Lăng Mạt Mạt cười khổ, sau đó nhìn Lý Tình Thâm, nhẹ nhàng nói: “Lão Thầy, xem như em xin thầy, để cho em rút khỏi Làng Giải Trí đi!”
Trong chốc lát, Lý Tình Thâm bị Lăng Mạt Mạt làm tức giận đến run rẩy cả người.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, cánh môi lay động căn bản không cách nào nói ra một chữ.
Lăng Mạt Mạt khẽ cắn răng, quyết định đóng vai ác, liền moi ra từ trong túi của mình một tờ chi phiếu, đẩy tới trước mặt của Lý Tình Thâm, ánh sáng đáy mắt đau đớn, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nhạt nhẽo, nở ra một nụ cười, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe nhẹ nhõm và tự tại: “Thầy, đây là 20 vạn, xem như em trả tiền cái ly cho thầy, thầy cầm trước, mặc dù không đủ, nhưng cũng coi như đây là một chút tâm ý của em được không.”
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm một ít tấm chi phiếu trên bàn, đáy mắt giống như tức giận như muốn phun ra lửa.
Nhưng trên mặt của anh, giống như kết thành một tầng băng, làm cho người khác cảm thấy rét lạnh.
Lăng Mạt Mạt nhìn mà kinh hồn bạt vía, nụ cười cũng có chút trở nên nhạt đi: “Tương lai nếu như em kiếm được tiền, em sẽ trả lại cho thầy.”
Sau khi nghe lời nói của cô, ánh mắt của Lý Tình Thâm càng ngày càng sắc bén, làm giọng nói của cô trở nên run rẩy: “Được rồi, thời gian qua thật cảm ơn thầy!”
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, không nói gì, cảm xúc nơi đáy mắt có hỗn loạn.
Lăng Mạt Mạt đứng lên, hơi khom người về phía Lý Tình Thâm một cái, nhẹ nhàng nói: “Thầy, hẹn gặp lại!”
Sau đó, cô đi ra ngoài cửa.
Vậy mà, Lý Tình Thâm lại đột nhiên đứng lên, vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Lăng Mạt Mạt quay đầu lại, thấy đáy mắt Lý Tình Thâm lộ ra một vẻ cương quyết, kiên quyết mở miệng, nói với cô: “Không được! Anh tuyệt đối sẽ không để cho em tùy hứng mà từ bỏ giấc mộng của mình! Trơ mắt em sẽ phải hối hận trong tương lại!”
Sẽ không, em sẽ không hối hận.
Hiện tại nếu như cô không đi, tương lai cô mới hối hận!
“Em sẽ không hối hận” Lời Lăng Mạt Mạt nói còn chưa nói hết, Lý Tình Thâm lại cắt đứt lời: “Anh nói, anh không cho phép, chính là không cho phép!”
Tại sao, cô buông tha giấc mộng của mình, chẳng phải cô còn khổ sở nhiều hơn anh sao?
Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, một cái nháy mắt cũng không có, qua thật lâu, cô rốt cuộc cắn răng một cái, mở miệng hỏi: “Anh tức giận như vậy, là bởi vì em bỏ dở nửa chừng sẽ làm anh rất mất mặt sao?”
Trong lúc bất sức lực Lý Tình Thâm nắm cổ tay Lăng Mạt Mạt chợt lớn lên, trong giọng nói của anh mang theo tức giận vô biên trước nay chưa có: “Lăng Mạt Mạt, số lần em làm anh mất mặt còn ít sao?”
Đúng vậy, cô làm anh mất mặt rất nhiều lần người, mỗi một lần anh đều tha thứ cho cô.
Tay Lăng Mạt Mạt lạnh run lên, hỏi: “Không phải là vì mặt mũi, tại sao anh phải làm như vậy?”
Bỗng dưng Lý Tình Thâm trầm mặc, sắc thái trong trẻo lạnh lùng của con ngươi trở nên phức tạp, cảm xúc bên trong lăn lộn kỳ lạ.
Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, lại mở miệng một lần nữa, hỏi: “Tại sao anh làm như vậy?”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Lăng Mạt Mạt nín thở nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm.
Hồi lâu.
“Chắc canh em phải biết tại sao anh phải làm như vậy mà?” Rốt cuộc Lý Tình Thâm cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp xen lẫn khàn khàn.
Đáy mắt anh nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, giống như trong đó ẩn chứa sóng to gió lớn.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy anh như vậy rất khủng bố, sâu xa bên trong lộ ra một vẻ quỷ dị, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu.
Ánh mắt của Lý Tình Thâm chợt trở nên tĩnh mịch, một giây kế tiếp, anh liền vươn tay đẩy Lăng Mạt Mạt tới trên vách tường, sau đó cúi đầu, hung hăng gặm cắn môi của cô.