Hành lang thật dài bệnh viện truyền tới một tràng tiếng bước chân có tiết tấu, từng tiếng từng tiếng, trầm ổn. . . . . .
Bóng dáng trầm tĩnh to lớn cao ngạo mà thản nhiên đi về phía trước. Như Mạt tựa vào trong ngực của anh, dịu dàng rưng rưng nhìn anh. . . . . . Chỉ cần ở trong thế giới của anh, cô luôn nghe lời và im lặng như thế, cam tâm tình nguyện ở trong thế giới của anh, trầm luân.
Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể yếu ớt của cô, từng bước từng bước đi về phía trước, giống như cảm nhận ánh mắt thâm tình mà dịu dàng của cô, hai mắt anh xẹt qua một chút thương tiếc và đau lòng. Cô giống như hiểu tình cảm trong tròng mắt anh, liền chậm rãi quay đầu, khuôn mặt nhìn về phía trước, nhẹ nhàng tựa vào trên bả vai của anh, khẽ nhắm hai mắt.
Hành lang màu trắng đầu kia, hiện ra một bóng dáng màu trắng.
Trang Hạo Nhiên yên lặng đứng ở đầu này, nhìn về phía hai người bọn họ, gắn bó dựa chung một chỗ, linh hồn dán sát chặt chẽ chung một chỗ, giống như ngàn vạn năm nay, hai người ở trong trời đất thong dong, trải qua mưa gió như thế nào cũng kiếp trước tìm tới kiếp này . . . . . . Anh khẽ tựa vào bên tường, đôi tay cắm nhẹ túi quần, nhớ hình ảnh lúc còn học đại học, Tưởng Thiên Lỗi ở trong biển hoa cầu hôn thành công, hai người yêu nhau ở chung một chỗ, mỗi ngày ở trong thế giới màu hồng, cùng ôm nhau, ghen chết bao nhiêu người? Những chuyện cũ này, không có một chuyện nào, không đào sâu trong lòng người ta.
Trang Hạo Nhiên hai mắt, xoay tròn, thoáng qua một chút sầu lo.
Cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi thật cẩn thận ôm Như Mạt đi vào gian phòng, dịu dàng đặt cô ở trên giường, cúi người xuống, ở khoảng cách gần im lặng nhìn cô.
Như Mạt nằm ở trên giường bệnh mềm mại trắng tinh, khuôn mặt tái nhợt mở hai mắt thâm tình nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn cô một lúc lâu, mặt lộ nụ cười trìu mến, nhẹ ngồi ở trên giường, kéo tấm chăn trắng tinh đắp lên trên người cô, mới chậm rãi nói: “Tại sao không nghe lời?”
Như Mạt yên lặng nhìn anh.
“Bảo em đừng chơi xích đu. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi kéo chăn, đắp lên trên vai của cô, tay nhẹ nhàng ấn chăn mềm, lại nói: “Rất nguy hiểm. . . . . .”
Như Mạt vẫn nhìn hai mắt anh xẹt qua ôn nhu và thương yêu, khẽ mỉm cười, nói: “Nhưng. . . . . . Anh luôn không chơi với em . . . . . Thật ra em thật sự rất thích. . . . . .”
“Thật ra lúc anh làm không để cho em chơi. . . . . . lý do không phải quá nguy hiểm. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, thẳng thắn nói.
Như Mạt nhìn anh.
“Là bởi vì. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, mới nhìn hướng cô, mỉm cười nói: “Anh không muốn một người đàn ông khác đẩy em. . . . . . Bởi vì lúc em chơi xích đu rất đẹp.”
Như Mạt bất đắc dĩ nhìn anh, mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cười, cúi xuống, tay lại nhẹ nhàng kéo chăn, nhưng không biết nên nói cái gì, yên lặng ngồi ở chỗ đó.
Như Mạt cũng không lên tiếng, thật im lặng.
“Hôm nay. . . . . . Xảy ra chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hỏi.
Như Mạt nằm ở trên giường, hai mắt khẽ chớp, nhớ tới tất cả mọi chuyện trải qua ở Tần Phủ, trong long lại đau, dâng lên trong thân thể, nhưng trong chớp mắt muốn nhảy xe, bình tĩnh lại, hiểu có một số chuyện, cuối cùng phải cáo biệt. . . . . . Cô khát vọng anh hạnh phúc, đây là mục đích sống cuối cùng của cô.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt thật sâu, hai mắt ảm đạm thiếu sức sống, hơi nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết, tại sao dáng vẻ như vậy, nước mắt cũng cạn rồi.”
Hai mắt Như Mạt khẽ chuyển động, thâm tình nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên cười khẽ.
Tưởng Thiên Lỗi lại càng không hiểu nhìn cô, cũng có chút căng thẳng gọi: “Như Mạt. . . . . .” .
Như Mạt hiểu tiếng gọi này, nhẹ nhàng vươn tay, đặt trên tay của anh, mới mỉm cười dịu dàng nói: “Anh biết em thích ngồi xích đu, nhưng anh biết, tại sao em thích ngồi xích đu không?”
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút nghi ngờ.
Như Mạt nhìn ánh mắt dịu dàng mà nghi ngờ, mỉm cười nói: “Từ nhỏ em ở cô nhi viện lớn lên, cho đến khi được cha mẹ Tần thu dưỡng, thật ra thế giới của em vừa sanh ra đã bị số mạng khoác lên gông xiềng, đứa bé của cô nhi viện, tự hiểu chuyện, giống như có một chút tư tưởng, đâm vào trong sinh mệnh, còn nhỏ tuổi nhất định bởi vì làm việc gì sai, cho nên mới bị vứt bỏ, mà mỗi đứa bé, bị vứt bỏ có rất nhiều nguyên nhân, nhưng chúng nó đều tin tưởng đến cùng, viện trưởng nói, ba mẹ chết rồi, đều là gạt người, chúng nó nhất định là bị vứt bỏ . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Như Mạt lại khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía phương xa, sâu thẳm mà chăm chú, giống như thấy được hình ảnh thâm trầm, lại lộ ra một chút tốt đẹp nói: “Nhưng. . . . . . có lúc em suy nghĩ, nếu như ba mẹ còn sống, em tình nguyện tiếp nhận sự thật tàn này. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên tựa vào ngoài cửa phòng bệnh, không lên tiếng.
Hai mắt Như Mạt khẽ hiện lên giọt lệ, nhìn về phía trước lại cười nói: “Cuộc sống đối với những đứa bé như bọn chúng, có thể ảo tưởng tốt đẹp nhất, trong chớp mắt có người tới dẫn đi. . . . . Tiếp nhận, mỗi buổi tối không ngừng đi vào trong giấc mộng, suy nghĩ xem mình làm sai chuyện gì, tại sao ba mẹ muốn vứt bỏ mình, bởi vì bọn chúng ở trong cô nhi viện, cũng sẽ lạnh, cũng sẽ đói, cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ khổ sở, chỉ cần ba mẹ chấp nhận dắt tay bọn chúng, bọn chúng có thể chịu đựng đói, chịu đựng khổ sở. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, trong lòng đau đau.
Như Mạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lúc này mới nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Cho nên em mới thích chơi xích đu, giống như trong khoảnh khắc đó, em là một con chim nhỏ vui vẻ, giương cánh bay lượn. . . . . . Loại tự do này, có thể buông thả cảm giác sợ hãi trong đáy lòng chúng ta, còn có cảm giác yếu ớt sợ bị vứt bỏ, em cũng đã từng tình nguyện không sợ té ngã, mà thử giương cánh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
“Chuyện không liên quan anh. . . . . . tất cả, đều là lỗi của em. . . . . .” Như Mạt cười nhạt nói.
“Không! Là lỗi của anh!” Tưởng Thiên Lỗi khẳng định, khổ sở nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu hôn nhẹ, đau lòng nói.
“Cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, thật ra khi đó, ở bên cạnh anh, mặc kệ đi tới nơi nào đều vui vẻ. . . . . . lựa chọn không quan trọng nữa. . . . . .” Như Mạt nhẹ an ủi anh cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn cô.
Như Mạt nhìn thật sâu người đàn ông mình thật yêu, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, hai tròng mắt sinh động, hết sức hấp dẫn người, chỉ cần nhìn cũng đã làm cho người ta yêu đến vạn kiếp bất phục, trái tim lại bị xé đau, cô đột nhiên miễn cưỡng mỉm cười, nắm nhẹ của anh tay nói: “Tại sao, chúng ta mỗi lần gặp mặt, cũng khổ sở như vậy? không thể vui vẻ một chút sao? Lúc em và Hạo Nhiên đi chung với nhau, vui vẻ hơn nhiều so với anh.”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn cô.
Như Mạt không khỏi làm nũng mỉm cười, nhìn anh thật sâu, dừng lại một lát, mới nói: “Cám ơn anh. . . . . .”
“Cám ơn anh cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hỏi.
“Cám ơn anh. . . . . . Tối hôm nay đến thăm em.” Như Mạt mỉm cười nhìn anh.
Tim đè nén đau thương.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nghi ngờ nhìn cô, gọi nhỏ: “Như Mạt. . . . . .”
“Ở bên em cũng làm ch anh khổ sở, em xin lỗi đã làm cho anh mệt mỏi, em rất xin lỗi. . . . . .” Như Mạt nhìn anh thật sâu, cười nói.
“Rốt cuộc thế nào? Tối nay làm sao vậy?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lo lắng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Em chỉ . . . . .” Như Mạt dịu dàng nhìn anh, nhớ tới lời mới nói, đột nhiên hai mắt rưng rưng nói: “Em chỉ . . . . . Nhớ tới chuyện ở cô nhi viện, cảm thấy. . . . . . Nếu như anh hạnh phúc, em có thể chịu đựng bị vứt bỏ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi giật mình nhìn cô.
Như Mạt có hơi thất vọng nhìn anh, thâm tình nói: “Làm sao anh biết. . . . . . có một ngày, nếu như anh tìm được một người yêu khác trong cuộc đời, em sẽ không buông tay?”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng nhìn cô, hai mắt cực nhanh ướt át.
Sắc mặt Như Mạt tái nhợt, lại cười, nước mắt lăn xuống, đôi môi run rẩy, nhưng cố gắng dịu dàng nở nụ cười, chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt mặt của anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn, thoáng qua giọt lệ nhìn cô.
“Tại sao không có lòng tin đối với em như vậy? Trong đời em dũng khí lớn nhất chính là khát vọng anh hạnh phúc. . . . . . Em sai rồi, chính là sai rồi. . . . . .” Như Mạt nước mắt lăn xuống, nhìn anh, đột nhiên có chút nức nở cười nói: “Sai là ở quyết định bắt đầu cuộc hôn nhân, mặc kệ đau khổ đi nữa, cũng không nên quay đầu lại, cho nên tất cả mọi chuyện hôm nay đều do em tự tạo thành. Hạo Nhiên nói rất đúng, cuộc sống yếu ớt rất đáng sợ.”
“Như Mạt, không nên như vậy!” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng gọi nhỏ cô.
Như Mạt lại khẽ mỉm cười, khẽ vuốt mặt của anh, ngón tay dịu dàng khẽ chạm đôi môi mỏng hấp dẫn của anh, mới thâm tình nghẹn ngào nói: “Thiên Lỗi. . . . . . hứa với em một chuyện. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
“Nếu như có một ngày, em đột nhiên đi khỏi anh, đừng khổ sở, cũng đừng bi thương, bởi vì em . . . . . đượ cưng chìu sống lâu như vậy đã đủ rồi, có thể Thượng Đế đối với em rất khai ân.” Như Mạt run rẩy rơi nước mắt, mới thật lòng cười nói: “Chúng ta cùng nhau dũng cảm đối mặt với tất cả đi, đối mặt chúng ta chia tay, đối mặt em đi khỏi, em cũng sẽ đối mặt với trong cuộc đời anh sẽ xuất hiện một người yêu khác, em sẽ chúc phúc cho anh, chúng ta cùng nhau dũng cảm, được không?”
Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở trên môi hôn, hai mắt kích động ứa lệ.
“Là Khả Hinh sao?” Như Mạt dịu dàng hỏi khẽ.
“Đừng nói!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cắn răng nói.
“Cô ấy rất tốt, em rất thích cô ấy. . . . . . Hoạt bát đáng yêu, cô gái thong minh, em tin tưởng cô ấy sẽ để cho anh nhẹ nhõm vui vẻ. . . . . .” Như Mạt mỉm cười nói, nước mắt lăn xuống.
“Không nên nói nữa! Ngủ đi!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên chớp mắt hai mắt, thả bàn tay nhỏ bé của cô vào trong chăn . . . . . .
“Thiên Lỗi!” Như Mạt cầm ngược tay của anh, nhìn anh, vội vàng rơi lệ nói: “Emi không sao, tin tưởng em, em không sao. Cuộc sống sanh ly tử biệt, thật ra so với ai khác em cũng đã trải qua nhiều rồi. Em không sao. . . . . . Anh hạnh phúc là tốt rồi. . . . . . Em rất muốn nhìn anh hạnh phúc. . . . . . Cầu xin anh. . . . . .”
“Anh bảo em đừng nói nữa! Em không nghe thấy sao? !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên tức giận! !
Như Mạt đột nhiên im lặng, nằm ở trên giường, không lên tiếng, nước mắt thấm ướt một góc gối đầu. Dịu dàng, nghe lời như thế. (con bà nó, con này đang diễn kịch thật hay).
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đau lòng liếc nhìn cô một cái, mới bất đắc dĩ cúi đầu, hôn lên trán của cô, nói: “Bây giờ quan trọng nhất, chính là em chữa lành trái tim của em! Hiểu?”
Như Mạt nằm ở trên giường, không lên tiếng.
“Tối nay anh ở lại với em. . . . . . Ngủ trước đi, anh sẽ không đi khỏi.” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đứng lên, nhìn hai mắt cô bình tĩnh, bởi vì quá mức hiểu, liền im lặng đi ra phòng bệnh, kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên hiểu rõ, cũng nhàn nhạt đi theo phía sau anh, đi về phía trước, cho đến khi đi ra phía sau vườn hoa. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trên boong thuyền, nhìn con đường bên bìa rừng trúc, đầu tiên là dừng lại một lát, hai mắt lại chợt chợt lóe, nắm chặt quả đấm, xoay người, tức giận vung mạnh tới cằm Trang Hạo Nhiên! !
Một âm thanh trầm đục vang lên! !
Cả người Trang Hạo Nhiên bị đánh mạnh ngã trên bờ, khóe miệng tràn ra máu tươi. . . . . .