Biết rõ mình vừa vượt qua một kiếp nạn, trong lòng tôi lại phiền não vô cùng. Tuy vậy thoát một kiếp này chưa hẳn không phải phúc, chỉ sợ
Huyền Lăng không còn thương yêu tôi ngày xưa. Nhưng Huyền Lăng từ trước
đến nay đối với tôi rất thân cận trìu mến, ân sủng nhất thời không người nào có thể địch nổi, cũng không nghĩ ân sủng này lại mỏng manh như vậy, lại ngăn không được người khác nói ba xạo dắt mũi, không khỏi thầm nản
lòng. Trong lòng chán chường, ngay cả ngủ trưa cũng không yên ổn, tôi
liền đứng dậy đi gặp Mi Trang. Vào Ngọc Nhuận đường, thấy tỷ ấy vừa ngủ
trưa mới dậy, ngày thường mặc gấm tơ lụa Hàng Châu , toàn tùy tiện cắm
mấy cây trâm hoa lài, , trên người chỉ mặc một bộ đồ vàng nhạt thêu hình hoa yên đang nở, dưới mặc khố bằng lụa mỏng thêu hình con cua, mơ hồ
hiện ra da thịt trắng nõn, so với mấy ngày trước nở nang xinh đẹp, kinh
động lòng người. Mi Trang còn đang buồn ngủ, nằm ở trên giường bảo Thải
Nguyệt rằng cô muốn uống nước ô mai. Thấy tôi tới rồi vội vàng ngoắc
nói: “Các cô ấy mới làm nước ô mai, muội tới nếm thử, so với ngự thiện
phòng thì quá là ngon.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Tỷ tỷ đã quên là muội không thích ăn đồ chua sao?”
Mi Trang bật cười nói: “Coi trí nhớ của ta thật là kém quá đi.” Nói
xong uống một hơi cạn sạch, sau đó còn hỏi Bạch Linh: “Còn nữa không?
Mang thêm một chén đến đây.”
Bạch Linh kinh ngạc nói: “Tiểu chủ, hôm nay người đã uống rất nhiều nên hết rồi.”
Mi Trang đi giầy đứng dậy, ngồi ở trước bàn trang điểm để Bạch Linh
chải vuốt đầu tóc cho cô. Thấy tôi rầu rĩ nửa ngày không nói lời nào. Mi Trang không khỏi hiếu kỳ, xoay người hỏi: “Thường ngày thấy muội ríu ra ríu rít, hôm nay sao vậy? Miệng cứ như ngậm hồ lô ấy.” Tôi vẫn chỉ ngồi không nói lời nào.
Mi Trang đúng là một người thông minh, thấy vậy liền phẩy tay nói với Bạch Linh: “Ta tự mình chải đầu được rồi, ngươi cùng Thải Nguyệt đi làm thêm ít nước ô mai nữa đi.” Thấy bọn họ đi ra ngoài rồi, cô mới đến gần trước mặt tôi ngồi xuống hỏi: “Sao vậy?”
Tôi đem lời nói của Tào Dung hoa hôm qua cùng lòng nghi ngờ của Huyền Lăng kể với cô từ đầu chí cuối, chỉ bỏ bớt đi đoạn tôi cùng với Huyền
Lăng nói chuyện bằng những lời lẽ thống thiết, than thở nói: “May là
muội phản ứng nhanh, nói dối cho qua chuyện, bằng không sao được thế
này?”
Mi Trang chỉ nhăn mày trầm ngâm không nói, một lúc lâu mới nói: “Nghe muội nói thì Tào Dung hoa này là một người không đơn giản, ngày xưa cô
ta một tháng chỉ thấy hoàng thượng hai ba lần mà hiểu được hoàng thượng
chú ý cái gì, và chỉ cần nói một câu đã đủ uy hiếp, trúng ngay nhược
điểm của người khác. Nhưng lần này chưa hẳn là cô ta thật sự cố ý, chỉ
sợ hoàng thượng quá đa nghi.” Mi Trang lắc đầu: “Hoa phi mất chỗ dựa,
lấy tình hình của cô ta hiện giờ hẳn là không dám có ý định gây xích
mích, nhất là làm không tốt thì chỉ sợ lại chữa lợn lành thành lợn què,
cô ta sao lại hồ đồ như vậy được?”
“Hy vọng như thế. Nhưng người dụng binh có một vũ khí hiểm, vừa phòng thủ vừa tấn công, cô ta chưa hẳn không hiểu được là dùng như thế nào?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Có lẽ muội quá đa nghi. Hoa phi sau việc đó đối xử với người khác luôn suy nghĩ nhiều hơn chút ít.” Mi Trang gật đầu
nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện Hoa phi không liên luỵ cô
ta. Còn Ôn Nghi công chúa đến mười chín tháng mười là tròn một tuổi,
hoàng thượng cũng đang thích nó, đặc biệt căn dặn hoàng hậu làm cho nội
vụ phủ nháo nhào bận rộn một phen.”
Tôi cúi đầu nói: “Còn biện pháp nào đâu.Long duệ Hoàng thượng không
nhiều, ngoài hoàng trưởng tử duy nhất không được sủng ái thì chỉ còn
Thục Hòa công chúa của Hân quý tần cùng Ôn Nghi công chúa của Tào Dung
hoa. Ôn Nghi trong tã lót ngọc tuyết khả ái, hoàng thượng khó tránh khỏi thương yêu nhiều hơn chút ít.”
Mi Trang không nói gì, chỉ yếu ớt thở dài một hơi, hoảng hốt nhìn màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhũ đỏ bạc êm ái trên “Lưu vân bách bức” nói: “Còn hoàng thượng trước mắt sủng ái chúng ta thế nào, nếu mà không có con để sau này có thể dựa vào thì sủng ái này chung quy cũng không được củng
cố.” Mi Trang thấy tôi không đáp lời, tiếp tục nói: “Hoàng thượng bình
thường không gặp hoàng trưởng tử cùng phi khác nhưng cứ rằm nào cũng
phải đi gặp bọn họ. Tào Dung hoa cùng Hân quý tần cũng thế. Mặc dù sinh
ra con gái nhưng đều được hoàng thượng thương yêu như nhau. Chỉ cần nhớ
hài tử thì không quên được mẹ đẻ, ít nhiều cũng có yêu thương. Nếu không có con cái, sủng ái cũng chỉ là nhất thời, đến khi hết thích thú thì bị quăng qua một bên, Lệ quý tần chính là ví dụ tốt nhất.” Mi Trang càng
nói càng khổ não, mặt lại hiện vẻ ưu phiền. Tôi chần chờ, tuy ngượng
ngùng nhưng ngoại trừ tôi đúng là không ai có thể hỏi câu này, thế nên
mới hỏi: “Tỷ tỷ được thừa ân so với muội còn sớm hơn nửa năm, tính ra là đã hầu hạ hoàng thượng cũng gần một năm. Sao…” Tôi len lén nhìn Mi
Trang đang vuốt nhẹ bụng phẳng dưới lớp áo mỏng của tỷ ấy : “Vẫn chưa
có tin vui à?”
Lưu Vân Bách Bức* : loại này đồ sứ đồ án là hoa văn hình mây con dơi.
Mi Trang hé ra mặt đỏ như bảo thạch bồ câu, bất chấp e lệ nói: “Hoàng thượng đối xử ta cũng chỉ ba ngày đánh cá hai ngày tung lưới, tóm lại
một tháng vẫn tới chỗ muội nhiều hơn chút ít, theo lý muội cũng phải có
thai mới đúng.”
Tôi cũng đỏ mặt, mắc cỡ chỉ dùng sức xoa tay vào khăn tay rồi nói:
“Huyên nhi tuổi còn nhỏ, không muốn những thứ này.” Tiện đà nghi hoặc
nói: “Hoàng thượng sao lại là đối tỷ tỷ ba ngày đánh cá hai ngày tung
lưới, lúc trước tỷ tỷ tân thừa sủng, ân trạch cũng không thể so sánh
được.”
Mi Trang hiển nhiên là xúc động tâm sự, chậm rãi nói: “Làm sao có thể so sánh với Lục cung? Hoàng thượng sủng ái ta nhiều chút ít chung quy
cũng không thể không để ý các cô ấy, mỗi lần sủng hạnh thì ta từng bước
từng bước như hổ rình mồi, điều này muội cũng biết mà. Nói cho cùng cũng là ta phúc bạc mà thôi.”
Tôi biết rõ Mi Trang sầu não, hôi hận mình đã hỏi câu đó, vội vàng
nắm tay cô an ủi nói: “Phúc bạc cái gì! Lúc trước Hoa phi được sủng ái
như vậy mà còn không mang thai, huống chi tỷ với muội còn trẻ, ngày
tháng sau này còn dài, nhất định sẽ có con cháu đầy cả sảnh đường, hầu
hạ dưới gối. Tỷ yên tâm.” Nói chưa hết câu mà trên mặt đã sớm nóng ran
như bị bỏng. Mi Trang “Xích” một tiếng nín khóc mỉm cười, lấy ngón tay
vuốt lên mặt của ta mà nói: “Vừa rồi ai đó còn mới nói tuổi mình còn nhỏ không muốn nghĩ tới những thứ này, thì ra là còn nghĩ đến chuyện dài
lâu sớm hơn ta.”
Tôi vội vàng nói: “Tỷ với muội nói không ít chuyện không quan trọng,
tỷ tỷ lại trêu muội.” Nói xong đứng dậy toan bước đi. Mi Trang vội vàng
kéo tôi chịu tội, nói hết lời tôi mới ngồi lại xuống để nói chuyện. Mi
Trang dừng lại cười nghiêm mặt nói: “Tuy nói long duệ là do ý trời,
nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chúng ta cũng muốn thì phải
làm chút gì đó mới được.” Tôi ngạc nhiên nói: “Thường ngày điều dưỡng
thân thể- những thứ này muội cũng hiểu rõ. Vấn đề là hoàng thượng có tới hay không, ngoài việc đó ra thì còn có thể làm gì nữa đâu?”
Mi Trang thận trọng nói nhỏ: “Hoa phi cũng không phải chưa bao giờ
mang thai. Ta từng nghe Phùng thục nghi nói là Hoa phi lúc đầu cũng đã
từng mang thai, nhưng do không chăm sóc cẩn thận mới đẻ non, nghe nói là một bé trai đã thành hình. Hoa phi thương tâm nhưng khó lường. Việc này là ta nghe nói vậy.” Mi Trang nhìn bốn phía, đứng dậy lấy ra một trang
giấy mỏng và nhỏ từ cái hộp dưới tầng chót của tấm gương, thần bí nói:
“Ta vừa phải năn nỉ vừa răn đe mới khiến cho Giang thái y kê phương
thuốc này, cứ theo đó mà điều dưỡng nhất định sẽ sinh con trai. Muội
cũng theo đó mà điều dưỡng đi.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Giang thái y là ai?”
“Còn có thể là Giang thái y nào nữa? Là Giang thái y Giang Mục Dương chuyên về phụ sản đó.”
“Giang Mục Dương? Đệ đệ của hắn thái y Giang Mục Y hình như chăm sóc Ôn Nghi công chúa. Đơn thuốc này có thể tin được không?”
“Cái này ta biết rõ. Nhưng ta không yên lòng nên mới cố ý sai người
đi thăm dò. Hóa ra Giang Mục Dương này cùng Giang Mục Y không phải là
cùng một mẹ sinh ra, Giang Mục Y là con của chính thất, Giang Mục Dương
là do thiếp sinh, thê thiếp không hòa thuận đã đành, huynh đệ này cũng
như nước với lửa, thường ngày ở thái y viện cũng coi nhau như người lạ.
Bằng không sao ta có thể dùng hắn, ta cũng suy nghĩ vậy, hôm trước lại
lật xem không ít y thư mới dám dùng đơn thuốc này.”
Tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp, suy nghĩ một chút đem đơn
thuốc gấp lại cho Mi Trang và gọi Thải Nguyệt tiến đến: “Đến thái y viện xem Ôn Thực đại nhân có ở đó không, nói là thân thể ta không khỏe.” Đến khi Thải Nguyệt vâng dạ đi rồi, Mi Trang nhìn về phía tôi, tôi nhỏ
giọng nói: “Ôn Thực ban đầu là thái y chuyên khám cho muội, có thể tin
tưởng được. Mọi chuyện cẩn thận là hơn, để cho hắn xem qua mới yên tâm
được.”
Mi Trang tán dương gật gật đầu: “Sớm biết rằng chúng ta có người của
thái y viện đã tốt rồi.” Tôi nói: “Tuy rằng hắn không phải là rất am
hiểu về phụ sản, nhưng chữa bệnh vốn như nhau, để hắn xem qua đã.”
Một lúc lâu sau, Thải Nguyệt trở về hồi bẩm nói: “Thưa tiểu chủ, quốc công Tôn lão công gia bệnh nặng, hoàng thượng đã truyền Ôn đại nhân vào trị liệu, ăn ở luôn tại Tôn phủ, xem ra Ôn đại nhân sẽ không trở về
trước khi Tôn lão công gia lành bệnh.”
Thật là không khéo, tôi hơi hơi nhíu mày, Mi Trang liền nói: “Thôi bỏ đi. Đằng nào ta cũng đã dùng hai lần rồi, cũng không tệ lắm. “chúng.”
Nếu Mi Trang nói như thế, tôi cũng không nói gì nữa, chỉ vào màn che kia nói với Thải Nguyệt nói: “Màn che nhũ đỏ bạc này mà trang bị trong viện lục trúc nhìn rất chói mắt, ta nhớ hoàng hậu từng ban thưởng cho tiểu
thư nhà ngươi một cây lụa mỏng’Cây lựu cây nho’ mà, đi đổi cái lấy kia
đi.”
Quay lại phía Mi Trang, tôi mỉm cười nói: “Coi như là một điềm tốt
đi.” Cây lựu cây nho có ý tứ là sẽ sinh được nhiều con, Mi Trang nhíu
mày, nửa vui nửa xấu hổ: “Muội nói có điềm tốt, ta cũng chỉ hy vọng như
thế.”
※※※※※
Ngày sinh nhật một tuổi của Ôn Nghi công chúa càng ngày càng gần.
Buổi chiều tối hôm đó, dưới trời quang trăng sáng tôi đi đến phía điện
của hoàng hậu thỉnh an, đi theo các phi tử ở đó. Hoàng hậu ngồi xuống
ghế gỗ làm bằng cây tử đàn, Đoan phi vẫn không có mặt như trước, Thành
phi cùng Hoa phi ngồi một bên. Thành phi vẫn là bộ dáng đó, an tĩnh
ngồi, trầm mặc ít lời, nếu không hỏi thì cô tacũng chẳng không mở miệng. Hoa phi có tiều tụy đi một chút, nhưng trang dung vẫn tinh xảo như
trước, không nhìn kỹ cũng không thấy khác biệt gì nhiều, bộ dáng lãnh
đạm như thể mọi thứ đều không liên quan đến cô ta, cũng chẳng hề để ý
tới mọi người nói gì. Nhóm phi tần cũng không buồn trả lời Hoa phi, mặc
dù không đến mức chế giễu ngay trước mặt, nhưng vẻ mặt từ lâu chẳng còn
đem cô ta để vào mắt. Chỉ có hoàng hậu vẫn lấy lễ tướng đãi như trước,
không hề khinh thường cô ta nửa phần.
Nói chuyện phiếm một lúc, hoàng hậu từ từ mở miệng nói: “Qua rằm là
sinh nhật Ôn Nghi công chúa, trong cung hài tử không nhiều lắm, được một tuổi đương nhiên phải chúc mừng cho tốt. Ý của Hoàng thượng là mặc dù
không ở trong cung, nhưng tất cả nhất định phải tuân theo quy định mà
thực hiện, không thể bỏ bớt, nhất định phải làm linh đình mới được.
Chuyện này bổn cung đã dặn nội vụ phủ đi làm.”
Tào Dung hoa vội vàng đứng dậy tạ ân nói: “Đa tạ hoàng thượng hoàng
hậu đã quan tâm lo liệu, thần thiếp và công chúa vô cùng cảm kích.”
Hoàng hậu mỉm cười ý bảo cô đứng lên: “Muội muội sinh được long duệ
cho hoàng thượng chính là người có công, hà cớ gì phải nói tạ ơn?” Hết
câu quay ra nói với chúng phi tần: “Hoàng thượng ít long duệ, các vị
muội muội phải nỗ lực mới được. Con cháu phồn thịnh là phúc phận của
triều đình, phúc của xã tắc. Chỉ cần các muội có con nối dòng, bổn cung
thân là nghi mẫu nhất định hết lòng chăm sóc chúng cùng các muội.”
Mọi người cúi đầu đáp ứng, chỉ có Hoa phi khinh bỉ “Hừ” một tiếng, không cho là đúng.
Hoàng hậu thờ ơ, lại cười dài nói với Tào Dung hoa: “Từ khi Ôn nghi
ra đời tước vị của muội vẫn là dung hoa, hôm nào Ôn Nghi được một tuổi,
phân vị của muội cũng nên được tấn phong. Ý chỉ sẽ hạ chỉ sau ngày sinh
nhật.”
Tào Dung hoa mừng rõ, phục lạy quỳ xuống tạ ân.
※※※※※
Hoàng hậu thấy sắc trời dần tối liền bảo chúng tôi giải tán. Ra khỏi
điện, mọi người xúm lại náo nhiệt chúc mừng Tào Dung hoa, Tào Dung hoa
thấy người dần tản, mỉm cười nhìn về phía tôi cùng Mi Trang và nói: “Hai vị muội muội xin dừng chân.”
Tôi nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước đây tại Nam Huân điện nên
khó tránh khỏi vài phần dè chừng với cô, còn Mi Trang không để ở trong
lòng, vì vậy dừng chân nghe cô nói chuyện. Tào Dung hoa giữ tay Hân quý
tần cùng Thành phi áy náy nói với tôi: “Mấy ngày trước đây là tỷ tỷ lỡ
lời, nghe nói làm cho hoàng thượng cùng muội muội có chút hiểu lầm. Thật sự là tỷ tỷ không phải.”
Tôi thấy cô tự mình nói ra nên trong ngực đang dồn ứ những lời nói
toàn bộ đổ đã trở lại trong bụng. Mỉm cười nói: “Dung hoa tỷ tỷ nói chi
vậy, chẳng là muội muội đã giữ được vẻ bình tĩnh mới cùng hoàng thượng
nói thì thầm vài câu. Cũng không phải chuyện gì khó lường.”
Hân quý tần cười nói: “Uyển nghi được hoàng thượng sủng ái, cùng
hoàng thượng nói thầm vài câu đương nhiên không có chuyện gì ghê gớm.
Nếu đổi lại là người khác thì đó chính là tội ác tày trời.” Nói xong
liếc mắt tới Thành phi đang im lặng không lên tiếng.
Khi Thành phi mới sinh hạ hoàng trưởng tử cũng được sủng ái, song vậy mà hoàng trưởng tử đã lớn tuổi mà không thông minh. Huyền Lăng hơn hai
mươi tuổi mới được nhi tử thứ nhất này, ký thác kỳ vọng cao nên quản
giáo hơi nghiêm khắc. Thành phi đau lòng đã cùng Huyền Lăng tranh chấp,
từ đó về sau mới mất sủng, trở nên cẩn thận chặt chẽ, bước trên băng
mỏng. Lời này của Hân quý tần tuy là chế giễu cô ta nhưng bên trong cũng không khỏi có vài chua xót ghen tị với tôi. Nhưng Hân quý tần luôn luôn lanh mồm lanh miệng không cố kỵ, tôi cũng làm ngơ.
Tào Dung hoa vội vàng hoà giải nói: “Được rồi được rồi. Đừng đứng ở
chỗ này nói chuyện nữa, đến Yên Sảng trai của ta ngồi đi, ta đã sai
người bố trí một bàn tiệc cố ý chịu tội với Uyển nghi muội muội, lại để
thỉnh tiếp Hân tỷ tỷ cùng Thành tỷ tỷ, mong rằng muội muội được nể mặt.” Lại nhìn Mi Trang nói: “Huệ muội muội cũng đến. Nghe nói muội muội đàn
rất hay, tục ngữ nói ‘Chủ nhã khách đến cần’, ta làm chủ mà không có bản lĩnh gì hay, còn mời muội muội gày cho ta một bài để giữ khách lại.”
Phân vị Tào Cầm Mặc vốn trên tôi và Mi Trang, hôm nay làm vậy như thể tạ lỗi với tôi mà lại tạo được giao hảo với Hân Quý tần cùng Thành phi. Thành phi vốn thiếu người cùng chí hướng, Hân Quý tần cùng Tào Dung hoa lại không quá hoà thuận, Tào Dung hoa vừa mời các cô ấy đến chứ không
phải có chuẩn bị trước. Tôi cùng với Mi Trang thoáng yên tâm, cũng biết
chối từ không được đành theo nàng đi.
Yên Sảng trai của Tào Dung hoa ở bên bờ mình nguyệt hồ, trên con
đường nhỏ là rừng cây giả thật trùng điệp xanh mướt, cứ nghĩ là không có đường đi lối vào. Ai ngờ vòng vòng qua giả sơn đằng sau mấy cây tử đằng rủ xuống đất mới thấy một tòa sân nhỏ nhắn xinh xắn, bố trí thật lịch
sự tao nhã.
Tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền đến, cước bộ của Tào Dung hoa liền
nhanh hơn, quay đầu lại áy náy cười nói: “Chắc là Ôn Nghi đang khóc.”
Tào Dung hoa vào sau phòng trấn an một hồi, thay y phục mới ôm Ôn Nghi
đi ra.
Ôn Nghi giữa tã lót màu hồng lớn lên mặt mày thanh tú, phấn bạch khả
ái, sau khi khóc mệt mỏi thì híp mắt ngủ, bộ dạng rất khôi hài. Mi Trang không khỏi lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ, thoáng qua đã che giấu lại.
Mấy người thay phiên bế Ôn Nghi một hồi rồi lại ngồi xuống uống rượu, Tào Dung hoa bố trí thức ăn cực khéo, lại ân cần chia thức ăn cho chúng tôi. Trước mặt Mi Trang có bày một chén bạch ngọc đề hoa Tào Dung hoa
nói là dùng chên heo chế biến, dùng mềm đậu hũ cùng sữa tươi ướp, nước
canh nồng đậm mùi vị, trắng như bạch ngọc, cực kỳ ngon. Mi Trang luôn
yêu thức ăn mặn, một thường dưới quả nhiên khen không dứt miệng.
Qua được ba chén rượu không khí cũng dần hòa hợp hơn. Mi Trang ngồi trên ghế đánh mấy khúc nhạc cho thêm phần náo nhiệt.
Dùng qua cơm canh, nói chuyện phiếm được một lúc, Tào Dung hoa lại
mời mọi người uống nước mơ để cho khỏi khát, tất cả đều lo liệu một
cách tỉ mỉ chu đáo.
Nước mơ của Tào Dung hoa rất chua, mặc dù chỉ để bớt nóng nhưng mọi
người cũng là thưởng thức được thứ ngon. Tôi không thích đồ chua nên chỉ ý tứ nhấp một ngụm liền thôi. Mi Trang ngồi bên cạnh tôi, nàng rất
thích nước mơ mà hôm nay lại chén nước mơ của nàng không vơi đi bao
nhiêu, trong miệng cũng chỉ có một ngụm mà chậm chạp không chịu nuốt
xuống.
Tôi lặng lẽ hỏi: “Tỷ làm sao vậy?”
Mi Trang miễn cưỡng nuốt vào, nhỏ giọng đáp: “Ta thấy khó chịu trong ngực, không được thoải mái.”
Tôi thân thiết nói: “Truyền thái y đến xem đi.”
Mi Trang nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không có gì, có thể là vì khí trời oi bức.”
Tôi chỉ gật đầu, Mi Trang thấy mọi người ai cũng uống đành ra lại
phải uống một ngụm, lại như là hàm chứa khổ dược giống nhau, nhịn không
được liền “Oa” một tiếng rồi nôn ra nước lên chiếc váy xanh của tôi.
Thấy váy xanh dính màu nước mơ đỏ sậm tôi không lau vội mà vội vã đỡ
lấy lưng Mi Trang.
Mọi người nghe được động tĩnh đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi, Mi Trang vội vàng lau miệng nói: “Muội muội xin thất lễ.”
Tào Dung hoa vội vàng sai người bưng trà để Mi Trang súc miệng, lại
sai người lấy y phục khác cho tôi, khi thông suốt sau lúc rối ren liền
nói: “Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Mi Trang vội hỏi: “Tưởng là vừa mới dùng chút ít bạch ngọc đề hoa,
giờ muội thấy khó chịu hơi buồn nôn chứ không phải là không hợp khẩu vị
với nước mơ của Dung hoa tỷ tỷ.”
“Khó chịu? Khó chịu thế nào?” Tào Dung hoa một chút trầm tư , bỗng hai mắt sáng ngời: “Thấy khó chịu như vậy bao lâu rồi?”
Tôi nghe không hiểu gì, Mi Trang cũng không hiểu ý cô đành đáp: “Mấy
ngày nay khí trời nóng bức, muội muội không muốn ăn cơm, đã sáu bảy ngày rồi.”
Chỉ nghe Hân quý tần “Ai nha” một tiếng, nói: “Chớ không phải là có
thai chứ?” Nói xong liếc nhìn Tào Dung hoa, Tào Dung hoa lại nhìn Thành
phi, ba người đưa mắt nhìn nhau.
Tôi nhớ ngày ấy lúc Mi Trang mới ngủ dậy, bộ dáng khát nước ô mai của cô, còn nghe nói đơn thuốc cô đang dùng kia có thể có trợ thụ thai,
trong lòng không khỏi nghi hoặc. Chính Mi Trang cũng đang mang vẻ mặt mờ mịt, bộ dáng vừa mừng vừa sợ, tôi vội vàng lôi tay tỷ ấy hỏi: “Huệ tỷ
tỷ, có đúng vậy không?”
Mi Trang xấu hổ không biết thế nào mới phải, nhẹ nhàng đẩy tay của tôi ra, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Hân quý tần reo lên: “Huệ tần sao muội lại hồ đồ như vậy? Ngay cả bản thân có thai hay không không biết.”
Thành phi kéo cô ấy, nhỏ giọng giấu đi cả giận: “Huệ tần tuổi còn trẻ đâu đã trải qua việc này. Không biết cũng là chuyện bình thường.”
Thần khí Tào Dung hoa vẫn giữ vẻ nghiêm túc, hỏi: “Tháng này đã tới
nguyệt tín (1) chưa?” Trước mắt bao người Mi Trang không khỏi đỏ mặt,
chần chừ không chịu trả lời.
Hân quý tần gấp gáp: “Làm sao phải e lệ. Mọi người đều là tỷ muội mà. Nói mau đi!”
Mi Trang đành phải lắc đầu, giọng như muỗi vo ve : “Đã muộn hơn nửa tháng.”
Tào Dung hoa vội vàng giúp tỷ ấy ngồi vững: “Vậy tám phần mười đúng
là mang thai rồi.” Nói xong hướng về phía Thành phi nói: “Thành tỷ tỷ,
tỷ nói có phải không?”
Thành phi chậm chạp hỏi: “Ngoại trừ khó chịu trong người, muội có thể có cảm thấy thân thể lười biếng suốt ngày không muốn nhúc nhích? Hoặc
là thích ăn nhạt ăn chua gì đó?”
Mi Trang gật gật đầu.
Hân quý tần vỗ tay một cái nói: “Như vậy quả nhiên là có hỉ!” Vừa dứt lời thì thấy Thành phi nhìn mình chằm chằm mới tỉnh thần phát hiện mình chưa có lý do để vui vẻ, vì vậy thấp giọng lầu bầu nói một câu: “Trước
đây ta mang thai Thục Hòa công chúa cũng bị như vậy.”
Đây là ba người duy nhất trong cung có con, Mi Trang nghe các cô ấy
nói thế đã vui vô cùng, lại khó kiềm chế, nắm thẳng lấy tay của tôi và
vui mừng muốn rơi lệ.
Tôi liếc mắt thấy Thành phi đang bĩu môi không tiếng động. Thảo nào
cô ta lại không vui vẻ, vì trong cung cho tới nay chỉ có cô là đã sinh
hạ một hoàng tử, dù không được hoàng đế yêu quý thì cũng vẫn là độc nhất vô nhị. Nếu như may mắn, tương lai không có hoàng tử khác, may mắn này
cũng là cực kỳ xa vời, nhi tử của Thành phi tính ra vẫn có hy vọng được
kế thừa đế vị. Thế nhưng hôm nay Mi Trang có sủng còn không tính, đột
nhiên lại có thai dường như tiếng sấm trên đất bằng phẳng, nếu sau này
sinh công chúa còn may chứ nếu là cũng sinh hoàng tử thì con trai của
Thành phi trong mắt Huyền Lăng lại càng không quan trọng gì, địa vị cũng gặp nguy cơ.
Tào Dung hoa sinh ra công chúa nên cũng không cảm thấy thế nào, vui
mừng dịu dàng trấn an Mi Trang đừng trở lại mà vào trong buồng nghỉ tạm, Giang thái y lúc sau cũng vội vàng chạy đến. Tưởng là biết rõ sự tình
quan trọng hơn, thái y tới rất nhanh, mới truyền lệnh đã lập tức đến,
chẩn mạch nói: “Là có hỉ.”
Tào Dung hoa gọi nội hầu đi bẩm báo với Đế hậu, kêu thị nữ của Mi
Trang là Bạch Linh cùng Thải Nguyệt đến cẩn thận dặn chiếu cố phụ nữ có
thai. Đột nhiên có đại việc vui như vậy, mọi người kinh ngạc luống cuống tay chân, người ngã ngựa đổ, vội vàng vây quanh.
Ban đêm Huyền Lăng vốn nghỉ chỗ Tần phương nghi, hoàng hậu cũng đang
muốn rửa mặt chải đầu để đi nghỉ. Có đại chuyện như vậy, cả hai đều vội
vàng đến trước dặn Mi Trang không được ngồi dậy, vội vã chạy đến Yên
Sảng trai của Tào Dung hoa.
Mi trang đang ngồi trên giường Tào Dung hoa, đắp nhẹ chăn vân tơ lụa
gấm êm ái nhất, dưới vẻ mừng rỡ có thoáng chút bất an, tôi ở bên cạnh an ủi tỷ ấy, trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện tình đêm nay có chỗ không
đúng, lại nghĩ không ra rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Muốn cố gắng suy nghĩ mà rối bòng bong.
Tôi ngồi ở trước bàn viết xem đơn thuốc rồi nói với thái y: “Vị thái y này lạ mặt, có vẻ từ trước tới giờ chưa thấy qua.”
Hắn vội vàng đứng dậy vén áo nói: “Vi thần mới tiến thái y viện nhậm chức tháng trước.”
“Ừ.” Tôi nâng mày nói: “Không biết trước đây cung phụng ở đâu?”
“Vi thần Lưu Bổn người Tề Châu, trước khi vào thái y viện từng ở Tề Châu mở một nhà dược phường hành y.”
“Ah?” Mi Trang cười nói: “Nói vậy thì đúng là đồng hương, bắt mạch rất tốt.”
“Được tiểu chủ khen ngợi, vi thần sợ hãi.”
※※※※※
Đang khi nói chuyện, hoàng đế cùng hoàng hậu đều chạy đến.
Huyền Lăng vừa mừng vừa sợ, bây giờ hắn đã hai sáu tuổi nhưng lại ít
con, nhất là con nối dòng trên càng hiếm, vì vậy đặc biệt vui vẻ, đỡ lấy người Mi Trang và hỏi: “Huệ tần, có thật không?”
Hoàng hậu hỏi Tào Dung hoa vài câu, hướng về phía Mi Trang nói: “Xác định thật là có thai?”
Mi Trang xấu hổ thấp giọng nói: “Thần thiếp nghĩ Thành tỷ tỷ, Hân tỷ
tỷ cùng Tào tỷ tỷ đều đã sinh đẻ qua, các tỷ ấy nói có lẽ là đúng.”
Hoàng hậu thấp giọng dặn dò vài câu với cung nữ bên người, nhưng chỉ
chốc lát, cô ấy nâng niu một quyển sổ mạ vàng ửng đỏ đến, tôi biết rõ là hoàng hậu muốn kiểm tra “Đồng sử” (2). Quả nhiên hoàng hậu lật xem hai
trang, nét mặt lộ mỉm cười, lại đưa cho Huyền Lăng xem. Huyền Lăng mới
liếc mắt một cái trên mặt đã cười tươi : “Đã muộn hơn nửa tháng.”
Hoàng hậu gật đầu lên giọng nói: “Cung nữ của Huệ Tần đâu, gọi đến đây.”
( Đồng sử : là sách ghi lại sinh hoạt của phi tần )
Thải Nguyệt cùng Bạch Linh đều theo hầu ở ngoài điện, nghe được gọi đến như bị hù dọa, vội vàng đi đến.
Hoàng hậu lệnh chúng đứng lên, bởi vì long duệ là chuyện đại sự, vẻ
mặt ôn hoà không khỏi vài phần thân thiết: “Hai người các ngươi là cung
nữ hầu hạ bên Huệ tần, giờ đây Huệ tần có thai càng phải quan tâm chăm
sóc cẩn thận hơn, bắt đầu từ hôm nay ăn gì uống gì hàng ngày đều phải
hồi bẩm với bổn cung.”
Bạch Linh cùng Thải Nguyệt vội vã đáp ứng.
Huyền Lăng đang ngồi ở trước giường nắm tay Mi Trang nói lời nhỏ nhẹ, ánh nến đốt sáng chập chờn, chiếu lên hai má Mi Trang nhìn như tuyết
trắng có chút phiếm hồng,khó có thể che giấu được vẻ hạnh phúc tràn đầy, nhan sắc đặc biệt thêm phần kiều diễm.
Hoàng hậu nói: “Huệ tần có thai là việc đại sự trong cung, nhất định
phải cẩn thận chiếu cố thỏa đáng. Thái y trong viện Giang Mục Dương rất
am hiểu phụ khoa ngàn nhất, ngày xưa ba vị muội muội có thai đều do hắn
phụng dưỡng, là một người thỏa đáng.”
Hân quý tần nói xen vào: “Trong nhà Giang thái y có việc tang lễ, có
đại tang (3) nên đi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn này cũng rất rắc
rối.”
Mi Trang hơi hơi nhíu mày, vừa suy nghĩ một chút lại giãn mặt ra cười nói: “Vừa mới đến bắt mạch cho thần thiếp là người mới của thái y viện
Lưu Bổn Lưu thái y, thần thiếp thấy hắn cũng không tệ lắm, lại là đồng
hương của thần thiếp, để hắn đến chăm sóc đi.”
Hoàng hậu nói: “Vậy cũng tốt. Muội mới có thai hơn một tháng, mọi
việc nhất định phải cẩn thận cẩn thận, tránh xảy ra sai lầm.” Lại nói
với tôi: “Chân Uyển nghi cùng Huệ tần là tỷ muội, nhất định phải coi
chừng Huệ tần cho thật tốt.”
Tôi cùng Mi Trang kính cẩn nghe đến khi hoàng hậu nói xong.
Tào Dung hoa “Ai nha” một tiếng rồi khẽ cười nói: “Thần thiếp sơ
xuất. Hoàng thượng cùng hoàng hậu tới lâu rồi mà ngay cả trà cũng không
dâng , thực sự là vui vẻ quá hóa hồ đồ. Mong rằng hoàng thượng hoàng hậu thứ tội.”
Huyền Lăng tâm tình vô cùng tốt nên nói: “Vừa đúng lúc trẫm cũng hơi
khát.” Nói xong hỏi Mi Trang: “Huệ tần, nàng muốn dùng chút gì không?”
Mi Trang vội hỏi: “Hoàng thượng quyết định đi.”
Huyền Lăng nói: “Lúc này nàng là người có thai, còn khách khí gì chứ?”
Mi Trang suy nghĩ một chút nói: “Vừa rồi thần thiếp không cẩn thận làm đổ nước mơ, hiện tại có chút nhớ nó.”
Tào Dung hoa mỉm cười nói: “Nước mơ có đáng gì đâu. Nếu muội muội thích, hàng ngày ta sẽ làm rồi cho người mang đến chỗ muội.”
Hân Quý tần chế giễu cười: “Dung hoa thực sự là hiền lương thục đức.”
Tào Dung hoa thẹn thùng cười, đang muốn sai cung nữ đi lấy nước mơ,
chợt nghe Huyền Lăng lên tiếng : “Chân uyển nghi không thích ăn đồ chua, cho vào nước mơ của cô ấy nhiều đường một chút.”
Mi Trang đột nhiên mang thai đã làm cho Thành phi, Hân quý tần trong
lòng không thoải mái. Lời Huyền Lăng nói vừa dứt, hoàng hậu cùng Tào
Dung hoa nét mặt coi như không có gì, còn lại mấy người ánh mắt đố kỵ
đồng loạt nhắm vào người tôi, đâm vào khiến cả người tôi khó chịu. Mi
Trang trấn an bàn kéo kéo tay của tôi, lòng tôi mới nhận ra rằng Mi
Trang có thai nên đương nhiên các cô ấy không dám làm gì, đành chuyển
mục tiêu sang tôi để chỉ trích. Tôi đành phải làm bộ, bất giác cười rồi
đứng dậy nói: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm.”
※※※※※
Ngày hôm sau, tôi sáng sớm đã đi vấn an Mi Trang, vừa vặn cũng là lúc kính sự phòng tổng quản thái giám Từ Tiến Lương đến truyền chỉ, sắc
phong Mi Trang làm tứ phẩm dung hoa, so với tôi cao hơn một bậc. Lại ban cho một đống kim châu đồ cổ, tơ lụa xiêm y.
Mi Trang tất nhiên là vui vô cùng, cầu con được con, thánh quyến long trọng. Đợi cho đến khi mang thai tám tháng, nhà mẹ đẻ mẫu thân còn có
thể vào cung tự mình trông nom, cả nhà đoạn tụ.
Mi Trang tạ ơn thánh ân, lại dặn người trọng thưởng Từ Tiến Lương, mới dắt tay tôi đang vào trong phòng ngồi xuống.
Tôi chỉ vào sa tanh”Thạch lựu bồ đào” mỏng, trêu ghẹo nói: “Mộng đẹp trở thành sự thật, tỷ phải cảm tạ muội như thế nào đây?”
Mi Trang nói: “Đương nhiên ta sẽ tạ ơn muội, muội muốn cái gì ta đều có thể cho muội.”
Tôi lấy tay đặt lên tiểu phúc của nàng, cười nói: “Muội rất coi trọng đứa bé trong bụng tỷ tỷ. Bao giờ cho muội làm nghĩa mẫu của nó đây?”
Mi Trang không nhịn được bật cười: “Nhìn tiền đồ của muội ta còn sợ
không ai gọi muội là mẫu phi sao ? Là nam hay nữ cũng chưa biết mà?”
Tôi cười nói: “Bất luận nam nữ ,muội cũng không cự tuyệt.”
“Ta chỉ mong là một hoàng tử. Như vậy ta mới có thể nương tựa.”
“Là nam hay nữ đều tốt. Muội thấy theo dáng vẻ của hoàng thượng hôm
nay sủng ái tỷ thì vô luận tỷ sinh hạ nam hay nữ chàng đều thích. Sợ
rằng không cần chờ tỷ hạ sinh hài nhi đã lại muốn tấn phong cho tỷ.” Tôi lấy ngón tay chống má cười nói: “Để muội nghĩ xem hoàng thượng sẽ phong cho tỷ làm gì? Tiệp dư? Quý tần? Nếu là tỷ sinh hạ hoàng tử, thậm chí
có thể được phong phi, sóng vai cùng Hoa phi, Đoan phi, Thành phi ba
người bọn họ.”
Mi Trang cười và che miệng của tôi lại: “Hôm nay muội điên rồi. Không được nói bậy.”
Tôi cười đến ôm lấy bụng: “Người ta đến sớm thăm tỷ mà còn không
được? Cái bụng còn chưa to lên đấy, người bụng to tính tình cũng ghê gớm hơn trước.
Vui đùa một trận, Mi Trang hỏi: “Hoàng thượng một tháng triệu hạnh muội những mười lần, theo lý muội cũng nên có thai mới đúng.”
Tôi ngượng ngùng nói: “Việc này đâu có biện pháp, ý trời mà thôi.”
Mi Trang nói: “Muội coi bộ dáng ta lại chịu ý trời à? Đơn thuốc kia quả nhiên hữu hiệu, muội cầm đi.”
Tôi cắn cắn môi, cúi đầu nói: “Không giấu gì tỷ, kỳ thực là muội sợ
ngày đó bị Dư thị hạ độc đã tổn thương thân thể, cho nên không dễ gì thụ thai được.”
Mi Trang nghe vậy hút một ngụm khí, ngây người hồi lâu mới phản ứng: “Thật vậy sao? Thái y đã khám và chữa bệnh cho muội chưa?”
Tôi lắc đầu, buồn bã nói: “Thái y mặc dù không nói như vậy nhưng
thuốc này làm ảnh hưởng thân thể là thật. Muội cũng chỉ nghi ngờ như vậy mà thôi.”
Mi Trang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Muội còn trẻ, hoàng thượng
cũng mạnh mẽ, thân thể chậm rãi điều trị thì tốt rồi.” Suy nghĩ một chút thấp giọng nói bên tai tôi: “Khi nào hoàng thượng triệu hạnh muội nghìn vạn lần nhớ kỹ đem tã lót eo nhỏ một điểm sẽ dễ dàng có thai.”
Tôi bị hù dọa, mặt đỏ tới mang tai vội hỏi: “Tỷ nghe những thứ vô vị này ở đâu? Toàn nói bậy!”
Mi Trang thấy bộ dáng của tôi không khỏi cười khanh khách: “Lão cung
nhân hầu hạ ta nói. Các nàng ở trong cung lâu rồi nên cái gì cũng biết.”
Tôi xấu hổ quá, chuyển đề tài này qua một bên nói với nàng: “Nóng quá, tỷ tỷ có gì chiêu đãi muội để giải nhiệt không?”
Mi Trang nói: “Thải Nguyệt các nàng đã làm chút nước đá ngân nhĩ, rất mát, muội nếm thử đi.”
Tôi gật đầu nói: “Cũng được. Bây giờ tỷ có thai, không thể ăn những
thứ lạnh đó. Muội sẽ nói với Cận Tịch các nàng làm chút ít điểm tâm cầm
đến chỗ tỷ.”
Mi Trang nói: “Thực sự là ta ăn không vô, bày đặt cũng uổng phí.” Suy nghĩ một chút nói: “Sáng sớm ta nhớ tới một việc, vừa rồi quên mất. Bây giờ dặn cũng được, đây mới là chuyện quan trọng hơn.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Hiện nay còn có chuyện nào làm tỷ cảm thấy quan trọng hơn chuyện mang thai nữa?”
Mi Trang đè thấp thanh âm nói: “Hiện nay ta mang thai sợ là khó có
thể suy nghĩ vất vả. Tuy rằng Hoa phi mất chỗ dựa, thế nhưng khó đảm bảo rằng cô ta sẽ không thua keo này bày keo khác, muội phải một mình ứng
phó cô ta. Hơn nữa ta lại thờ ơ nhìn. Hoàng thượng chúng ta không phải
người chuyên sủng. Ta mang thai sợ rằng sắp tới sẽ không thể thị tẩm, sợ là vừa lúc tạo điều kiện cho người ta chui vào chỗ trống chiếm ưu thế
lớn.”
“Ý của tỷ là…”
“Lăng Dung dung mạo không kém Tào Dung hoa, Tần Phương nghi , lẽ nào nàng thật muốn vô sủng sống quãng đời còn lại?”
Tôi khó xử nói: “Lăng dung chuyện này khó làm, muội thấy ý tứ của muội ấy là không muốn ân sủng.”
Mi Trang hơi gật đầu: “Cái này ta cũng biết, nhưng không biết muội ấy có lý do gì. Muội ấy nói gia thế của mình không cao, có thể vào cung đã là vinh hạnh, không dám khẩn cầu thánh ân. Kỳ thực gia thế cũng không
quan trọng, lúc trước Dư thị không phải…”
“Nếu muội ấy đã nghĩ vậy cũng đừng miễn cưỡng muội ấy.”
“Quên đi. Ân sủng hay không ân sủng là một chuyện, dù sao đón nàng
đến Thái Bình cung, chúng ta cũng có thêm người giúp đỡ, không đến mức
có biến cố khi chân tay luống cuống.” Mi Trang dừng lại: “Chuyện này ta
sẽ mau chóng thỉnh cầu với hoàng thượng, có khi hoàng thượng cũng sẽ
không cự tuyệt.”
“Hôm nay tỷ tỷ trước mặt hoàng thượng là người tâm phúc nhất, đương
nhiên xin gì được nấy.” Tôi mỉm cười, khuyên nhủ: “Mọi việc tốt xấu còn
có muội, tỷ như vậy cẩn thận trù tính khó tránh khỏi hao tổn tinh thần,
an tâm dưỡng thai mới là quan trọng hơn.”
—————————————-
Chú thích:
(1) nguyệt tín: cổ nhân có rất nhiều cách gọi cho “Kinh nguyệt” như
“Đỏ mặt”, “Hoa đào quý nước”, “Vào nguyệt”. Trong hoàng cung uyển, vì sợ đông đảo phi tần quan hệ nam nữ làm loạn, nên đều nghiêm ngặt ghi lại
thời gian nguyệt sự mỗi vị phi tử. Trong 《 Bản thảo cương mục 》 của Lý
Thời Trân có ghi: “Âm loại của nữ tử lấy huyết là chủ, ngoài huyết trên
ứng với Thái Âm, dưới ứng với hải triều, nguyệt có tròn và khuyết, triều có sớm chiều, nguyệt sự một tháng nhóm, cùng chi tương xứng, cố vị chi
nguyệt nước, nguyệt tín, kinh nguyệt… Nữ nhân vào nguyệt, ác dịch tinh
uế, quân tử phải tránh xa, làm ngoài không khiết, có thể hại dương sinh
bệnh.”
(2) đồng sử: Khi đế vương cùng hậu cung nữ tử ở cùng phòng sẽ có nữ
quan ghi lại thời gian, địa điểm, tính danh nữ tử, bởi vì … chút ít
chuyện phòng the này đều dùng hồng bút ghi lại, cho nên lại xưng là
đồng sử. Đồng sử trên còn ghi chép thời gian hành kinh của từng nữ tử,
phản ứng có thai, chờ sinh đẻ.
(3) có đại tang: nguyên ngón tay gặp phải phụ mẫu tang sự. Sau nhiều
chuyên ngón tay quan viên cư tang. Thời cổ đại, phụ mẫu sau khi quy
tiên, con cái theo lễ tu trì tang ba năm, trong thời gian đó không được
đôni h, không dự may mắn chi điển, mặc cho quan người cũng tu tạm rời
cương vị công tác, nói là “Có đại tang” . Nguyên cho hán đại. Tống đại,
do rất nghi thức bình thường viện chưởng chuyện lạ, phàm quan viên có
phụ mẫu tang, tu thỉnh thị giải quan, cháu thừa trọng như cha đã trước
vong, cũng tu giải quan, mãn tang mới xuất hiện phục. Đoạt tình tắc có
khác quy định. Hậu thế thân thể to lớn tương đồng. Thanh đại quy định,
nặc tang không báo người, cách chức.