Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 12: Chương 07 - phần 01

Lất

phất mưa phùn hoa nhẹ rơi

Ánh dương buổi chiều độ này đã dần dần nóng

lên, mang theo một chút oi bức của mùa hè, sau khi chiếu qua ô cửa sổ của Di

Ninh cung liền in lên mặt đất cái bóng của những bông hoa được điêu khắc trên

cửa sổ.

“Khốn kiếp!” Thái hậu đưa mắt liếc tôi,

nói. “Thục phi, ai gia xưa nay vẫn luôn đặc biệt thương yêu ngươi, nhưng cứ

nhìn tình hình bây giờ mà xét, ngươi coi sự thương yêu ấy của ai gia thành ra

cái gì rồi?”

Thái hậu xưa nay vẫn luôn xem trọng tôi,

lại vì tôi đã sinh được một hoàng tử và hai công chúa nên có nói gì thì cũng

khách sáo vô cùng, dù là sau khi Hoàng hậu bị cấm túc và tôi được trao quyền

quản lý lục cung thì bà ta cũng chưa từng mặt nặng mày nhẹ với tôi như thế.

Tôi hết sức sợ hãi, vội vàng quỳ xuống,

nói: “Thần thiếp không rõ mình sai ở chỗ nào mà lại khiến Thái hậu tức giận như

vậy, mong Thái hậu chỉ rõ.”

Thái hậu không kêu tôi đứng dậy, chỉ nói:

“Ngươi xưa nay vẫn luôn thông minh lanh lợi, ai gia cũng thích cái sự thông

minh lanh lợi ấy của ngươi, có điều ngươi chớ nên thông minh quá.” Bà ta thở ra

một hơi rồi nói tiếp: “Thị nữ của ngươi là Hoán Bích được đưa tên vào tộc phổ

rồi gả cho lục Vương gia làm trắc phi, ấu muội của ngươi Ngọc Nhiêu thì được gả

cho cửu Vương gia làm chính phi, cả nhà đã vinh hiển tột cùng, thế mà ngươi còn

chưa biết đủ, đi xúi giục huynh trưởng cám dỗ Tuệ Sinh. Tuệ Sinh còn nhỏ chưa

biết gì, ngây thơ hết mực, chẳng rõ huynh trưởng của ngươi đã dùng thủ đoạn gì

mà khiến nó cứ nhất quyết đòi được gả cho y...” Bà ta không nói tiếp nữa, chỉ

giận dữ nhìn tôi.

Tôi vốn còn bình thản lắng nghe, nhưng khi

thấy Thái hậu nhục mạ ca ca thì đầu óc như nổ “uỳnh” một tiếng, máu nóng bất

giác xộc thẳng lên đầu.

Tôi còn chưa nói gì thì Chân Ninh Trưởng

công chúa đã lên tiếng, trên khuôn mặt vốn luôn ôn hòa tràn ngập nét sầu. “Đứa

bé đó cứ như bị trúng tà vậy, mấy hôm trước, sau khi đi thả diều về thì tâm sự

trùng trùng không thích nói năng, ta cũng chẳng hỏi ra được điều gì. Ai ngờ đêm

hôm trước, nó đột nhiên chạy tới cầu xin mẫu hậu, nói là muốn được ban hôn. Tuệ

Sinh sau khi vào kinh thì chưa quen nam tử nào cả, ta cứ ngỡ là nó hồi tâm

chuyển ý nhìn trúng vị trạng nguyên hoặc là thám hoa hôm đó, nào ngờ nó lại

muốn được gả cho huynh trưởng của Thục phi.” Nàng ta điều chỉnh lại hơi thở rồi

mới chậm rãi nói tiếp: “Mẫu hậu khi đó tức giận vô cùng, lập tức cự tuyệt. Ta

nghe mẫu hậu kể thì mới hay, huynh trưởng của Thục phi đã hơn ba mươi tuổi rồi,

còn từng cưới vợ sinh con, nếu gả Tuệ Sinh cho y thì há chẳng phải là... há

chẳng phải là...”

Mái tóc bạc phơ của Thái hậu hơi rối, chỉ

được cố định bằng một cây trâm vàng, bà ta trầm giọng nói: “Lý nào lại có

chuyện Quận chúa đi làm thiếp của người ta chứ? Đúng là chuyện nực cười!”

Trong chiếc chén sứ trắng ngần, nước trà

xanh biếc như màu lá mùa xuân, hương trà tỏa ra vương vất, thế nhưng bàn tay

cầm chén trà của Chân Ninh Trưởng công chúa thì lại hơi run rẩy. “Tuệ Sinh từ

nhỏ đã rất có chủ kiến, thấy mẫu hậu không đồng ý thì cũng không tranh cãi gì,

chỉ là hai ngày nay ăn uống ít hơn hẳn, mỗi ngày đều ủ dột không vui, người

cũng tiều tụy đi nhiều. Ta thân là người làm mẹ... Thục phi cũng là người làm

mẹ, hẳn hiểu được lòng ta bây giờ.”

Thái hậu còn chưa bớt giận, cất giọng hờ

hững: “Chân Hành quả là có phúc! Thục phi bụng dạ quả là thâm sâu! Nhà họ Chân

quả là vinh hiển quá chừng! Nếu huynh trưởng của ngươi thành thân với Tuệ Sinh,

như thế cả nhà ngươi đều có quan hệ sâu sắc với hoàng tộc, chẳng lẽ bây giờ

ngươi đang nhòm ngó bảo tọa hoàng hậu đấy ư?”

“Thái hậu bớt giận!” Nghe thấy những lời

đó, tôi liền dằn lòng lại, ngẩng lên nói. “Thái hậu nói rất đúng, cuộc hôn nhân

này có vấn đề, không chỉ Thái hậu không vừa lòng, ngay cả thần thiếp cũng phản

đối. Thần thiếp nghĩ như vậy không phải là vì muốn xóa mối hiềm nghi nhòm ngó

bảo tọa hoàng hậu mà Thái hậu vừa nói tới, kỳ thực ngay từ đầu thần thiếp đã

không tán thành chuyện này. Thái hậu thử nghĩ mà xem, xét về bối phận thần

thiếp là cữu mẫu của Quận chúa, ca ca của thần thiếp hẳn nhiên cũng thuộc hàng

bề trên của Quận chúa, như thế sau khi Quận chúa được gả cho ca ca của thần

thiếp thì thần thiếp biết phải xưng hô ra sao đây, cuộc hôn nhân này rõ ràng là

một sự loạn luân trái lẽ cương thường. Hơn nữa sau khi thê tử là Tiết thị qua

đời, ca ca của thần thiếp không hề có ý tục huyền, do đó Thái hậu không cần suy

nghĩ nhiều làm gì cả, cứ nên bảo trọng phượng thể thì hơn.”

Thái hậu lạnh lùng nhìn tôi. “Thục phi,

ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tôi cúi đầu thưa: “Việc này kỳ thực Quận

chúa chỉ nói với Thái hậu thôi, còn gia huynh mấy hôm trước mới gặp Quận chúa

lần đầu, khi đó thần thiếp cùng Đức phi và hai vị Công chúa lại đều ở bên,

huynh ấy làm sao mà cám dỗ Quận chúa được? Do đó gia huynh đến giờ có lẽ còn

chưa hay biết việc này, bất kể Thái hậu có phản đối thế nào thì thần thiếp cũng

đều không có dị nghị gì.” Lúc này Thái hậu lặng im không nói gì thêm. Tôi cố

kìm nén cơn tức giận trong lòng, xin phép cáo lui.

Hai ngày sau, Chân Ninh Trưởng công chúa

tới Nhu Nghi điện gặp tôi, trên mặt tràn đầy vẻ ưu sầu lo lắng. “Tuệ Sinh vẫn

cố chấp lắm.” Rồi nàng ta lại khẽ gượng cười. “Đều tại ta thường ngày đã nuông

chiều nó quá.”

Tôi ngồi đối diện với nàng ta, ôn tồn nói:

“Trưởng công chúa có thể nói cho Quận chúa biết việc gia huynh vô cùng nhung

nhớ vong thê, như thế Quận chúa có lẽ sẽ nguội lòng.”

Chân Ninh Trưởng công chúa thở dài, than:

“Ta cũng đã làm thế rồi, nhưng Tuệ Sinh lại càng cố chấp hơn, cho là ca ca của

Thục phi tình sâu ý nặng.”

Tôi ngơ ngẩn bật cười. “Gia huynh tình sâu

ý nặng là với tẩu tẩu thôi, với Quận chúa thì chưa chắc đã được như vậy.” Chân

Ninh Trưởng công chúa đưa tay xoa trán, tỏ ra phiền não vô cùng. “Nhưng Tuệ

Sinh lại không cho là như thế.”

Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà trong chén,

sau một thoáng trầm ngâm bèn cười nói với nàng ta: “Thực ra ta hâm mộ Công chúa

vô cùng.”

Nàng ta “ồ” lên một tiếng, nhìn tôi, hỏi:

“Lời này của Thục phi là ý làm sao?”

Tôi nói: “Phò mã chỉ có một mình Công chúa

thôi, trong khi đó ta lại phải chia sẻ Hoàng thượng với rất nhiều người.”

Nàng ta bật cười. “Lời của Thục phi xem ra

là thật lòng rồi, có điều hậu phi vốn phải không ghen ghét không oán hận, Thục

phi cớ gì lại nói như vậy?”

Tôi khẽ cất tiếng thở dài. “Được phu quân

toàn tâm toàn ý thương yêu là nguyện vọng của tất cả nữ nhân trên đời này, ta

chỉ là người thường thôi nên cũng không ngoại lệ.”

Chân Ninh Trưởng công chúa dần thu lại nụ

cười. “Kỳ thực ta vẫn thường cảm thấy may mắn vì mình là công chúa, vậy nên

cuộc sống mới yên ổn hơn người khác một chút.” Rồi nàng ta nhìn tôi chăm chú.

“Ta hiểu, một nữ nhân chỉ khi nào thật lòng để tâm tới một người thì mới không

muốn chia sẻ y với người khác.”

“Cho nên...” Tôi bình thản nhìn lại nàng

ta, chậm rãi nói: “Quận chúa cần phải hiểu rõ là trong lòng gia huynh đã có tẩu

tẩu rồi, giả như Quận chúa thành thân với gia huynh, vậy thì vô hình trung sẽ

phải chia sẻ huynh ấy với người khác...”

“Thục phi nói vậy là không đúng.” Tôi còn

chưa dứt lời thì Tuệ Sinh đã rảo bước đi vào Nhu Nghi điện. Nàng ta bước rất

nhanh, tà áo gấm màu xanh lam tung bay lất phất, mới thoáng đó mà đã đi vào nội

điện rồi, bức rèm châu phía sau thì không ngớt đung đưa. Nàng ta đi tới trước

mặt tôi, hơi thở vẫn còn hơi hổn hển. “Ta thích Chân Hành không phải vì huynh

ấy từng có chiến công hiển hách, cũng không phải vì thương huynh ấy từng phải

trải qua những chuyện đau buồn. Mọi người đều cho là ta còn nhỏ nên chưa hiểu

gì, kỳ thực cái gì ta cũng hiểu hết. Ngày đó đứng trên lầu thành nhìn thấy

huynh ấy, ta lập tức cảm nhận được huynh ấy khác hẳn với người thường, mà ta

cũng từng nghe nói về mối tình sâu nặng của huynh ấy với Tiết thị. Ở trong cung

ta nhìn thấy rất rõ, trong lòng các quan văn võ trong triều chỉ có tiền đồ phú

quý, còn cữu phụ thì cũng có vô số nữ tử trong hậu cung vây quanh, nào có ai

biết tình là gì. Tự nơi đáy lòng ta kỳ thực rất ngưỡng mộ mối tình sâu nặng của

hai phu thê Bình Dương Vương, do đó mới lại càng cảm thấy Chân Hành là một nam

nhân hiếm có vô cùng. Huynh ấy bây giờ vẫn còn nhớ nhung Tiết thị, tại sao ta

lại không thể ở bên huynh ấy để xoa dịu nỗi đau khổ trong lòng huynh ấy chứ?”

“Tuệ Sinh, con ngày càng vô phép rồi đấy,

sao có thể hô to gọi nhỏ với Thục phi như thế chứ?” Nàng ta hạ giọng, dịu dàng

nói tiếp: “Cho dù Chân Hành là một nam nhân hiếm có như lời con nói thì sao?

Trong lòng y chỉ có vong thê của y thôi, gả con cho y thực là không đáng chút

nào.”

“Mẫu thân!” Tuệ Sinh trợn trừng cặp mắt

tròn xoe, những giọt lệ long lanh rưng rưng nơi khóe mắt. “Cái gì mà đáng với

không đáng chứ? Lẽ nào con thành thân với một vị trạng nguyên lang thì là đáng

hay sao? Nếu con không thích y, phải ở với y suốt cả phần đời còn lại, vậy mới

là không đáng chút nào! Theo suy nghĩ của mẫu thân và ngoại tổ mẫu, con là con

gái của Trưởng công chúa, thân phận tôn quý vô song, dù có gả cho ai thì cũng

là không đáng, vậy thì tại sao con lại không thể chọn một người mà con thích?

Chân Hành đúng là lớn tuổi hơn con nhiều, lại từng cưới vợ sinh con, còn rất

mực nhung nhớ vong thê nữa, nhưng thế thì sao chứ? Chỉ cần con thích huynh ấy

là được rồi!”

Tuệ Sinh là một thiếu nữ còn chưa xuất giá,

sau khi nói xong những lời này liền đỏ mặt tía tai, cuối cùng không kìm được mà

rơi lệ. Chân Ninh Trưởng công chúa giận đến ngây người. “Tuệ Sinh, con ăn nói

lung tung cái gì thế? Nữ nhân nói ra những lời như vậy mà không biết xấu hổ

sao?”

Tuệ Sinh đưa tay lên lau nước mắt, bướng

bỉnh nói: “Con chỉ nói những lời thật lòng thôi, có gì đâu mà phải xấu hổ!”

Chân Ninh Trưởng công chúa còn đang định

khuyên thêm, chợt một tràng tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên không ngớt, kế đó một

giọng nam nhân sang sảng vọng vào: “Nói hay lắm! Quả đúng là cháu gái của

trẫm!”

Tôi ngoảnh đầu nhìn qua thấy chính là Huyền

Lăng. Năm nay trời nóng sớm, lúc này vừa tan buổi chầu y đã đổi sang mặc thường

phục rồi, đang cười tủm tỉm đứng trước cửa điện.

Tôi vội vàng nhún người hành lễ thỉnh an. Y

đi tới đỡ tôi đứng dậy, vui vẻ nói: “May mà hôm nay vừa tan triều trẫm liền tới

đây ngay, bằng không đã bỏ lỡ mất một phen ngôn luận tuyệt vời của Tuệ Sinh

rồi.” Y cất tiếng cười sảng khoái. “Những lời này mà đem ra nói trước triều

đường, đám hủ nho kia nhất định sẽ phải tự thẹn vì không bằng cho mà xem.”

Tuệ Sinh bất giác có chút thẹn thùng. “Cữu

phụ cứ trêu cháu thôi!”

Chân Ninh Trưởng công chúa tức thì đanh mặt

lại nhìn Huyền Lăng. “Mẫu hậu ắt không cho phép chuyện này xảy ra đâu, Hoàng

thượng cứ nên khuyên nhủ Tuệ Sinh đi thì hơn.”

“Khuyên nhủ?” Huyền Lăng hơi nhếch khóe môi

để lộ một nụ cười điềm đạm, sau đó bước tới bên cửa sổ rồi ngồi xuống, chậm rãi

nói: “Chuyện của Tuệ Sinh trẫm cũng có nghe nói sơ qua, tự dưng lại nhớ đến

việc Thục phi hồi cung mấy năm trước.” Đoạn y mỉm cười nhìn Chân Ninh Trưởng

công chúa. “Hoàng tỷ cảm thấy Thục phi là người như thế nào?”

Trưởng công chúa gật đầu khen ngợi: “Không

tệ, có thể coi là một người vợ hiền của Hoàng thượng.”

“Đúng thế, chuyện còn chưa xảy ra thì không

ai biết kết quả tốt xấu thế nào. Nhớ năm xưa khi trẫm nhất quyết đòi đón Thục

phi về cung, mẫu hậu không đồng ý, quần thần cũng dị nghị rất nhiều, cho rằng

Thục phi là giống hồ ly mê hoặc quân vương, ai mà ngờ được Thục phi sau khi về

cung liền sinh cho trẫm một vị Hoàng tử, về sau còn xử lý mọi việc vô cùng ổn

thỏa nữa. Khi đó mọi người đều cực lực phản đối, trẫm liền nhủ thầm rằng cho dù

về sau nàng ấy không thể sinh nở thuận lợi, cho dù về sau nàng ấy làm loạn hậu

cung thì trẫm bây giờ vẫn mong đón nàng ấy về bên trẫm, nếu chỉ vì những chuyện

có thể xảy ra trong tương lai mà từ bỏ thì trẫm sẽ cảm thấy nuối tiếc vô cùng.”

Lòng tôi thầm chấn động, khi ngẩng đầu lên

thì bắt gặp ánh mắt chan hòa mà nóng bỏng của y chiếu tới, không kìm được khẽ

nở nụ cười. “Ý của Hoàng thượng là...”

Y nắm tay tôi, ôn tồn nói: “Ý của trẫm là

người làm cha mẹ xét cho cùng không thể lo cho con cái cả đời được, chuyện này

chi bằng cứ để tự Tuệ Sinh quyết định đi.”

Tôi phản đối một cách yếu ớt: “Nhưng huynh

trưởng của thần thiếp...”

“Dù gì thì y cũng phải tục huyền đúng không

nào?” Huyền Lăng mỉm cười nhìn tôi. “So với việc về sau vâng lời cha mẹ thành

thân với một người mà bản thân chẳng có chút tình cảm nào, chi bằng bây giờ hãy

chọn Tuệ Sinh, bởi Tuệ Sinh dù sao cũng vô cùng thích y. Chuyện này xét ra

không có hại gì với ca ca nàng cả.”

Chân Ninh Trưởng công chúa khẽ thở dài,

than: “Hoàng thượng, ta thì không có gì, nhưng chỉ e mẫu hậu sẽ tức giận.”

Y ôn tồn nói: “Mẫu hậu tức giận là bởi vì

quá thương yêu Tuệ Sinh và hoàng tỷ, do đó chỉ cần hoàng tỷ cùng trẫm đi khuyên

giải, mẫu hậu ắt sẽ đồng ý thôi.” Hơi dừng một chút, y tươi cười nói tiếp: “Mẫu

hậu vốn thương con cháu, tất nhiên là mong con cháu được vui lòng thỏa nguyện.

Hoàng tỷ hãy đi cùng trẫm nhé?”

Chân Ninh Trưởng công chúa lại thở dài tiếng

nữa, đưa tay khẽ vuốt ve bờ má Tuệ Sinh. “Đây là ý nguyện của bản thân con,

mong là sau này con không phải hối hận.”

Huyền Lăng mỉm cười điềm đạm, đứng dậy nói:

“Tự thân lựa chọn, hẳn là sẽ không hối hận rồi.” Tuệ Sinh dùng sức gật đầu thật

mạnh, nở một nụ cười rạng rỡ như hoa. Huyền Lăng xoa nhẹ má tôi, ghé đến bên

tai tôi khẽ nói: “Nàng hãy cho trẫm một cơ hội để bù đắp cho huynh trưởng của

nàng đi, như thế sau này y mới nhẹ lòng mà sống được. Tuệ Sinh xét ra không

phải là một lựa chọn tồi đâu.”

Tôi hít sâu một hơi, nhìn y chăm chú.

“Được.”

Có lẽ là vì Thái hậu thương yêu con cháu,

cũng có thể là vì sự khuyên giải của Huyền Lăng đã tác động tới Thái hậu, tóm

lại thánh chỉ ban hôn cuối cùng đã được ban xuống, mọi người đều thầm thở phào

một hơi.

Ca ca chắp tay sau lưng đứng dưới ánh chiều

tà, dõi mắt nhìn tờ thánh chỉ màu vàng tươi trên chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn,

gượng cười nói: “Dường như mỗi cuộc hôn nhân của ta đều là do người khác quyết

định, lần trước là muội chọn Thiến Đào cho ta, lần này thì là Hoàng thượng ban

hôn cho ta với Thừa Ý Quận chúa.”

Tôi khẽ gật đầu. “Chuyện bất đắc dĩ trên

đời này quả thực có rất nhiều.” Rồi tôi lại lộ vẻ lo lắng. “Ca ca, Thừa Ý Quận

chúa xuất thân cao quý nên từ nhỏ đã được nuông chiều, lần này coi như huynh

phải chịu ấm ức rồi.”

Ca ca vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi mấy cái, ôn

tồn nói: “Kỳ thực cũng có gì đâu, thời gian qua muội cùng Ngọc Ẩn và Ngọc Nhiêu

đã phải gánh vác rất nhiều chuyện của nhà họ Chân rồi, ta thân là huynh trưởng,

không thể khoanh tay đứng nhìn thêm được.”

Chuyện hôn nhân trên đời này chính là như

thế, tôi và ca ca vốn xuất thân thế gia có lý nào mà chẳng hiểu. Được một người

viên mãn, hạnh phúc như Ngọc Nhiêu đã là rất không dễ dàng rồi.

Ngoài sân lúc này hoa rơi lả tả, tôi đưa

tay giúp ca ca phủi đi mấy cánh hoa đỏ rơi trên tay áo. Mùa xuân thật sự đã

trôi qua, giống như quãng thời gian thơ bé đầy kỷ niệm của chúng tôi năm nào.

Ca ca đã rời đi lâu rồi mà tôi vẫn đứng

lặng im trong gió, để mặc cho những làn gió mềm mại mơn trớn quanh thân thể

mình, tâm trạng cũng chợt ấm chợt lạnh như những cơn gió vậy.

Cận Tịch nhẹ nhàng bước tới khoác cho tôi

một chiếc áo choàng màu đỏ, ôn tồn nói: “Cứ đứng ngoài trời thế này nương nương

sẽ bị nhiễm phong hàn đấy.”

Tôi khẽ gật đầu. “Thái hậu kỳ thực không hề

thích cuộc hôn nhân này, cũng không hy vọng quyền thế của nhà họ Chân ngày càng

hiển hách, chẳng qua là không muốn trái ý con cái đấy thôi.”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Cận Tịch lộ ra

mấy nét ưu sầu. “Thái hậu muốn giữ sự vinh hoa phú quý cho nhà họ Chu, tất nhiên

không hy vọng nhà họ Chân vinh hiển quá rồi. Mối hôn sự này coi như là ván đã

đóng thuyền, nương nương cần phải nghĩ cách để làm Thái hậu không còn kiêng dè

nữa, bằng không cuộc sống của nương nương sau này sẽ chẳng thể nào dễ chịu được

đâu.”

Nhẹ nhàng giẫm lên những cánh hoa vương vất

hương thơm, tôi chậm rãi bước ra ngoài Vị Ương cung.

Có được thì tất phải có mất, đây chính là

lẽ thường tình trên đời này. Cũng giống như lúc này tôi quỳ trước mặt Thái hậu,

tâm trạng chẳng còn được ung dung điềm đạm như thường ngày. Tôi khấu đầu liên

tục mấy lần, cất giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Thần thiếp tạ ơn Thái hậu đã

thành toàn cho Thừa Ý Quận chúa và gia huynh, nhưng tự đáy lòng thần thiếp quả

thực không hy vọng nhà họ Chân vì là ngoại thích mà quá hiển hách trên triều

đình, do đó xin được giao ra quyền quản lý lục cung.”

“Giao ra quyền quản lý lục cung?” Thái hậu

nằm nghiêng trên chiếc sạp rộng mạ vàng đóng bằng gỗ tử đàn mà chậm rãi uống

trà, màu tím sậm của chiếc chăn gấm trên sạp lại càng khiến sắc mặt bà ta trông

nhợt nhạt, chiếc trâm vàng vạn thọ cài trên búi tóc thì có vẻ rất nặng nề,

chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Duy có cặp hoa tai đính ngọc

phỉ thúy của bà ta là ánh lên những tia sáng âm u, khiến bà ta tuy đầy vẻ uể

oải, mỏi mệt nhưng vẫn không mất đi phong thái của người đứng đầu hậu cung. Sau

một hồi trầm lặng, bà ta ngước mắt lên nhìn tôi rồi hờ hững hỏi: “Vậy Thục phi

cho rằng ai có thể đảm nhiệm trọng trách này thay ngươi đây?”

Tôi trầm ngâm một lát rồi mới chậm rãi đáp:

“Quý phi và Đức phi đều đã quen quản việc trong cung, nhiều năm nay cũng từng

hiệp trợ xử lý rất nhiều sự vụ, hẳn là có thể thay thế thần thiếp. Ngoài ra,

Trinh Phi tâm tư tinh tế cũng có thể thử một phen, Hân Phi thì mau mồm mau

miệng làm việc hết sức gọn gàng. Đương nhiên không thể không nhắc tới Uẩn Dung,

muội ấy đẹp người đẹp nết lại có tâm tư nhạy bén, thực là một nhân tài có thể

bồi dưỡng.”

“Vậy ư?” Thái hậu hơi hất hàm một cái, Tôn

cô cô liền đi tới bóp vai cho bà ta. Một lát sau bà ta tỏ ra thư thái dễ chịu, nhắm

mắt lại, nói: “Đức phi và Quý phi thì ai gia tất nhiên yên tâm, có điều Quý phi

sức yếu e là chẳng thể làm được gì nhiều; Trinh Phi và Hân Phi thì chỉ làm việc

nhỏ chứ chẳng làm nổi việc lớn, không phải loại người có thể một mình đảm đương

một mặt, còn về Uẩn Dung...” Thái hậu trầm ngâm một hồi lâu rồi cuối cùng mới

khẽ “hừ” một tiếng. “Con phượng hoàng này e là sắp bay cao rồi.”

Tôi thầm kinh hãi, sống lưng bất giác lạnh

toát từng cơn, hóa ra mồ hôi lạnh đã túa ra đầy người. Trong cung tuy có nhiều

lời đồn nhưng chưa từng có ai dám nhắc đến trước mặt Thái hậu, hơn nữa Thái hậu

còn thường xuyên đổ bệnh, quanh năm phải nằm giường, chẳng ngờ lại biết rõ ràng

mấy chuyện này như thế. Tôn cô cô vừa khẽ bóp vai cho Thái hậu vừa chậm rãi

nói: “Đức phi vốn tính ôn hòa, nếu cùng hiệp trợ quản lý lục cung với Trang Mẫn

Phu nhân thì ý kiến chưa chắc đã được Trang Mẫn Phu nhân tiếp thu, dù sao Phu

nhân cũng hãy còn trẻ tuổi.”

Thái hậu khẽ vỗ tay Tôn cô cô mấy cái, sau

đó ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên nhìn tôi. “Ngươi không cần phải mang quyền

quản lý lục cung ra để đổi lấy sự yên tâm của ai gia, trái tim này của ai gia

kỳ thực chưa được ngơi nghỉ bao giờ, cho nên cứ tiếp tục phải bận lòng cũng

không sao cả.” Thái hậu gắng gượng ngồi dậy, chậm rãi nói tiếp: “Thục phi ngươi

vốn rất mực thông minh, ai gia cũng chẳng ngại nói thẳng. Hoàng hậu cớ gì mà bị

cấm túc, cả ngươi và ai gia đều biết rõ, mà sau khi ngôi hậu xao động, lòng

người trong hậu cung cũng bắt đầu sục sôi. Ngươi chưa chắc đã không có ý gì với

ngôi hoàng hậu, rất nhiều người khác lại càng là như thế. Ngươi bây giờ giao ra

quyền lực cố nhiên có thể khiến ai gia tạm thời yên tâm, nhưng chỉ e sau đó ai

gia sẽ lại càng thêm phiền lòng.” Thái hậu điều chỉnh hơi thở một chút rồi mới

lại nói tiếp: “Ai gia bây giờ sẽ nói rõ với ngươi luôn, bất kể thế nào thì

Hoàng hậu cũng không thể bị phế được, ngươi quyết không được nảy sinh suy nghĩ

này, mà những người khác cũng đều như thế.”

Tôi thầm nín thở, nói: “Thần thiếp hiểu

được nỗi khổ tâm của Thái hậu, ngôi hậu phải giữ yên thì hậu cung mới có thể

thái bình.”

Thái hậu lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi. “Ngươi

hiểu được thì tốt. Ngôi hậu không đổi, người quản lý lục cung cũng không đổi,

như thế thì tình hình mới ổn định được.”

Tôi lại khấu đầu lần nữa. “Thái hậu dạy dỗ

rất phải.”

Bà ta chậm rãi xoay người để lại cho tôi

một cái bóng lưng lạnh lùng và thẳng tắp. “Hoàng thượng nói đúng, chẳng qua chỉ

là quận mã mà thôi.” Sau đó bà ta xua tay, nói tiếp: “Ngươi lui xuống đi!”