Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 824: Không nên tức giận

"Hình như điện thoại di động của em đang reo?" Nhã Tuệ ôm cổ Lâm Sở Nhai, dừng tại chỗ rẽ cầu thang, mặt đỏ hồng nói.

Lâm Sở Nhai nửa người dưới đang điên cuồng kích tình, thiếu chút nữa ngã xuống, ôm cô gái này, vừa hôn môi cô, vừa gấp đến mức mặt đỏ tới mang tai nói: "Không có! ! Làm gì có chuông điện thoại? Anh không nghe thấy! !"

Anh nói xong, muốn ôm Nhã Tuệ nhanh chóng đi lên...

"Ai! Không phải... Di động em rõ ràng vang lên, tiếng chuông này là của riêng em, em nghe được, là Khả Hinh gọi cho em..." Nhã Tuệ nói xong, liền thoát khỏi cái ôm của Lâm Sở Nhai, nhanh chóng đi xuống lầu dưới...

"Nhã Tuệ?" Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn về phía bóng lưng khẩn trương xuống lầu của Nhã Tuệ, anh lại đập mạnh vào đầu, nghiến răng khẽ gọi: "Trang Hạo Nhiên! ! Anh đang làm gì vậy hả? Có chút chuyện như vậy, anh cũng làm không xong!"

***

Bên trong xe.

"Đưa di động cho em!" Trang Hạo Nhiên biết di động đã ấn kết nối, nhanh chóng giơ tay về phía cô, nói.

"Không muốn! !" Đường Khả Hinh không chịu, vẫn cầm di động, mở to mắt nhìn anh nói: "Trúng số loại chuyện lớn như vậy, em đương nhiên muốn cùng Nhã Tuệ chúc mừng!"

"Ba trăm ngàn này của em, vẫn là anh tặng cho em đấy ! ! Bây giờ còn muốn cùng em đi đổi thưởng! Em lại lật lọng, liền cầm tiền cùng với người khác ăn cơm sao? Như thế là không đặt em vào mắt rồi, anh sao còn muốn đem vé số tặng cho em đây? Còn không bằng anh tự mình lấy đi ăn hết! !" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, không thèm lấy điện thoại nữa, mà nhào tới cướp hộp vé số.

"Không! !" Đường Khả Hinh cả người bị anh dồn ép nằm trên ghế xe, lại gắt gao ôm chặt cái hộp kia, di động rơi xuống...

***

"Alo? Alo? Alo?" Nhã Tuệ sốt ruột ngồi trên sô pha, ôm di động, hai mắt to lấp lánh, nghe di động bên kia chỉ truyền đến từng đợt tiếng sóng điện thoại, dường như còn có một vài tiếng thở dốc rất mập mờ, cô khó hiểu đáp nhẹ: "Khả Hinh? Khả Hinh? Là cô sao?"

Di động không bao lâu sau, liền cúp.

Nhã Tuệ cầm di động, đột nhiên sửng sốt, nghĩ có thể cô ấy không cẩn thận ấn nhầm rồi, đành bật cười để điện thoại di động xuống, mới chịu xoay người...

Lâm Sở Nhai đã rất tức giận ngồi trên sô pha, ôm vai thất vọng nói: "Xem ra Khả Hinh thật sự còn quan trọng hơn cả anh. Lúc chúng ta đang cao trào như vậy, em vừa nghe thấy điện thoại của cô ấy, liền đem anh ném lên tận chín tầng mây! Làm cho anh..."

Anh tức giận, vẻ mặt bất mãn ngồi tại chỗ, mất hết hứng thú!

Nhã Tuệ sững sờ kinh ngạc nhìn anh, vội vã giải thích nói: "Không phải như thế, anh đừng hiểu lầm... Em chỉ là..."

Lâm Sở Nhai không để ý đến cô, chỉ thở dốc, hơi nghiêng mặt.

"... ..." Nhã Tuệ mở to đôi mắt, nhìn về phía dáng vẻ tức giận cùng mất mát của anh như vậy, trong lòng lại lướt qua một dòng nước ấm, hiểu rằng anh đang không hài lòng, liền nhẹ nhàng ngọt ngào cười cười, nghiêng mặt về phía trước, nhìn anh, kêu nhỏ: "Không nên tức giận... Em sai rồi... Hả?"

Lồng ngực Lâm Sở Nhai lại mãnh liệt phập phồng, trầm mặt không lên tiếng.

Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ này của anh, hai tròng mắt nhẹ lưu chuyển, nghĩ nghĩ, liền đưa tay chống trên sô pha mềm mại, nghiêng người về phía trước, ghé sát vào người Lâm Sở Nhai, hôn nhẹ lên mặt anh.

Hai mắt Lâm Sở Nhai nhanh chóng chớp chớp, mặc dù có chút chấn động, nhưng vẫn không động đậy.

Nhã Tuệ nhìn bộ dáng này, lại cúi đầu mỉm cười, mới nghiêng người qua, lại hôn nhẹ lên mặt anh, hai tay vô thức chống trên sô pha, ghé sát vào người anh, ngồi trên đùi anh, tay vây quanh cổ anh, ở trên môi anh, nhẹ hôn.

Lâm Sở Nhai lúc này mới ngước mắt, bộc lộ một chút ý cười nhìn về phía cố gái trước mặt.

Ánh mắt Nhã Tuệ nhẹ lóe lên đầy mê hoặc, dịu dàng như nước nhìn người đàn ông trước mặt, vừa hôn trên môi anh, lại vừa mềm mại nhỏ giọng nói: “Em yêu anh..."

Lâm Sở Nhai trên mặt không khỏi giương lên ý cười, kích tình lại bị trêu chọc xông đến, vươn tay ôm lấy cô gái trong lòng, cùng cô ngọt ngào cuồng nhiệt hôn, đầu lưỡi dây dưa, tay lại lướt qua bầu ngực non mềm đầy đặn của cô, xoa nhẹ.

"Ưm..." Sắc mặt Nhã Tuệ lại ửng hồng, không hề xấu hổ, vây quanh cổ anh, triền miên quấn quýt cùng đầu lưỡi anh.

"Chúng ta trở về phòng..." Lâm Sở Nhai nhẹ tránh thoát nụ hôn của cô, cúi xuống, thâm tình dịu dàng nói.

Khuôn mặt Nhã Tuệ lại đỏ bừng vì mắc cỡ, ngọt ngào cười.

Lâm Sở Nhai không nói nữa, trong nháy mắt liền ôm lấy Nhã Tuệ đứng lên, cười nói: "Ôm bà xã về phòng thôi..."

Cô mỉm cười, kìm lòng không được ngã vào trong ngực anh, tùy ý cảm xúc dâng trào, lại chờ mong khoảnh khắc ôm nhau.

Xe đang nhanh chóng chuyển động về phía trước.

Cửa sổ lướt qua từng trận phong cảnh.

Đường Khả Hinh tiếp tục duy trì một tư thế, nằm trên ghế xe, trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên.

Hai tròng mắt đầy mị lực của Trang Hạo Nhiên cũng lóe ra, đè lên người Đường Khả Hinh, thần bí mà mập mờ nhìn cô.

"Làm gì vậy? Sao lại nhìn em như vậy?" Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, đỏ mặt quay đi.

Trang Hạo Nhiên lại vươn tay, nhẹ giữ lấy cằm cô, làm cho cô quay mặt về phía mình, mới nghiêm túc chuyên chú nói: "Em có biết một không gian riêng tư, đối với một người đàn ông và phụ nữ mà nói, có bao nhiêu quan trọng không?"

Đường Khả Hinh lập tức mơ màng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cũng thật sâu nhìn cô, bộc lộ chân tình, khát vọng nói: "Anh mỗi giờ mỗi phút, đều muốn hôn em... Loại cảm giác này, càng lúc càng mãnh liệt hơn, chưa bao giờ ngừng nghỉ... Bởi vì môi em, rất ngọt..."

Trong lòng Đường Khả Hinh bỗng dưng ấm áp, khẽ cắn môi dưới, nhẹ rũ mắt xuống, không dám nói chuyện.

Trang Hạo Nhiên lại nhấc cằm cô lên, thật sâu nhìn cô gái trước mặt, chân thành nói: "Khả Hinh... Hôm nay em ở phòng làm việc hôn anh, có biết anh hạnh phúc nhường nào không? Bởi vì em rất ít chủ động nghênh đón anh như vậy..."

Đường Khả Hinh nhẹ thở dốc, mặt có chút đỏ bừng , nghĩ đến không gian ấm áp mà mập mờ của hai người, khẽ động đậy người, lại phát hiện nút áo trước cổ bị bung ra, lộ ra nửa ngực mê người, còn có bả vai trơn mịn thơm mát...

Hai mắt Trang Hạo Nhiên càng lúc càng nóng cháy, thật sâu nhìn cô gái trước mặt, lồng ngực lại phập phồng, khát vọng nói: "Anh muốn lại một lần nữa nếm trải loại cảm xúc này..."

Đường Khả Hinh nghe lời này, trái tim bỗng loạn nhịp.

“Hả?" Trang Hạo Nhiên lại cúi mặt, nóng cháy nhìn cô.

Đường Khả Hinh tùy tiện di chuyển mí mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai hấp dẫn trước mặt, lúc nhìn mình, nóng bỏng và khát vọng như vậy, nhớ tới buổi sáng sớm ở Pháp kia, còn có thật nhiều đóa hoa hồng, cùng những lời nói u buồn tình cờ anh hay nói, cô liền kìm lòng không được chậm rãi vươn tay, nhẹ vòng quanh cổ anh, nghiêng người, có chút xấu hổ, có chút ôn nhu hôn nhẹ lên hai mắt anh...

Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, hưởng thụ chút dịu dàng và ẩm ướt của nụ hôn kia, rơi vào khóe mắt mình, không nhịn được liền cười.

Đường Khả Hinh cũng ngọt ngào hạnh phúc cười, mơ màng say lòng người nhìn anh một cái, lại khẽ nhắm mắt, trên chop mũi anh tuấn của anh, hôn nhẹ.

Trang Hạo Nhiên cảm xúc dâng trào cười.

Đường Khả Hinh nhẹ thả lỏng cánh tay tuyết trắng của mình, tay chống trước ngực anh, vươn người về trước hôn lên môi anh, nhẹ mút cánh môi, khéo léo ngọt ngào thoát ra đầu lưỡi nóng...

Một trận tiếng hơi thở nóng cháy truyền đến.

Trang Hạo Nhiên đã mạnh mẽ ôm chặt cô gái vào lòng, điên cuồng hôn cô, thậm chí còn mút đầu lưỡi cô, hơi thở dần gấp gáp, dường như muốn đem cô vùi lấp trong màn kích tình này.

"Ưm..." Đường Khả Hinh mặt đỏ tới mang tai, đón nhận đầu lưỡi nóng bỏng cuồn nhiệt, mút, triền miên quấn quýt, lúc mới bắt đầu, có chút không chống đỡ nổi, nhưng đến cuối cùng, cảm giác thân thể mình, bùng nổ ra từng trận hơi nóng mãnh liệt, sắp sửa muốn nổ tung cơ thể mình, cô không nhịn được thở dốc, vươn hai tay, vây quanh cổ anh, chủ động kích tình phối hợp với nụ hôn của anh, thậm chí còn nóng bỏng hôn đáp lại anh.

Từng trận âm thanh hôn môi ẩm ướt mà lãng mạn, từ trong xe tản ra.

Tài xế chuyên nghiệp lái xe, tiếp tục hướng về phía con đường cao tốc lớn chạy đến, bóng cây trải dài, lướt qua hai mắt có phần ngượng ngùng của cậu ta.

Trang Hạo Nhiên vẫn kịch liệt ôm hôn Đường Khả Hinh, càng mút đầu lưỡi cô, càng cảm giác ngọt ngào khuếch tán ra, phát hiện chờ đợi lâu như vậy, là đáng giá ... Lúc anh cuồng nhiệt hôn môi cô, tay đã không nhịn được đưa đến trước ngực cô, muốn xoa nắn...

Một bàn tay nhỏ bé khác nhẹ nắm tay anh.

Đường Khả Hinh nhẹ chớp đôi mắt dịu dàng, có chút xấu hổ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, hai mắt nóng cháy nhìn về phía cô, hiểu ý của cô, tức khắc bảo: "Dừng xe! ! !"

Chiếc xe đen đang phóng nhanh, lập tức đổi hướng, chạy về phía một khu rừng vắng lặng nào đó, cuối cùng dừng dưới bóng cây xanh mát.

Tài xế nhanh chóng mở cửa xe, cũng không dám nhìn vào bên trong, liền cất bước đi về phía trước, bước đến một bóng cây tương tư nào đó, dựa vào gốc cây, lập tức rút thuốc lá ra, nhanh chóng đốt, hít một hơi, cuối cùng mới thở hổn hển, phun thẳng ra.

Thùng xe có chút dịch chuyển.

"Ưm..." Đường Khả Hinh vừa cùng Trang Hạo Nhiên tại không gian tĩnh mịch này hôn nồng nhiệt , vừa đỏ mặt tía tai khẽ nâng chân, để lộ ra một đôi chân thon dài trắng tuyết...

"Khả Hinh..." Trang Hạo Nhiên vừa kêu xong, cũng đã hôn lên mặt cô, chóp mũi cô, cằm cô, rồi xuống đến cổ cô, mạnh tay giữ lấy bầu ngực đầy đặn của cô, xoa nắn, hưởng thụ sự co giãn này, mang đến cho đầu ngón tay mình thật nhiều khoái cảm...

"A..." Đường Khả Hinh ngửa đầu thở dốc rên nhẹ.

"Đừng sợ kêu lên đi..." Trang Hạo Nhiên vừa nói xong, cũng đã mút mạnh cổ cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mút, tay đã cởi bỏ nút áo trước ngực cô, cách chiếc áo lót kia, xoa mạnh lên ngực cô, khiến cho bộ ngực sữa, mang theo tia sáng mê người, nở rộ...

"A..." Đường Khả Hinh lại khó khăn chịu đựng kích tình nhấc chân, kêu nhỏ lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên hôn đôi môi ngọt ngào của cô, tay đã dọc theo chân trắng tuyết, thò vào bên trong chiếc váy dài xẻ tà, vuốt ve giữa hai chân cô, phát hiện chỗ kia có chút ẩm ướt, anh lại ái muội bộc lộ ý cười, ngẩng đầu, ôn nhu nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ này của anh, liền vươn tay, e thẹn vỗ nhẹ bờ vai anh.

Một trận tiếng thở dốc hòa cùng tiếng cười đầy cưng chiều.

Trang Hạo Nhiên lại sủng ái cúi xuống, mút nhẹ đôi môi cô, ngón tay lại tại nơi sâu thẳm giữa hai chân, nhẹ trượt vào...

"Đừng như vậy..." Đường Khả Hinh nói xong, cơ thể đã bị chút kích tình kia thay thế, ngửa đầu thở dốc.

"Ưm..." Trang Hạo Nhiên cũng cao trào cực điểm, lúc hôn lên cánh môi cô, ngón tay lại ra vào, hưởng thụ chút ấm áp kia, mang cho mình khoái cảm...

"Ưm... Trang Hạo Nhiên..." Đường Khả Hinh vừa vòng tay ôm cổ anh, vừa bị động tác ra vào này, làm cho say mê kích thích, thùng xe bắt đầu dập dờn.

"Gọi tên anh..." Người đàn ông này vừa hôn, vừa khẩn cầu.

"... ..." Đường Khả Hinh cảm giác giữa hai chân bỗng nhiên va chạm mạnh, ngón tay cũng có lực hơn, mặt cô xôn xao đỏ, kêu nhỏ: "Hạo Nhiên..."

"Bảo bối của anh, thật nghe lời..." Trang Hạo Nhiên nói xong, vui vẻ vì cô, mang theo từng trận ra vào.

"A, a, a..."

Thùng xe, lại theo cơn gió nhẹ ngọt ngào kia, kịch liệt lay động...