Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 642: Rút khỏi Làng Giải Trí (22)

Ánh mắt của Lý Tình Thâm chợt trở nên tĩnh mịch, một giây kế tiếp, anh liền vươn tay đẩy Lăng Mạt Mạt tới trên vách tường, sau đó cúi đầu, hung hăng gặm cắn môi của cô.

Con ngươi Lăng Mạt Mạt đột nhiên phóng đại, bên trong tràn đầy khiếp sợ.

Bên tai của cô giống như có tiếng sấm rền vang, làm cô hoàn toàn bối rối!

Máu trong người đột nhiên trở nên không chảy nữa, tất cả tri giác của cô cũng dừng lại trong nháy mắt.

Lý Tình Thâm, thầy của cô, lại hôn cô!

Cái này, vậy làm sao, làm sao có thể?

Trong não Lăng Mạt Mạt trống rỗng.

Có một loại tình cảm vẫn luôn chôn ở đáy lòng của anh, chất đống mười năm, ngày qua ngày, càng ngày càng sâu, lâu ngày lại biến thành một loại tình cảm giống như một loại bản năng theo anh từ lúc mới sinh.

Dần dần, anh muốn chuyển loại bản năng kia biến thành ngôn ngữ, thổ lộ cho Lăng Mạt Mạt biết. Nhưng đến lúc anh mở to miệng muốn nói thì lại phát hiện, thì ra là không hề có từ ngữ nào có thể diễn đạt được loại tình cảm ấy.

Thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể hiện được hết tình cảm của anh dành cho cô.

Cho nên, tại thời điểm anh bị Lăng Mạt Mạt liên tiếp chất vấn “tại sao”, điều anh có thể làm, chỉ là dùng hành động yêu thương nguyên thủy nhất của một người người đàn ông đối với một người phụ nữ để biểu đạt tình cảm của mình đối với cô.


Loại hành động này, tràn ngập sự kiên quyết và cậy mạnh.

Một khi mở miệng, liền không muốn để cho Lăng Mạt Mạt có đường lui.

Đôi môi của Lý Tình Thâm cũng run rẩy. Tại thời điểm đôi môi của anh tiếp xúc được với bờ môi thẫn thờ lạnh như băng của Lăng Mạt Mạt, đáy lòng anh hung hăng run lên, ngay sau đó môi của anh, cũng run rẩy.

Anh run rẩy, không có cách nào dùng sức mà hôn cô.

Cứ như vậy, bốn cánh môi chỉ đơn giản dán vào nhau.

Thời gian giống như dừng lại.

Cả đời này, Lý Tình Thâm chỉ có một người con gái duy nhất đó là Lăng Mạt Mạt, vậy nên anh vẫn luôn rất cẩn thận trân trọng cô, vẫn luôn nhìn trước ngó sau, do dự, không có dũng khí thổ lộ với cô.

Đối với người khác mà nói, anh là một vị thần hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Cao cao tại thượng.

Cả người anh giống như lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng làm cho người khác không thể tới gần.

Mọi người đều phải ngước nhìn.


Rất rõ ràng, đối với mọi người, Lý Tình Thâm chính là một người đàn ông mà chỉ cần nhấc tay thôi cũng có thể có được cả thế giới, nhưng tại thời điểm mà anh đối mặt với Lăng Mạt Mạt, anh cũng chỉ giống như một người rất đỗi bình thường.

Cho nên, gia tài vạn bạc thì như thế nào? Tài hoa hơn người thì như thế nào? Khuynh quốc khuynh thành* thì như thế nào?

*câu “khuynh quốc khuynh thành” này rất dễ hiểu, mà dịch ra thì sẽ không được hay cho lắm, vậy nên mình sẽ để nguyên.

Suy cho cùng, anh vẫn sẽ chỉ giống như mọi người đàn ông bình thường khác mà thôi. Anh cũng vẫn sẽ biết sợ hãi như vậy, biết kinh hoảng như vậy, biết lo lắng như vậy, vẫn sẽ không thể nào quả quyết vậy, vẫn sẽ luôn suy trước nghĩ sau như vậy mà thôi.

Anh thích Lăng Mạt Mạt đến như vậy, anh yêu cô, những lời này đã bồi hồi trằn trọc ở trong trái tim của anh hàng ngàn hàng vạn lần.

Thậm chí anh yêu cô đến mức, chỉ cần có thể được ở bên cạnh cô, anh thật sự không biết mình sẽ hạnh phúc đến mức nào nữa.

Anh yêu cô, rõ ràng anh nên nói với cô rằng anh làm như vậy, là bởi vì anh yêu cô, thế nhưng anh lại phát hiện, mình căn bản không có cách nào nói những lời đó ra khỏi miệng.

Ngón tay của Lăng Mạt Mạt bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, hồi lâu, cô mới khe khẽ chớp mắt một cái, thấy lông mi hấp dẫn của người đàn ông đang gần trong gang tấc, theo bản năng, cô liền nhẹ nhàng trốn về phía sau một chút.

Môi của anh dừng một chút, rồi đột nhiên một cái tay của anh nâng lên, giữ lại đầu của cô, một cái tay còn lại kéo khuôn mặt của cô lại gần, sau đó đôi môi anh lại không chậm trễ chút nào dán lên môi của cô một lần nữa.

Lần này, anh chân chân chính chính hôn cô.

Lăng Mạt Mạt muốn giãy giụa, nhưng lại không có nơi để chạy trốn, vừa mới há miệng, đầu lưỡi nóng bỏng của anh liền không chút kiêng kỵ xông vào, quấn lấy cô cái lưỡi mềm mại của cô thật sâu, chặt chẽ trằn trọc quấn quýt dây dưa.

Lăng Mạt Mạt thật sự rất muốn chạy trốn, nhưng đột nhiên đáy lòng cô lại rung động, cô chợt phát hiện ra, vậy mà cô lại lưu luyến nụ hôn của anh.

Lòng của cô, khống chế thân thể của cô, phản kháng lý trí của cô.

Cô đã cố thử rất nhiều lần, nhưng rồi cuối cùng lại chỉ có thể tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thụ động chấp nhận nụ hôn nóng bỏng của anh.