"Tổng giám đốc Trang..." Đông đảo khách mời đều nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vui vẻ nâng ly.
Trang Hạo Nhiên tự nhiên nhanh nhẹn đi tới, đưa tay nhận lấy ly rượu Laffey 82 năm, lập tức cất bước đi tới, nâng ly về phía các vị khách mời nở nụ cười nói: "Vì ở Pháp bận xử lý một số việc, nên không thể đích thân đến tận nơi, chứng kiến màn hầu rượu đặc sắc được, thực sự đáng tiếc, hi vọng đêm nay có thể lựa chọn được người có tài mà vui vẻ ra về, đồng thời cũng cảm ơn các vị chuyên gia rượu đỏ, đã đích thân tới khách sạn Á Châu, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng thời khắc xúc động lòng người này. Cảm ơn các vị."
"Cheer..." Các vị khách mời nhìn Trang Hạo Nhiên, sôi nổi nâng ly nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên cũng cười uống một hớp rượu đỏ nhỏ, mới bước tới, nhanh chóng lướt qua mọi người, đi tới trước mặt Tưởng Vĩ Quốc, tôn kính gọi: "Chú! !"
Tưởng Vĩ Quốc ngồi trên sô pha, lạnh lùng nói: "Đến trễ như thế, tốt nhất đừng đến nữa !"
Trang Hạo Nhiên lập tức cười ha ha nói: "Như vậy sao được? Để cho Thiên Lỗi một mình đơn độc chống đỡ, thật quá cực khổ rồi !"
Tưởng Thiên Lỗi ngồi một bên, a một tiếng , cười lạnh nói: "Cậu còn không biết xấu hổ nói ra lời này!"
"Ôi!" Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, dùng ly rượu trong tay mình, khẽ chạm vào ly rượu của anh, mới cười nói: "Tổng giám đốc Tưởng anh đảm nhận chức trách quan trọng, chủ trì đại cục nho nhỏ này, thực sự không cần đến tôi! Nếu như không phải có anh ngày đêm vất vả ở tập đoàn Á Châu, tôi cũng không thể mỗi ngày vui đùa! Đều là do anh chiều hư tôi rồi!"
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói chuyện với anh!
"Anh trai!" Tưởng Tuyết Nhi không nói hai lời, liền vứt búp bê xuống, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhào vào trong lòng anh.
"Tuyết Nhi của anh có ngoan không?" Trang Hạo Nhiên ôm lấy Tưởng Tuyết Nhi, nhẹ tay vuốt vài sợi tóc xoăn của cô, cười hỏi: "Gần đây có uống thuốc đúng giờ hay không?"
"Có!" Tưởng Tuyết Nhi lại vùi mặt vào lồng ngực anh, bàn tay nhẹ nhàng chống ở vị trí tim anh, cảm giác nơi đó dường như đang hừng hực lửa, hai mắt cô lập tức bộc lộ ánh nhìn thông suốt.
"Tuyết Nhi!" Tưởng Vĩ Quốc ngồi tại chỗ, lạnh lùng nói: "Để cho anh trai còn đi chào khách khứa!"
Tưởng Tuyết Nhi vẫn không muốn buông, ôm lấy Trang Hạo Nhiên.
"Tuyết Nhi ngoan! Một lát nữa anh trai sẽ lại với em!" Trang Hạo Nhiên cười đỡ Tưởng Tuyết Nhi ngồi xuống ghế sô pha, đem búp bê vải đưa tới tay cô, lại cưng chiều
nhìn cô một cái, mới đứng lên, tiếp tục cầm lên một ly rượu tươi mát rực rỡ mới, đi về phía các vị khách mời...
"Lão đại! !" Đám người Lâm Sở Nhai lập tức đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, khiếp sợ hỏi: "Thời gian vừa qua anh đã đi đâu vậy? Anh không xuất hiện, chúng tôi đều nghĩ anh mất tích rồi chứ!"
"Nói hươu nói vượn gì thế!" Trang Hạo Nhiên cười nâng ly rượu, hướng về phía ông chủ trang trại người Pháp, nếm một ngụm nhỏ! !
"Vậy anh đi đâu? Khả Hinh thi đấu anh có biết có bao nhiêu mạo hiểm không?” Tô Lạc Hoành lại khẩn trương nhìn anh nói.
"Tôi biết! Có thấy trên ti vi!" Trang Hạo Nhiên nói xong, ánh mắt tìm kiếm đảo qua toàn bộ người trong hội trường.
"Đang tìm Khả Hinh sao?" Tào Anh Kiệt cười rộ lên nói: "Anh lo cô ấy nhất định sẽ đánh chết anh sao!"
"Không có!" Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Thiên Thiên hôm nay mặc một chiếc váy ngắn cúp ngực màu bạc, tóc buộc cao cao kiểu đuôi ngựa, đang cầm ly rượu Sâm panh đứng trò chuyện vui vẻ cùng với một người đàn ông Anh quốc lịch lãm nào đó, anh lập tức giơ tay cười gọi: "Thiên thiên? Qua đây!"
Thiên Thiên quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đẹp trai khí phách đứng trong đám đông cưng chiều gọi tên mình, cô lập tức vui vẻ vui vẻ chào hỏi với những vị khách bên cạnh, rồi cười ngọt ngào đi qua, nói: "Tổng giám đốc anh gọi tôi sao?"
"Cuộc thi hầu rượu lần này cô biểu hiện rất tốt!" Trang Hạo Nhiên nhẹ kéo hông cô, tươi cười cùng cô đi về phía trước, nói: "Tôi dẫn cô đi chào hỏi các vị chuyên gia rượu đỏ và thầy, phải tiếp tục phát huy tinh thần, biết không?"
"Tôi biết!" Thiên Thiên vui vẻ đáp.
Trang Hạo Nhiên đỡ hông cô, dẫn cô đi gặp các vị khách, dùng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Italy sôi nổi hướng về phía các vị khách giới thiệu Thiên Thiên, Thiên Thiên vui vẻ nâng ly hướng về các vị khách, tự nhiên bình thản.
Đường Khả Hinh cầm chặt ly rượu đỏ trong tay, mở to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, phong độ đẹp trai nghiêm nghị nhẹ nhàng đỡ hông Thiên Thiên, dẫn cô đi giới thiệu cho các vị khách cùng các vị chuyên gia rượu đỏ, thậm chí theo chút hiểu biết của cô về tiếng Anh, thì anh còn nói Thiên Thiên là ngôi sao mới trong giới rượu đỏ, tương lai vượt trội, cô đột nhiên cười, xoay người, đôi mắt đột nhiên mạnh mẽ lưu chuyển, hai tay dường như muốn đem cái ly đế cao xem như sợi dây thừng mà vặn gãy! !
"Khả Hinh ..." Tiêu Đồng mặc một chiếc váy cúp ngực dài màu đen, tóc buộc lên cao, đến gần Đường Khả Hinh, có chút run sợ nói: "Cô ngàn vạn lần bỏ qua, lão đại là tổng giám đốc, Thiên Thiên là học trò xuất sắc nhất của anh ấy, được huấn luyện nhiều năm, cuối cùng cô ấy trong khoảng thời gian này tỏa sáng, cho nên phải đem cô ấy giới thiệu cho mọi người, đây là lẽ thường!"
Đường Khả Hinh nặng nề thở một cái, xoay người cười nhìn Tiêu Đồng, cố gắng đè nén lại để giọng nói mình được tự nhiên, lưu loát nói: "Cô nói gì vậy? Tôi không phải đố kỵ, chỉ là anh ấy ở Anh quốc lâu như vậy , cũng không có tin tức gì của anh ấy, cho nên... Anh ấy không phải cũng nên lên tiếng gọi tôi chứ?"
"Một lát nữa sẽ tới đây !" Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh nhanh chóng cười nói.
Đường Khả Hinh liếc về phía Trang Hạo Nhiên đang đỡ hông Thiên Thiên, đi tới trước mặt Laurence và các vị nguyên lão, nâng ly hướng về phía mọi người mỉm cười tạ lỗi, thậm chí còn lấy thân phận chủ nhân bữa tiệc, mời các vị nguyên lão cùng các vị chủ trang trại Pháp cùng nhau ngồi vào vị trí ghế ngồi màu tím dành cho khách quý, để cho Thiên Thiên dựa vào bên mình, cùng những vị khách khác thoải mái tán gẫu, nói về chuyện Hoàn Á sắp tới sẽ có mười hai tuyển thủ danh tiếng trúng tuyển, anh lại càng sảng khoái cười rộ lên, nhiệt tình, vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, cô lại tức giận đem rượu tươi mát trong ly uống một hơi cạn sạch, phịch một tiếng, nện trên một khay rượu nào đó, liền xoay người rời khỏi! !
Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh cầm váy dài lên đi về một hướng khác, cô lại khẩn trương nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên bên kia hoàn toàn coi Đường Khả Hinh như không hề tồn tại, suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
"Tổng giám đốc Trang... Trong khoảng thời gian này, vẫn ở Pháp sao?" Johnson ngồi trên sô pha, tay cầm một ly Khang đế năm 2000, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy!" Trang Hạo Nhiên cười nói.
Johnson im lặng không lên tiếng, đôi mắt sâu sắc cùng nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào anh.
Trang Hạo Nhiên nâng ly về phía các vị khách, cười rộ lên nói: "Cuộc thi đấu rượu đỏ thăng cấp lần này, thật là quá mạo hiểm ! Thực sự đáng tiếc, tôi không thể đích thân tham dự!"
Vitas nhàn nhạt nói: "Ngài Johnson là nhà phê bình chuyên nghiệp đứng đầu trong giới rượu đỏ, rất nhiều cuộc thi đấu trong tay ngài ấy, còn có thể mạo hiểm hơn vạn phần!"
Những lời này mang theo một chút không vui cùng châm chọc!
Johnson lạnh lùng, nhìn Vitas, hai người này vốn không thích nhau từ lâu, một người bảo thủ cố chấp, một người thì lúc nào cũng ra vẻ bề trên!
Trang Hạo Nhiên cảm giác được mùi thuốc súng giữa hai người họ, anh lại nở nụ cười, sảng khoái nói với Thiên Thiên: "Thiên thiên này, nếu như muốn cô chọn giữa ba vị tiên sinh, Laurence tiên sinh, Vitas tiên sinh, Johnson tiên sinh làm thầy, cô sẽ chọn ai?"
Ba nguyên lão cùng nhau nhàn nhạt nhìn về phía Thiên Thiên.
Thiên thiên lập tức tựa vào cạnh Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Tôi đương nhiên chọn Laurence tiên sinh! !"
"Vì sao?" Trang Hạo Nhiên nhịn cười, kỳ quái hỏi.
"Mỗi ngày ăn gừng sống, ai có thể chịu nổi chứ?" Thiên thiên bình thường nhiệt tình cùng Trang Hạo Nhiên trò chuyện, cũng học khẩu khí của anh.
"Ha ha ha ha ha..." Trang Hạo Nhiên tay cầm bả vai cô, cười to lên.
Ba nguyên lão cũng đồng thời cầm ly, sắc mặt hòa hoãn nhẹ uống một ngụm rượu đỏ.
"Đúng rồi." Vitas nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: "Đêm nay Khả Hinh cũng tới, tại sao không thấy vậy?"
"Có lẽ cùng mọi người tán gẫu một chút, lần này cô ấy biểu hiện tốt đẹp ngoài ý muốn của tôi, lấp lánh tỏa sáng, để cho cô ấy hưởng thụ giây phút tuyệt vời này trọn vẹn đi!" Trang Hạo Nhiên khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, ánh mắt quét qua Đường Khả Hinh, cô tối nay mặc một chiếc váy dài màu trắng ưu nhã, tóc búi cao kiểu cổ điển, tay nâng một ly rượu táo, đang cùng một chuyên gia hầu rượu người Italy mỉm cười nói chuyện phiếm, ánh mắt vị tuyển thủ kia nhìn Đường Khả Hinh, hết sức mập mờ...
"Tổng giám đốc! !" Thiên Thiên lập tức cười ngọt ngào, nhìn Trang Hạo Nhiên!
"Hả?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, nhìn Thiên Thiên, hỏi: "Thế nào?"
"Thành tích lần này của tôi thực ra không được tốt lắm..." Thiên Thiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút mất mát nói.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười vươn tay, nhẹ nâng cằm cô, dịu dàng cười nói: "Đồ ngốc, cô cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi, có thể có thành tích như vậy, cũng đã là rất đáng kinh ngạc rồi ."
Thiên Thiên yên tâm cười rộ lên, nhìn anh nâng ly nói: "Đây còn không phải là nhờ có anh khổ tâm bồi dưỡng sao?"
Trang Hạo Nhiên cười không lên tiếng, cũng hướng cô nâng ly chạm vào, nói: "Tất cả đều là do cô nỗ lực mà đạt được!"
Hai người cụng ly, nhìn đối phương, nhẹ ngửa đầu uống một ngụm sâm panh.
Đường Khả Hinh đứng bên này, vô ý nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cùng Thiên Thiên hai người đang nhìn nhau uống rượu, sâu sắc chân thành nhìn đối phương, cô a lên một tiếng, khó hiểu lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, vừa muốn cất bước đi về phía trước, lại cảm thấy cả hội trường tối sầm lại, cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy mình cư nhiên đang đứng giữa sàn khiêu vũ, tất cả những vị khách không khiêu vũ chậm rãi rời khỏi ánh đèn đỏ của sàn khiêu vũ, cô cũng vội vàng muốn nhấc váy lên đi về phía trước...
"Đường Khả Hinh tiểu thư, có thể mời cô nhảy một bản được chứ? " Có một giọng nói truyền đến.
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đứng giữa sàn, bóng dáng to lớn nghiêm nghị, khí phách động lòng người nhìn mình, cô sửng sốt...
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, tối nay xinh đẹp tao nhã như vậy, anh lại nhìn về phía cô, nhẹ vươn tay ra nói: "Có thể mời em nhảy một bản được không?"
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ngồi trên sô pha bên cạnh, đôi mắt chớp lóe, ngửa đầu nhìn cảnh này.