“Không chịu hả! Đứng lên cho tôi, lập tức! Mau!” Trang Hạo Nhiên không có thời gian, lập tức kéo cô rời khỏi giường, nói!
Đường Khả Hinh đột nhiên gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng, nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt đau khổ không nhịn được nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . .”
“Đừng nói gì! Đi rửa mặt, chúng ta cùng đi!” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, lập tức muốn đẩy cô đi ra ngoài. . . . . .
Dưới tình thế cấp bách, Nhã Tuệ ngăn ở trước cửa phòng, nhìn hai người bọn họ, miễn cưỡng mỉm cười, mới nói: “A. . . . . . Chuyện này. . . . . .”
“Trước hết phải làm rõ, có thời gian nói sau!” Trang Hạo Nhiên lập tức đẩy Đường Khả Hinh, giống như chồng đẩy vợ đi ra ngoài.
Nhã Tuệ bất đắc dĩ né người, không thể tin nổi suy nghĩ lời nói của Trang Hạo Nhiên, có thời gian nói sau, cô im lặng cười một tiếng, mắt đang không ngừng đảo quanh, đang suy nghĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trang Hạo Nhiên đẩy Đường Khả Hinh ra khỏi phòng, thấy Tưởng Vĩ Quốc và Tưởng Thiên Lỗi cùng ngồi ở trên hai chiếc ghế sa lon duy nhất trong phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng, đồng thời hơi quay đầu nhìn mình, anh lập tức từ phía sau bả vai Đường Khả Hinh, cười nói: “Mọi người ngồi trước một lát, chúng tôi đi rửa mặt một cái sẽ ra.”
“Cùng. . . . . . Cùng. . . . . . Cùng nhau rửa mặt . . . . . .” Bọn người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành không có tư cách ngồi, chỉ có thể cùng Đông Anh và Y Linh đứng đấy, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khó khăn hỏi.
“Không cho à? Không được ah…? Chúng ta còn dùng chung một bàn chãi đánh răng đấy? Đúng không! ? Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt Khả Hinh, cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt tình tứ cười rất lưu manh, hỏi.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn những người trước mặt, bao gồm Tưởng Thiên Lỗi đang híp mắt nhìn mình, trán của cô lập tức rịn ra mồ hôi lạnh, thở gấp, ngây ngốc nói: “Đúng . . . . . Đúng vậy . . . . .”
“Đúng vậy nha! Đi thôi!” Trang Hạo Nhiên lập tức đẩy Đường Khả Hinh đi vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại! .
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, hai mắt phát ra từng đoàn lửa giận, nhưng còn có rất nhiều chuyện anh thật sự không nghĩ ra, hai mắt xoay tròn, thở phì phò.
Trong phòng tắm nho nhỏ!
Trong lúc Đường Khả Hinh mất hồn, Trang Hạo Nhiên chuẩn xác lấy cái ly và bàn chãi đánh răng của cô, hứng nước, quét kem đánh răng, đưa cho cô!
Đường Khả Hinh ngây ngốc nhận lấy ly nước và bàn chãi đánh răng, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên vóc người cao 1m9, chen vào trong phòng tắm nho nhỏ này, giống như lập tức chật chội, anh có thể nhanh chóng tìm ra cái ly và bàn chãi đánh răng mới trong ngăn kéo nhỏ, cũng quét kem đánh răng, nói: “Mau!”
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh mất hồn nhìn anh cầm ly nước, hớp một ngụm nước, mình cũng đành phải uống một ngụm nước, sau đó cùng phun ra bồn, sau đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cùng nhau đánh răng.
“Soẹt soẹt soẹt. . . . . .” Âm thanh Đánh răng, vang lên trong không gian nho nhỏ trong.
Trang Hạo Nhiên đánh răng nhanh hơn Đường Khả Hinh, lập tức ngậm nước xong, phun ra, lại khom người rửa mặt, rửa xong, vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Cô đánh răng nhanh lên, ra ngay !”
“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh mới lên tiếng trả lời, người anh đã đi ra ngoài.
Sau đó, không đến bao lâu, cửa phịch một tiếng, mở ra, Nhã Tuệ xông tới, lập tức lắc lắc lỗ tai Đường Khả Hinh, gấp đến độ dậm chân dưới đất thấp giọng nói: “Con bé chết tiệt này, rốt cuộc là phong thủy nhà chúng ta không tốt, hay lúc mừng năm mới, dán sai thần giữ cửa, tại sao cô cùng Tổng Giám đốc Trang ngủ chung một giường? Hơn nữa còn thừa nhận mình là tự nguyện? Cô không muốn sống nữa phải không?”
Đường Khả Hinh đã đánh răng xong, đang rửa mặt, bị cô véo lỗ tai đau muốn chết nói: “Ôi chao, đừng, đau quá! Tôi..tôi, tôi không nói tôi tự nguyện, chẳng lẽ nói tôi bị ép buộc hay sao?”
“Cô. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ cúi đầu, đứa ngốc này, cô a a a a kêu to: “Cô có thể nó lệch đi một chút ! Không cần nói bản thân mình tùy tiện như vậy chứ?”
“Dù sao không phải ép buộc, đó không phải là tự nguyện sao. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng rất khổ sở nói.
“Tôi không chịu nổi cô! Nhanh lên!” Nhã Tuệ nhìn chòng chọc cô một cái, mới mở cửa phòng tắm đi ra, thấy người trong phòng khách đang nhìn mình cằm chằm, mặt của cô thoáng đỏ lên, miễn cưỡng cười cười.
Y Linh đoán ý của Tưởng Vĩ Quốc, liền mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Phó quản lý Lưu, cô là chủ nhân, làm sao có thể để cho cô đứng, mời ngồi. . . . . .”
Nhã Tuệ nghe lời này, lập tức hoảng sợ đến mất hồn mất vía, khéo léo cười khổ nói: “Không. . . . . . không. . . . . . Tôi đi thu xếp một chút trà bánh. . . . . .”
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Lâm Sở Nhai đứng ở một ho khan.
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lập tức hiểu ý, chỉ đành phải thở dài một hơi, nói: “À. . . . . . Cám ơn chủ tịch và Tổng Giám đốc. . . . . .”
Bị buộc bất đắc dĩ, Nhã Tuệ chỉ đành phải nhắm mắt, đi qua, ước chừng vị trí ghế sa lon, ngay chính giữa ghế sa lon đã bị Tưởng Thiên Lỗi và Tưởng Vĩ Quốc ngồi, hai bên ghế sa lon còn có một chỗ ngồi, tròng mắt cô xoay chuyển, vẫn chen vào vị trí bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, chậm rãi ngồi xuống, cũng cảm giác giống như kim châm, bức cô đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người đổ mồ hôi lạnh, đời người có thể sống đến mức độ này, cũng trọn vẹn rồi. . . . . .
Lúc cô đang bất đắc dĩ suy nghĩ, chuông cửa bất chợt vang lên, cô đang ngạc nhiên, Y Linh đã mở cửa, sau đó liền nghe được một âm thanh kéo đồ sột soạt, sột soạt có chút dồn dập, tiếng nói ngây ngốc truyền tới: “Quản lý Lưu, bên ngoài đậu rất nhiều xe, không phải xung quanh đây đã xảy ra chuyện gì chứ? đứng chen lấn xe buýt thiếu chút nữa lỡ chuyến, mệt chết tôi . . . . .”
Tiểu Nhu mặc quần yếm màu xanh dương, khoác áo khoác màu trắng, buộc hai bím tóc, lại từ trong nhà mẹ, kéo tới một bao khoai lang lớn, đang muốn đi vào trong nhà, sau đó cô cảm giác không khí không đúng, hai mắt trừng to, tay nắm lấy cái bao to buông lỏng, toàn bộ khoai lang trong bao rơi trên mặt đất, lăn khắp nơi, cô trợn mắt nhìn thấy người đứng đông nghẹt trong nhà, tất cả đều là Phó Tổng Giám đốc, thư ký Tổng Giám đốc, sau đó giữa ghế sa lon Tưởng Vĩ Quốc và Tưởng Thiên Lỗi đang nóng mắt nhìn mình. . . . . .
Trái tim ầm một tiếng, vỡ tan! !
Cô hoảng sợ đến giơ hai tay lên, ra thế đầu hàng, vẻ mặt khổ sở khóc nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .”
“Phốc” Bọn người Lâm Sở Nhai lập tức cúi đầu, nhịn cười.
“Cô có lỗi gì?” Y Linh nhìn về phía con bé này, tò mò hỏi.
“Tôi..tôi, tôi..tôi, tôi . . . . .” Tiểu Nhu từng bước từng bước lui về phía sau, muốn chạy ra khỏi phòng, nghẹn ngào giơ tay lên nói: “Tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi . . . . .”
Nhã Tuệ cũng không nhịn được cười nhìn về phía Tiểu Nhu.
“Cô tới nơi này làm gì?” Y Linh nhìn về phía Tiểu Nhu, hỏi nhanh.
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi quên rồi. . . . . . Dường như là đưa khoai lang. . . . . .” Tiểu Nhu mím môi, suýt chút nữa thì khóc.
“Vậy thì vào đi. Đã tới nhà thì là khách!” Y Linh không nói hai lời, lập tức kéo Tiểu Nhu vào, phịch một tiếng, đóng cửa lại.
Tiểu Nhu hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, mới vừa muốn nói chuyện lập tức thấy cửa phòng tắm mở ra, Đường Khả Hinh ngây ngốc đi ra, sau đó Trang Hạo Nhiên từ trong phòng đi ra, lập tức kéo cô vào, phịch một tiếng đóng cửa phòng, tròng mắt cô sáng lên, đang suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì?
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, hơi thở trong lồng ngực muốn nổ tung, nhưng vẫn cố nén.
Bên trong phòng.
Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn Trang Hạo Nhiên lôi tất cả quần áo của mình ở trong tủ treo quần áo ra ngoài, ném ở trên giường nho nhỏ, cuối cùng chọn cho mình một cái áo sơ mi trắng, áo len màu xanh đen cổ chữ V, cùng một cái váy ngắn màu đen, mở ra, nói: “Mau! Mặc vào!”
Trang Hạo Nhiên nói xong, muốn đi ra. . . . . .
“Tổng Giám đốc!” Đường Khả Hinh lập tức nắm lấy Trang Hạo Nhiên ở tại cửa ra vào, gấp gáp nhìn anh, nói: “Anh muốn làm gì ?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, thay xong quần áo đi ra cho tôi,” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã đẩy Đường Khả Hinh đi về phía bên giường, vừa muốn đi ra ngoài.
“Tại sao Chủ tịch lại muốn tới nhà chúng tôi? Rốt cuộc tại sao vậy?” Đường Khả Hinh vẫn không hiểu, hỏi lung tung.
Tay của Trang Hạo Nhiên cầm khóa tâm, dừng tại chỗ, suy nghĩ một chút, liền xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười khổ nói: “Ông ấy chỉ đối với tôi như vậy. . . . . .”
“Tại sao? Ông ấy thích anh hay không thích anh hả?” Đường Khả Hinh không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên là yêu thích tôi, Mau! Thay quần áo!” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã kéo cửa phòng ra đi ra ngoài, phịch một tiếng đóng lại, nhìn về phía mọi người trong phòng khách, anh đột nhiên mỉm cười, nói: “Thật xin lỗi, để cho mọi người đợi lâu, cô ấy thay quần áo xong, lập tức ra ngoài. . . . . .”
Anh chậm rãi đi tới, đột nhiên phát hiện trong căn phòng này nhiều một người, liền nhìn về phía Tiểu Nhu.
Lúc này Tiểu Nhu giống như mới hoàn hồn, tựa vào bên tường, khẽ đảo mắt, suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì?
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không có lên tiếng, chỉ cười nhạt đi tới một vị trí khác trên ghế sa lon, ngồi xuống, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, cười xấu hổ nói: “Chú, lần sau chú đến đây, tốt nhất gọi điện thoại cho cháu. Như vậy chúng ta cũng không vất vả . . . . .”
“Thật vất vả cho cháu hả . . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc nhìn anh, lạnh lùng nói.
Tưởng Thiên Lỗi cũng lạnh lùng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hơi nheo mắt lại.
Trang Hạo Nhiên chớp chớp mắt, cố ý không nhìn anh, mà rất tao nhã ngồi tựa vào trên ghế sa lon, hai chân vén lên, thở nhẹ một hơi, ngón tay khẽ chạm đôi môi, nhíu chặt mày, nhớ tới Đường Khả Hinh cánh môi sưng đỏ, xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua. . . . . . Anh nhớ lại có chút khó khăn. . . . . .
“Uống rượu say, muốn nhớ lại buổi tối xảy ra chuyện gì, không phải rất dễ dàng. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh lùng nói.
Trang Hạo Nhiên liếc về phía anh, cười như không cười nói: “Tôi nhớ được, Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta tửu lượng rất tốt, uống rượu say, thậm chí cầu hôn với người ta, ngã ở trong thang máy, vẫn không rên một tiếng, rất tao nhã, rất phong độ, rất. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngửa mặt nhìn về phía anh, hai mắt thâm thúy lộ ra một chút tức giận.
Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn về phía anh.