quay đầu lại, nhét khăn giấy vào tay Tiểu Dã, “Tự lau đi.”
Tiểu Dã lập tức mò đến đối tượng tiếp theo, kéo ống quần Hứa Kỳ Sâm, “Anh Hàm Hàm lau cho em đi ~”
Mục Diêu lập tức túm khăn giấy lại, “Thôi, anh lau cho.”
Hứa Kỳ Sâm cười thành tiếng.
Ăn no xong, Hứa Kỳ Sâm ngả người trên ghế sô pha, Tiểu Dã nằm trong lòng cậu, hai người cùng nhau xem phim hoạt hình, Mục Diêu chủ động đảm nhiệm công việc dọn dẹp quét tước.
Lúc rửa hết sạch bát đũa cả buổi sáng rồi đi ra, hai người trên ghế sô pha đã ngủ khì.
Mục Diêu cởi dép, nhẹ nhàng bước chân trần tới tắt TV, cúi người xuống chăm chú ngắm nhìn Hứa Kỳ Sâm ngủ say.
Tóc mái chắn ngang mắt, đến lúc phải cắt đi rồi.
Nghĩ vậy, hắn vén tóc trên trán cậu sang.
Hứa Kỳ Sâm hừ nhẹ, hàng mi rung rung.
Không kìm được mà cúi đầu, mổ lên môi cậu như chuồn chuồn lướt nước.
“A!”
Mục Diêu sợ hết hồn, nhìn thấy Tiểu Dã mở to hai mắt, đáy lòng rơi lộp bộp, hạ thật thấp giọng: “Không, không phải em đang ngủ à?”
Mục Dã học theo lối nói chuyện của anh mình, “Em dậy rồi.”
Tất cả đều bị ông giời con này thấy hết rồi…
Mục Diêu ngồi xổm xuống, cố gắng tìm một lí do giải thích cho hành động mình vừa làm với Hứa Kỳ Sâm, “Em nghe anh nói này… Vừa nãy…”
“Vừa nãy anh hôn anh Hàm Hàm! Em thấy rồi!”
“Suỵt…” Mục Diêu sợ đánh thức Hứa Kỳ Sâm, bịt miệng cậu nhỏ lại, “Nghe anh giải thích đã… Vừa nãy anh hôn anh ấy bởi vì anh thấy anh ấy rất tốt, hiểu không? Giống như người khác thấy em rất là đáng yêu nên mới thơm má em đó.”
Mục Dã gật đầu, nom y như ông cụ non, “Nhưng mà vừa nãy anh hôn môi anh Hàm Hàm.”
“Đó là bởi vì… Anh thấy anh ấy rất rất tốt nên mới hôn môi, nếu như tốt bình thường thì chỉ thơm má thôi.”
“Ò ~ “
“Nhưng em không được tùy tiện hôn người khác nghe chưa, khi khi nào cực kì thích người ta, cảm thấy người ta cực kì tốt mới được làm như vậy, biết chưa?”
Tiểu Dã gật đầu, Mục Diêu duỗi ngón út ra, “Ngoéo tay ~”
“Ngoéo tay ~”
Lúc Hứa Kỳ Sâm ngủ dậy, phòng khách đã bị sắc hoàng hôn phủ đầy.
Cậu mơ mơ màng màng vén chăn mỏng đắp trên người, thấy Mục Diêu đang đi tất và giày cho Tiểu Dã.
Dụi mắt bước tới huyền quan, “Sao thế, em ấy phải đi rồi à?”
Mục Diêu đứng lên, “Vừa rồi bố mẹ gọi tới, bảo xe không lái vào được, để nó tự xuống.”
“Anh Hàm Hàm ơi, em phải đi rồi!” Tiểu Dã ôm lấy chân Hứa Kỳ Sâm, ngước mắt nhìn cậu.
Hứa Kỳ Sâm hơi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Dã, “Ngoan ~ Sau này quay lại đây chơi nhé, anh làm bánh ngọt cho em, được không?”
Tiểu Dã gật đầu như gà con mổ thóc, liếc mắt nhìn Mục Diêu một cái.
Mục Diêu không hiểu ánh mắt này của nó có ý nghĩa gì, chỉ thấy cậu nhỏ hôn chụt một cái lên môi Hứa Kỳ Sâm, khiến Hứa Kỳ Sâm còn chưa tỉnh táo hẳn lại càng thêm bối rối.
“Anh Hàm Hàm, em thấy anh rất rất rất là tốt ~ Em rất là thích anh ~”
Nói xong câu đó, Tiểu Dã đẩy cửa chạy ra ngoài, lon ton xuống tầng.
Hứa Kỳ Sâm sững sờ tại chỗ, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn sắc mặt không tốt lắm của Mục Diêu.
Mục Diêu kéo cậu dậy, “Thằng nhóc nghịch ngợm này, hết thuốc chữa.”
Hứa Kỳ Sâm đang ngồi xổm đột ngột đứng lên khiến đầu óc hơi choáng váng, bám lấy áo trước ngực Mục Diêu mà vẫn không đứng vững, ngã hẳn lên người đối phương.
“Anh thấy đáng yêu lắm mà.” Hứa Kỳ Sâm chôn mặt vào xương quai xanh Mục Diêu, đến khi thích ứng được rồi mới ngẩng đầu lên, “Có điều sau này lớn lên em ấy nhất định sẽ hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
Hứa Kỳ Sâm cười, “Nụ hôn đầu quý giá như vậy mà lại dành cho anh, không biết là ai dạy mà như thế nữa, đáng yêu quá đi mất.”
Phập.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng một mũi tên bắn trúng vào ngực.
“Đáng yêu quá.”
“Làm anh cũng muốn có một đứa nhỏ.”
Nghe Hứa Kỳ Sâm nói vậy, trong lòng Mục Diêu xuất hiện một chút mất mát.
Một giây sau, cậu ngước lên, hôn lên khóe miệng Mục Diêu.
“Nhưng anh muốn có một đứa nhỏ giống em y như đúc cơ, cái này thì khó quá nhỉ.”
Mục Diêu ngẩn người.
Mà nói, kì lạ thật.
Người này, rõ ràng là kiểu người chậm tiêu nhất, trầm mặc nhất, ít nói nhất, không thích phải lấy lòng người khác nhất.
Nhưng vì cớ gì, lúc nào cũng có thể bắn trúng hồng tâm dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc là thiên phú gì vậy chứ.
Thấy Mục Diêu không nói chuyện, Hứa Kỳ Sâm chợt nghĩ tới gì đó, cúi đầu bĩu môi, ra vẻ thoải mái mở miệng.
“Nói đùa thôi, anh không thể sinh con được.”
Mục Diêu ôm mặt cậu nâng lên, nở nụ cười.
Độ cong khóe miệng còn mềm mại hơn cả tấm thảm lông dưới ánh hoàng hôn ấm áp, đáy mắt đong đầy khoảng ngân hà chảy xiết.
“Trùng hợp thật, em cũng không.”
Một tình yêu công bằng cỡ nào.