"Xin lỗi, em hôm nay hơi mệt, không muốn khiêu vũ." Đường Khả Hinh thẳng thừng từ chối, vừa muốn xoay người bước qua bên cạnh anh, rời đi...
Tưởng Thiên Lỗi lại khẽ cười, nhẹ nắm cổ tay cô, kéo cô tới trước mặt mình, ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, theo điệu nhạc du dương, nhẹ nhàng di chuyển bước chân.
"Anh..." Đường Khả Hinh tựa vào lồng ngực anh, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh, kêu nhỏ: "Tưởng Thiên Lỗi!"
"Sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp lại, theo điệu nhạc lãng mạn kia, nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, cùng nhiều người trên sàn nhảy xoay tròn.
"Anh đừng như vậy! Anh nên biết, em rất cẩn trọng mỗi khi đưa ra một quyết định liên quan đến tình cảm của mình!" Đường Khả Hinh nhíu mày nhìn anh, bất đắc dĩ nói.
"Anh biết..." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
"Vậy sao anh còn làm như vậy?" Đường Khả Hinh buồn bã nói.
Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Bởi vì anh cũng rất cẩn thận với mỗi quyết định của mình, bao gồm cả việc yêu em..."
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.
"Thả lỏng đi, đối mặt với quá khứ chia lìa của chúng ta, chỉ cách một cái ôm của điệu nhảy này, cũng đã đủ xa rồi." Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua vài tia đau lòng, nhìn cô nói.
"Anh như vậy là muốn dằn vặt chính mình sao?" Đường Khả Hinh nhìn anh, bất đắc dĩ nói.
"Em quan tâm anh sao?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.
Đường Khả Hinh không nói gì nhìn anh.
"Tối hôm qua có nghĩ đến anh sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tối hôm nay, tóc được búi cao kiểu cổ điển hết sức tao nhã, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mê hoặc lòng người, đôi mắt to tròn lấp lánh mơ mộng, còn có đôi môi gợi cảm khẽ hé mở, đôi mắt anh lại thoáng qua vài tia mờ ám, xúc động hỏi.
"Không có." Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
"Em nói dối." Tưởng Thiên Lỗi cười.
"Anh đừng quá tự tin như vậy !" Đường Khả Hinh thẳng thắn lạnh lùng nói.
Tưởng Thiên Lỗi lại chậm rãi cười, nói: "Chút tự tin này anh vẫn luôn có."
Đường Khả Hinh a một tiếng, bất đắc dĩ quay đầu, nói: "Không nên ép buộc em nhẫn tâm từ chối anh!"
"Nhẫn tâm từ chối như thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi nhẹ ôm lấy hông gợi cảm của cô, yếu ớt hỏi: "Cho anh một bạt tai? Nói một vài lời tàn nhẫn? Để mặc anh ngoài cửa? Để cho anh dầm mưa một buổi tối?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn anh không nói gì.
Tưởng Thiên Lỗi bị vẻ mặt này của cô làm cho buồn cười, lại nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ bước theo điệu nhảy nói: "Em từ chối yêu anh đều không liên quan đến việc... Anh yêu em, bởi vì em đáng để anh yêu, chứ không phải vì anh muốn chiếm đoạt cuộc sống của em."
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, liền vô thức muốn đẩy anh ra.
Tưởng Thiên Lỗi lại càng ôm chặt lấy cô hơn , thật lòng nói: "Yên tâm, anh hiện tại chỉ muốn cùng với một vài thứ, tồn tại trong thế giới của em..."
Đường Khả Hinh không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mỉm cười, đôi mắt khẽ chớp bộc lộ thâm tình, yếu ớt nói: "Chính là khi toàn thế giới đều yên lặng , em cũng còn có thể nghe thấy âm thanh của trái tim anh, vì em mà đập..."
Đôi mắt Đường Khả Hinh lập tức đẫm lệ, không chịu đựng thêm cảm giác này nữa, lập tức đẩy anh ra, nói: "Đủ rồi! Em không muốn nghe nữa!"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hai mắt đột nhiên hiện lên vài phần kích động nói: "Nếu như em không yêu anh, vì sao lại sợ nghe?"
Đường Khả Hinh nghẹn ngào nói: "Nếu như anh thực sự yêu em, sẽ hiểu được, lúc này em đang cần cái gì!"
"Em cần cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, buồn bã nhìn anh, nói: "Em cái gì cũng đều không cần, mặc kệ anh có yêu đến bao nhiêu, nếu như người kia không cần, thì xin anh đừng nên yêu nữa, cô ấy sẽ càng buồn phiền và đau khổ hơn thôi. Nếu như anh thật lòng yêu cô ấy, xin cho cô ấy một thế giới yên bình. Để cho cô ấy từ từ quên anh, dần dần quên đi quá khứ đau khổ ấy, cho cô ấy bắt đầu một cuộc sống mới, chứ không phải vì tình yêu của anh, mà làm cô ấy thêm buồn phiền."
"Mới mấy tháng trôi qua, liền không còn yêu thương gì nữa sao?" Tưởng Thiên Lỗi không tin hỏi.
Đường Khả Hinh đột nhiên cười, bất đắc dĩ rơi lệ nức nở nói: "Đây không phải là chuyện mấy tháng, mà là chuyện em bị tổn thương, rất sâu sắc! Cái ngày mà chết cũng muốn giữ lại tình yêu, suýt mất đi tính mạng của mình, đã qua rồi! Đừng nói là ba tháng, chỉ cần ba giây đồng hồ, xoay người là có thể quên mất! Anh có biết loại cào xé này có bao nhiêu đau đớn không? Sau lưng bị đâm một nhát dao nặng nề, nhìn bóng lưng anh cứ thế xa dần, anh để cho em dùng máu của em hướng về phía anh mà từ biệt!
Lúc ở nước Anh, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, xoay người nhớ lại, tất cả đều là một màu đỏ tươi! Đau khổ mênh mông vô tận, toàn bộ đều mãnh liệt cuộn trào về phía em! Ngay cả em cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương! !"
"Khả Hinh... Cho anh một cơ hội, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em ..." Tưởng Thiên Lỗi đau lòng muốn bước lên ôm lấy cô.
"Anh đừng đối xử với em như vậy!" Đường Khả Hinh đau khổ rơi lệ đẩy anh ra, nghẹn ngào khổ sở nói: "Hãy để cho em một con đường sống đi, em không cần hạnh phúc của các người, toàn bộ đều mỏng manh, dễ vỡ như vậy, giống như bọt biển, vừa chạm vào liền tan biến!"
Cô nói xong, khổ sở nhấc váy dài lên, chạy như bay ra khỏi sảnh tiệc! !
Tưởng Thiên Lỗi đứng giữa sàn khiêu vũ, nhìn bóng dáng Đường Khả Hinh chán nản, đau thương, tim anh quặn thắt, muốn cất bước, nắm chặt nắm đấm lại không đuổi theo nữa...
Một loạt tiếng bước chân dồn dập, từ đại sảnh truyền đến.
Đường Khả Hinh vén váy dài, đau xót rơi lệ chạy như bay xuống dưới lầu, trước ánh mắt tò mò kỳ dị của mọi người, vẫn đau lòng rơi lệ chạy ra bên ngoài...
Sóng biển cuộn trào mãnh liệt, gió lớn điên cuồng kéo đến, mạnh mẽ đập về phía bờ biển.
Đường Khả Hinh một mình đau lòng khổ sở, rơi lệ đón gió biển, nhào tới trước rào chắn ven bờ biển dài, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn về khoảng không tối tăm cuộn trào mãnh liệt ngoài khơi, nhớ tới đoạn tình yêu kia, bản thân mình đã từng toàn tâm toàn ý trả giá, cô lại đau khổ tay chống rào chắn, ngồi xổm trên mặt đất, thất thanh khóc lên.
Một bóng người, chậm rãi xuất hiện bên bờ biển.
Đường Khả Hinh vẫn thống khổ ấn chặt lồng ngực, khóc đến đau thương, nước mắt từng giọt lại lăn xuống, trái tim quặn thắt đau đớn, đau đến mức nói không nên lời.
Trang Hạo Nhiên đứng phía sau cô, nhàn nhạt nhìn cô.
Đường Khả Hinh nặng nề thở hổn hển thật lâu, cuối cùng đem hết những đau xót và uất ức kiềm nén trong lòng trút hết toàn bộ ra bên ngoài, mới yếu ớt vô lực cầm rào chắn muốn đứng lên, xoay người, trong nháy mắt, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên trầm mặc đứng cạnh bên, thản nhiên nhìn mình, cô nhìn thấy anh, lại càng tức giận, phẫn lực lau đi nước mắt trên mặt, không để ý đến anh, xoay người đi về phía trước...
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng dáng cô đang dần đi xa, lập tức đi theo, ở sau lưng cô, kêu nhỏ: "Khả Hinh?"
"Anh đi đi! ! !" Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh kêu to: "Em không muốn nhìn thấy anh! ! Đàn ông các anh toàn là người không tốt ! Đem cuộc sống ra hứa hẹn, đều coi giống như đang ăn một bữa cơm! !" Đường Khả Hinh tức giận xoay người bước nhanh về phía trước! !
"Khả Hinh..." Trang Hạo Nhiên lại muốn đuổi theo! !
"Anh đứng lại! !" Đường Khả Hinh đứng khoảng không bên kia, phẫn hận nhìn Trang Hạo Nhiên đứng cách mình không xa, bực tức gỡ bỏ giày cao gót trắng của mình, hướng về vị trí tim anh, dùng hết sức ném qua! !
Trang Hạo Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, vẫn không nhúc nhích, đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cảm thấy vẫn còn chưa hết giận, lại cởi giày cao gót, hướng trên người anh ném qua, tâm trạng vẫn còn hụt hẫng.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên nặng nề nhấn nhẹ vào tim mình, cắn răng nặng nề thở một cái.
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh một cái, lại tức giận xoay người rời khỏi! !
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, lại bất đắc dĩ đuổi theo, kêu nhỏ: "Đường Khả Hinh? Không nên tức giận như vậy... Tối hôm đó anh không đến được, là có nguyên nhân ..."
"Em vốn dĩ không quan tâm anh vì sao không đến?" Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người, tức giận nhìn anh, rơi lệ nói to: "Em không có chờ anh! Em cũng không có tức giận, vì sao anh không tới cũng không nói cho em biết? Để cho em giống như một con ngốc!"
Trang Hạo Nhiên nghe những lời đầy mâu thuẫn này, đột nhiên cười.
"Anh còn cười sao?" Đường Khả Hinh nhìn anh, tức giận la to, cảm thấy trong tay không còn thứ gì để ném, nhìn thấy xa xa có một cục đá lớn, ánh mắt cô sáng ngời!
"Này, cái đó không được đâu! !" Trang Hạo Nhiên hoảng sợ nói.
"Anh cái tên khốn này! ! Anh đi theo Thiên Thiên luôn đi! !" Đường Khả Hinh tức giận lườm anh, lại phẫn nộ xoay người rời khỏi! !
"Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên lập tức chạy như bay lên, nắm chặt cánh tay cô, nói: "Em nghe anh giải thích đã!"
"Em không muốn nghe anh giải thích! !" Đường Khả Hinh nặng nề đẩy anh ra, khóc nói: "Chuyện đã nhiều ngày như vậy, internet, điện thoại, thư từ, nhiều cách như vậy sao anh không giải thích, bây giờ anh mới tới giải thích? Bánh mì cũng đã hết hạn rồi! !"
“Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ tức giận của cô, lập tức ôm lấy thân thể cô, cẩn thận an ủi nói: "Em không nên tức giận! Nghe anh giải thích!"
"Em không muốn nghe! ! Anh đi đi! ! Chuyện gì anh cũng có lí do!" Đường Khả Hinh lại cắn răng đẩy anh ra, mới xoay người, ai ngờ váy quá dài, cô không cẩn thận đạp phải, cả người không đề phòng, ngã về phía trước, bàn tay muốn nứt vỡ ra , cô có chút đau lòng nhấc bàn tay lên, nhìn mặt trên là tia máu, tim có chút đau, oa một tiếng khóc lên: "Đáng ghét! ! Toàn bộ người trên thế giới này đều ghê tởm ! ! Ngay cả một con đường sống cũng không cho tôi!"
Trang Hạo Nhiên lập tức đau lòng tiến lên, nhìn thấy Đường Khả Hinh đau lòng khổ sở ngồi dưới đất cầm bàn tay bị thương khóc, anh lập tức đau lòng ôm ngang người cô, sốt ruột nói: "Mau! ! Đến xe của anh, có hộp thuốc!"
"Em không muốn ngồi xe của anh! Anh buông em ra! !" Đường Khả Hinh tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, không ngừng giãy giụa, liều chết đánh vào ngực anh, kêu la ầm ĩ.
Trang Hạo Nhiên không để ý đến cô, chỉ ôm cô bước nhanh đến xe của mình! !