Tưởng Thiên Lỗi tức giận đi lên trước, nắm cổ áo Trang Hạo Nhiên, xoay cả người anh lại muốn đánh mạnh một quyền vào cằm của anh. . . . . .
Một cái tay mạnh mẽ cầm cổ tay của anh! !
Tưởng Thiên Lỗi tay nâng trên không trung, giận nhìn anh!
Trang Hạo Nhiên tức giận nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh, rống: “Anh làm cái gì?”
“Ai bảo cậu nói với cô ấy câu nói như thế ! ! Ai bảo cậu nói với cô ấy câu nói như thế? !” Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới vừa rồi Như Mạt khổ sở, tim của anh đau nhói, lại muốn tay xuống, muốn đánh anh!
“Tôi nói cái gì ! !” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, tức giận hất tay của anh ra, hỏi!
“Cô yếu ớt hay không, có liên quan gì đến cậu? Cậu lắm mồm cho nên hôm nay cô ấy khổ sở như vậy!” Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nhìn anh, tức giận nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn vẻ mặt khổ sở và kích động của Tưởng Thiên Lỗi, chợt quẹt máu ở khóe miệng, đột nhiên giễu cợt nở nụ cười nói: “Tưởng Thiên Lỗi! Có phải anh điên rồi hay không?”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức giận dữ nhìn về anh, rống: “Cậu có tư cách gì nói tôi như vậy? Không phải chỉ thắng hai tôi lần, trong năm tháng qua, cậu thua tôi còn ít sao?”.
Trang Hạo Nhiên lại trừng chặt anh, nét mặt căng thẳng, nói: “Bây giờ anh tức giận tôi có thể hiểu, bây giờ anh khổ sở tôi cũng có thể hiểu! Vì tôi hiểu anh! Cho nên tôi mới. . . . . .”
Anh lời đến khóe miệng, đột nhiên dừng lại. Tưởng Thiên Lỗi trợn mắt giận dữ nhìn anh!
Trang Hạo Nhiên cảm giác khóe miệng còn có máu chảy, liền cúi xuống, lại dùng tay lau mạnh.
“Chuyện giữa chúng tôi, cho dù là ai cũng không có tư cách nói chuyện! Nhất là cậu! Người thất bại! Cậu đừng cho rằng tôi buông tha Như Mạt, cậu có thể ra tay! ! Cậu còn không có bản lãnh này! Động một chút là dung trí tuệ của mình đi thuyết phục người khác! ! Cậu là thứ gì?” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nhìn anh nói!
Trang Hạo Nhiên thở dài một cái, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lung của Tưởng Thiên Lỗi, còn có vẻ mặt khổ sở kích động, anh đột nhiên mỉm cười, nổi giận lại cực lực áp chế, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh có mệt hay không ? Rốt cuộc anh có mệt hay không? Nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, vẫn cùng cô ấy ân ân ái ái, sau nửa đêm lại tức giận khổ sở đánh tôi, anh có mệt hay không ?”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh.
“Tôi không muốn nói chuyện với người như anh!” Trang Hạo Nhiên xoay người đi khỏi. . . . . .
“Cậu đừng gặp mặt Như Mạt! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức kéo cánh tay anh, tức giận nói!
“Tưởng Thiên Lỗi! !” Trang Hạo Nhiên chợt giống như mãnh thú, khí thế như Hồng, kéo tay của anh xuống, nhanh như tia chớp nắm chặt cổ áo của anh, sức lực ngàn cân níu lên anh một góc, hai mắt sắc bén tức giận trừng anh nói: “Anh muốn tôi không động vào ai cũng không có quan hệ! ! Chỉ cần anh làm cho hai người các cô vui vẻ! Anh có thể không?”
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn anh.
“Rất nhiều năm tôi không có tức giận như vậy rồi ! ! Không muốn đánh một người nào! Tại sao tôi lại muốn đánh anh! Anh đừng cho rằng tôi sợ anh!” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: “Anh có bản lãnh, thì đều cưới hai người bọn họ về nhà! ! Tôi tặng cho anh hai phần quà! Mẹ kiếp! Làm cho người ta cho gấp thành như vậy, anh là thứ gì! ! cái rắm! !”
Trang Hạo Nhiên nói xong, liền níu lấy cổ áo của anh, đẩy một cái! !
Tưởng Thiên Lỗi ngã đứng ở một bên!
“Tôi nhìn thấy hai người các người, tôi liền phiền! Nếu yêu như vậy, ôm nhau nhảy xuống vực đi, xem kiếp sau, anh có thể là một khoảng trời, cô ấy là một chú chim nhỏ hay không! Đừng liên lụy người thứ ba cho tôi! Mấy ngày trước lão tử bị mù mắt rồi !” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền tức giận xoay người, nhổ một ngụm máu lên đất, mới sải bước đi khỏi, cũng không quay đầu lại! !
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, nhìn bóng lưng của anh, mệt mỏi, thở nặng một hơi, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên sải bước đi tới hành lang dài bệnh viện, Tô Thụy Kỳ mới vừa muốn đi ra phòng làm việc, muốn chào hỏi với anh, lại nhìn khóe miệng anh tràn đầy máu, hơn nữa máu vẫn không ngừng chảy, đang muốn gọi anh lại, lại nhìn anh lau máu bên khóe miệng, vừa nhanh chóng đi về phía trước, vẻ mặt lửa giận phừng phừng, sửng sốt. . . . . .
“Mẹ kiếp! Ra tay rất nặng!” Tối nay Trang Hạo Nhiên tức giận, lại lau máu ở khóe miệng, nhanh chóng đi ra đại sảnh bệnh viện, ngồi lên ngồi xe của mình, mới vừa muốn dùng hết sức quay tay láy, điện thoại di động lại vang lên, anh lạnh lùng lấy điện thoại di động, nhìn số của Khả Hinh gọi tới, hai mắt nóng lên, một cơn lửa giận bay lên, đưa điện thoại di động bốp một tiếng, hung hăng nện ở bậc thềm đá bệnh viện, quay vô lăng, đạp chân ga, chuyển động tay lái đi khỏi! !
Đêm đầy sao, đêm này rốt cuộc đã qua.
Sáng sớm hôm sau, vẫn còn rất sớm, bầu trời tối tăm, sương mù lượn lờ, đầu thu đã qua, tiến vào tiết Trung thu, ở Khách sạn Á Châu, đêm qua đã treo lồng đèn màu đỏ khắp nơi cùng đồng tâm kết Trung Quốc, cùng lồng đèn màu xanh kiểu ánh trăng, ngày hội Trung thu sắp đến.
Sáng sớm hôm nay Đường Khả Hinh đến khách sạn, mặc váy ngắn bằng lên màu đen liên thể, đội nón len màu đen, lưng đeo túi da màu đỏ thẫm Nhã Tuệ mua cho mình, đôi tay ôm một hộp giữ tươi, vẻ mặt nở nụ cười hạnh phúc, thật vui vẻ đi vào đại sảnh, chào hỏi cùng các đồng nghiệp, liền trực tiếp đi vào thang máy, nhấn tầng lầu ‘phòng tổng thống’ của Trang Hạo Nhiên.
Cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại.
Tâm trạng Đường Khả Hinh hết sức hết sức tốt, giơ hộp giữ tươi trong tay, xuyên qua hộp nho nhỏ trong suốt, nhìn vật nhỏ hoạt động trong hộp, đột nhiên vui vẻ mỉm cười.
Thang máy nhanh chóng chạy lên trên lầu chót, đinh một tiếng, mở ra.
Đường Khả Hinh rất khoái trá đi ra thang máy, trải qua hành lang dài yên tĩnh xa hoa, đi tới trước hai cánh cửa ‘phòng tổng thống’ tay nắm chặt tay cầm cái cửa, thói quen đẩy, cửa bị khóa lại.
Cô sửng sốt.
Từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên có thói quen kì lạ, chỗ ở của anh cũng không quen khóa cửa, không người nào dám tự tiện đi vào, nhưng người tiến vào, luôn có thể đi vào.
“Tại sao. . . . . . Khóa lại rồi. . . . . . ?” Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền nắm tay cầm cửa, đẩy mạnh nhưng vẫn khóa lại.
“Hả? Chẳng lẽ không có ở nhà? Đi ra ngoài chạy bộ rồi hả ?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên suy nghĩ một chút, nhưng coi như anh đi ra ngoài chạy bộ, cũng sẽ không khóa cửa đâu? Cô sững sờ, lại muốn dùng sức đẩy, nhưng cửa thật sự khóa lại, liền ôm một chút may mắn trong lòng, ấn xuống chuông cửa một cái.
Leng keng leng keng leng keng!
Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa, có thể nghe được chuông cửa ở bên trong cửa, vang tiếng dễ nghe, nhưng cũng không có một chút động tĩnh.
Không nhận điện thoại, lại không biết anh đi đâu. Cô suy nghĩ một chút, lại đưa tay, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa một cái.
Leng keng leng keng leng keng!
Chuông cửa tiếp tục vang lên.
Chờ một lát nữa.
Bên trong vẫn không có một chút tiếng động.
Đường Khả Hinh có hơi thất vọng, khẽ thở dài, nghĩ có thể anh thật không có ở phòng, liền sâu kín cầm hộp giữ tươi, xoay người, từng bước từng bước đi tới thang máy, suy nghĩ rốt cuộc anh đi đâu, hiện tại mới bảy giờ . . . . . .
Cửa đinh một tiếng, có thể chuyển động rồi.
Trong chớp mắt Đường Khả Hinh cười vui vẻ, lập tức xoay người nhào về phía cửa phòng dần dần mở ra, cười gọi: “Tổng Giám đốc! ! Anh tỉnh rồi! Tôi cho rằng anh không có ở phòng, tôi còn bảo hôm nay anh phải đi Anh quốc, tôi đặc biệt tới làm điểm tâm cho anh. . . . . .”
Cô sững sờ tại chỗ, ôm hộp giữ tươi, khiếp sợ nhìn về phía người trước mặt. . . . . .
Cố Di mặc áo ngủ dây màu trắng hấp dẫn, bên ngoài khoác áo ngủ màu trắng của Trang Hạo Nhiên, mái tóc xoăn hấp dẫn, rũ xuống phía bên trái, che lấp bầu ngực tròn trịa như ẩn như hiện, đôi mắt lim dim mê người, mày nhăn nhẹ nhìn Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh trừng to, mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng không kịp ứng phó nhìn về phía cô, trong lúc nhất thời, không biết nói gì.
“Đường. . . . . .” Cố Di hơi lấy lại tinh thần, nhìn về phía khuôn mặt hơi quen của Đường Khả Hinh, hai mắt lim dim, âm thanh khàn khàn gọi nhỏ: “Đường Khả Hinh?”
“A. . . . . . Vâng!” Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, đứng ở ngoài cửa, đột nhiên không biết nên làm sao, bởi vì tình huống này, thật sự quá mập mờ.
“Tới đây sớm như vậy?” Cố Di thật không có trách cứ.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết chị. . . . . . Tôi không biết chị ở trong này. . . . . . Rất xin lỗi, bởi vì. . . . . . Bởi vì tôi . . . . . Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên cà lăm. Không biết nên làm sao.
“Được rồi, được rồi” Cố Di nhẹ giơ tay, mỉm cười nói: “Lúc này, Hạo Nhiên đã tỉnh, chỉ là tôi không muốn gọi anh ấy tỉnh sớm, bởi vì lúc anh ấy ngủ, cực kỳ hấp dẫn, cực kỳ có sức hấp dẫn.”
Cố Di mơ màng cười.
Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.
“Cô nhóc. . . . . .” Cố Di nhìn bộ dáng cô xấu hổ, liền cười hơi tránh người ra, nói: “Vào đi.”
“Không cần!” Đường Khả Hinh cũng không thể không thức thời, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía bộ dáng xinh đẹp hấp dẫn của Cố Di, miễn cưỡng cười nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . chỉ. . . . . . Chỉ là bởi vì Tổng Giám đốc sắp đi Anh, đến làm điểm tâm cho anh ấy, chị đừng hiểu lầm, tôi..tôi không phải cố ý quấy rầy các người, thật xin lỗi, tôi lập tức đi, các người. . . . . . Các người. . . . . . Các người tiếp tục nghỉ ngơi!”
Đường Khả Hinh nói xong, lập tức muốn xoay người đi khỏi.
“Này!” Cố Di cũng lập tức gọi cô, hơi tỉnh thần cười nói: “Cô nhấn chuông cửa nhiều như vậy, hơn nữa đợi cũng một lúc rồi, nhìn ra cô rất muốn gặp anh ấy. Chỉ là tôi mới vừa ngủ nướng, cho nên không nghĩ tới, cho rằng lao công quét dọn, vào đi, tôi cũng muốn ăn sáng. . . . . . Chỉ là tôi ghét ăn điểm tâm của khách sạn, ăn thật tốt, tôi cũng cảm thấy thật khó ăn. Hôm nay bảy giờ phải cùng anh ấy trở về Anh quốc, cho nên cũng đã dậy. Vào đi. Nhanh lên một chút.”
“Không cần. . . . . . Thật không tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn suy nghĩ muốn tiếp tục từ chối.
“Vào đi! Đừng xin lỗi, tôi hiểu cá tính anh ấy, ở nước Anh là Tiêu Đồng, ở trong nước là cô. . . . . .” Cố Di không nói gì nữa, chỉ ngáp một cái, liền xoay người đi vào trong.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cảm thấy vào cũng không được, không vào cũng không xong, cuối cùng ngay lập tức nhắm mắt, nhẹ nhàng đi vào, sau đó liếc mắt liền thấy áo khoác tây trang của Trang Hạo Nhiên và váy dài mỏng manh hấp dẫn của Cố Di ở trên ghế sa lon, rất mập mờ trộn chung một chỗ, cô khẽ ah một tiếng, nghĩ tới không trách được tối hôm qua không có nghe điện thoại, thì ra là thật sự rất bận.
“Cô ngồi đi, tôi đi gọi anh ấy. . . . . .” Cố Di đi lên cầu thang xoắn ốc, nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói.
“A. . . . . . Đừng đánh thức anh ấy…, tôi làm xong điểm tâm liền đi khỏi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ cởi túi đeo lưng xuống.
Cố Di không để ý cô, mà trực tiếp đi lên thang lầu, đi về phía giường Trang Hạo Nhiên, một hơi thở mập mờ nằm trên giường, sau đó nghe được giọng nói rất mập mờ của Cố Di, ngọt ngào gọi: “Thân ái, mau dậy đi …, gần bảy giờ rưỡi rồi. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Trên lầu truyền tới tiếng Trang Hạo Nhiên vẫn còn ngáy ngủ.
Đường Khả Hinh đứng ở trên ghế sa lon, đột nhiên cũng không nhúc nhích.