Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 13: Chương 07 - phần 02

Ba ngày sau, Thái hậu truyền chỉ ra khắp lục cung: “Ban cho Trang Mẫn Phu

nhân quyền hiệp trợ quản lý lục cung, mong là hậu cung sau này sẽ càng

thêm vững vàng an định.” Sau đó lại dặn dò thêm: “Trang Mẫn còn ít tuổi, mọi việc phải nghe ý của Thục phi, Thục phi cũng nên để Trang Mẫn có

nhiều cơ hội rèn luyện một chút.”

Tôi thu chiếu chỉ của Thái hậu

lại, uể oải tựa người vào hàng lan can, khẽ thở dài một hơi. Hoa Nghi tỏ ra hết sức khó hiểu. “Những lời này của Thái hậu thực là kỳ lạ quá, vừa muốn Trang Mẫn Phu nhân nghe lời nương nương lại vừa bảo nương nương

phải buông quyền cho Trang Mẫn Phu nhân, rốt cuộc là ý làm sao chứ?”

Cận Tịch cười gượng, nói: “Ngoài Chu Nghi Tu lúc còn là Quý phi ra, chỉ có

Trang Mẫn Phu nhân là được Thái hậu đích thân chỉ định hiệp trợ quản lý

lục cung thế này thôi.” Hơi dừng một chút, nàng ta thấp giọng nói tiếp:

“Yến Hy điện bây giờ náo nhiệt lắm, trong cung ngoài Quý phi và Trinh

Phi ra thì ai cũng đã tới đó chúc mừng rồi, ngay đến Đức phi cũng không

thể không nể mặt.”

“Cũng khó trách người ta lại như thế, Chu Nghi

Tu vì được Thái hậu xem trọng mà đã trở thành hoàng hậu, bây giờ ngôi

hậu xao động, Thái hậu hiển nhiên rất xem trọng Hồ Uẩn Dung, khó ai có

thể đảm bảo nàng ta sẽ không trở thành hoàng hậu kế tiếp, với tính cách

đó của nàng ta, mọi người trong cung có ai mà dám không bợ đỡ đây?” Tôi

cúi đầu nhìn những chiếc móng tay dài hơn một tấc của mình, vì không bôi nhuộm gì nên tất cả đều có màu hồng phớt, thỉnh thoảng còn có mấy tia

sáng mờ mờ ánh lên. “Quý phi thân phận tôn quý, không đi chúc mừng cũng

chẳng sao, nhưng Trinh Phi cớ gì lại không đi vậy?”

Cận Tịch vội

đáp: “Trinh Phi sau khi sinh nở thân thể vẫn luôn hư nhược, hơn nữa bấy

lâu nay cũng chẳng thích qua lại với người ta, căn bản chẳng có bao

nhiêu giao tình với Yến Hy điện cả, do đó chỉ sai người đưa quà mừng tới chứ không đích thân đi chúc mừng.”

Hoa Nghi nói chen vào: “Vì

chuyện này mà Trang Mẫn Phu nhân rất không vui đấy. Nàng ta không ra vẻ

giận dữ trước mặt người ta, chỉ nói là Trinh Phi thân thể hư nhược cần

phải yên tâm tĩnh dưỡng, hai tháng tới không tiện hầu hạ Hoàng thượng,

rồi kêu người bỏ lục đầu bài của Trinh Phi đi, không để nàng ta thị tẩm

trong vòng hai tháng.” Rồi nàng ta thè lưỡi, nói tiếp: “Quan mới nhận

chức thường phải ra oai với người ta, lần này Trang Mẫn Phu nhân làm thế quả là ghê gớm, chẳng biết Hoàng thượng có giận không nữa.”

Tôi

đưa mắt lườm thị một cái. “Giờ là lúc nào rồi chứ, chớ nên ăn nói bậy

bạ.” Sau đó lại khẽ thở dài. “Hoàng thượng xưa nay vốn chẳng để tâm tới

Trinh Phi lắm, chắc sẽ không có dị nghị gì đâu.”

Hoa Nghi vội vàng đưa tay che miệng, không dám nói gì thêm.

Tôi ngoảnh đầu qua dặn dò Cận Tịch và Tiểu Doãn Tử: “Hiện giờ Yến Hy điện

đắc thế, các ngươi ngàn vạn lần chớ có tranh đấu gì với bên đó, có việc

gì thì cứ né tránh là được rồi, nếu quả thực không né tránh được thì hãy chịu khó nhẫn nhịn chứ đừng phản bác lại, càng không được để lộ ra nửa

phần bất mãn nào. Đối với những người trong Vị Ương cung, các ngươi cũng nhớ phải dặn dò cẩn thận, đừng để xảy ra chút sai sót nào.”

Tiểu

Doãn Tử vội vàng đáp “vâng” một tiếng, sau đó lại lén đưa mắt nhìn vẻ

mặt tôi. “Nói gì thì nói, Yến Hy điện cũng đâu thể so sánh với Nhu Nghi

điện của chúng ta, ngay đến Thái hậu cũng nói là bên đó phải nghe lời

nương nương...” Y thấy tôi im lặng không nói gì, bèn câm bặt không dám

nói tiếp nữa.

Tôi nhìn cảnh cây cối um tùm, xanh biếc bên ngoài

cửa sổ, tâm trạng bất giác có chút thấp thỏm không yên, liền nói rành

rọt từng chữ một: “Hãy ghi nhớ kĩ một câu này, chỉ cần là việc có liên

quan tới Yến Hy điện thì nhất định phải né tránh và nhẫn nhịn.”

Cận Tịch dịu giọng khuyên nhủ tôi: “Nương nương kỳ thực không cần buồn phiền như thế.”

Tôi hơi nhếch khóe môi để lộ một nụ cười hờ hững. “Ta đâu có buồn phiền gì. Thời gian này chúng ta cần yên tĩnh một chút, có như vậy ta mới học

được cái sự quyền mưu của Thái hậu.”

Cận Tịch mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm.

Thời gian này Hồ Uẩn Dung cực kỳ đắc sủng, lại được Thái hậu thương yêu,

ngay cả tôi cũng phải tỏ ra hết sức nhún nhường, thành ra trong chốn Tử

Áo Thành này, nàng ta gần như có thể hô mưa gọi gió, đắc chí vô cùng.

Thái hậu mười phần xem trọng Hồ Uẩn Dung, ngay cả chuyện thành thân của ca

ca tôi với Thừa Ý Quận chúa cũng giao cho nàng ta và tôi cùng lo liệu.

Tôi tranh thủ lúc không có ai liền cười nói với nàng ta: “Thái hậu tuy

nói như vậy nhưng Phu nhân biết đấy, hiện giờ bạc trong phủ Nội vụ không còn nhiều như xưa, mà đây dù sao cũng là chuyện của nhà họ Chân, nếu ta làm xuề xòa quá thì ảnh hưởng đến mặt mũi của Thái hậu và Trưởng công

chúa, lại dễ bị người ta nói là làm bộ làm tịch, còn nếu ta làm long

trọng quá thì e người ta sẽ nói là ta thiên vị nhà mẹ đẻ. Suy đi nghĩ

lại, ta thấy chuyện này chỉ có thể nhờ vào muội muội thôi.”

Hồ Uẩn Dung nghe thế khẽ nở một nụ cười điềm đạm, chậm rãi nói: “Thục phi tỷ

tỷ đã mở lời như thế rồi, muội tất nhiên không thể thoái thác, có điều

chắc tỷ tỷ cũng rõ, thời gian gần đây biên cương với Hách Hách không

được yên ổn lắm, tiền bạc đa phần phải dùng làm quân phí, lễ thành thân

của Chân đại nhân với Thừa Ý Quận chúa muội tuy cũng muốn tổ chức thật

long trọng nhưng hiềm rằng không bột khó gột nên hồ...” Nàng ta không

nói tiếp nữa, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn tôi.

Tôi khẽ cười, nói: “Muội muội cứ làm chủ là được rồi, ta thì chỉ việc nghe theo sự an bài của muội muội thôi.”

Nàng ta cười vang sảng khoái làm những món đồ trang sức châu ngọc đầy đầu

không ngớt đung đưa. “Xưa nay bổng lộc hằng tháng của tỷ tỷ vẫn đứng

hàng đầu trong cung, nhưng cũng khó trách, bên cạnh tỷ tỷ có nhiều trẻ

con, không như muội đây chỉ có mình Hòa Mục.”

Tôi mỉm cười khách sáo. “Muội muội phúc lắm thọ nhiều, Hòa Mục như thế mới gọi là có phúc chứ.”

Nàng ta cười tươi rạng rỡ, không nói nhiều thêm, rồi chúng tôi từ biệt nhau mà không chuyện trò gì nữa.

Chiều tối hôm ấy, khi tôi đang ngồi dưới cửa sổ cắt tỉa một bó hoa bách hợp

đuôi cáo thì Cận Tịch đi vào bẩm báo: “Trang Mẫn Phu nhân đã dặn dò phủ

Nội vụ cắt giảm một nửa bổng lộc hằng tháng của Nhu Nghi điện và Không

Thúy điện, phần của nương nương thì bị cắt hai phần ba, riêng có bổng

lộc của tứ điện hạ là không giảm chút nào cả.”

Tôi khẽ gật đầu.

“Bây giờ nàng ta muốn lập uy, ta thì là người đứng mũi chịu sào, nàng ta cắt giảm bổng lộc của ta cũng là chuyện trong ý liệu mà thôi, các ngươi phải chịu thiệt chỗ nào ta sẽ tìm cách bù đắp, còn về Trinh Phi thì thứ nhất là nàng ta sinh được hoàng tử, thứ hai là lần trước nàng ta từng

đắc tội với Hồ Uẩn Dung, cho nên việc này cũng có thể hiểu được.”

Cận Tịch cúi đầu nói: “Nô tỳ kỳ thực chẳng mấy để tâm tới việc này, có điều trong lòng lại thầm thắc mắc, tại sao mọi người ở Nhu Nghi điện đều bị

cắt giảm bổng lộc mà chỉ có mình tứ điện hạ là không bị ảnh hưởng gì?”

Tôi khẽ phủi chỗ phấn hoa dính nơi đầu ngón tay đi, chậm rãi nói: “My Trang tỷ tỷ từng có ơn với nàng ta, chắc tại nàng ta nghĩ tới ân tình cũ nên

mới đặc biệt coi trọng Nhuận Nhi như thế.”

Cận Tịch mấp máy khóe môi, dường như có điều do dự. Tôi nói: “Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói đi.”

Cận Tịch trầm ngâm cất tiếng: “Nô tỳ cũng chỉ phán đoán thôi, nhưng Trang

Mẫn Phu nhân nhất định đã biết việc mình không thể sinh nở nữa, mà nàng

ta lại muốn ngồi lên ngôi hậu. Tuy gia thế và quyền lực của nàng ta đều

hơn nương nương, có điều về đường con cái thì rõ ràng không thể so với

nương nương được. Nhưng Chu thị từng nhận Hoàng trưởng tử làm con

nuôi...”

“Ngươi nghĩ là Hồ Uẩn Dung sẽ học theo Chu Nghi Tu ư?”

“Hoàng trưởng tử tuy đã thành thân rồi nhưng về danh nghĩa vẫn là con nuôi của Chu thị, còn nhị điện hạ và tam điện hạ thì đều vẫn còn mẹ ruột, duy có tứ điện hạ...” Thị lén đưa mắt nhìn tôi, không nói tiếp nữa.

Tôi

hiểu ra, tiện tay múc một ít nước tưới lên những cánh hoa, trầm giọng

nói: “Nhuận Nhi là cốt nhục duy nhất của My Trang tỷ tỷ, ta quyết không

để nó trở thành con cờ giúp cho người khác ngồi lên ngôi hậu được.”

Lễ thành thân của ca ca rốt cuộc vẫn được tổ chức hết sức phong quang rầm

rộ, mà khi tôi gặp lại y thì đã là một tháng sau đó rồi. Lúc này ca ca

vừa đi Lương Châu thăm phụ thân của Thừa Ý Quận chúa về, rồi vào cung

gặp tôi ngay.

Đang là buổi chiều giữa hạ, trong điện chỉ có những tiếng đồng hồ nước tí tách vang lên, vẻ tịch mịch vô cùng.

Khi kể về chuyến đi Lương Châu, ca ca không kìm được nói tới chuyện ở biên

cương nơi phò mã trấn thủ, sau đó lại nói: “Trưởng công chúa từng nói

với ta là nếu ta tới đó cùng nhạc phụ trấn thủ biên quan, hai bên sẽ có

thể cùng tiến cùng lùi.” Dừng một chút, ca ca lại nói tiếp: “Dù sao bây

giờ ta với họ cũng là người một nhà, mà con rể phân ưu cho nhạc phụ là

lẽ đương nhiên, hơn nữa ta cũng muốn...”

“Ca ca, chúng ta bây giờ

không thể đụng tới binh quyền, dù chỉ là một chút thôi cũng không được.

Bài học lần trước chẳng lẽ huynh quên rồi sao?” Tôi gõ ngón tay xuống

mặt bàn làm phát ra những tiếng “cộc cộc”, vừa gõ vừa trầm giọng nói.

“Hoàng thượng vô cùng kiêng kỵ những người nắm binh quyền trong tay,

huynh từng chịu thiệt về việc này hẳn là hiểu rất rõ ràng, do đó huynh

hãy nghe lời muội mà rời xa binh quyền, chịu khó giao du với những người phong nhã thì hơn.”

Ca ca thoáng lộ vẻ nghi hoặc. “Giao du với những người phong nhã? Ta vốn đâu có giỏi việc này.”

Ngoài cửa sổ gió hè thổi nhẹ, một cánh chuồn chuồn đậu trên nhụy hoa sen,

dường như đang cảm nhận một tia u sầu khó mà dùng lời để miêu tả giữa

mùa hè nóng nực. Tôi mỉm cười, nói: “Không giỏi cũng không sao hết, ca

ca chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút là được rồi.”

Ca ca vốn thông

minh, mấy năm nay lại phải bập bềnh chìm nổi, nếm trải đủ nỗi khổ đau,

do đó đầu óc càng thêm minh mẫn, chỉ thoáng suy nghĩ đã lập tức hiểu ra.

Bản triều vốn trọng văn, mà Huyền Lăng ngoài miệng tuy không nói gì nhưng

sau chuyện của Nhữ Nam Vương cùng biến cố của nhà họ Chân thì bất cứ

người sáng mắt nào cũng đều biết rõ, đương kim Hoàng thượng cực kỳ kiêng kỵ những vị võ tướng biết cầm quân đánh trận, thế là phong khí trọng

văn khinh võ trong triều ngày một sâu sắc hơn. Ca ca mà qua lại với các

văn nhân sĩ tử thì thứ nhất là có thể tránh được sự nghi ngờ và đề phòng của Hoàng thượng, thứ hai là các văn nhân vốn đại diện cho ngôn luận

trong thiên hạ, chỉ cần ca ca thân thiết với bọn họ rồi thì bọn họ ắt sẽ nói tốt cho tôi và Hàm Nhi, như thế sau này có tính toán gì cũng dễ

dàng hơn rất nhiều. Hiện giờ Huyền Lăng chỉ có bốn vị hoàng tử là Dư Ly, Dư Bái, Dư Hàm và Dư Nhuận. Dư Ly tuy lớn tuổi nhất nhưng chỉ là con

nuôi của Hoàng hậu, kỳ thực là do Cẩn Phi vốn sợ tội tự sát sinh ra, xưa nay không được Huyền Lăng yêu thích lắm, dù Hoàng hậu từng dốc sức muốn lập y làm thái tử nhưng cuối cùng việc vẫn chẳng thành. Còn Dư Bái của

Trinh Phi và Dư Hàm của tôi thì vốn sinh cùng ngày cùng giờ, chẳng qua

chỉ hơn kém nhau một khắc mà thôi, tuổi tác có thể nói là tương đương,

có điều xét về thân phận thì Trinh Phi thua kém tôi rất nhiều, hơn nữa

trong cung xưa nay vốn có quy củ là có con đích thì lập con đích, không

có con đích thì lập người hiền, không hề có sự phân chia trưởng thứ, do

đó chỉ cần không phải là hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra thì tuổi tác lớn

nhỏ thế nào cũng không quan trọng. Ngoài ra bấy lâu nay tôi vẫn thầm

quan sát Trinh Phi, thấy tính tình nàng ta rất giản dị, chưa chắc đã có

lòng nhòm ngó cái ngôi vị thái tử kia cho con mình.

Quan viên

trong triều vốn không biết rõ lắm về các phi tần trong cung, chỉ từng

nghe nói tới tôi và Hoàng hậu. Nhưng Hoàng hậu kém bề con cái, xưa nay

lại chẳng dính dáng gì đến triều đường, còn tôi thì sau khi hồi cung đã

khá nổi danh, lâu nay còn được Huyền Lăng cho phép xem tấu chương và bàn luận việc triều chính, nếu lại có thêm sự giúp đỡ của ca ca thì rõ ràng là như hổ thêm cánh rồi.

Tôi nói với ca ca: “Ca ca xưa nay vẫn

luôn hiếu võ, như vậy kỳ thực cũng rất tốt, có điều nếu có thể văn võ

kiêm toàn thì lại tốt hơn nhiều. Hơn nữa nếu huynh có thể tụ tập cùng

các sĩ tử uống rượu làm thơ, viết văn biên sử thì lại càng tuyệt vời

không gì bằng. Kỳ thực việc này cũng chẳng có gì là khó, chỉ cần ca ca

đứng ra làm đầu dẫn mối tụ họp các sĩ tử lại với nhau là được rồi, việc

về sau thì cứ giao cho bọn họ thôi. Tân tẩu tẩu cùng với nhạc mẫu đại

nhân Chân Ninh Trưởng công chúa của ca ca có lẽ sẽ rất thích điều này

đấy. Quận chúa còn trẻ, ắt là rất thích thi từ ca phú, lại vừa thành

thân với ca ca, ca ca cứ tìm một vài chuyện hợp với sở thích của nàng ta mà làm, há chẳng phải là rất hay ư?”

Ánh mắt ca ca bỗng trở nên

ảm đạm, dường như đang nhìn về nơi chân trời xa tắp mà ngơ ngẩn, một hồi lâu sau ca ca mới khẽ nói: “Nếu Thiến Đào còn tại thế, chẳng biết liệu

nàng ấy có thích không?”

Lời của ca ca như một nhát búa gõ mạnh

vào trái tim tôi, làm tôi bất giác ngẩn ngơ thầm nghĩ, Huyền Lăng mỗi

lần nghĩ tới điều gì liệu có tự hỏi rằng, liệu Uyển Uyển có thích không

như thế này không?

Tự đáy lòng vang lên những tiếng đì đùng ầm ĩ,

vô vàn nỗi chua xót không ngớt trào dâng làm trái tim tôi như quặn xé

từng cơn, đau đớn tột cùng. Hóa ra chúng tôi đều là những con người đáng thương, đáng thương tột độ.

Cận Tịch thấy tôi ngơ ngẩn thẫn thờ,

ca ca thì cũng lặng im không nói, hai bên chỉ ngồi nhìn nhau mà ôm những mối tâm sự riêng, liền gọi một tiểu cung nữ lại, sai bưng trà mới lên,

sau đó đưa vào tay tôi. “Trà nguội mất rồi, đây là trà mới mang lên,

nương nương với quận mã gia tranh thủ uống đi cho nóng.” Nước trà trong

chén lúc này vẫn còn bốc hơi nghi ngút, hơi nóng truyền qua chén ngọc

tới những ngón tay lạnh giá của tôi, mang tới một chút cảm giác tê tê và đau nhói.

Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà, biết là Cận Tịch đang

nhắc nhở tôi, bèn cố gắng kìm nén tâm trạng đang xao động, nhẹ nhàng cất tiếng: “Có mấy câu này không biết ca ca đã từng nghe nói tới chưa?”

Ca ca xoay người lại, lộ vẻ chăm chú nói: “Muội muội có gì cứ nói đi.”

“Non sông phóng mắt cõi mênh mông, mưa gió tội xuân hoa tàn rụng, chi bằng họp mặt với nhau luôn[7].” Tôi làm bộ vô tình nói. “Án Đồng Thúc[8] viết từ quả là rất hay, nói hết được những nỗi niềm cũ mới trên thế gian này.”

[7] Trích Hoán khê sa - Nhất hướng niên quang hữu hạn thân của Án Thù. Dịch thơ: Nguyễn Đương Tịnh. Nguyên văn Hán Việt: Mãn mục sơn hà không niệm

viễn, lạc hoa phong vũ canh thương xuân, bất như liên thủ nhãn tiền nhân - ND.

[8] Đồng Thúc là tên tự của Án Thù - ND.

Ngoài miệng tôi tuy an ủi ca ca như thế nhưng nơi đáy lòng kỳ thực cũng ngợp

đầy nỗi thê lương, chẳng rõ những lời an ủi ấy ca ca có nghe lọt tai

không nữa.

Một lát sau ca ca khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Quận chúa đối xử với ta không tệ.”

Tôi gật đầu. “Ca ca hiểu được vậy thì tốt...”

“Nhưng Thiến Đào...” Ca ca suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nàng ấy là thê tử kết tóc của ta.”

Tôi vô thức ngoảnh đầu qua một bên, trong giọng nói dần để lộ ra những tia

đau xót: “Muội biết là ca ca vẫn cảm thấy rất thương tâm mỗi khi nhớ đến tẩu tẩu, tẩu tẩu từng vì ca ca mà phải chịu biết bao nhiêu nỗi khổ,

nhưng đến cuối cùng ngay cả tính mạng cũng không giữ được. Chúng ta là

những người sống sót sau cơn biến cố ấy, chúng ta nhất định phải tìm

cách báo thù cho tẩu tẩu, còn cả Trí Ninh nữa, nó mới chỉ là một đứa bé

còn nằm trong tã lót, chưa hiểu chuyện gì, chẳng ngờ những kẻ táng tận

lương tâm đó vẫn đành lòng ra tay.”

Tôi thấy trong mắt ca ca bùng

lên những tia đau thương tột độ, đành chuyển hướng khuyên nhủ: “Bây giờ

ca ca đã thành thân với Quận chúa, Quận chúa thì lại một dạ tình si với

ca ca, ca ca thực sự không nên vì người đã mất mà phụ lòng Quận chúa.

Mối tâm tư này của ca ca quyết không thể để lộ ra trước mặt Quận chúa.

Quận chúa vẫn còn trẻ, không chịu nổi những sự đả kích như vậy đâu.” Tôi thấy ca ca đã có chút xao động, bèn nói tiếp: “Một khi biết ca ca vẫn

còn rất mực nhớ nhung Thiến Đào tẩu tẩu như thế, Quận chúa nếu có tâm tư khoáng đạt thì tất nhiên sẽ thông cảm cho ca ca, nhưng nếu nàng ta suy

nghĩ không thông suốt thì rất có thể sẽ gây náo loạn, còn trút giận lên

Thiến Đào tẩu tẩu nữa, tới lúc đó nàng ta lúc nào cũng ôm hận trong

lòng, như thế Thiến Đào tẩu tẩu dù ở dưới suối vàng cũng khó mà yên

nghỉ. Ngoài ra, nếu Hoàng thượng và Trưởng công chúa biết việc này, rất

có thể họ sẽ nghi ngờ ca ca vẫn còn ôm lòng oán hận... Việc này ca ca

nhất định phải suy nghĩ kĩ đấy.”

Ca ca trầm ngâm một lát rồi nói:

“Ta hiểu, dù ta có nhớ Thiến Đào tới mấy thì cũng sẽ chôn giấu nàng ấy ở nơi đáy lòng. Có điều trong cuộc đời này, dù thế nào thì cũng vẫn là ta có lỗi với nàng ấy.”

Tôi thầm buồn bã, bèn khẽ nói: “Ca ca kỳ

thực không có lỗi gì với tẩu tẩu cả, khi còn tại thế, tẩu tẩu mỗi ngày ở bên ca ca đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có điều... nếu ca ca cứ nhất

định nghĩ là mình có lỗi với tẩu tẩu, vậy thì xin thứ cho muội muội lắm

mồm một câu, tất thảy xét cho cùng chỉ là bởi bất đắc dĩ mà thôi. Hy

vọng ca ca bây giờ chớ nên phụ lòng người trước mắt.”

Ca ca chỉ

ngẩn ngơ ngồi đó, bóng hoa bóng lá từ ngoài cửa sổ chiếu vào in lên

người y như tạo thành một bức tranh thủy mặc vẽ hình non nước, lại càng

làm tôn lên dáng vẻ cô đơn buồn bã trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia.

Non sông phóng mắt cõi mênh mông, mưa gió tội xuân hoa tàn rụng, chi bằng

họp mặt với nhau luôn. Tôi thầm đọc đi đọc lại mấy câu từ ấy trong lòng, bất giác cảm thấy có chút heo hắt u buồn. Người trước mắt tôi chẳng

phải chính là Huyền Lăng ư? Nhưng, y thì có gì đáng để tôi phải nặng

lòng? Non sông phóng mắt cõi mênh mông, chỉ có người đó mới có thể làm

tôi chưa ngừng thôi nhung nhớ. Ngay đến bản thân mình mà tôi cũng không

thuyết phục được, vậy thì tôi dựa vào cái gì để thuyết phục ca ca đây?

Mấy câu vừa rồi của tôi đúng là một chuyện nực cười nhất trên đời, đến

nỗi khiến người ta cười ra nước mắt.

Một hồi lâu sau, ca ca đưa

mắt nhìn tôi chăm chú, cất giọng mang đầy ý vị sâu xa: “Hoàn Hoàn, muội

lần này hồi cung, trong lòng hình như đã có thêm rất nhiều tâm sự.”

Tôi thấy mắt ca ca sáng như đuốc, rõ ràng có ý muốn nói chuyện thẳng thắn,

bèn cười gượng, nói: “Con người lớn lên rồi, tâm sự nhiều thêm cũng là

lẽ thường thôi. Huống chi giờ muội đã là mẹ của ba đứa con, lẽ nào còn

có thể ngây thơ như một thiếu nữ còn chưa xuất giá ư?”

Ca ca không kìm được lộ rõ vẻ xót thương. “Muội xuất cung rồi lại vào cung, chỗ

đứng vốn bấp bênh vô cùng, may mà Hoàng thượng còn sủng ái muội hơn

trước, rồi muội lại sinh được hoàng tử, nhờ thế mới đứng vững được trong hậu cung. Có điều càng ở ngôi cao, càng được sủng ái nhiều thì lại càng giống như đi trên băng mỏng... Bây giờ có vô số người đang nhìn chằm

chằm vào muội mà rình mò hãm hại, muội không còn là vị thiên kim tiểu

thư của nhà họ Chân được vô số người bảo vệ như trước đây nữa rồi.”

Trái tim bất giác ấm lên rất nhiều, tôi khẽ cười, nói: “Ca ca không cần lo

lắng cho muội. Trước đây khi còn ở nhà, việc gì cũng là ca ca đứng ra

gánh vác, bây giờ muội đã có thể cùng tiến cùng lùi với ca ca rồi. Muội

nhất định sẽ làm tốt mọi việc, không để ca ca phải lo lắng.”