“Quá khách sáo, Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh lùng nói.
Trang Hạo Nhiên đang cầm chè, tựa vào bàn bên cạnh sân khấu, nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười nói: “Bây giờ em là công thần Hoàn Cầu chúng ta, bỏ công đóng góp, làm việc tăng ca, đương nhiên là phải tôn trọng em rồi.”
“Không cần khách sáo, đây là việc em phải làm.” Đường Khả Hinh lại khom người xuống, lạnh lùng muốn ôm cành hoa hồng trên đất.
Trang Hạo Nhiên lập tức để chén chè xuống, tay nắm nhẹ cánh tay mềm mại của cô, ngón cái trượt nhẹ trên làn da tuyết trắng, nở nụ cười nói: “Cẩn thận, cành hồng này rất nhiều gai, em ăn đi, anh nhặt cho em.”
Đường Khả Hinh dừng lại động tác, nhìn Trang Hạo Nhiên đã khom người xuống, ôm toàn bộ cành hoa hồng còn lại trên mặt đất bỏ vào trong thùng, cổ tay còn vết thương bị cây gai táo đâm ngày hôm qua, cô lạnh lùng xoay người, nói: “Anh từ từ dọn dẹp, em đi sang bên kia.…”
Người cô nói xong, ngay lập tức xoay người đi khỏi.
“Này, này! Đi đâu vậy? Chè anh cũng bưng tới rồi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm cánh tay của cô, cười nói: “Tới đây, anh mời em ăn.”
“Không cần. Anh đối với mỗi thư ký cũng tốt như vậy sẽ rất mệt!” Đường Khả Hinh nói xong, muốn hất tay của anh ra.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Lời này có ý gì!”
“Không có ý gì!” Đường Khả Hinh quay mặt đi, thuận tay kéo tấm màn trước bàn, muốn ném vào trong thùng, lại không nhịn được nói: “Ví dụ như. . . . . . Ví dụ như em. . . . . . Tiêu Đồng . . . . . . Còn có Hách Lâm Na gì đó …!”
Trang Hạo Nhiên cau mày lắng nghe xong, ngạc nhiên nhìn cô cười nói: “Làm sao em biết Hách Lâm Na? Cô ấy đã từng là thư ký của anh.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh căng thẳng, tiếp tục lạnh lùng không nói lời nào.
“Nhưng. . . . . . Không đến bao lâu cô ấy nghỉ rồi. . . . . . Anh còn tiếc nuối. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn anh bật cười nói: “Đúng vậy! ! Anh cũng rất thích cô thư kí kia, lúc đi cũng rất không nở, cũng đuổi theo tới Pháp!”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên khẽ thu lại, nhìn cô, cưng chiều nói: “Đừng mang chuyện cũ của anh và em ra nói đùa.”
Đường Khả Hinh không nói gì thêm, tiếp tục kéo vải lụa, lộ ra sân khấu trang trí xinh đẹp.
“Hách Lâm Na là thư ký của anh, đồng thời cũng là em gái của bạn thân anh, cô gái này rất hoạt bát đáng yêu, người phương tây rất nhiệt tình, không đến bao lâu đã nói thích anh rồi, nhưng em cũng biết, từ trước đến giờ anh có một nguyên tắc, chính là thỏ không ăn cỏ gần hang mà . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên tròng mắt hơi híp, quay đầu nhìn anh hỏi: “Không ăn cỏ gần hang? Vậy em là cái gì?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô dịu dàng cười nói: “Em là cô nhóc của anh. . . . . là vợ tương lai của Trang Hạo Nhiên anh. . . .”
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, đột nhiên lạnh lùng kéo vải lụa sân khấu, lạnh lùng nói: “Lúc nói chuyện, không dùng đến não, nghĩ sao nói vậy, muốn cái gì thì làm cái đó, muốn leo cây thì leo cây, muốn ngã chết thì ngã chết!”
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, không nhịn được mỉm cười nói: “Rốt cuộc em nghe được những thứ linh tinh đó từ nơi nào? Anh và cô ấy làm sao có thể có chuyện gì? Cô ấy cũng làm thư ký của anh không bao lâu, đã lập gia đình. Anh tiếc nuối năng lực của cô ấy. . . . . . Anh rất ít có cảm giác đối với em gái nhỏ, em cũng biết. . . . . . Em là duy nhất. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, lập tức nói: “Thôi đi, em không có may mắn như vậy, ngày ấy. . . . . . Em không cẩn
Trang Hạo Nhiên nghe, không khỏi oan uổng bật cười nói: “Này! ! Anh ở bên phương tây, loại chụp hình mặt dán mặt, khắp nơi đều có. Lễ Giáng Sinh vui chơimà! Nếu như em không thích, sau này anh không để cho phụ nữ dán mặt anh, ngoại trừ con gái của anh.”
“Nói bậy cái gìảh? Chuyện của anh có quan hệ gì tới em?” Đường Khả Hinh lập tức ôm lấy quả cầu thủy tinh, muốn đặt lên trụ hình tròn.
“Đừng động!” Trang Hạo Nhiên lập tức nói với Đường Khả Hinh, cười nói: “Quả cầu thủy tinh sắp vỡ.”
“À?” Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, nhìn từng lát thủy tinh mỏng chế tạo thành Quả cầu thủy tinh, có chút căng thẳng.
“Đừng động . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức bưng chén chè tổ yến, liếc mắt nhìn nhân viên bên kia đang ăn hào hứng, chỗ đứng của mình và Khả Hinh vừa lúc ở phía bên hông sân khấu, người ngoài không nhìn thấy, anh liền dịu dàng nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng múc lên một muỗng chè tổ yến ướp lạnh, đưa đến bên môi Đường Khả Hinh, dịu dàng nói: “Ăn đi. . . . . . nhóc của anh. . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức tức giận nhìn tên vô lại này.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên lại cầm muỗng, mỉm cười đưa đến bờ môi cô.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nhẹ nhàng nghiêng trước mặt, ăn muỗng chè tổ yến, chợt cảm mát lạnh thấm vào lòng, vô cùng thoải mái, trái tim cũng chậm rãi dịu xuống, cuộc sống giống như được tiếp thêm năng lượng mới.
“Ăn ngon không?” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn cô hỏi nhỏ.
Đường Khả Hinh lạnh lùng không lên tiếng.
“Này, ăn nữa. Anh lén chạy đến, vốn có cuộc họp với hàng trăm người đấy . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói, lại đút cho Đường Khả Hinh.
Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Không phải anh luôn xem công việc quan trọng nhất sao? Đây là nguyên tắc của anh.”
“Ai nói, vợ quan trọng nhất!” Trang Hạo Nhiên lại múc chè lên, bật cười nói.
Mặt của Đường Khả Hinh căng thẳng, không để ý tới anh, đặt quả cầu thủy tinh xuống, mới vừa muốn đi ra ngoài, Trang Hạo Nhiên lập tức để chén chè xuống, lặng lẽ kéo cô vào sau sân khấu, ôm chặt vào trong ngực. . . . . .
“Này! !” Đường Khả Hinh có chút cố kỵ nhìn trái phải, tức giận muốn đẩy anh ra, nói: “Anh làm gì thế?”.
“Chè ngọt không?” Trang Hạo Nhiên ôm chặt eo nhỏ của cô, tay phủ nhẹ chỗ trũng khêu gợi của cô, dịu dàng hỏi.
“Không ngọt! Anh tránh ra …, đừng để cho người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng em với anh có quan hệ gì đấy?” Đường Khả Hinh lập tức muốn đẩy anh ra, trái tim lại nhảy loạn.
“Không ngọt? Vậy nếm thử một chút!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt hông của cô, cúi xuống hôn mạnh lên môi đỏ mọng ngọt mềm của cô.
“Ưmh. . . . . .” Môi của Đường Khả Hinh bị lấp kín, mặt lập tức đỏ lên, đôi tay kéo mạnh áo sơ mi trên cánh tay của anh, cảm thụ hơi thở đàn ông mãnh liệt, nóng hổi nhào về phía mình.
Trang Hạo Nhiên vô cùng xúc động, hôn môi mềm nhẹ Đường Khả Hinh, đầu lưỡi thoát ra, mỉm cười quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô. . . . . .
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ đi về phía sau sân khấu, muốn gọi cô tới ăn một chút gì, lại thấy Trang Hạo Nhiên đang ôm chặt Đường Khả Hinh hôn, mặt của cô đỏ lên, lúc xoay người, trong lòng vui vẻ, đi ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, thấy Nhã Tuệ đi khỏi, mặt của cô lại sung huyết đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, sợ mất mặt muốn đẩy anh ra.
“Khả Hinh. . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên khẽ gọi, hận không được khảm thân thể mềm mại của cô tan vào trong thân thể, đưa hai tay ra nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô, ôm chặt bên hông rắn chắc của mình, mình cũng ôm chặt hông của cô, để cho hai người dán sát vào nhau, lại đưa đầu lưỡi nóng bỏng mút đầu lưỡi của cô, cuồng nhiệt triền miên chung một chỗ.
“Ưmh. . . . . .” Thân thể Đường Khả Hinh dâng lên ngọt ngào, đỏ mặt, lỗ tai đỏ bừng, đầu ngón tay như có chút nhũn ra, muốn khôi phục ý thức từ chối anh, nhưng giống như không từ chối được.
Hơi nóng ở phía sau sân khấu càng nóng.
Sau một lúc, Đường Khả Hinh mới tức giận đỏ mặt đẩy Trang Hạo Nhiên ra, trừng anh! !
Trang Hạo Nhiên cười như không cười, tựa vào phía sau sân khấu, nghĩ tới nụ hôn ngọt ngào mới vừa rồi, lúc này mới khôi phục ý thức nắm bắt được cảm xúc của cô đối với mình, quả nhiên là có tình ý, cuối cùng không nhịn được cười. . . . . .
“Em cảnh cáo anh, Trang Hạo Nhiên! Lần sau còn dám đối với em như vậy, em không tha cho anh! !” Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhưng nét mặt vẫn căng thẳng, cất bước muốn đi ra phía trước.
Trang Hạo Nhiên lập tức từ phía sau ôm chặt thân thể mềm mại của cô, cúi xuống hôn nhẹ ở cổ của cô, đôi tay vuốt nhẹ cánh tay trắng như tuyết của cô, cắn vành tai của cô, mới dịu dàng nói: “Nhóc. . . . . . Hôm qua mới hết mưa, thời tiết hơi lạnh, đừng ăn mặc quá mỏng manh, buổi tối chờ điện thoại của anh, anh còn phải đến nhà em nhổ cỏ đấy. . . . . . Hả?”
“Ai muốn chờ điện thoại của anh?” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, đỏ mặt muốn đi ra phía trước.
Trang Hạo Nhiên dừng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa, đột nhiên hào hứng phấn mỉm cười, cái loại ý nghĩ nắm giữ được hạnh phúc, làm cho anh muốn phát điên.
Đường Khả Hinh đi ra sân khấu, bên môi còn giữ hơi ấm của Trang Hạo Nhiên, còn có tay anh phủ chặt sau lưng cô, trái tim của cô lại đập mạnh, nhưng vẫn bước nhanh đi về phía trước, thấy mọi người vẫn còn ăn, cô lập tức có chút lúng túng đi tới nói: “Tôi thật đói, tôi cũng muốn ăn một chút.”
“Mau tới đây! !” Mọi người cùng gọi cô.
Đường Khả Hinh chỉ đành phải đi về phía đám người, cầm một phần bánh ngọt hoa hồng, cắn nhẹ một cái.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đi ra, đi tới sau lưng Đường Khả Hinh, tay âm thầm vuốt nhẹ hông của cô, thậm chí dò vào trong quần áo, véo nhẹ da thịt mềm mại của cô, nhìn mọi người hỏi: “Ăn ngon không?”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, mặt đỏ lên.
“Ăn ngon!” Mọi người cùng nhau cười đáp.
“Sau này mỗi ngày đều có, cho đến khi tiệc thử rượu kết thúc.” Anh nói xong, liền nghiêng mặt ở bên tai Đường Khả Hinh, giống như nói chuyện công việc: “Hôm nay anh xem một phần tài liệu Phòng kinh doanh rượu phát hiện có một vấn đề, buổi chiều e mđến phòng làm việc của anh một chuyến! Chúng ta nói chuyện một chút.”
Trái tim Đường Khả Hinh khẽ nhảy lên.
“Đừng tới trễ!” Trang Hạo Nhiên vươn tay, nắm mạnh bả vai của cô, ngón tay quẹt nhẹ một chút bơ nơi khóe miệng cô, mới thoải mái cất bước đi khỏi.
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, hai mắt nhấp nháy, bất đắc dĩ thở dài.
Nhã Tuệ đứng ở một bên, nhìn bạn thân như vậy, an ủi nở nụ cười.