Chiếc Mercedes màu đen chạy nhanh, dọc theo đường lớn khách sạn xa hoa lái tới, lại dừng ở trước cửa khách sạn.
Đường Khả Hinh nhìn về phía chiếc Mercedes này,lại nhìn Trang Hạo Nhiên đứng bên người, chứng kiến thời khắc này, không hiểu sao cô cảm thấy kích động.
Trang Hạo Nhiên cũng lấy thân phận tổng giám đốc, hơi ngẩng mặt, nhìn về phía chiếc Mercedes đang chạy nhanh tới, khuôn mặt nở nụ cười kiêu ngạo vì cô.
Tài xế nhanh chóng đi xuống xe, tôn kính hướng về phía Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh khom người cúi chào nói: "Tổng giám đốc Trang, Đường tiểu thư, xin mời lên xe..."
"Uhm..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười lên tiếng trả lời, liền ôm eo Đường Khả Hinh , nói: "Lên xe đi..."
Đường Khả Hinh trên mặt là ý cười kích động , tay cầm hộp nhung màu lam đậm, nhẹ vén làn váy thật dài, ngồi vào trong xe... Trang Hạo Nhiên cũng mỉm cười cùng cô ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, cởi bớt khuy áo, vươn tay nhẹ kéo cái hông của cô, làm cho cô dựa vào trong ngực của mình, mới nắm lấy cái cằm của cô, nhớ tới chuyện ở đại sảnh vừa rồi, mang theo vài phần kích động hỏi: "Vừa rồi em nắm chặt cánh tay anh là có ý gì?"
Mặt Đường Khả Hinh xoạt một chút đỏ lên, bởi vì ở bên ngoài, nên có chút ngượng ngùng, nghĩ muốn bảo trì khoảng cách.
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt cô, kích động hỏi lại: "Em có ý gì?"
"Có ý gì a... Có ý gì a... À không có ý gì..." Đường Khả Hinh mặt mắc cỡ đỏ bừng, trái tim nhảy thình thịch, không có ý muốn nói chuyện.
Trang Hạo Nhiên lại nắm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nghiêm túc nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng có mấy phần ôn nhu nhìn về phía anh, có chút hờn dỗi cúi đầu, nói: "Anh không phải nói... Em chưa từng đứng ở bên cạnh anh sao? Anh nói anh để ý a..."
"... ..." Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô.
Trái tim Đường Khả Hinh như bị loạn nhịp, lại không dám lên tiếng, chỉ là thở dốc một cái.
"Ngẩng đầu lên! !" Trang Hạo Nhiên ra lệnh.
Đường Khả Hinh nghe lời, kìm lòng không được ôn nhu ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
"Vật nhỏ!" Trang Hạo Nhiên nói xong, trong nháy mắt đã cúi xuống, ở trên môi của cô vừa nhiệt tình hôn, vừa quấn lấy đầu lưỡi của cô, rồi mới gõ gõ cửa, phân phó tài xế: "Lái xe! ! !"
Tài xế nghe thấy, tức khắc ngồi vào vị trí, khởi động xe đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước đại sảnh, ánh mắt nóng bỏng nhìn về Trang Hạo Nhiên bá đạo ôm lấy Đường Khả Hinh bên trong chiếc xe chạy nhanh, ở trên môi phấn nộn ngọt ngào của cô nhiệt tình hôn, mà Đường Khả Hinh thì khuôn mặt xấu hổ, đón ý hùa theo nụ hôn của anh toát vẻ đẹp xinh quyến rũ, trong nháy mắt dường như có con dao đang đâm thẳng vào trái tim anh, anh lập tức quay mặt sang, hai mắt toát ra chút ảm đạm, nhìn về phía trước, cái loại đau đớn đó khiến anh như sắp hít thở không thông, cơ hồ như muốn cắn nuốt lý trí cùng linh hồn của chính mình, hai bàn tay anh nắm chặt, liều mạng đè xuống cảm giác đau đớn kia, cất bước đi về phía trước.
Đông Anh đau lòng nhìn về phía bóng lưng của anh, hai tròng mắt không khỏi tối sầm lại, trái tim như bị co rút một trận.
Xe chạy trên đường cao tốc dọc theo đường bờ biển thật dài đi về phía trước.
"Uhm... Không muốn..." Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên hôn đến mờ mịt, khiến cho thân thể nóng bỏng như muốn nổ tung, xấu hổ đỏ mặt đẩy anh ra, nói: " Anh đang nhìn đi đâu vậy..."
"Thấy có cái gì thì nhìn..." Trang Hạo Nhiên lại giơ lên khuôn mặt cười, bởi vì thực sự rất vui, nên nhìn người con gái trước mặt, thế nào cũng thấy tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, lại cúi xuống phía dưới ở trên môi của cô nhẹ hôn...
Di động đúng lúc này vang lên.
Đường Khả Hinh vừa mới còn chìm đắm trong ngọt ngào , nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, đột nhiên sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên đã lấy điện thoại từ trong túi âu phục ra, vừa định tiếp điện thoại ...
Đường Khả Hinh trong nháy mắt đoạt lấy di động, nhìn về phía anh, hơi thu lại sắc mặt, nhanh chóng nói: "Chúng ta còn phải đi đổi tiền!"
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn về phía cô, đột nhiên cười, liền đành phải nói: "Được, được, được. Chúng ta đi đổi tiền. Không nghe điện thoại!"
Đường Khả Hinh hài lòng cười, trong nháy mắt liền lộ ra cái tính trẻ con cúp điện thoại! !
"Đứa ngốc..." Trang Hạo Nhiên chậm chạp vươn tay, nhẹ ôm lấy eo của cô, làm cho cô tựa vào trước ngực của mình , ở trên mặt của cô vừa hôn, vừa nhận lại di động, liếc mắt nhìn tin nhắn đến : Lão đại! ! Xin nhờ chút! ! Đêm nay giữ Khả Hinh lại giúp tôi! ! Ngàn vạn lần đừng để cho cô ấy về nhà! !
"Thế nào?" Đường Khả Hinh ý thức được có điều gì đó không ổn, xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi.
"Không có việc gì... Chỉ là muốn hôn em..." Trang Hạo Nhiên lại tươi cười nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn xuống...
"Không muốn..." Đường Khả Hinh mặt đỏ tránh anh.
"Chỉ hôn một chút..."
"Đừng..."
Lời nói kia ngọt ngào như mật, phiêu lãng trong không trung, dường như một chút ngọt ngào của biển, rực rỡ , tươi mát như vậy.
Hoàng hôn.
Khí trời vẫn nóng bức kéo dài.
Khu biệt thự khách sạn Á Châu.
Nhã Tuệ vẫn như cũ mặc đồng phục màu đen của khách sạn, cảm giác được cái nóng nực của thời tiết, xách theo túi nguyên liệu nấu ăn Italia từ siêu thị về, dọc theo con đường nhỏ, nhìn thấy phía trước có một căn biệt thự màu xám hai tầng, bốn phía là cây cối um tùm, cuối cùng cũng đã tới, cô tươi cười, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Sở Nhai nguyên bản muốn cùng cô đến siêu thị, nhưng vì tạm thời có hội nghị , cho nên đành phải để Nhã Tuệ một mình đi trước.
Nhã Tuệ xách túi đồ, đi vào trước sân nhà Lâm Sở Nhai, dọc theo con đường đá cuội, hai bên là những bụi hoa gấm trúc , đi tới trước cửa biệt thự, nhẹ ấn vào chuông cửa.
Không lâu sau, Lâm Sở Nhai mặc thường phục, vừa tắm qua, nhanh chóng đi tới, mở cửa ra, nhìn thấy Nhã Tuệ đang mệt mỏi đứng ở cạnh cửa, anh lập tức xin lỗi đi lên phía trước, nhận lấy túi đồ trong tay cô, vừa lau đi mồ hôi trên trán cô, vừa đau lòng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, đột nhiên có một cuộc họp, nên không thể cùng em đến siêu thị được, anh cũng vừa mới trở về..."
"Em biết..." Nhã Tuệ nhìn về phía anh, ôn nhu săn sóc nói: "Làm việc quan trọng hơn. Em có thể hiểu được..."
Lâm Sở Nhai mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ liếc mắt một cái, mới khẩn trương nhẹ ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, nói: "Mau vào đi, bên ngoài nóng chết ."
"Được..." Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào trong phòng, nhìn toàn bộ phòng khách xa hoa sạch sẽ, nhất là phòng bếp bên kia, ánh sáng màu lam mát mẻ, cô nhẹ cười, liền cởi áo khoác đồng phục, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, đoán là anh cũng đã đói bụng, em sẽ nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho anh."
Lâm Sở Nhai trầm mặc đứng ở sau lưng cô, cầm lấy áo khoác cô cởi ra, nhìn cần cổ trắng nõn của cô, từng giọt mồ hôi chảy xuống, liền cười nói: "Được, vất vả cho em ."
Nhã Tuệ quay mặt sang, săn sóc nhìn Lâm Sở Nhai, nói: "Anh đi tắm trước đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi ."
Lâm Sở Nhai trầm mặc nhìn về phía Nhã Tuệ, bỗng cười, mới nói; "Quan tâm anh như thế sao?"
Nhã Tuệ chỉ là nhàn nhạt cười, liền cầm túi đồ hướng phòng bếp đi đến...
"Vậy anh đi tắm trước, rồi lập tức tới giúp em..." Lâm Sở Nhai nhìn cô như vậy, nội tâm cũng không khỏi cảm động, tươi cười cất bước đi lên lầu.
Nhã Tuệ quay mặt sang, mỉm cười nhìn Lâm Sở Nhai lên lầu, cô liền chuyên tâm theo mang túi đồ mình mua, lấy túi làm lạnh Italy mở ra, đem cá mực tươi, thịt bò, ớt, và tương ngọt từ bên trong ,để ở một bên, đầu tiên là nhanh chóng đem ớt ngọt xanh thái sợi, đặt ở trên đĩa màu trắng, lại đem cá mực tươi đặt ở trong mâm, sau đó ngâm vào trong nước, thừa dịp trong khoảng thời gian này, cô cầm thịt bò, nhanh chóng thái sợi...
Lúc sau.
Lâm Sở Nhai tắm qua, mặc T-shirt màu lam nhạt, quần thường màu đen, tóc hơi ẩm đi xuống lầu, nhìn bóng hình xinh đẹp của Nhã Tuệ, còn đang đi tới đi lui trong phòng bếp, chỉ thấy cô mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen bó sát người, khuôn mặt nhã nhặn lịch sự ôn nhu tươi cười, cầm lên một ít tiêu, đặt ở trong miệng nhẹ nếm một chút, xem vị của nó có vừa lòng hay không...
"Ăn vụng!" Lâm Sở Nhai trong nháy mắt từ phía sau ôm lấy cái eo mềm mại của cô, cúi xuống dưới, mỉm cười nói.
Nhã Tuệ nhẹ cười, cầm lấy ít tiêu vừa nếm còn một nửa, xoay người đưa tới bên môi của anh, mềm giọng nói: "Anh nếm thử đi? Mùi vị tiêu này cũng không tệ."
"Anh nghĩ muốn nếm thử hương vị trong miệng em..." Lâm Sở Nhai cảm xúc dâng trào, nghĩ cúi đầu muốn hôn cô.
"Đừng..." Nhã Tuệ mặt ửng đỏ, nhẹ đẩy anh ra, lại cười đi tới trước một cái chảo nóng khác, cười nói: "Ba mẹ em gửi từ quê lên ít sâm đỏ cũng không tệ, chia làm hai phần. Em cắt một phần cho Khả Hinh bồi bổ sức khỏe, lưu lại một phần cho anh, dùng để nấu canh, vị rất thơm ngon, anh nếm thử xem..."
Cô mỉm cười nói xong, liền cầm cái thìa lên, múc một ít canh sâm, đưa đến bên môi Lâm Sở Nhai...
Lâm Sở Nhai lại có chút ôn nhu sủng ái nhìn về phía Nhã Tuệ, cười nói; "Một cây cho anh, một cây cho Khả Hinh, vậy còn em?"
"Em không cần... Ba mẹ em bình thường khi nhớ em, sẽ mang qua đây cho em rất nhiều sơn hào hải vị. Anh không cần lo lắng..." Nhã Tuệ mỉm cười cầm cái thìa, ôn nhu nhìn về phía anh.
Lâm Sở Nhai thật sâu nhìn vào đôi mắt Nhã Tuệ, đành phải cúi mặt xuống nếm thìa canh kia.
Nhã Tuệ dịu dàng cười, tiếp tục xoay người, cầm dao xắt mỳ Ý...
"Bà xã của anh thật tốt..." Lâm Sở Nhai ở phía sau ôm lấy Nhã Tuệ, cúi xuống hôn lên trên mặt của cô.
"Hừ! Ai gả cho anh!" Nhã Tuệ mặt đỏ hồng nói: "Mạn Hồng nói mấy câu vui đùa với anh, anh liền tưởng thật."
"Em còn chạy thoát được sao? Nhà của anh cũng đã tới ..." Lâm Sở Nhai đặt những nụ hôn cháy bỏng lên mặt cô, lên tai cô, nhẹ thổi hơi nóng nói: "Bà xã của anh, anh không rời được!"
Nhã Tuệ nhịn không được cười, đón lấy cái hôn nhiệt tình kia của anh, cảm xúc cũng dâng trào.
Lâm Sở Nhai hơi nghiêng mặt nhìn cô một cái, bộc lộ sự ôn nhu, săn sóc hỏi: "Có mệt hay không..."
"Không mệt..." Nhã Tuệ mặt đỏ hồng cầm lên ít tiêu ngọt, bỏ vào trong nước.
"Anh phục vụ em một chút nhé?" Lâm Sở Nhai nói xong, cũng đã từ phía sau, khẽ cắn vành tai của cô, hai tay đã bao trùm lấy bộ ngực của cô, , cảm giác nơi đầy đặn của cô... khiến anh khát vọng cùng hưởng thụ xoa nắn.
Tay Nhã Tuệ dừng ở trong nước, một trận cảm xúc dâng trào nhắm mắt lại, nhẹ ngẩng cổ.
"Nhã Tuệ..." Lâm Sở Nhai nói xong, cũng đã nhanh chóng cắn vành tai cô, tay không ngừng ở trước mặt của cô, vỗ về bộ ngực đầy đặn, thậm chí cách áo lót, cũng có thể trong nháy mắt xiết lấy điểm phấn hồng nho nhỏ kia...
"Uhm..." Nhã Tuệ hơi ngửa mặt, nhắm mắt kêu nhỏ .
Lâm Sở Nhai cúi xuống phía dưới, nhìn cô một cái, không thể chờ đợi được ở trên môi của cô vừa hôn, vừa quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô , đồng thời cũng đã xoay người cô ra phía trước, để cô dựa vào bàn bếp, thân thể nhanh chóng tiến lên, nhẹ sờ đến nút áo của cô...
"Đừng..." Nhã Tuệ đột nhiên mặt đỏ kêu nhỏ một tiếng, cô biết sắp sửa xảy ra chuyện gì...
Lâm Sở Nhai thở dốc, cúi đầu, hai tròng mắt nóng bỏng nhìn về phía cô hỏi: "Em không thích anh sao?"
Nhã Tuệ xấu hổ đỏ mặt, ngẩng đầu, hai mắt mơ màng ôn nhu nhìn anh.
"Đừng sợ, anh sẽ hảo hảo yêu thương em..." Lâm Sở Nhai nhìn cô ôn nhu e thẹn như thế, cũng đã không thể kiềm chế được nữa, lại nhiệt tình hôn lên môi của cô, tay nhanh chóng cởi từng nút áo trước ngực cô, tiện thể đem áo lót kéo ra, hai khỏa đầy đặn đã hiển ra trước mặt, nụ hoa màu hồng phấn, hấp dẫn ánh mắt anh, anh vừa xoa nắm một bên, vừa cúi xuống phía dưới, mở miệng, nhẹ cắn một nụ hoa tươi đẹp...
"A..." Nhã Tuệ kìm lòng không được giơ lên chân sau, đón nhận cảm giác kích thích, phiêu phiêu dục tiên dục tử.
"Nhã Tuệ... Vóc người của em thật đẹp..." Lâm Sở Nhai vừa nhanh chóng phủ đầu, ở giữa hai khỏa đồi, hôn qua hôn lại, tay đã mò xuống dưới lưng, muốn kéo váy ngắn của cô xuống.
"Đừng..." Nhã Tuệ có vài phần xấu hổ kêu: "Đây là phòng bếp..."
Lâm Sở Nhai là một trận xúc động nhìn về phía bộ dáng này của cô, dường như được tiếp thêm cổ vũ, trong nháy mắt liền đem cả người cô ôm lấy, chạy lên lầu.
Lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
***
"Ai, em làm gì vậy?" Trang Hạo Nhiên thoáng cái nắm chặt di động trong tay Đường Khả Hinh, nhìn về phía cô cười hỏi.
"Gọi điện thoại cho Nhã Tuệ a! !" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, cười nói: "Đêm nay đổi tiền thưởng, em muốn cùng chị ấy đi ăn cơm!"
Trang Hạo Nhiên nghe xong, híp mắt để sát vào mặt Đường Khả Hinh, chóp mũi gần như động chóp mũi cô, ái muội mà ngọt ngào nhẹ thổi hơi nóng nói: "Đêm nay... Cùng cô ấy ăn cơm?"