Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 1 - Chương 22: Thanh hà vương

Sau khi Hoa phi mất đi chỗ dựa, trong cung yên tĩnh đi không ít.

Trước mắt tạm thời không có cường địch, tôi với Mi Trang đều thở phào

nhẹ nhõm, chỉ an tâm nhận đắc sủng. Hoa phi mất đi quyền giải quyết lục

cung, môn đình (cổng và sân) nghiễm nhiên không còn náo nhiệt như xưa.

Sau khi cô ta cầu kiến Huyền Lăng nhiều lần không được cũng không ầm ĩ

nữa, ngoại trừ chuyện sáng tối thỉnh an không thể bỏ mới ra ngoài thì

hầu như không bước chân đi đâu. Còn đối với những lời khe khẽ nói nhỏ

cùng châm chọc khiêu khích của các tần phi khác đều làm ngơ như không

nghe không thấy.

Tới giữa năm, khí hậu trong kinh thành càng ngày càng nóng bức. Vì

mùa hè trong kinh nắng nóng, các triều đại hoàng đế hàng năm trước tháng sáu đều đến phía Tây Thái Bình hành cung nghỉ hè, tới đầu thu mới trở

về kinh thành. Thật ra Huyền Lăng không sợ nóng, chỉ là tổ tiên quy định như vậy mà đa số những người thuộc cung quyến hoàng thân quốc thích lại không chịu được nhiệt, cho nên phân phó một tiếng, nội vụ phủ đã sớm bố trí thỏa đáng. Huyền Lăng cũng theo lệ dẫn theo hậu phi, hoàng thân

quốc thích cùng bá quan tất cả đại giá ra kinh thành đến Thái Bình hành

cung.

Thái Bình hành cung vốn là do tiền triều Cảnh Tông “Hảo sơn vườn” xây dựng lên, nơi này kế núi gần sông, phong cảnh rất tốt. Lúc đó thiên hạ

thái bình quốc phú lực cường, ở trên cảnh núi vườn cũ lục tục xây dựng

đình thai quán các, qua gần trăm năm đã thành vườn ngự uyển hoàng gia

quy mô rất lớn.

Thường thì trong hậu cung ngoài hoàng hậu còn dẫn theo sáu, bảy phi

tần được sủng ái đi theo. Tào Dung Hoa cũng được đi theo. Khi Hoa phi

mất đi chỗ dựa, Tào Dung Hoa tuy là thân tín của cô ta nhưng không bị

liên lụy, phần lớn vì thường ngày mặc dù cô ở cạnh Hoa phi nhưng tính

tình bình thản. Huống chi ngày xưa vị Lệ quý tần kia rất là ương ngạnh

lại hay nóng nảy, không chịu ngồi yên, ngược lại có vẻ thích Tào Dung

Hoa hơn. Hơn nữa, con cái dưới gối Huyền Lăng không nhiều lắm, ngoại trừ những người chết yểu chỉ còn một vị hoàng tử cùng hai vị công chúa. Mà

Tào Dung Hoa lại là mẹ đẻ của nhị công chúa Ôn Nghi. Ôn Nghi công chúa

cùng lắm mới được một tuổi, đang bắt đầu cuộc sống ăn uống hàng ngày có

một đống lớn nhũ mẫu cung nữ hầu hạ nhưng vẫn không cách xa được mẹ đẻ

dốc lòng chăm sóc.

Mặc dù Hoa phi mất đi cảm tình của Huyền Lăng nhưng vẫn là một trong

ba phi tần đứng đầu nên hoàng hậu cũng an bài cô ta đến, chỉ là cô ta

trước khi đến Tây kinh nửa bước cũng không xuống xe, cố ý tránh gặp mặt

mọi người vì xấu hổ. Đoan phi ở giữa bị bệnh càng không chịu được nóng

dù chỉ một chút, ngồi trên xe ngựa cũng mệt nhọc, nhưng cũng cô gắng

theo chúng , cô ấy đi một mình một xe nên cũng không đối mặt cùng chúng

tôi. Còn Lăng Dung cùng Thuần Thường lại chưa được sủng ái. Sử mỹ nhân

thất sủng đã lâu, phải ở trong cung không được theo giá. Lăng Dung cẩn

thận chặt chẽ, Thuần Thường tuổi nhỏ ngây thơ đều không để bụng việc gì, chỉ là Sử mỹ nhân vì việc này ôm hận trong lòng nhiều ngày, ngay cả khi chúng tôi ra cung cũng không tới đưa tiễn.

Suốt ngày ở trong cung được cung nhân chu toàn hầu hạ, chợt phải cách xa cung tường màu son, vén màn xe lên là có thể thấy được cây cối,

sương khói trên đồng ruộng, ngửi được mùi hoa cỏ dại tươi mát, cảm thấy

thể xác và tinh thần buông lỏng, tâm tình cũng vui vẻ không ít.

Thái Bình hành cung kiến trúc núi non xanh tươi đẹp đẽ. Trong núi có

vườn, giữa vườn có núi, hồ nước hỗn loạn, rừng rậm, cảnh trí của vườn

ngự uyển có được điều kiện thắng cảnh tốt nhất của một khuôn viên, thanh tao khác hẳn với trong thành.

Ở tại Thái Bình cung so với trong cung thì tôi cảm thấy ít bị quản

thúc hơn, tuy rằng vẫn là hậu cung, nhưng đây chỉ là một nơi nghỉ mát mà thôi. Thế nhưng lần này nghỉ hè ở Tây hạnh, thái hậu ngại nhiều người

làm việc phiền phức, lại nói tuổi già thân tĩnh tâm lễ Phật là tránh

được nóng nên chỉ ở trong cung như trước. Dù tiến cung đã hơn nửa năm

nhưng thái hậu tại phi trọng đại lễ khánh cũng không ra khỏi Di Trữ cung nửa bước, thường ngày thỉnh an cũng chỉ gặp Hoàng thượng – Hoàng hậu

cùng các hoàng tử công chúa chứ phi tần không được gặp, cho nên đến nay

tôi vẫn chưa được thấy mặt thái hậu. Nhưng tôi từng nghe phụ thân nhiều

lần kể rằng thái hậu năm xưa anh minh, cho nên trong lòng không khỏi

kính nể kính ngưỡng chi tâm đối với bà. Hôm nay không ở lại một cung

cùng thái hậu, phảng phất còn nhỏ cách nghiêm phụ đi ngoại tổ tiên gia

như nhau,dễ dàng tùy ý hơn nhiều .

Huyền Lăng chọn Nam Huân điện thanh lương yên tĩnh để làm tẩm điện.

Hoàng hậu đương nhiên ở Nghi Chế có thể cùng sánh vai trời quang trăng

sáng điện, Mi Trang thích một mảnh rừng trúc xanh biếc, phượng vĩ um

tùm, long ngâm tinh tế để trong Ngọc Nhuận đường. Bản thân tôi rất sợ

nóng, Huyền Lăng lại không muốn tôi ở xa liền bố trí cho tôi ở Nam Huân

thiên điện, ngày đêm có thể gặp lại. Chỉ là việc này có hơi quá rõ ràng, tôi lại sợ sóng gió nổi lên đành nhẹ nhàng từ chối. Vì vậy Huyền Lăng

chỉ định cho tôi ở Nghi Phù quán gần đó, mở cửa ra là thấy tầng hoa sen

đình đình* ngọc lập lớn, khi gió mát xuyên qua lá sen sẽ làm thích ý hợp lòng người.

*【 giải thích 】 cao vút: cao ngất, đứng thẳng bộ dáng hoặc tư thái.

nhiều hình dung nữ tử dáng người thon dài tú lệ hoặc hoa và cây cảnh

cùng hình thể cao ngất nhiều vẻ.

Trên đường đến Nghi Phù quán, bất chợt tôi thấy hơn mười bồn hoa

nhài, hương thơ thuần khiết,, ngọc lan chờ nam hoa, nhụy bạch khả ái

được đặt trong Gian Thiên điện. Mỗi gian trong phòng đều có thả một

chiếc quạt gió. Hoàng Quy Toàn mặt đầy tươi cười cúi chào : “Hoàng

thượng biết rõ tâm tình tiểu chủ thích đốt hương, nhưng cái nóng mùa hè

không thích hợp để đốt hương vì vậy đặc biệt lệnh cho nô tài lấy hoa

thơm tươi mát, dùng hương làm thông khí trong phòng.” Quả nhiên gió luôn thay đổi, gió mát phất phơ, thơm cả điện.

Hoàng Quy Toàn nịnh hót nói: “Những nơi của các tiểu chủ nương nương

khác đều không có. Tiểu chủ hôm nay được ân sủng là người duy nhất có nó đó.”

Huyền Lăng quả nhiên cẩn thận tỉ mỉ chu đáo. Trong lòng hơi hơi cảm

động, quay đầu nói với Hoàng Quy Toàn: “Ân đức Hoàng thượng .Ngươi đi

nói ta sẽ tự mình qua tạ ân.”

Hoàng Quy Toàn nói: “Vâng. Sợ là Hoàng thượng lát nữa lại muốn đi săn bắn. Tiểu chủ nghỉ ngơi một chút rồi đến sau.”

Tôi mỉm cười nói: “Chiếc quạt này làm thật khéo, làm phiền Hoàng thượng rồi.”

Hoàng Quy Toàn nói: “Hôm nay trời không nóng, vừa đến ngày oi bức, ở

trong điện có hầm băng, cái đó mới khiến người thoải mái. Hoàng thượng

sáng sớm đã phân phó nội vụ phủ, chỉ cần tiểu chủ cảm thấy nóng là lập

tức dùng băng ngay. Nô tài nào dám không tận tâm.”

Tôi nhìn hai mắt hắn, vừa cười vừa nói: “Hoàng công công vất vả rồi,

kỳ thực việc này sai người hầu làm là được , lại làm phiền công công tự

mình đi một chuyến. Lấy một chút bạc đi, coi như ta mời công công uống

trà.”

Hoàng Quy Toàn cuống quít nói: “Lời này của tiểu chủ nô tài làm sao

dám đảm đương. Nhóm nô tài có thể vì tiểu chủ mà tận tâm đó là mấy đời

đã tu luyện có phúc, thành thật không dám nhận phần thưởng của tiểu

chủ.” Nói xong vội vàng cúi chào rồi lui xuống.

Bội Nhi nhìn thân ảnh của hắn ở một bên nói: “Hoa phi bị thất thế,

người này nhanh nhẹn thật đấy, hôm nay đã mang theo đuôi đối đãi, đối

với ai cũng rất chu toàn vì sợ đắc tội.”

Lưu Chu khẽ cười nói: “Cho dù Hoa Phi không thất thế thì trong cung

này cũng đâu có ai dám không chu toàn với tiểu thư của chúng ta.”

Tôi liếc nhìn cô một cái nói: “Cứ tự khoe, đi cắt chút ít lá sen mới về nấu canh quan trọng hơn đấy.”

※※※※※

Sau khi nghỉ tạm một lát, trang điểm lại một lần nữa xong mới cùng

Hoán Bích chậm rãi đến tẩm điện của Huyền Lăng. Đi trên đầu nguyệt hồ,

cầu uốn lượn, xuyên hoa hành lang cổ thụ được chạm trổ, con đường đó

thật dài, hai sườn đường hẻm là cây bách cổ, bóng cây hoa và cây cảnh

dày đặc , che đi hơn phân nửa ánh mặt trời nên rất mát mẻ.

Chỉ nghe được một tiếng của dụng cụ sắc ngọn “phập” trên đỉnh đầu đâm phá trời cao duệ vang lên, ngửa đầu lên thì thấy một mũi tên dài thẳng

phá tận trời, mũi tên sắc bén dị thường, nhanh chóng biến mất trong

không gian.

Đột nhiên mũi tên đó xa xa từ phía chân trời nhanh chóng rơi thẳng

xuống, tôi theo bản năng lùi xuống mấy bước. Có trọng vật ép phá hoa lá

cây cành nổ lớn rơi xuống đất, kích được bụi bặm bay lên, lông chim cùng lá hoa xanh thưa thớt bay hỗn loạn trong không khí, có mùi máu tanh

lạnh thấu xương bay thẳng vào mũi. Tôi tập trung nhìn vào thì thấy một

mũi tên bắn xuyên qua hai thủ lĩnh hải đông thanh, đúng là xuyên qua bốn mắt. Hải đông thanh kia chưa chết hẳn, hai cánh cứng rắn như sắt đập

lên đập xuống rồi rốt cục không cử động nữa.

Trong lòng tôi thầm kêu một tiếng được! Hải đông thanh ( tên 1 loài

chim ) xuất xứ từ Liêu Đông, hình thể tuy nhỏ nhưng lại hung hãn dị

thường, mỏ cứng như thép còn cánh rắn như sắt, kiện tuấn hơn nhiều so

với lũ chim nhỏ tầm thường. Có thể một tên bắn được hai con và xuyên qua bốn mắt, tài nghệ bắn cung sắc bén này thật là làm người khác thán

phục.

Hoán Bích cũng nhịn không được khen hay: “Bắn hay quá!”

Cách đó không xa, tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dậy. Có tên hầu vội vã chạy tới lấy hai con hải đông thanh kia, thấy tôi liền vội vàng làm lễ

vấn an. Tôi không nhịn được liền hỏi: “Là hoàng thượng ở trong vườn săn

bắn sao?”

Nội hầu kính cẩn đáp: “Thanh hà vương tới, hoàng thượng cùng Vương gia đang săn bắn.”

Nghe được ba chữ “Thanh hà vương”, tôi kìm lòng không được mà nhớ tới ngày xuân lúc gặp Huyền Lăng lần đầu trong Lâm Uyển chàng đã tự xưng là “Thanh hà vương”. Nghĩ đến đó, tôi không khỏi động tâm, tâm tình sung

sướng. Tôi thấy cuối tên có hoa văn, mỉm cười nói: “Hoàng thượng quả

nhiên bắn cung rất hay!”

Nội hầu kia cười nói: “Vương gia có tài bắn cung hoàn hảo, hoàng thượng cũng khen không dứt miệng đâu!”

Tôi hơi sửng sốt, trước chỉ nghe thấy Thanh Hà vương mê cầm kỳ thi

họa, tính tình thích ẩn dật, không biết tài bắn cung tinh chuẩn như vậy, thật là ngoài ý nghĩ.

Cũng chỉ ngoài ý muốn mà thôi, điều đó không liên quan gì đến tôi, chỉ thuận miệng hỏi hắn: “Còn có những người khác ở đâu?”

“Tào Dung Hoa theo hầu thánh giá.”

Tôi gật gật đầu nói: “Mau mang hải đông thanh đem đi. Bẩm báo với hoàng thượng là ta sẽ đi ra ngay.”

Hắn gật đầu thưa dạ và rời khỏi. Tôi thấy hắn đi hồi lâu, điều chỉnh

tóc mai quần áo nói với Hoán Bích: “Chúng ta cũng đi qua đi.”

Vào đến giữa vườn, xa xa thấy có một vòng vây người đi theo hầu một

bóng lưng cao to màu xanh sau ngọn cây xanh um tươi tốt. Tấm lưng kia

như xuân sơn có bộ dạng nhàn dật Trong lòng tôi hiếu kỳ không khỏi nhìn

thoáng qua vài lần.

Có nội thị nghênh đón bắt đầu nói: “Hoàng thượng ở Nam Huân điện chờ tiểu chủ.” Dứt lời dẫn tôi đi qua.

※※※※※

Nước hồ được xây dựng ở phía tây Nam Huân, kiến trúc hùng vĩ, hơn

phân nửa là ở nước. Bốn bề có hành lang bao quanh, màn trúc dày đặc

buông xuống, giữa điện cực kỳ thanh lương yên lặng. Mới đến điện đã nghe được hơi thở giữa hồ nước mát lạnh và một cỗ trà hương thanh nhã đập

vào mắt. Quả nhiên thấy Huyền Lăng cùng Tào Dung Hoa ngồi đối diện nhau

phẩm trà. Huyền Lăng thấy tôi tới, cười nói: “Nàng đã đến rồi.”

Tôi y lễ xong, mỉm cười nói: “Hoàng thượng hăng hái thật. Người tìm được trà có hương vị tốt như vậy ở đâu thế?”

Huyền Lăng ha hả cười: “Là lão Lục đã tốn rất nhiều công phu mới tìm

được nửa cân ‘Tuyết đỉnh hàm thúy’ này, đúng là trà ngon. Nàng cũng thử

một chén đi.”

“Tuyết đỉnh hàm thúy” sinh trưởng trên ngọn núi hiểm trở ở cực bắc

lạnh khủng khiếp, rất khó hái được, thế gian sở hữu bất quá mười hơn

chu. Bởi vì quanh năm được nước tuyết tẩm bổ nên vị trà tươi mát lãnh

liệt, cực kỳ khó có được, dễ dàng ngay cả hậu duệ hoàng thất quý tộc

cũng khó lấy được.

“Vương gia thật là có tâm.” Tôi hướng về phía bốn phía vừa nhìn, nói: “Thần thiếp nghe nói hoàng thượng vừa mới cùng Vương gia săn bắn được

rất nhiều chiến lợi phẩm, sao đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu.” Tôi cố ý đùa với Huyền Lăng: “Chắc là Vương gia nghe nói thần thiếp dung mạo

xấu xí, sợ bị hù dọa nên né tránh.”

Huyền Lăng bị tôi đùa thì cười không ngừng, chỉ vào tôi mà nói với

Tào Dung Hoa: “Cầm Mặc nàng nghe đi, nếu nàng ấy tự nói mình xấu thì

chẳng phải mọi người trong hậu cung này của trẫm đều là Đông Thi xấu phụ sao?”

Tào Dung Hoa sóng mắt di chuyển, dịu dàng cười yếu ớt, trong tay chỉ

chậm rãi bóc một quả nho mà nói với tôi: “Vương gia vừa mới ở đây, vì

Việt Châu tiến cống men đồ sứ số lượng lớn nên Vương gia vội vã đi xem

xét rồi.” Dứt lời cô nhấc tay lột vỏ quả nho rồi đưa đến miệng Huyền

Lăng: “Khuôn mặt của Uyển nghi muội muội xinh đẹp động lòng người, lại

khiêm tốn. Hoàng thượng đừng nghe muội ấy nói đùa?”

Huyền Lăng há miệng nuốt, cau mày cười: “Không sai không sai. Quả

nhiên Khổng phu tử nói ‘Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo

dưỡng.”

Tôi lấy quạt tròn che mặt lại, giả bộ tức giận nói: “Lời này thần

thiếp nghe đã hiểu rõ, hoàng thượng đem thần thiếp so với kẻ làm thiếp.

Thần thiếp không đồng ý.” Dứt lời phẩy tay áo một cái nói: “Hoàng thượng không thích thần thiếp ở trước mặt thì thần thiếp xin cáo lui.”

Huyền Lăng đứng dậy kéo lấy tôi và nói: “Nói nhiều vậy không thấy

miệng khô à, đến đây, nếm thử ‘Tuyết đỉnh hàm thúy’ này, coi như trẫm

đền bù cho nàng.”

Lúc này tôi mới làm như vui vẻ lại: “Hoàng thượng đúng là mượn hoa hiến phật, lấy quà Lục vương gì đó đền đáp.”

Huyền Lăng nói: “Nhân tình cũng thế, nàng thích mới tốt.” Lúc này ba người mới ngồi xuống cùng nhau phẩm trà.

Tào Dung Hoa nghe tôi cùng Huyền Lăng đùa nghịch thì chỉ lẳng lặng

mỉm cười, làn thu thu dịu dàng, có khác một người thanh lệ tư sắc. Một

lúc sau mới mỉm cười từ từ nói: “Tục ngữ nói thiên kim mãi cười, hoàng

thượng đối Uyển nghi muội muội nhượng bộ quá.”

*làn thu thuỷ (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp)

Trên mặt tôi cay cay, cũng cười theo: “Dung Hoa tỷ tỷ đúng là pha trò.”

Tào Dung Hoa uống một ngụm trà: “Mùi thơm ngát vào miệng, thần thanh

khí sảng, Lục vương quả nhiên có lòng.” Nói xong dùng quạt tròn che mặt

nói: “Thần thiếp nghe nói hoàng thượng lúc đầu gặp Uyển nghi muội muội

do không muốn làm muội muội sợ liền mượn tên của Lục vương để phẩm tiêu

tâm sự cùng muội muội nên mới thành nhân duyên hôm nay, quả nhiên là một đoạn giai thoại thiên cổ.”

Nghe được Tào Dung Hoa nói đến lần đầu tôi gặp Huyền Lăng, trong lòng tôi ngượng ngùng, hai gò má đỏ ửng như ánh mặt trời tà. Huyền Lăng đang cùng tôi ngồi đối diện với nhau, nhìn nhau đều cười không lên tiếng.

Bỗng nhiên tôi mơ hồ cảm thấy có gì không đúng. Tuy rằng việc tôi gặp Huyền Lăng lần đầu trong cung có nhiều người nghe thấy, nhưng việc

Huyền Lăng mượn tên Thanh Hà vương là chuyện nhỏ như vậy sao nàng lại

biết được. Tôi nhớ là chưa hề nói việc này cho ai biết. Nghĩ đến đó,

trong lòng không khỏi trầm xuống.

Đang cân nhắc, Tào Dung Hoa lại nói: “Nói như thế, Lục vương vẫn là

ông mai của hoàng thượng cùng Uyển nghi muội muội, hẳn là một tạ ơn tốt. Huống chi vị bà mai này anh tuấn lỗi lạc, không biết trong triều có bao nhiêu tiểu thư quan gia không ngớt ái mộ hắn, ngày đêm cầu được thân

cận cùng hắn. Nói vậy muội muội ở khuê giữa cũng từng nghe nói qua Lục

vương phải không?”

Huyền Lăng nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, thoáng cái lại trở lại bộ

dáng bình thường và nhìn thần sắc của tôi. Tuy rằng chỉ xảy ra trong

chớp mắt, lòng của tôi đột nhiên chấn động, biết được tình hình không ổn liền vội vàng trấn định tâm thần nói: “Muội muội vào cung trước đều ở

trong khuê các, tiến cung không lâu sau lại ốm đau không ra ngoài, chưa

từng được nghe thấy đại danh của vương gia kiến thức thật nông cạn, Tào

tỷ tỷ chê cười rồi.” Dứt lời nhẹ đong đưa quạt tròn, mở miệng sáng sủa

cười nói: “Hoàng thượng văn vả phong lưu, lại săn sóc tỷ muội chúng ta

tâm tư sợ chúng ta mất tự nhiên, ngày đó không biết có dùng cách này để

tiếp cận tỷ tỷ không?”

Mặc dù tôi ứng đối Tào Dung Hoa một cách chu toàn nhưng lại không

ngừng âm thầm theo dõi thần sắc của Huyền Lăng. Bộ dáng Huyền Lăng thật

ra vẫn như thường, không thấy biểu lộ gì khác lạ. Tôi đã tận lực thanh

minh, chỉ hy vọng Huyền Lăng không để ý lời Tào Cầm Mặc gây xích mích.

Nếu như chàng thật sự nghi ngờ……trong lòng hơi run lạnh. Không, lúc đó

chàng thường đợi tôi, chàng sẽ không nghi ngờ tôi đâu.

Tào Dung Hoa chỉ an tĩnh mỉm cười, như không tiếng động đâm nhọn the

thé như con chuồn chuồn, khiến người hoàn toàn không thể tưởng được của

cô ta bình thường lặng im bình thản mà lời nói lại nói sắc bén như vậy,

kích thích gợn sóng. Cô ta nhìn sắc trời, đứng dậy cáo từ nói: “Lúc này

thần thiếp sợ Ôn Nghi sắp đói bụng, thần thiếp về trước.”

Huyền Lăng gật đầu nói: “Cũng tốt. Ôn Nghi gần đây luôn luôn khóc

nháo, Giang thái y thường xem mạch cho nàng, để hắn qua xem sao Ôn Nghi

lại khóc nháo như vậy.”

“Vâng. Thần thiếp triệu cho Giang thái y qua xem rồi trở lại bẩm báo

với hoàng thượng.” Dứt lời thong dong cười yếu ớt lui xuống.

Giữa điện chỉ còn tôi cùng Huyền Lăng, Hoán Bích cùng cung nhân đợi

chờ ở ngoài điện. Trong không khí hơi lành lạnh, mùi thơm ngát của lá

trà cũng như bị dán liền vào nhau nên bị vùi mất đi linh khí, chỉ cảm

thấy dính sâu hơn. Xa xa trên ngọn cây có tiếng ve vọng lại, trong lòng

bất giác phiền muộn.

Khóe miệng Huyền Lăng ngưng cười, sai người lấy một cây đàn đi ra:

“Chiếc đàn đó là vật yêu thích của Thư quý phi, tiên hoàng nhiều lần

trắc trở vì theo đuổi bà ấy. Trước khi nàng tới trẫm vốn định muốn nghe

đàn một khúc, đáng tiếc Cầm Mặc người cũng như tên, không hợp với cầm

nghê.”

Tôi nói: “Để thần thiếp đi thỉnh Huệ tần tỷ tỷ đến.”

“Huệ tần âm luật làn điệu tinh thông thành thạo đều hơn nàng, nhưng

trong khúc nhạc cô ấy gảy tẻ nhạt vô vị không có hồn. Nàng đến gảy một

bài đi.”

Tôi nói: “Như vậy thần thiếp xin gảy cho Hoàng thượng một bài.”

Huyền Lăng nhìn tôi nói: “Được. Sóng bích phong thanh, thưởng trà

nghe đàn, ngồi ngắm mỹ nhân, quả nhiên là chuyện vui của đời người. Vậy

đàn nửa bài’sơn cao’ kia đi.”

Tôi theo lời khẽ vuốt dây đàn. Quả nhiên là đàn tốt nhất, âm sắc

trong suốt như hạt trân châu lớn nhỏ leng keng rơi vào trong mâm ngọc.

Nhưng lúc này lòng tôi không chuyên tâm, tâm tư không đầy đủ, được đàn

nó quả thật là phí phạm.

Kết thúc một khúc, hoàng đế vỗ tay nói: “Quả nhiên đàn tinh diệu.”

Mắt hoàng đế sáng ngời nhìn gần mắt tôi, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt

cười, nói: “Huyên Huyên biết rõ ràng tình ý của trẫm. Chỉ là không biết

tình ý của Huyên Huyên đối với trẫm ra sao?”

Trong lòng tôi bỗng nhiên căng thẳng, quả nhiên là chàng hỏi như vậy. Cuối cùng chàng đã hỏi Tôi không được phép suy nghĩ nhiều, đứng lên đi

tới trước mặt chàng, bình tĩnh quỳ xuống nói: “Người thần thiếp thấy là

đang ở trước mặt thần thiếp không liên quan gì đến danh phận, xưng hô.”

Hoàng đế cũng không gọi tôi lên, chỉ không nhanh không chậm hỏi: “Nói như thế nào?”

“Hoàng thượng mượn tên Thanh Hà vương cùng thần thiếp phẩm tiêu ngắm

hoa, tuyHuyên Huyên mến mộ tài hoa của hoàng thượng , nhưng một lòng cho rằng ngài là Vương gia, cho nên lúc nào cũng cẩn trọng, cũng không dám

thân cận. Sau khi hoàng thượng cho biết thân phận, chăm lo Huyên Huyên

nhiều hơn, lại còn sủng ái. Hoàng thượng đối với Huyên Huyên cũng không

phải như đối với các phi tần khác, Huyên Huyên đối hoàng thượng cũng

không chỉ là quân thần chi lễ, mà có cả tình cảm phu thê.” Nói đến đây,

tôi ngẩng đầu nhìn thoáng Huyền Lăng, thấy thần sắc chàng rất xúc động

mới yên tâm.

Tôi tiếp tục nói: “Nếu muốn biết tình cảm Huyên Huyên đối với hoàng

thượng ra sao, Huyên Huyên nói là động lòng với hoàng thượng vì lúc bị

Dư Canh Y làm khó người đã giúp thần thiếp. Huyên Huyên không muốn dính

vào thị phi cùng người khác, lúc đó Huyên Huyên lúng túng chân tay không biết làm sao, Hoàng thượng giải nguy cho thần thiếp.Tuy rằng việc này

đối với người chỉ là như trở bàn tay, nhưng Huyên Huyên cảm nhận chính

là hoàng thượng đã cứu Huyên Huyên trong nguy khốn.”

Trong mắt Huyền Lăng động tình tăng lên nhiều, bên môi càng ngày nụ

cười càng hiện rõ, nhẹ nhàng ôm lấy tôi nói: “Trẫm chỉ thuận miệng hỏi

một câu mà thôi!”

Tôi nhất định không chịu đứng lên: “Xin hoàng thượng để Huyên Huyên

nói xong đã.” Thân thể dừng tại chỗ nói: “Huyên Huyên đáng tội chết, lời nói phạm thượng đã đi quá giới hạn, Huyên Huyên trong lòng kính trọng

người là quân, nhưng càng ngưỡng mộ người như phu quân của Huyên Huyên.” Nói đến câu sau, giọng tôi đã nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

Huyền Lăng đau lòng đem kéo tôi vào trong ngực, thương tiếc nói:

“Trẫm làm sao không rõ tâm tư của nàng được, cho nên trẫm yêu quý nàng

còn hơn cả các phi tần khác. Hôm nay là trẫm đa nghi, Huyên Huyên, nàng

đừng trách trẫm.”

Tôi tựa vào ngực chàng, nhẹ giọng kêu hai chữ: “Tứ lang.”

Chàng càng ôm tôi chặt hơn: “Huyên Huyên, nàng vừa mới luôn mồm gọi

‘Hoàng thượng’ kể lại, trong lòng trẫm rất khó chịu, luôn luôn ở chỗ

không người nàng đều gọi ta là ‘Tứ lang’. Huyên Huyên, là trẫm không

tốt, đã khiến nàng khổ sở.” Nước mắt đã làm ướt long bào của chàng, giọt nước như muốn ăn tươi nuốt sống con rồng kim tuyến. Ngày mùa hè khí

trời nắng nóng, tôi lại bị Huyền Lăng gắt gao ôm vào trong ngực, tâm lại giống như gió mùa thu, mát mẻ lên nhiều.

※※※※※

Rời khỏi Nam Huân điện thì trời đã sáng. Tuy là Tây hạnh nhưng cũng

không có nghĩa là không lâm triều, sáng Huyền Lăng vẫn dậy sớm như

trước, dặn tôi tỉnh ngủ sẽ trở lại.

Hoán Bích đi theo tôi trở lại cung, khi thấy tôi tư lự không vui bèn

cẩn thận nói: “Tiểu thư đừng buồn. Hoàng thượng vẫn rất tích người.”

Khóe miệng tôi cong lên cười nhạt: “Hoàng thượng thật sự thích ta

sao? Nếu là thực sự thích ta thì tại sao lại nghe lời dèm pha của Cầm

Mặc mà nghi ngờ ta?” Hoán Bích lặng lẽ không nói gì nữa, tôi nói tiếp:

“Muội cũng biết, hôm qua ta đã ngấp nghé cửa quỷ môn quan, phải vất vả

lắm mới gạt bỏ được lòng nghi ngờ của hoàng thượng mà giữ được tính mạng này.”

Hoán Bích kinh hãi, lập tức quỳ xuống nói: “Tiểu thư tội gì phải nói thế?”

Tôi với tay kéo cô lên, buồn bã nói: “Lời ta vừa nói nếu có sơ suất

một chút cũng bị dồn vào đường chết rồi.Muội cho là hoàng thượng chỉ là

thuận miệng tự dưng hỏi chuyện ngày trước chắc? Mười phần sai. Lúc trước chàng lấy tên Thanh Hà vương thử ta xem có động lòng hay không , bởi vì danh hoàng thượng vẫn là cửu ngũ chí tôn hoàng thượng. Nếu ta đáp lại

hoàng thượng là lúc trước cùng ta chuyện phiếm phẩm tiêu, như vậy là lấy thân phận cung tần của tiếp cận thần tử , là tội ác tày trời .”

Hoán Bích nhịn không được nghi hoặc nói: “Nhưng do hoàng thượng giấu giếm trước mà?”

“Thì sao? Chàng là hoàng đế, chàng không sai. Chính vì ta không biết

chàng là hoàng đế nên ta mà động lòng tâm với chàng thì chính là phạm

phải tội chết, vì như vậy vẫn coi như trong lòng ta, chàng là một nam tử khác.”

Hoán Bích cứng họng: “Như vậy tại sao người không thể biểu lộ ra rằng mình động lòng với hoàng thượng?”

“Chàng là hoàng đế, ta có thể kính, có thể sợ, nhưng không thể yêu.

Bởi vì chàng là quân ta là thần, giới hạn này vĩnh viễn không thể vượt

quá. Nếu ta mà biểu lộ rằng mình động lòng với hoàng đế, như vậy chàng

sẽ tưởng ta khuất phục thân phận của chàng như các phi tần khác, điều

này đối với một nam tử mà nói là một loại nhục nhã. Hơn nữa chàng cứ cho rằng ta đối với chàng chỉ đón nhận sự chăm sóc, nịnh bợ đón chào, đều

như các tần phi khác mà đợi hắn, căn bản không có một tia chân tình. Như vậy ta sẽ đối mặt với nguy cơ bị thất sủng.”

Tôi vừa nói xong, trên trán Hoán Bích đã nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Tôi thở dài một tiếng nói: “Muội cũng biết, sủng hay không sủng, sống hay chết kỳ thực chỉ cách nhau một ranh giới rất nhỏ!”

Hoán Bích nói không ra lời, nửa ngày mới khuyên nhủ được: “Hoàng

thượng cũng là nam tử, khó tránh khỏi ghen tuông. Thanh Hà vương lại là

người như vậy. Hoàng thượng có hỏi câu này cũng là vì quan tâm tiểu thư

thôi.”

“Có lẽ vậy.” Tôi kinh ngạc nhặt một đóa ngọc lan ở ngón tay và vuốt

phẳng, hương thơm chất lỏng dính ở lòng bàn tay, cánh hoa thưa thớt nhu

nhược không chịu nổi.

※※※※※

Cận Tịch ở trong cung nhiều năm, trải qua nhiều chuyện, thái độ lại

bình tĩnh. Thừa dịp tháo trang sức vào buổi chiều, không có người nào

bên cạnh tôi liền đem chuyện giữa Nam Huân điện nói cho cô nghe.

Cận Tịch trầm tư chỉ chốc lát, hô hấp lấy một ngụm khí rồi nói: “Tiểu chủ đang nghi ngờ có người đem chuyện riêng của tiểu chủ cùng hoàng

thượng nói cho Tào Dung Hoa biết.”

Tôi gật đầu: “Ta chỉ nghĩ như vậy chứ cũng không có chứng cứ gì.”

Cận Tịch nhẹ giọng nói: “Việc này chỉ có người rất thân cận của tiểu

chủ mới biết được, nô tỳ hôm nay mới nghe tiểu chủ nói tới. Mà người

biết được chỉ có Lưu Chu cô nương mà thôi. Nhưng Lưu Chu cô nương là nha hoàn từ phủ nhà tiểu chủ…”

Tôi nhíu mày trầm tư nói: “Ta biết rõ. Nàng đi theo ta đã nhiều năm, ta tin được. Tuyệt không sẽ cùng Tào thị bán đứng ta.”

“Vâng” Cận Tịch suy nghĩ qua loa rồi đáp: “Nô tỳ nghĩ Lưu Chu cô

nương luôn luôn ngay thẳng, nhưng có khi lại không cẩn thận, vô ý kể cho người ngoài nghe, cứ thế truyền đến tai Tào Dung hoa. Dù sao trong cung nhiều người nhiều miệng, cũng không thể tránh.”

Càng nghĩ càng thấy chỉ có giải thích này là hợp lý nhất. Tôi bèn bất đắc dĩ nói: “May là hoàng thượng tin ta, bằng không miệng lưỡi nhiều

người sẽ thành lưỡi dao vô hình sắc bén.”

Cận Tịch gật đầu nói: “Đúng vậy. Tiểu chủ đừng lo, chỉ cần hoàng thượng trong lòng tín chính là tiểu chủ là được rồi.”