Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 686: Đường tiểu thư

Sảnh tiệc số một! !

Đường Khả Hinh cởi áo khoác xuống, chỉ mặc áo yếm phọt dài màu trắng cùng quần màu đen bó sát người, mang giày cao gót, không ngừng đi ra đi vào sảnh tiệc, căn dặn nhân viên mua hàng mang vải lụa mỏng màu trắng mới vừa mua, toàn bộ xếp thành hình dáng nhiều đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp, đưa tới giữa sảnh tiệc, làm cánh cửa hình vòm, một bên là khu chuyên rượu đỏ, một bên là khu chuyên rượu vang trắng. . . . . .

“Cẩn thận một chút! ! Không nên đạp màn, nó trắng như vậy, có một chút bẩn cũng có vẻ khó coi!” Đường Khả Hinh nhìn nhân viên làm việc đang muốn mang vải lụa mỏng đã xếp thành hình xong, cài lên cánh cửa hình vòm mới vừa dựng, cẩn thận thúc giục.

“Vâng!” Nhân viên làm việc đáp lời.

Chuyên gia thiết kế cũng mãn ý với tác phẩm của mình, mỉm cười đứng ở trước cánh cửa hình vòm màu trắng, cười nói: “Ồ. . . . . . bước đầu cảm giác việc phân chia khu vực chuyên rượu vang trắng và rượu vang đỏ, khách cũng sẽ không quá mức mất trật tự và rối loạn. Hơn nữa lụa trắng này là lụa truyền thống lâu đời, cô làm thế nào có được?”

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, không lên tiếng.

“Hoa hồng sâm banh đến rồi!” Ngoài sảnh tiệc truyền tới âm thanh.

Đường Khả Hinh nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy mấy nhân viên làm việc mồ hôi nóng nhỏ giọt nâng lên một cái giỏ hoa hồng sâm banh thật to đi tới, nhất thời một mùi thơm lan tỏa, cô lập tức đi tới, nở nụ cười cảm động nói: “Cám ơn mọi người! ! Thật sự là cực khổ, Tiểu Thanh chuẩn bị một chút trà bánh, mời đồng nghiệp ăn.”

“Vâng!” Tiểu Thanh lập tức đi chuẩn bị trà bánh.

Nhân viên làm việc nhìn Đường Khả Hinh đi tới, tự mình cầm kềm nhanh chóng cắt gai một số cành hoa hồng còn chưa cắt, bọn họ cũng im lặng cầm kềm, nhanh chóng cắt gai. . . . . .

“Tiểu Thanh! !” Đường Khả Hinh lại gọi.

“Vâng.”.

“Lập tức gọi điện thoại cho bộ phận cây cảnh, chuẩn bị cho tôi hai mâm nước lớn, đem một phần hoa hồng nụ chưa nở nuôi dưỡng, đến ngày mai mới cắm vào trong vải lụa cổng vòm! !” Đường Khả Hinh căn dặn.

“Vâng!” Tiểu Thanh đáp.

“Đường tiểu thư, chúng tôi làm cho!” Nhân viên làm việc nhìn Đường Khả Hinh khổ cực như vậy, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Cám ơn, mọi người vất vả.”

Lời của cha, lại bay đến: nếu như con hy vọng người khác hợp tác với con, con nhất định phải làm cho cấp dưới cảm giác con và bọn họ cùng tồn tại, cho dù làm chuyện gì, có thể làm thì tận lực cố gắng đích thân làm một chút, chỉ làm một chút, như vậy trong lòng cấp dưới cũng sẽ ấm áp, bởi vì con chấp nhận hạ mình chịu vất vả cùng với bọn họ. . . . . . quan hệ giữa người và người nhất định phải chú ý đến chân thành và bỏ ra một chút. . . . . . Đây chính là mình trong hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ.

“Không khổ cực. . . . . .” Mấy nhân viên mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, nói.

“Vị nào là Đường tiểu thư?” Sau lưng có tiếng nói truyền đến.

“Là tôi.!” Đường Khả Hinh mỉm cười để kềm xuống, đứng dậy, nhìn ngoài cửa, đột nhiên sửng sốt.

Có một nhân viên đang cầm một bó hoa hồng màu đỏ tươi thật to, gói thật xinh đẹp mộng ảo đi tới.

Đường Khả Hinh ngạc nhiên đi tới trước mặt của anh ta, cúi đầu nhìn bó hoa hồng đỏ tươi này, từng đóa diễm lệ rung động lòng người, cô liền ngây ngốc nói: “Hoa này là sao? Hôm nay bộ phận tổ chức tiệc của chúng tôi không có đặt hoa hồng đỏ.”

“Hoa này là tặng cho cô.” Nhân viên cười nói.

“Tặng cho tôi?” Đường Khả Hinh trợn mắt, sau khi ngây ngốc đáp một tiếng, liền vươn tay chậm rãi nhận lấy bó hoa hồng cực lớn, cúi đầu ngửi từng trận mùi thơm xông tới, nồng đậm làm trong lòng nhộn nhạo. . . . . .

“Oa, hoa hồng thật đẹp!” Chuyên gia thiết kế nhìn Đường Khả Hinh trêu chọc cười nói: “Cho tôi mấy đóa đi, tôi dùng để làm bối cảnh.”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn chuyên gia thiết kế một cái, chỉ đành phải cười khẽ, nhưng không đồng ý, trong lòng luôn có một loại kì quái dâng lên, sợ rằng trong lòng mong đợi, lại sợ thất vọng. . . . . . Bởi vì đã từng bị tổn thương, thật không dám tin tưởng mơ mộng bất kỳ điều gì, mặc dù biết phía trước trở ngại nặng nề. . . . . . Hai mắt của cô nặng nề chớp mắt, hơi suy nghĩ một lúc, vẫn chậm rãi vươn tay, từ trong bó hoa đỏ tươi, cầm thiệp nhỏ màu hồng, phía trên có một thiên sứ nho nhỏ đang đội vầng sáng bay lượn trên đám mây. . . . . . Trái tim giống như bị hòn đá nhỏ ném trúng. . . . . . Cô đột nhiên hơi kích động, lại cố gắng đè nén, nhẹ nhàng mở tấm thiệp nhỏ ra. . . . . . Phía trên là chữ viết của Trang Hạo Nhiên, tự nhiên và thâm tình, viết: trong lòng của mỗi người đều có một ước mơ, thật ra ước mơ không phải là thứ đẹp nhất, mà người theo đuổi ước mơ mới là đẹp nhất. . . . . . hôm nay nhìn thấy em cùng người đã từng yêu gặp thoáng qua, thoải mái và rất thản nhiên, cám ơn em đã kiên cường đi tới hôm nay. Trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, nhóc à. Thật ra, lúc em mang giày cao gót thật đẹp. . . . . .

Cô đột nhiên mỉm cười, nước mắt lăn xuống.

Lúc này điện thoại di động vang lên.

Đường Khả Hinh lau nước mắt trên mặt, cầm bó hoa hồng, từ trong túi nhẹ nhàng lấy điện thoại di động màn hình cực lớn, quả nhiên thấy số điện thoại của mình gọi tới, cô cố gắng đè nén sóng lòng, nhẹ nhàng nhận máy, giơ lên đáp nhẹ: “Alô?”

Phòng làm việc.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn biển rộng sôi trào mãnh liệt phía ngoài cửa sổ, mỉm cười giơ điện thoại di động, dịu dàng hỏi: “Nhận được hoa chưa?”

Đường Khả Hinh hít nhẹ lỗ mũi đỏ bừng, tựa vào một bên, nhìn bức bức tranh vườn nho trước mặt, sắc mặt thu lại, nói: “Nhận được.”

Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới mỉm cười hỏi: “Thích không?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, hai mắt xoay tròn, nhìn từng đóa hoa hồng, thật sự rất diễm lệ.

“Thật xin lỗi, lúc nảy đang họp, không có cách nào nhận điện thoại của em, lúc nảy em gọi điện thoại cho anh làm gì?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.

“Em . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói chuyện, nhưng lại không nhịn được tức giận nói: “Cái gì mà em gọi điện thoại cho anh? Đó là số điện thoại di động của em! Em chỉ tò mò, đừng không biết xấu hổ!”

Trang Hạo Nhiên phì cười nói: “Không tin em là người quan trọng nhất trong cuộc đời?”

Đường Khả Hinh không nói gì.

“Dùng qua điểm tâm chưa?” Trang Hạo Nhiên có chút quan tâm hỏi.

“Chưa!” Đường Khả Hinh đáp, chính xác là chưa, sáng nay tới đây họp, thời gian quá gấp.

“Một chút nữa anh sai người làm một chút điểm tâm, anh tự mình đưa đến bộ phận tổ chức tiệc, hả?” Trang Hạo Nhiên lại dịu dàng nói.

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, hai mắt chợt lóe, nói: “Không cần, anh bận trăm công nghìn việc như vậy, vừa phải làm việc, vừa phải đi họp, vừa phải trèo tường, em làm sao không biết xấu hổ để cho anh đưa điểm tâm tới đây?”

“Đưa điểm tâm cho bạn gái là chuyện quan trọng nhất trên đời này, tất cả mọi thứ đều phải để sau.” Trang Hạo Nhiên cười nói.

Đường Khả Hinh chắt lưỡi một tiếng, nở nụ cười nhàm chán.

“Chờ anh đấy, một ngụm nước cũng không thể uống. . . . . . Anh đưa qua cho em ăn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức cúp điện thoại, hai mắt lóe lên ánh sáng kích động, hưng phấn nhìn tới trước.

Trong lòng Đường Khả Hinh cũng vừa động, cầm hoa hồng đứng ở một bên, nghe Trang Hạo Nhiên câu nói sau cùng, cố gắng đè nén, lại đè nén không được loại cảm giác này, chậm rãi xoay người, nhìn bó hoa, mặt đỏ lên.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Cánh cửa hình vòm ở sảnh tiệc đã hoàn toàn dựng xong, hết sức thơ mộng huyền ảo, bên tường cũng đã treo lên poster khổng lồ bốn loại rượu nho nổi tiếng tham gia tiệc thử rượu lần này, bên trên quả cầu Thủy tinh phản chiếu vô số hình ảnh và giới thiệu vắn tắt vườn nho, phông màn trên sân khấu cũng không xê xích gì nhiều, màn hình 3D khổng lồ đang chiếu thử tiết mục chủ đề tiệc thử rượu đã chuẩn bị xong lúc sáng sớm, Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia của sân khấu, vừa chỉ huy nhân viên đem cái bàn tròn lớn nhất đặt ở chính giữa, trải khăn trải bàn màu trắng, ánh mắt không khỏi nhìn ngoài cửa sảnh tiệc. . . . . .

Thời gian đã gần 10 giờ 40 rồi, ăn cái gì nữa? Một chút nữa cũng ăn cơm trưa rồi ! !

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng đi xuống sân khấu, quan sát gai bên quả cầu thủy tinh, lại nghe Tiểu Thanh nói đã sắp xếp chung rượu đâu vào đấy, ánh mắt lại không nhịn được liếc về phía cửa sảnh tiệc, không khỏi nhớ tới quá khứ đã từng ngây ngốc yêu một người, ôm hoa hồng khổ sở chờ đợi, một lần hai lần ba lần. . . . . . Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng. . . . . .

“Khả Hinh?” Lúc này Nhã Tuệ cầm một phần tài liệu hình ảnh đi tới, nhìn cô ngạc nhiên hỏi: “Cô làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“A. . . . . . Không có. . . . . .” Sắc mặt Đường Khả Hinh có chút tái nhợt, trái tim không khỏi buộc chặt và đau đớn, cô lập tức đưa tay đè chặt ngực, hoảng sợ đến tim đập thình thịch, quá khứ chỉ cần thừa nhận yêu, cũng phải bị trừng phạt.

“Khả Hinh! !” Nhã Tuệ lại đau lòng gọi cô.

“Không có việc gì. . . . . . Có thể là không có uống nước. . . . . . Em đi uống một hớp nước nóng. . . . . .” Đường Khả Hinh ép buộc mình, sắc mặt nặng nề đi về phía máy đun nước, lại chợt nghe phía sau có tiếng cười sang sãng, sau đó tiếng nói đến: “Xin lỗi, đã tới chậm.”

Cô lập tức kích động xoay người. . . . . .

“Tổng Giám đốc Trang! !” Chúng nhân viên cùng nhau vui vẻ nhìn Trang Hạo Nhiên, cung kính kêu lên.

Trang Hạo Nhiên chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây màu trắng, nở nụ cười nhiệt tình, dẫn nhân viên phục vụ phòng ăn, đẩy gần mười chiếc xe thức ăn, bên trong tất cả đều là điểm tâm tuyệt đẹp, vừa đi vào vừa cười nói: “Hôm nay biết mọi người vì chuẩn bị tiệc thử rượu, cũng làm việc tăng ca hết sức khổ cực, cho nên tôi đặc biệt sai người làm một chút điểm tâm tới đây, hỏi thăm mọi người một chút, cám ơn mọi người.”

Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, kích động nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới căn dặn nhân viên phục vụ bưng từng phần điểm tâm ra, đưa đến trước bàn ăn.

“Oa! Kể từ khi đi theo chị Khả Hinh, rất nhiều đồ ăn nha!” Có lẽ Tiểu Thanh biết rõ Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh hơn, vui mừng chạy đến trước bàn ăn, tìm bánh dứa mình thích ăn, một số nhân viên nở nụ cười đi tới, hết sức phấn khởi chọn điểm tâm ăn, Nhã Tuệ cũng vừa kiểm kê vật phẩm, vừa nhận lấy bánh kem ướp đá trợ lý đưa cho mình. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, đưa lưng về phía mọi người, đi về phía bên kia sân khấu, ôm hoa hồng đã cắt cành trên mặt đất, thu vào trong hộp giấy.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đi tới mọi người trước mặt, lại nói tiếng cực khổ, lại vỗ nhẹ vai chuyên gia thiết kế nói gì đó, lúc này mới xoay người nhìn Đường Khả Hinh vẫn một mình im lặng nhặt cành hoa hồng. . . . . .

“Khả Hinh! Tới đây ăn một chút? Không phải cô mới vừa la hét nói trái tim không khỏe, muốn uống nước? Nơi này có chè tổ yến táo đỏ cô thích ăn nhất!” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh kêu nhỏ.

“Em không đói bụng, em cũng không khát!” Đường Khả Hinh vừa nhặt cành hoa hồng, vừa nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ mỉm cười bưng một chén chè tổ yến táo đỏ, chậm rãi đi về phía Đường Khả Hinh, cười gọi: “Đường tiểu thư. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức dừng động tác trong tay.