Đôi “Uyên ương” Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên ở trong tiếng gào thét, chậm rãi nhíu chặt mày, mở hai mắt đau nhức khó chịu, mơ hồ nhập nhèm, dần dần tỉnh lại, sau đó vừa mở mắt ra nhìn người đối diện, lúc đầu bọn họ còn thần trí mơ hồ, ôm nhẹ đối phương, lại mặt dán mặt, gần như hôn nhau, muốn nhắm mắt ngủ tiếp. . . . . .
Không gian rất yên tĩnh, rất, rất, rất yên tĩnh.
Một chút ý nghĩ từ sau lưng vọt thẳng lên, đâm vào cái ót.
Đầu tiên, Đường Khả Hinh cảm giác không ổn, nhanh chóng mở mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trong tích tắc, Trang Hạo Nhiên mở mắt nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt của cô trừng to, trong chớp mắt, hai mắt anh cũng lóe lên, sống mũi cao thẳng, thở ra khí nóng, giống như mập mờ tán tỉnh, xông tới chóp mũi và môi đỏ mọng trơn bóng của cô. . . . . .
Hai người gần như ôm nhau, lại liếc nhìn đối phương một cái, trong chớp mắt cùng kêu lên mẹ ơi, lập tức tách khỏi đối phương, thở phì phò, mới xoay mặt, gấp gáp lúng túng suy nghĩ tại sao lại ngủ chung, sau đó bọn họ hai người trợn mắt nhìn Tưởng Vĩ Quốc như một vị thần, mặc tây trang đen, giống như Thần chết nhìn về phía mình, Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở một bên, nóng mắt nhìn về phía mình, sau lưng còn có một đám đông! !
“Mẹ ơi . . . . . .. . . . . . ” Hai người đồng thời hoảng sợ đến mất hồn mất vía, nhảy dựng lên, Đường Khả Hinh càng rúc đến sau lưng Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Xảy ra chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước giường, đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủ lim dim, cũng đã trừng thật to, không thể tin nổi nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, sau đó hai mắt nhìn thoáng qua ánh mắt tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, mới nhìn chòng chọc đám đồ vô dụng Lâm Sở Nhai ở phía sau, mọi người núp ở cạnh cửa, dáng vẻ rất đáng thương thay mình mua quan tài đưa hoa cúc, sau ót của anh lại vang một tiếng “bùm”, hết sức hết sức lúng túng nhìn về phía Nhã Tuệ, cô đang trừng chặt mình, vẻ mặt bất đắc dĩ, vẻ mặt trách cứ, vẻ mặt mất hứng, vẻ mặt không thích, vẻ mặt tức giận nhìn mình.
Linh hồn của anh, hình tượng của anh, trong chớp mắt tổn hại ở trước mặt mọi người, muốn nói chuyện, lại phát hiện không nói ra được lời nào, không biết nên làm sao mới phải. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh sợ hãi rụt rè, cô đang sợ hãi, lúng túng nắm ga giường màu xanh dương, đang đắp mình, mặt tựa vào sau lưng Trang Hạo Nhiên, hoảng sợ đến cả người run rẩy, nước mắt muốn lăn xuống, nhưng vô ích, người mềm yếu, một chuỗi suy nghĩ hết sức không vui, chui lên não, Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn chòng chọc cô, giống như mũi tên nhọn . . . . . ..
Trong chớp mắt Trang Hạo Nhiên đề phòng nhìn Tưởng Vĩ Quốc, thân thể lập tức che Đường Khả Hinh lại, lại liếc mắt một cái, thấy nét mặt Tưởng Thiên Lỗi hận không được cắn nát mình, anh đột nhiên cảm thấy lúng túng nở nụ cười, không biết nên làm sao mới phải. . . . . .
“Hôm nay giá cổ phiếu Hoàn Cầu lao dốc cực nhanh, chú vốn muốn tìm hai người các con trao đổi tình hình, không ngờ, cháu còn quá rỗi rãnh, uống rượu ca hát với nhân viên nữ. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc đè nén lửa giận, hé môi mỏng, từng chữ từng chữ nói ra, căn căn giống như mũi tên nhọn, cắm thẳng tới.
Mặt của Đường Khả Hinh trong chớp mắt đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, lập tức nhìn vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc tức giận, từ trước đến giờ anh luôn hiểu ông, liền hơi căng thẳng và miễn cưỡng cười nói: “À. . . . . . Chủ tịch, giá cổ phiếu của chú giảm xuống, tại sao. . . . . . tại sao. . . . . . tại sao tới đây nhắc nhở cháu? Còn xông thẳng vào phòng của phụ nữ như vậy, để cho chú nhìn thấy bọn cháu như vậy, thật là hơi ngượng ngùng . . . . . . . . . . . .”
Lời nói thật mập mờ !
“Cháu phải tự mình kiểm điểm một chút, chú khỏi phải hao tâm tổn trí, nhưng cháu là Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu, lúc giá cổ phiếu giảm mạnh như thế, còn quyến rũ nhân viên nữ công ty ở chỗ này uống rượu say sưa, nếu ký giả biết được, cháu bị mất mặt thì được nhưng Hoàn Cầu của chú không thể mất mặt! !” Mặc dù Tưởng Vĩ Quốc mắng Trang Hạo Nhiên, nhưng lại lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nghe như vậy, trong chớp mắt, giống như máu xông lên não, hít thở không thông, khó chịu!
Lưu Nhã Tuệ nghe vậy, liền không đợi Trang Hạo Nhiên mở miệng, lập tức căng thẳng tiến lên, nhìn Đường Khả Hinh, liều mạng cầm lên gối đầu, đánh vào người cô, mới tức giận nói: “Con bé chết tiệt này! rốt cuộc có chuyện gì? Cô không phải là người tùy tiện à? Có phải có điều gì khổ tâm hay không? Hay có lý do gì?”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh né tránh Nhã Tuệ đánh tới, hoảng sợ đến không biết nên làm sao mới phải, run rẩy, nhưng vẫn gấp gáp muốn khóc, giải thích: “Chuyện. . . . . . Không phải như thế. . . . . . Tuyệt đối không phải như thế !”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên ép buộc mình bình tĩnh lại, nhìn về phía mọi người nói: “Chuyện không phải như thế! Giữa chúng tôi, cũng không có xảy ra chuyện gì, không phải như mọi người nhìn thấy !”
Những lời này, giống như trong phim thần tượng lúc người ta bị bắt gian, cũng nhất định phải nói sao?
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn vẻ mặt kỳ dị và không tin tưởng của mọi người, anh thở hắt ra một cái nói: “Thật không phải như vậy! Giữa chúng tôi cũng không có xảy ra chuyện gì! Đúng không, Đường Khả Hinh?”
Trong chớp mắt anh quay đầu lại, căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, vội vàng gật đầu nói: “Vâng! ! Chúng tôi cũng không có làm chuyện gì!”
Cô nói xong, đột nhiên cảm thấy cánh môi truyền đến mùi máu tanh, cô sững sờ, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào bờ môi, mới phát hiện trong môi rách da, rịn máu ra, mặt của cô đỏ lên, trên trán rịn mồ hôi lạnh, giơ ngón tay dính máu, nhìn về phía mọi người, hoảng sợ đến nhất thời nói không ra lời.
Mọi người nhìn đôi môi cô sưng đỏ và rách một chút, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Trang Hạo Nhiên trợn to hai mắt, chỉ vào Đường Khả Hinh, hắc một tiếng, bật cười, lại thật gian nan nói: “Môi. . . . . . Môi cô. . . . . . Sao. . . . . . Sao. . . . . .”
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự không nhớ nổi, chỉ đành phải nói: “Những ngày. . . . . . Gần đây. . . . . . thời tiết nóng nực, cơ thể thiếu nước, cho nên rách. . . . . . Rách. . . . . . rách da. . . . . .”
“Là . . . . . Thật sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, thật gian nan hỏi, sau đó dùng ánh mắt len lén hỏi: tối hôm qua chúng ta làm chuyện gì à?
Tôi không biết . . . . . . vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ dùng ánh mắt nhìn anh.
“Thời tiết nóng nực? Nhưng đêm qua mưa cả buổi tối . . . . . .” Y Linh mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn về phía Y Linh.
Y Linh lập tức cúi đầu, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lại phát hiện mình thật sự nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, vẻ mặt đau khổ chỉ đành phải cúi đầu.
“Con bé chết tiệt kia, cô không có giải thích gì sao?” Nhã Tuệ lại căng thẳng hỏi! !
Mặt của Đường Khả Hinh sung huyết đỏ bừng, trong chớp mắt không biết nên làm sao, chỉ núp ở sau lưng Trang Hạo Nhiên, theo bản năng nắm chặt cánh tay của anh.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn động tác nho nhỏ của cô!
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy chán nản, nhìn vẻ mặt khẳng định của mọi người, rốt cuộc anh bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Được rồi, đừng căng thẳng như vậy, đây cũng không phải là chuyện gì lớn?”
Ngủ chung, chuyện không lớn lắm? Bốn tên cầm thú Lâm Sở Nhai cùng nhau nhìn về phía anh.
Tưởng Vĩ Quốc cũng hơi nheo mắt lại, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi thở mạnh một cái, xem anh giải thích thế nào!
Đường Khả Hinh vẫn run rẩy trốn ở sau lưng Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không dám lộ, rất đáng thương.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói: “Nói cho cùng, không phải là chuyện nam nữ sao? Mọi người kinh ngạc làm gì ?”
“Chuyện nam nữ?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không chút lưu tình nói: “Cháu đừng để cho chú biết, cháu ép buộc nhân viên nữ. . . . . .”
“Tuyệt đối không có!” Trang Hạo Nhiên lập tức nói: “Làm sao có thể?”
Đường Khả Hinh nghe xong lời nghiêm trọng, lập tức có chút căng thẳng, thò đầu ra, nói: “Không, không liên quan Tổng Giám đốc, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi tự nguyện. . . . . .”
Có người đào hố tự mình nhảy! !
Nhã Tuệ cùng mấy người Lâm Sở Nhai cùng sững sờ nhìn về phía cô.
Lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi nhất thời muốn nổ tung, nhìn về phía cô.
Tưởng Vĩ Quốc híp mắt nhìn cô.
“Đúng vậy! Ha ha ha!” Trang Hạo Nhiên lập tức lấy cùi chỏ, thúc cô gái ngốc này, mới cười khổ nói: “Chuyện chính là như vậy! Cháu . . . . . Cháu . . . . . chuyện là. . . . . . Cháu thích cô ấy! Cháu rất thích cô ấy! Cháu thích cô ấy rất lâu! Cô ấy. . . . . . Cô ấy cũng ưa thích cháu đã lâu! !”
Trong chớp mắt, Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, đôi mắt to chớp chớp! !
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn ánh mắt không vui của Tưởng Vĩ Quốc, lập tức cười nói: “Tối hôm qua tâm trạng cô ấy không tốt, ngã bệnh, cháu tới trò chuyện với cô ấy, sau đó. . . . . . Nhìn dáng vẻ cô ấy cô đơn, cháu không nở đi. Lúc gặp mặt, đã nhớ cô ấy rồi, không thấy mặt, còn phải nói sao? Thật sự là một ngày không thấy, như cách ba thu ! Bây giờ cô ấy vẫn là một cô gái trong sạch, tối hôm qua bọn cháu thật không có chuyện gì! Thật không có! Là cháu thích cô ấy ! !”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không thể tin nổi, trừng mắt về phía Trang Hạo Nhiên!
“Cháu thích cô ấy?” Tưởng Vĩ Quốc không tin.
“Vâng! !” Trang Hạo Nhiên gật đầu thật mạnh, lập tức ôm Khả Hinh vào trong ngực, mới cười nói: “Cháu thích cô ấy!”
Đường Khả Hinh lại ngẩng lên đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, muốn nói. . . . . .
Trang Hạo Nhiên bóp hông của cô một cái! !
Cô không dám lên tiếng, đầu óc hỗn loạn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, quả thật ánh mắt kia bởi vì Trang Hạo Nhiên giải thích, mà dịu xuống, cô thở phào một hơi, lau đi mồ hôi trên trán, đang suy nghĩ, chuyện này. . . . . . nên làm sao bậy giờ ?
“Thích thật sự?” Tưởng Vĩ Quốc hỏi anh!
“Thích thật sự.” Trang Hạo Nhiên giống như học sinh tiểu học, nhìn Thầy giáo trịnh trọng gật đầu một cái, giống như Thầy giáo đồng ý là có thể yêu!
“. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc im lặng không lên tiếng, một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Hạo Nhiên, cháu rất không đúng . . . . . .”
“À?” Trang Hạo Nhiên ngây người đáp.
“Nếu tìm được bạn gái, tại sao không giới thiệu cho chú? Bây giờ ra bên ngoài chính thức nhận thức một chút đi. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc chợt xoay người, đi về phía phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon.
Trang Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong phòng tức giận đến muốn nổ tung, anh cứ mặc kệ Tưởng Thiên Lỗi, lập tức đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh vẫn ngồi ở một bên hoảng sợ run rẩy nói: “Cô ! Mau dậy đi!”
“Tại sao à?” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến toàn thân mềm nhũn, không dám nhúc nhích.
“Cô. . . . . . Cô và tôi sẽ tốt thôi! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Chú tôi đương nhiên là muốn chính thức gặp cô một chút! đây là ông ấy thương cô! ! Mau! ! Rửa mặt! Thay quần áo! Đi ra ngoài châm trà cho chú! Ngoan!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng sửa sang lại mái tóc ngắn cho cô, nói!
“À?” Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên! !
Nhã Tuệ cũng trừng lớn con ngươi, sụp đổ suy nghĩ: Rốt cuộc là chuyện gì?